Cổ Vu.
Tập kích.
Có thể nói là Lạc Vũ rất may mắn, hắn dùng bốn, năm ngày thời gian, không những tìm thấy khá nhiều cây thuốc tốt, trong đó thậm chí còn có một cây thuốc có giá trị không nhỏ là Bạch Chỉ, có tác dụng đề kháng phong hàn, cực kì phù hợp cho vu sĩ mới tu luyện các loại công pháp hàn băng.
Để hái được cây thuốc này Lạc Vũ đã gặp phải nguy hiểm. Chính vì nó khá quý hiếm, mà hầu hết cây thuốc quý hiếm ở trong rừng rậm U Minh thường có quái thú, yêu thú sống ở xung quanh. Cây Bạch Chỉ này cũng vậy, ở gần nó là một con trăn thành tinh rất giỏi ngụy trang. Con trăn này rất lớn, cả thân người lại có màu sắc xanh lá, hoàn hảo hòa vào đám tàng cây phía trên cây thuốc làm người khác khó lòng phát hiện ra. Cũng may Lạc Vũ đã không còn yếu ớt như trước kia khi hái dược ở Đầm Long nên suýt sao thoát hiểm. Tuy nhiên cũng phải chịu không ít đau khổ.
Từ hôm đó đến giờ Vu lão không thấy xuất hiện nữa, Lạc Vũ có thử liên lạc vài lần nhưng không thấy lão đáp lời, có lẽ lão đang nghỉ ngơi thật sự cũng nên.
Hôm nay là ngày thứ năm, đã đến ngày hẹn. Lạc Vũ đang đứng trước hiên nhà, kiểm tra lại cẩn thận đồ đạc trước khi lên đường. Hắn quấn khố đen, mặc áo da thú, mái tóc được bện cẩn thận, xỏ qua một vài viên đá cuội nhỏ. Sau lưng Lạc Vũ đeo một chiếc gùi thuốc và túi lương khô, bên cạnh là ống cung và cung tên, phía hông phải dắt theo dao găm Nanh Độc. Nhìn qua cũng ra dáng một thợ săn tiêu chuẩn.
Hắn gặp Âu Hùng và mọi người ở phía ngoài cổng bản. Đoàn người lần này có khoảng mười mấy người, có vài người đeo trên vai rất nhiều gùi với đồ đạc để trao đổi. Hắn chào hỏi mọi người, sau đó cả đám liền tạm biệt tộc nhân trong bản mà lên đường.
Đoàn người cất bước thật nhanh, phiên chợ kia cách đây ba ngọn núi, tính theo tốc độ đoàn người thì có lẽ khoảng bốn, năm ngày mới tới nơi. Tất cả vừa đi vừa cười nói rôm rả, chắc mấy chốc đã gần hết một ngày.
Buổi tối ở trong khu vực hoang dã rất nguy hiểm, tuy nhiên vẫn còn ánh sáng từ mặt trăng đang treo trên cao cộng với đoàn người khá đông nhân số nên mọi người vẫn cố đi thêm một chút nữa cho đến canh hai mới dừng lại. Họ nhóm lửa lớn, bắt đầu lấy ra lương thực và rượu đế, một món đặc sản không thể thiếu đối với người dân Bách Việt.
Âu Hùng ngồi xuống cạnh Lạc Vũ, không biết hắn lấy ra từ đâu một hũ rượu nhỏ, lén lút mở nắp rồi uống một hớp lớn. Sau khi “khà” một tiếng thật lớn hắn mới chuyền qua cho Lạc Vũ.
“Uống không? Rượu đế này ta khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ a ba ủ rượu đó.”
Lạc Vũ nở một nụ cười, bắt lấy hũ rượu rồi đưa lên miệng uống một hớp to. Rượu này khá nồng, nhưng lại thơm mùi ngũ cốc, chạm vào lưỡi liền có vị ngọt lan tỏa tới tận cuống họng, tạo nên cảm giác khoan khoái thỏa mãn khó nói lên lời.
Trẻ con trong các bộ lạc của Bách Việt làm quen với rượu từ rất sớm nên những người khác thấy Âu Hùng và Lạc Vũ uống rượu cũng không hề tỏ vẻ gì lạ lẫm, vài người trong số họ thậm chí cũng đang uống.
Rượu này vào bụng liền tỏa một cảm giác ấm áp thoải mái, làm cả cơ thể cũng trở nên ấm theo, là một thứ đồ uống tuyệt hảo để giữ nhiệt cơ thể, cũng như làm ấm cái bụng.
Lạc Vũ cười nói tám chuyện với Âu Hùng, ăn chút lương khô, sau đó mọi người liền phân công một chút, để lại vài người canh gác chia theo ca cho những người khác ngủ. Hai người Âu Hùng và Lạc Vũ vẫn chưa được tính là người lớn nên được ưu tiên về mặt này.
Có điều Lạc Vũ lại không ngủ. Hắn thu mình vào gần một góc vắng, che khuốt bởi cây đại thụ, hai chân xếp bằng, tay đặt đan xen trên đùi, bắt đầu vận niệm Vu Kinh công pháp.
Từ lúc có Vu Kinh công pháp hắn liền không ngừng tu luyện nó ở mọi lúc mọi nơi mà hắn có thể. Có điều không biết có phải tại tác dụng khác công pháp hay không mà hắn cũng ngủ càng ngày càng ít, tinh thần lại không hề mệt mỏi mà càng luyện càng tỉnh táo.
Trời đổ canh bốn, mọi người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại một người canh gác ở phía xa, chính là a bá Mạch Tam người dẫn đoàn lần này. Nghe nói ông chính là một cường giả Cường Cốt cảnh, thực lực cực kì mạnh mẽ.
Đêm trong rừng không hề yên tĩnh, tiếng côn trùng và sói hú đan xen nhau giống như hòa ca.
Bất chợt, đúng lúc này, Lạc Vũ mở bừng hai mắt, Vu Kinh tâm pháp giúp hắn kết nối tâm thần với vạn vật xung quanh cơ thể, vậy nên hắn cũng cực kì mẫn cảm với mọi thứ xung quanh. Vừa rồi tinh thần hắn nhập vào một cái cây nhỏ ở cách đây không xa. Hắn đang đắm mình trong đó thì chợt cảm thấy có sự chuyển động của thứ gì đó.
Không chỉ có mỗi Lạc Vũ, vị a bá Mạch Tam kia và Âu Hùng cũng gần như đồng thời mở mắt cùng lúc với hắn. Ánh mắt Mạch Tam nhìn về khoảng rừng tối đen cách đó mấy chục mét, bàn tay đánh động mọi người thức dậy.
“Người đến là ai? Nếu là anh em thì đừng ngại ngùng tới đây chúng ta chia sẻ lửa ấm, rượu thơm. Nếu là kẻ thù thì tốt nhất nên rời đi vì nơi đây không hoan nghênh ngươi.”
Mạch Tam lên tiếng, giọng ông trầm đục, một luồng nội lực hùng hậu theo giọng nói trào ra tạo thành một tầng sóng gợn như có như không, hướng tới khoảng rừng đen kịt kia.
Không có ai trả lời, mọi người xung quanh cũng nhanh chóng nắm chặt vũ khí, đứng thành một vòng tròn lưng hướng vào nhau. Ai nấy đều cẩn thận đưa mắt quan sát xung quanh, đề phòng đánh lén.
“Là gì thì cũng phải lôi nó ra.”
Mạch Tam cảm thấy có gì đó không ổn, thứ đáng sợ nhất chính là mình ở ngoài sáng mà kẻ địch lại ẩn trong bóng tối. Trong đầu ông thầm ra quyết định, bàn tay nắm chặt lại, kích hoạt linh văn ở trên cơ thể.
Linh văn của a bá Mạch Tam chính là một con báo đen cực kì cường tráng, khi ông kích hoạt linh văn mọi người dường như có thể thấy hư ảnh một con báo mạnh mẽ hư hư thật thật xuất hiện ở trên đỉnh đầu ông ta.
Mạch Tam đấm ra một quyền về phía trước, nguyên khí trong không gian bỗng dưng xoay chuyển, giống như bị gió thổi qua, tạo thành một lưỡi đao gió chém về khoảng rừng đen kịt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!