Cổ Vu.
Luyện Nhục cảnh sơ thành.
Chương 35: Luyện Nhục cảnh sơ thành.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Lạc Vũ chợt tỉnh lại, cũng bắt đầu lấy lại được tri giác. Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, mái tóc bện tỉ mỉ phất phơ bay theo gió, khí chất dường như có chút thay đổi.
“Con cảm thấy thế nào?”
Vừa mở mắt ra Lạc Vũ đã thấy cha hắn đứng ngay cạnh, ông mỉm cười hiền từ nhìn hắn. Ánh nắng chiều rủ xuống chiếu lên mái tóc bạc làm ông tăng thêm phần già lão yếu ớt. Đưa mắt nhìn mặt trời, sống mũi Lạc Vũ hơi cay cay, hắn không ngờ bản thân đã ngồi đây cũng phải năm sáu canh giờ, vậy mà cha hắn vẫn túc trực bên cạnh.
Lạc Vũ thầm hứa trong lòng bản thân nhất định phải cố gắng tu luyện, không phụ sự yêu thương của cha.
“A ba của con mới rời khỏi, nghe bảo lão La có chuyện muốn gặp hắn.”
“Lão La?” – Lạc Vũ có chút khó hiểu hỏi lại.
“À, chính là Giàng của con đấy.” – Cha hắn cười cười đáp lại.
“Ra là Giàng họ La.” – Lạc Vũ thầm ghi nhớ trong lòng. Từ trước đến nay hắn vẫn quen gọi ông bằng Giàng.
“Vừa nãy có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Con cũng không biết nữa, chỉ có cảm giác bị mất khống chế với việc điều khiển dược lực trong cơ thể.”
Lạc Vũ không muốn để cho cha hắn thêm lo lắng nên đành nói dối. Nếu ông biết hắn mới liều mạng vận chuyển chín vòng chu thiên của dược lực chắc hẳn sẽ lo lắng đến điên lên mất, thậm chí có khi còn cấm hắn tu luyện.
“Vừa rồi may mà ta gọi a ba con tới kịp, cũng nhờ có hắn dùng nguyên khí hỗ trợ giúp con hấp thu dược lực. Bây giờ con cảm thấy thế nào rồi?”
Lạc Vũ hít vào một hơi điều hòa thân thể, cánh tay vung lên đấm về phía trước vài cái. Lực đạo rất mạnh, nắm đấm đơn giản mà uy thế, tạo nên tiếng gió vun vút. Nhìn lại cánh tay mình, Lạc Vũ không nhịn được thốt lên vài tiếng kêu thật sảng khoái.
“Con cảm giác cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cơ bắp đã không còn cảm giác trì trệ kém linh hoạt như trước kia, mặc dù độ cứng rắn tăng lên, thế nhưng sự đàn hồi của cơ nhục lại không hề giảm xuống, trong mềm có cứng, trong cứng có mềm, thật là tuyệt vời. Đây là Luyện Nhục cảnh sao?”
“Trường hợp của con rất đặc biệt, tộc nhân Bách Việt khi không có linh văn thì vốn khó mà tu luyện, con đạt được sức mạnh của Luyện Nhục Cảnh không theo cách thông thường, khí chất thân thể không thay đổi, người ngoài nhìn vào cũng không phát hiện được cái gì đặc biệt. Tuy nhiên theo như con miêu tả, thì đây chính là Luyện Nhục cảnh mà cũng không phải là Luyện Nhục cảnh.
Cha Lạc Vũ gõ nhịp bàn tay lên cây nạng, trầm tư suy nghĩ một lát rồi mới trả lời hắn, dường như chỉ có cách giải thích này mới hợp lý. Có điều dù vì lý do gì đi nữa thì niềm vui mừng của Lạc Vũ cũng không thay đổi chỉ vì hắn đã có thể tu luyện rồi. Mặc dù Luyện Nhục cảnh của hắn không phải chính thống.
“Vu nhân cấp độ Luyện Nhục cảnh bình thường dùng linh văn làm môi dẫn, cơ thể làm bình chứa, điều hòa nguyên khí từ phía ngoài tiến vào cơ thể rèn luyện cơ nhục, kinh mạch. Có thể nói là làm một được mười. Còn của con… vấn đề ở đây là con không có linh văn, ở bước khởi điểm tu luyện đã thua thiệt người khác rất nhiều. Thử nghĩ một giờ họ ngồi đả tọa bằng con ngồi mười giờ, thiệt hơn ở đây cha cũng không cần nhắc đến nữa. Mà con số mười ở đây chỉ là một cách nói tượng trưng mà thôi, hiện thực thì…”
Cha Lạc Vũ thở dài nói. Lạc Vũ cũng ngồi im lắng nghe, trong lòng thầm than bản thân mình may mắn. Nếu quả thực hắn không có Vu Kinh công pháp thì có lẽ số phận hắn sẽ đúng như cha hắn nói vậy, cả đời khó mà đuổi kịp người khác trên con đường tu luyện.
“Vậy nên hiện tại con đừng vội đắc chí quá sớm, trong tất cả các cảnh giới tu luyện của Vu nhân thì Luyện Nhục cảnh chính là cảnh giới dễ đạt được nhất. Thậm chí chỉ cần có đủ dược liệu hoặc kiên trì dùng thiên địa linh khí không ngừng trau dồi là có thể đạt đến. Hiểu theo một cách khác thì nó chính là ngoại tu. Thân thể cảnh, chính là khai phá thân thể, có thể dùng ngoại vật để dễ dàng ảnh hưởng đến điều này, lên cao nữa thì sẽ tu luyện theo kiểu khác. Mặc dù con không thật sự đạt đến Luyện Nhục cảnh như các vu nhân khác, nhưng nếu so sánh về độ cứng cáp của cơ thể, ta dám cam đoan chỉ có nhỉnh hơn chứ không thua kém. Dù sao con cũng đã được thối thể bằng Thể Cao do ta luyện ra”
“Sau này… Là tu luyện theo kiểu nào ạ?”
Hai mắt Lạc Vũ hấp háy ánh sáng, hắn không có thầy dạy, nên rất muốn biết về những điều cơ bản này.
“Mặc dù cha không tu Vu, nhưng cũng biết một chút, hôm nay tiện đây cha sẽ nói cho con biết.”
“Thân thể cảnh của Vu nhân bao gồm bốn cảnh giới: Luyện Nhục, Cường Cốt, Thông Mạch, Hoán Huyết. Luyện Nhục cảnh chính là dùng thiên địa linh khí tôi luyện cơ nhục. Cường Cốt cảnh lại chính là dùng thiên địa linh khí tập trung tôi luyện từng đốt xương trên cơ thể người. Khi mới sinh ra con người có tổng cộng hai trăm bảy mươi đốt xương, đến khi trưởng thành bị tiêu thất mất rất nhiều, chỉ còn lại hai trăm lẻ sáu đốt xương, mà muốn đạt cảnh giới Cường Cốt, người tu luyện phải bỏ thời gian luyện hai trăm lẻ sáu đốt xương của mình, loại bỏ tạp chất, nâng độ kiên cố. Tạp chất bị loại bỏ càng nhiều thì màu của xương cốt càng sáng. Cao cấp nhất chính là xương cốt sáng bóng như ngọc.”
“Thông Mạch cảnh, trong cơ thể con người có rất nhiều thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tuy không nhìn được bên trong có những gì, nhưng nó lại bao gồm rất nhiều mạch môn. Cơ thể con người có tổng cộng mười hai đường mạch môn. Mỗi mạch môn lại có chín huyệt đạo, vị chi là một trăm lẻ tám huyệt. Một trăm lẻ tám huyệt này lại bao gồm bảy mươi hai sinh huyệt và ba mươi sáu tử huyệt. Thoạt nhìn thân thể tuy nhỏ bé, nhưng lại bao gồm hằng hà sa số huyệt này. Không ngừng tìm cách khai mở, đả thông đám mạch môn này, cũng gọi là thông mạch.”
“Cảnh giới cuối cùng của Thân Thể Cảnh chính là Hoán Huyết. Là bước hoàn tất để một vu nhân cần đạt được trước khi tiến tới Khai Linh Cảnh. Vu nhân muốn đạt đến Hoán Huyết cảnh cần dùng mọi biện pháp tinh lọc máu huyết của bản thân lên một cảnh giới cao hơn. Máu từ đỏ chuyển sang vàng, tỏa ra kim quang rất mạnh, sinh khí dồi dào. Vu sư ở Hoán Huyết cảnh cơ thể cực kì mạnh mẽ, khí huyết sung mãn, một chưởng có thể đánh ngã yêu thú to lớn, nguyên lực tưởng chừng liên miên bất tận. Một vu nhân ở cảnh giới hoán huyết có thể tay không đối chiến với vài tu sĩ của tu chân giới.”
“Cường đại như vậy?” – Lạc Vũ thầm hít vào một hơi lạnh, hắn có nghe qua cha nói về tu sĩ. Cơ thể của họ không mạnh mẽ như của Vu nhân, cũng không có Vu thuật huyền bí nhưng lại có rất nhiều bí pháp, công pháp và cách thức tu luyện đa dạng khác nhau, cực kì lợi hại. Vũ khí mà họ sử dụng gọi là pháp bảo, thiên biến vạn hóa. Có phi kiếm, có thần chuỳ, có chiến đao đủ các loại. Nghe nói tu sĩ tầng thấp còn có thể lợi dụng pháp bảo để bay trên trời như thần tiên. Có lẽ vậy mới không phụ cái tên tu tiên giả.
Tu tiên giả lợi hại như vậy mà một vu nhân ở cảnh giới Hoán Huyết có thể đối chiến được với ba bốn người ngang bằng cảnh giới trong cùng một lúc thì thật là không tưởng.
Dường như đọc được suy nghĩ của hắn, cha hắn khẽ cười rồi mới tiếp.
“Tất nhiên tiền đề là đám tu tiên giả kia phải ở trên mặt đất mà giao đấu với ngươi. Vu sư chưa đạt đến Khai Linh cảnh sẽ không thể nào sử dụng vu bảo mà phi hành. Người ta cứ bay ở trên không trung mà đánh ngươi thì ngươi có cách nào chạm vào họ được?”
Lạc Vũ gật gù, điều này cũng chính xác, trên đời này không có thứ gì là toàn vẹn cả.
“A Vũ.”
Chợt có tiếng ai đó gọi hắn, Lạc Vũ đưa mắt nhìn, hóa ra là Âu Hùng. Hắn đang chạy tới căn nhà tranh của hai cha con.
Âu Hùng tốc độ rất nhanh, bước chân trầm trọng, khí thế mạnh mẽ giống như loài báo, dường như đã có đột phá. Hắn mặc áo da thú, lưng đeo đại phủ, tạo ra một cảm giác hoang dã tùy ý, có bảy phần dáng dấp của a ba hắn.
Hắn tiến vào trong ngôi nhà, lễ phép cúi đầu chào cha Lạc Vũ, sau đó bước đến gần Lạc Vũ, ánh mắt có chút dò hỏi.
“Ngươi… tu luyện thế nào?”
“Thì… cũng được…” – Lạc Vũ nhìn Âu Hùng, nở một nụ cười gượng gạo đáp lại.
“Người anh em của ta, đường tu luyện còn dài, ngươi tuyệt đối không được nản chí mà bỏ cuộc. Ta tin tưởng ngươi làm được. Hơn nữa còn có ta ở đây, sau này ta nhất định sẽ đấu tranh lên làm tộc trưởng, ai dám động đến ngươi ta phất tay là có thể trừng trị hắn.”
Âu Hùng nhìn sắc mặt Lạc Vũ, lại hiểu nhầm là hắn vì đột phá cảnh giới không thành mà nản chí buồn bạ. Hắn sợ nhất chính là người bạn chí cốt này của mình vì khai văn thất bại mà rơi vào thất vọng với bản thân, làm nên chuyện gì đáng tiếc nên vội vàng an ủi.
“Hình như ngươi đã đột phá rồi?” – Lạc Vũ cười cười lắc đầu, cất tiếng hỏi ngược lại Âu Hùng, cũng là để lái câu chuyện sang hướng khác.
“Không sai, còn phải cảm ơn Thể Cao của a bá, ta đã lên đến trung cấp Luyện Nhục cảnh rồi.” – A Hùng cười lớn, đưa mắt nhìn sang cha của Lạc Vũ.
“Đã là trung cấp?” – Lạc Vũ có phần ngạc nhiên hỏi lại, tốc độ tu luyện của tên này vậy mà nhanh quá đi.
“Phải, lần trước ta gặp ngươi thì đã đạt được Luyện Nhục cảnh rồi. Ở cảnh giới này thì tăng lên một cấp độ khá là dễ dàng, chỉ cần hấp thu đủ nguyên khí thiên địa để tẩm bổ cơ thể đến một mức độ là có thể lên một cấp. Đan dược các loại cũng chỉ là rút ngắn thời gian mà thôi. Tên Địch Thanh kia vậy mà không biết dùng cách gì đã lên đến Luyện Nhục cảnh thượng thành rồi. Nhất định là hắn có đan dược tốt tàng trữ từ gia đình a mạ hắn ở bộ tộc lớn.”
“Địch Thanh.” – Trong đầu Lạc Vũ hiện lên hình ảnh thiếu niên lạnh lùng có mái tóc màu xanh rêu trong lễ tế tổ. Thật không ngờ hắn vậy mà còn vượt lên trước cả a Hùng.
“Bỏ chuyện này qua một bên, nhanh đi với ta…” – Dường như nhớ ra chuyện gì, A Hùng vội kéo tay Lạc Vũ.
“Đi đâu?” – Lạc Vũ nghi hoặc hỏi lại.
“Nhanh, em gái họ của ta, cũng là con gái của tộc trưởng từ Âu Việt bộ lạc đến, nghe đâu nàng ấy sẽ ở lại đây trong một thời gian dài đó. Ta nghe nói người em gái này của ta cực kì xinh đẹp. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Người anh em à! Ngươi nhanh chân lên một chút, đừng để kẻ khác tới trước.”
A Hùng liến thoắng, tay kéo Lạc Vũ, cước bộ nhanh hơn vài phần, biến hắn thành một cái diều người bay bay trong không trung.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!