Cổ Vu.
Chín vòng chu thiên.
Chương 34: Chín vòng chu thiên.
Luyện Nhục cảnh, đúng như tên gọi, chính là luyện từng cơ bắp, thớ thịt trên cơ thể.
Cơ thể con người giống như một cái hũ lớn, linh khí thiên địa giống như nước chảy. Cái hũ càng lớn, càng rắn chắc sẽ chứa được càng nhiều linh khí hơn, tu luyện cũng sẽ dễ dàng hơn. Tương tự giống như muốn xây nhà cao phải có móng chắc. Vì vậy mới có chuyện trong hệ thống tu luyện của người Vu rất chú trọng đến vấn đề tu thân thể. Thậm chí các vị Tổ Vu còn dành hẳn bốn cảnh giới khởi đầu của việc tu luyện để luyện thể. Điều này đã nhấn mạnh việc có một cơ thể mạnh mẽ quan trọng như thế nào.
Lạc Vũ cắn răng chịu đựng, trong đầu không ngừng nhẩm niệm Sơn Thần Biến tâm pháp để hấp thu dược lực. Thể Cao trong ngoài thiêu đốt làm sự đau đớn hắn phải chịu tăng lên gấp bội.
“Ta tin tưởng ở con A Vũ!”
Từ tai truyền đến tiếng của cha hắn làm Lạc Vũ tăng thêm quyết tâm. Móng tay hắn bấu sâu vào da thịt, ngưng thần vận chuyển dược lực chạy khắp cơ thể theo tâm pháp.
Thể Cao màu vàng mà hắn uống vào giống như biển lớn, chỉ một bát mà có cảm giác tràn ngập khắp các ngõ ngách trong cơ thể. Còn riêng lớp cao phủ bên ngoài da thịt thì nhanh chóng thẩm thấu qua từng lỗ chân lông trên da, bao phủ lấy bề mặt cơ nhục, truyền đến từng trận thiêu đốt.
Từ lỗ chân lông của hắn bắt đầu xuất hiện một tầng mô màu đen đặc nhỏ như hạt bụi. Theo thời gian kéo dài lớp mô này cũng ngày càng dày lên, thậm chí còn tản phát một loại mùi vị khó ngửi. Lớp mô màu đen này chính là tạp chất trong cơ thể của Lạc Vũ, bình thường chúng ẩn trong cơ thể, xen kẽ trong cơ nhục, nay đã bị Thể Cao đẩy ra ngoài.
Sơn Thần Biến thật thần kì, theo như hắn biết dược lực khi vận chuyển theo chu thiên trong cơ thể thường chỉ được một vòng là đã phải dừng lại, nếu không sẽ bắt đầu cảm thấy đau đớn, thậm chí còn có hại hơn là lợi. Thế nhưng khi hắn vận chuyển dược lực theo công pháp hướng dẫn lại có thể dẫn nó chạy được tiếp túc một vòng nữa. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là cùng một loại dược liệu, cơ thể hắn sẽ được trui rèn nhiều hơn người bình thường, tất nhiên là đau đớn đi kèm cũng sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Đau đớn tăng lên theo cấp số nhân là như thế nào? Chỉ biết cảm giác thiêu đốt trong cơ thể hắn sau mỗi vòng chu thiên đều tăng lên gấp bội. Trong đầu Lạc Vũ phát ra tiếng ong ong, máu bắt đầu chảy ra từ lỗ mũi, cơ bắp thậm chí phát ra từng tiếng lách cách ghê người. Thần trí hắn lúc này gần như mơ hồ, chỉ còn lại một ý niệm kiên trì vận chuyển Sơn Thần Biến tâm pháp.
“Chuyện gì xảy ra vậy, a Vũ không phải là người đầu tiên phục dụng thể cao theo cách này, dù có đau đớn nhưng cũng không thể đến mức không chịu được mới phải. Quá trình phục dụng ngắn thì một canh giờ, dài nhất cũng chỉ ba canh, bây giờ đã gần bốn canh, đáng ra phải xong rồi mới đúng?”
Cha hắn bên cạnh nhíu chặt lông mày, khuôn mặt ông ngày càng ngưng trọng, đến khi thấy từ mũi Lạc Vũ chạy ra hai hàng máu đỏ thì đã biết quá trình hắn hấp thu dược lực xảy ra chuyện không hay.
Ông vội vàng tiến lại phía sau lưng Lạc Vũ, một tay rời nạng bắt lại thành chỉ, nhanh chóng điểm vào gáy hắn, tập trung xem xét.
“Lẽ nào dược lực quá mạnh, thân thể của a Vũ không chịu được? Xem qua tình hình thì giống như vậy.”
Cha Lạc Vũ lấy ra một cái ống nhỏ, ngậm vào miệng thổi vài cái, ánh mắt không ngừng nhìn về phía bản không xa, chẳng thể che giấu nổi bồn chồn lo lắng.
Ở phía ngoài cha hắn đang lo lắng, còn ở phía trong tình hình của Lạc Vũ quả thật cũng đang nguy kịch. Không phải là dược lực của Thể Cao quá mạnh, mà chính tại bản thân hắn đang không ngừng vận chuyển dược lực chạy theo chu thiên trong cơ thể, mà mỗi lần vận chuyển, đau đớn lại càng tăng lên, dẫn đến tình trạng như vậy.
Lạc Vũ mặc dù gần như bất tỉnh, nhưng vẫn không ngừng dùng tâm niệm đưa đám dược lực của Thể Cao di chuyển, đến bây giờ đã là vòng thứ sáu.
Vòng thứ sáu, cơ bắp của hắn đã bắt đầu rỉ ra máu, có điều cơ nhục ở dưới lớp da ngày càng hồng hào lên.
“Cố lên một chút nữa….thêm một vòng nữa…..”
Lạc Vũ không ngừng tự nói với bản thân như vậy, đau đớn làm hắn dường như muốn bỏ cuộc, nhưng khi nhớ đến ánh mắt của các tộc nhân nhìn hắn lúc khai văn thất bại, nhớ đến cuộc trò chuyện đêm nọ với Giàng, nhớ đến ước mơ trở thành Vu sư từ nhỏ của mình làm lòng hắn càng kiên trì không muốn từ bỏ.
“Tám…tám vòng….một vòng nữa….”
Thể cao đã chạy hết tám vòng chu thiên trong cơ thể, nhiệt độ không những không giảm mà còn tăng lên một mức độ khủng bố, giống như là dung nham nóng chảy. Nếu người ngoài có thể nhìn thấy nó lúc này sẽ kinh sợ không thôi vì từ dòng nước này đang không ngừng phát ra từng đợt khói nóng bỏng. Bình thường dùng tay không chạm nước sôi đã đủ làm ta giật thót vì nóng, càng không thể tưởng tượng nó chạy trong cơ thể người sẽ là chuyện thống khổ như thế nào.
Máu của Lạc Vũ vừa rỉ ra khỏi da thịt đã bốc hơi. Cả người hắn nhìn qua như một lò lửa, tản phát khí nóng kinh người. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lúc này càng méo mó vặn vẹo, dường như lúc nào cũng có thể gục ngã.
Vòng thứ tám vừa dứt, Lạc Vũ đã tiếp tục vận chuyển sang vòng thứ chín. Dường như số chín là một cái mốc lớn, chỉ thấy Thể Cao từ màu vàng nhạt đổi sang màu trắng sữa, nhiệt độ cũng theo đó tăng lên, dường như mơ hồ còn phát ra tiếng xèo xèo từ trong thân thể hắn.
“A…..a….aaa…”
Lạc Vũ rú lên một tiếng, trong đầu như bị sét đánh ngất lịm đi, chỉ còn một tia tâm niệm theo bản năng giữ nguyên tuyến đường vận hành của Sơn Thần Biến, kiên trì làm nốt nhiệm vụ của nó, có điều tia tâm niệm này rất mỏng manh, phỏng chừng lúc nào cũng có thể bị hỏng mất.
Bất chợt từ cơ thể Lạc Vũ xuất hiện một cảm giác mát dịu, theo đó là sự xuất hiện của một dòng khí màu xanh lá cây. Dòng khí này phảng phất như nước cam lộ, đem đến sự cực độ thoải mái dễ chịu cho tâm thần Lạc Vũ. Giúp tia thần niệm kia vững vàng làm nốt công việc của nó.
Số chín dường như là cực hạn, sau khi Thể Cao đi được chín vòng chu thiên trong cơ thể hắn thì dường như không thể nào vận chuyển tiếp được nữa, từ từ trở nên bình thường rồi chìm vào da thịt biến mất.
Ở ngoài cơ thể Lạc Vũ lúc này có hai bóng người bên cạnh. Một ông lão cụt chân gầy gò già nua, người còn lại là một vị trung niên thân thể cao lớn cường tráng, nửa thân trên để trần, phía dưới cuốn khố đen, chính là a ba Âu Dũng của Lạc Vũ.
Khuôn mặt của Âu Dũng lúc này cũng đang lộ vẻ nghiêm trọng. Ông ngồi xếp bằng sau lưng Lạc Vũ, bàn tay phải tạo thành chưởng dán ở sau lưng, từ đó phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Còn cha hắn đứng bên cạnh, không ngừng nói cái gì đó, dường như là đang chỉ dẫn cho Âu Dũng.
Qua một hồi lâu, Âu Dũng mới thở nhẹ một hơi, thu tay lại, vẻ nghiêm trọng trên mặt ông cũng mất đi.
“Thật là nguy hiểm, may mà ta đến kịp.” – Âu Dũng quay ra nhìn cha của Lạc Vũ nói.
Cha Lạc Vũ yên lặng không đáp lại. Ông đưa mắt nhìn qua Lạc Vũ, ánh mắt lộ ra sự buồn bã vô tận. Dường như hiểu được điều gì, Âu Dũng đưa bàn tay thô to của mình vỗ nhé lên vai ông lão.
“Lão Lý đừng buồn, cũng đừng lo lắng, dù có chuyện gì với đứa nhỏ thì vẫn có ta.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!