Cổ Vu. - Đánh cướp.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Cổ Vu.


Đánh cướp.



Chương 46: Đánh cướp

Lưỡi đao gió rạch ngang không trung, cuốn theo lá cây và bụi bặm, thế đến cực kì mạnh mẽ. Chỉ thấy từ phía trong bóng tối xuất hiện từng tiếng “bụp bụp” nhỏ, theo sau đó là một bóng người bước ra.

Người này tướng tá cao to, mày rậm mắt xếch, khuôn mặt hung dữ độc ác. Trên mặt hắn thậm chí còn có ba, bốn vết sẹo rạch ngang dọc làm tăng thêm vài phần ác khí. Hắn mặc áo da thú hở nửa vai, sau lưng dắt theo đao lớn, trên cổ có đeo một chiếc răng nanh cọp dài cả gang tay, nhìn qua đã tạo nên ấn tượng không phải người lương thiện.

Người này vừa bước ra khỏi bóng tối liền tập trung vào Mạch Tam, đây là kẻ duy nhất hắn cảm thấy có thể gây ra uy hiếp đối với hắn. Đám người Lạc Vũ và Âu Hùng thì dường như không lọt vào mắt hắn.

Mạch Tam nhíu mày, hai mắt vẫn nhìn về khoảng không tối đen phía sau người đàn ông. Có điều dù sao ông cũng là một cường giả Cường Cốt cảnh, độ trấn tĩnh không hề kém một chút nào. Vừa thấy đối phương tiến lên liền đưa bàn tay ra trước mặt ra hiệu dừng lại.

“Người anh em này không nên tiến tới, ta biết ngươi không chỉ có một mình, nếu không có ý xấu thì việc gì phải giấu diếm như vậy? Chúng ta không biết các ngươi có bao nhiêu người cũng như có ý định gì, nhưng ta nói trước chúng ta cũng không phải quả hồng mềm dễ ăn.”

Người đàn ông tướng mạo dữ dằn liền nhếch mép nở một nụ cười. Tiếp đó từ phía sau lưng hắn bước ra thêm hai người đàn ông và gần hai mươi tên lâu la tay cầm cung nỏ đang nhắm vào những người bên này.

Mạch Tam thầm hô không xong, không nói đến người đàn ông tướng mạo hung dữ này có thực lực hẳn không thua kém mình, hai người mới xuất hiện đều là Luyện Nhục cảnh thượng cấp. Chưa kể đám người còn lại tay có uy hiếp tới những tộc nhân bình thường trong đoàn săn.

“Người anh em, cùng là tộc nhân Bách Việt, ngươi muốn gì có thể nói ra, nếu hợp lý thì đôi bên mỗi người nhường một chút. Trước xưng tên cho tiện nói chuyện. Ta là Mạch Tam, đội phó đội săn thú của bộ lạc Tản Viên.”

“Tên tuổi thì có lẽ không cần phải nói. Ngươi xem người của ta cũng nhiều như vậy. Họ có a mạ, a thê cùng vài đứa nhỏ ở nhà đói bụng chờ cơm. Ta cũng chỉ là vì những người anh em này kiếm chút thức ăn ấm bụng, chút tiền tài cho ấm thân. Ta thấy các ngươi người thì ít, mà lại vất vả mang nhiều hàng hóa như thế, chi bằng để chúng ta mang hộ cho bảy phần. Thế nào?”

Mạch Tam hừ một tiếng thật to, bàn tay đưa ra sau lưng rút chiếc rìu lớn của mình, quát:

“Vô lý, ở đâu có thói không làm mà hưởng. Nếu có gan lớn muốn cướp đồ của bộ lạc Tản Viên, trước đánh bại ta rồi nói. Nếu ngươi đơn đấu có thể làm Mạch Tam này tâm phục khẩu phục thì cho người bảy phần hàng hóa có là gì. Tới đây!”

Mạch Tam làm vậy là có lý do, nếu so về cả nhân số và thực lực thì đoàn người bên hắn đều thua kém. Chi bằng dùng kế khích tướng để người có thực lực mạnh nhất quyết định sẽ giảm được thương vong cho đoàn người. Hắn tin chắc đối phương cũng không muốn chém giết mạnh tay.

Dù sao ở đây cũng cách bộ lạc Tản Viên có một ngày đường. Tản Viên bộ lạc tụi rớt khỏi danh sách các bộ lạc cỡ lớn từ lâu nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Nếu so với các bộ lạc cỡ nhỏ khác thì nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tuy nhiên vẫn có chút tiếng nói. Hơn nữa hắn cũng tự tin vào thực lực của mình. Bản thân là cường giả Cường Cốt cảnh trung cấp, đã đạt được nửa bước chân vào thượng cấp.

Đối phương dường như cũng đoán được ý hắn, chỉ thấy người đàn ông có khuôn mặt dữ dằn lắc đầu cười, sau đó hắn lên tiếng:

“Rất thông minh, có điều lại không công bằng, nếu đã muốn dùng thực lực giao đấu. Vậy thì để hai đấu ba đi. Đứa nhỏ kia cũng đã là Luyện Nhục cảnh trung cấp, có thể đánh với một bộ hạ của ta. Ngươi lại là Cường Cốt cảnh trung cấp, hơn ta một bậc vậy để ta và một bộ hạ Luyện Nhục cảnh thượng cấp đấu với ngươi. Nếu vậy còn không được thì không cần nói nhiều.”

“Âu Hùng mặc dù là Luyện Nhục cảnh trung cấp, nhưng chính là Sơn Văn tự nhiên, thực lực vượt cấp khiêu chiến hẳn không khó. Chỉ cần ta có thể giữ chân hai tên này, để hắn hạ gục tên còn lại, nhất định sẽ lấy chiếm được ưu thế. Hơn nữa đây cũng là dịp để hắn có thêm kinh nghiệm chiến đấu…”

“Dù sao thì… ta cũng còn át chủ bài, hẳn có thể ứng phó trong tình huống xấu nhất.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lạc Vũ chợt thấy Âu Hùng nhích lại gần phía mình, bên tai truyền đến giọng nói của hắn:

“Lát nữa giao chiến nếu là đơn đấu ngươi nhớ lui ra xa ta một chút, còn nếu là quần ẩu thì tiến lại gần ta. Ta sẽ bảo vệ ngươi A Vũ.”

Âu Hùng siết chặt nắm đấm, Lạc Vũ có thể nghe thấy giọng điệu hắn lo lắng như vậy thì chợt thấy ấm áp trong lòng. Trong suy nghĩ của Âu Hùng, Lạc Vũ chẳng qua chỉ là có cơ thể mạnh hơn tộc nhân bình thường một chút vì đã sử dụng qua Luyện Thể cao. Vì vậy hắn rất lo lắng cho người bạn này.

“Được, vậy tới đi!”

Mạch Tam gật đầu, nguyên khí xung quanh ông lập tức dao động cuồn cuộn, cơ bắp cánh tay phải siết chặt lại với nhau, hai mắt phát hào quang, khí thế khiếp người. Tất cả mọi người có mặt ở đây chợt xuất hiện cảm giác lạnh sống lưng, dường như đang bị một con mãnh thú theo dõi.

Người đàn ông khuôn mặt hung dữ cũng ngưng cười cợt, hắn đưa mắt ra hiệu cho bộ hạ, trên người lóe lên ánh sáng linh văn. Linh văn của hắn là một con sói xám, còn tên bộ hạ thì là một con cáo đỏ. Hai người bọn hắn đạp chân xuống đất, tung người về phía Mạch Tam trong khi tên còn lại thì nhảy một bước tới chắn trước mặt Âu Hùng.

Âu Hùng mặc dù sở hữu linh văn tự nhiên, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, vậy nên không dám khinh thường đối thủ một chút nào. Hắn âm thầm kích hoạt linh văn, thân người tỏa ra ánh sáng lấp lánh, phía trên trán lập tức hiện ra ba vạch sáng màu bạc.

Lạc Vũ có chút ngạc nhiên nhìn Âu Hùng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng này của Âu Hùng, cũng không thấy trên đầu hắn hiện ra hư ảnh núi Tản Viên như mọi khi. Mặc dù trong lòng còn thắc mắc nhưng kẻ thù đã đến trước mặt, Lạc Vũ vươn bang tay đặt vào Nhanh Độc, muốn tiến lên một bước giúp đỡ Âu Hùng một tay. Có điều thân thể vừa có ý định cử động thì chợt nghe một giọng nói vang lên:

“Dừng lại, đừng ra tay vội.”

Lạc Vũ cũng lập tức đình chỉ mọi hành động, tập trung tâm thần hỏi lại.

“Tại sao vậy Vu lão, khí tức tên kia tỏa ra ta đã cảm nhận qua một lần, mặc dù yếu hơn một chút nhưng chính là cùng một thứ khí tức với Địch Thanh, Luyện Nhục cảnh thượng cấp. Âu Hùng dù sao cũng mới chỉ là trung cấp. Ta e hắn phải chịu đau khổ.”

“Kẻ địch vẫn còn một người, khí tức không kém tên kia. Hắn đang giấu mình ở tàng cây thứ tư của cây đại thụ sau lưng các ngươi.”

Hóa ra là Vu lão, không biết lão đã tỉnh dậy từ khi nào, chỉ thấy lão nói ra câu đó xong liền im bặt. Lạc Vũ làm một động tác lơ đễnh xoay người, dường như vô ý đảo mắt qua khu vực mà Vu lão đã cảnh báo hắn.

“Không thể quan sát được bằng mắt. Đã vậy ta sẽ thử cách này…”

Tàng cây phía trên cao rậm rạp, ánh trăng khó mà lọt qua, thành thử không thể nhìn rõ bằng mắt thường. Có điều một ý tưởng vừa nổi lên trong đầu Lạc Vũ. Ngay lúc này hắn liền nhắm mắt, động niệm vận chuyển Vu Kinh tâm pháp, lập tức kết nối tâm thần với một bông hoa ở cành cây đó.

Suy nghĩ táo bạo như vậy mà lại thành công. Vừa kết nối tâm thần với bông hoa, hắn liền lập tức phát hiện ra một kẻ địch đang ẩn nấp ngay cách đó không xa. Tên này đầu đội mũ lông chim, cuốn khố cởi trần, trên người còn bôi một chất dịch gì đó màu xanh đen làm hắn hoàn toàn hòa vào bóng đêm và cây cối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN