Cổ Vu. - Đụng độ quái thú.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Cổ Vu.


Đụng độ quái thú.



Chương 27: Đụng độ quái thú.

“Linh Chi Thảo… Linh Chi Thảo, ưa nơi âm u như kẽ đá… đây rồi…”

“Hoàng Dương Thảo… ưa thích ánh nắng mặt trời, thân màu vàng…”

“Thạch Bá Chi… nấm mọc từ đá, thân màu nâu, có mùi hắc…

Lạc Vũ vừa tìm tòi vừa lẩm nhẩm các đặc điểm của các cây thuốc hắn cần tìm kiếm. Đầm Long là nơi nguy hiểm nên ít người lui tới, vì vậy mà hoa cỏ nơi đây cũng ít có người đụng vào, tự do phát triển.

“Còn thiếu ba loại nữa”.

Mất chừng nửa canh giờ, Lạc Vũ đã tìm được bảy trên mười loại trong danh sách. Mừng rỡ đưa bàn tay quệt mồ hôi trán, hắn lẩm nhẩm.

“Hà Thủ Ô, Xuyên Tâm Liên, Ngọc Linh Sâm… ba loại này khó kiếm nhất. Hai loại Xuyên Tâm Liên và Ngọc Linh Sâm có lẽ ở đây không có. Hà Thủ Ô… hừm…”

Chau mày suy nghĩ, Lạc Vũ đưa mắt nhìn xung quanh vách hang động, đến tận các tảng đá to lớn bên cạnh đầm nước. Hà Thủ Ô thuộc loại thực vật dây leo, thích bám vào các vật cứng rắn để mọc lên như đá, cột nhà, thân cây lớn. Ở trong Đầm Long này những thứ như vậy cũng không có nhiều nên Lạc Vũ cũng không có hy vọng gì lắm.

“Vậy mà có thật, số ta thật may mắn”.

Ánh mắt Lạc Vũ đang lướt nhanh bỗng ngừng lại lập tức, khuôn mặt ánh lên nụ cười rạng rỡ, hai mắt tập trung nhìn vào thân cây to nhất kế bên đầm nước. Cái cây này phải cao đến mười mấy mét, vỏ cây cũ kĩ sần sùi chứng tỏ đã cao tuổi. Trên thân cây là nhiều đoạn dây leo quấn nhau bám vào từ gốc đến ngọn. Ở dưới đất là một loại thực vật hình dạng củ đỏ chót có mặt ngoài sần sùi. Củ thực vật này cả thân gần như vùi trong đất, chỉ có một chút ít lộ ra ngoài, xung quanh nó là nhiều hoa nhỏ màu trắng.

“Ồ không phải… Hà thủ ô thường có màu vàng nâu. Cái này… cái này là… Huyết Thủ Ô?”

Hai mắt mở trừng trừng, Lạc Vũ không ngờ ở đây lại có Huyết Thủ Ô. Đây là một loại thủ ô biến dị hiếm có, dược lực của nó còn cao hơn Hà Thủ Ô bình thường đến mấy bậc, là thứ cực kì quí giá. Hắn vội vã chạy đến gần thân cây, quì gối lấy một tay đào đất. Mắt thấy đồ sắp đến tay thì bỗng một cảm giác lạnh sống lưng ập đến làm lông tóc Lạc Vũ dựng đứng. Hắn thầm kêu không xong vội vã đạp chân lăn sang bên cạnh một vòng.

“Ầm…”

Một cái đầu to lớn dữ tợn đầy lông lá húc vào vị trí chỗ hắn vừa đứng, đâm vào thân cây tạo nên một tiếng vang thật to. Cái cây kia to lớn như vậy mà bị húc cho gãy rập, lá cây đua nhau rơi rụng. Lạc Vũ lăn một vòng may mắn thoát khỏi, thầm kêu mạng mình vẫn lớn. Hắn nhanh chóng đứng dậy, tay nắm chặt dao găm, nuốt nước bọt nhìn qua kẻ vừa tấn công mình: một con lợn rừng… không, phải nói là một con quái thú.

Quái thú này nhìn qua giống như lợn rừng, tuy nhiên không giống con lần trước hắn gặp. Con này phải to lớn hơn gấp bốn, năm lần. Cặp răng nanh dài ngoằng to bản chìa ra từ hai bên mép, thân hình đồ sộ của nó đầy những bắp thịt chắc khỏe cuồn cuộn. Cả người con quái thú này bao phủ một lớp lông đen kịt dày cộm. Từ phần đầu đến lưng còn có một lớp lông cứng ngắc dựng đứng như một cái bờm.

Quái thú phát ra vài tiếng phì phì, Lạc Vũ cảm tưởng như có hai luồng khói đang phun ra từ mũi của nó. Nó đưa mắt nhìn chằm chằm Lạc Vũ, móng trước cọ cọ vào mặt đất, cả người khom xuống.

Lạc Vũ còn chưa kịp định thần, thân hình của quái thú đã như đạn pháo bắn đến. Không ngờ thân hình của nó nhìn to lớn thế kia mà tốc độ bộc phát lại nhanh đến vậy. Không thể nghi ngờ với tốc độ lao đến này mà đụng trúng hắn chắc chắn sẽ chẳng còn cái cái xương nào lành lặn.

Vào lúc này Lạc Vũ lại làm ra hành động không thể tưởng tượng, hắn vậy mà lao lên phía trước, đối đầu với quái thú. Một người một thú vừa rồi cách nhau không xa, lại thêm tốc độ của cả hai, chỉ trong khoảnh khắc đã xáp mặt.

Mắt thấy thân hình đồ sộ của lợn rừng chuẩn bị va chạm với bóng người bé nhỏ, hắn vận lực dậm lên mặt đất một cái, người nhướn về phía trước, hai cánh tay cũng vung lên trên không, cả thân hình rời mặt đất phi thân qua con quái thú. Bàn tay cầm Nanh Độc của Lạc Vũ lướt nhẹ, móc vào thân hình của đối phương ở phía dưới. Nanh Độc sắc bén chỉ chạm nhẹ đã kéo theo một tia máu chạy dọc sống lưng con quái thú tạo nên tiếng rẹt rẹt như xé vải.

Quái thú lao đến với tốc độ nhanh, muốn dừng lại đổi hướng không phải là việc chỉ trong khoảnh khắc có thể hoàn thành. Thân hình Lạc Vũ ở trên không ngã xuống đất, lăn tròn thêm một vòng nữa, vừa vặn rơi vào chỗ Huyết Thủ Ô, xoẹt một cái đã thấy hắn cầm Huyết Thủ Ô trên tay, sau đó không để lãng phí một giây phút nào cắm đầu chạy.

Quái thú kia bị một dao kia cắt vào da thịt, tuy vết cắt không nặng nhưng vẫn gây đau đớn cho nó, hơn nữa cũng chọc cho nó nổi giận. Quái thú gào lên một tiếng kinh khủng, cả thân người ầm ầm xoay lại đuổi theo Lạc Vũ.

Lối ra tối om không ánh sáng, Lạc Vũ dùng trí nhớ men theo lối ra mà chạy. Mắt thấy sắp ra đến nơi, hắn chợt nghe thấy tiếng ầm ầm sau lưng, không cần quay đầu lại cũng biết là quái thú kia đang đuổi tới.

Mắt thấy không kịp thời gian, Lạc Vũ cắm Nanh Độc vào bên eo. Tay trái cầm cung, tay phải rút tên. Cả người hắn giữ nguyên tốc độ chạy ra lối cửa hang, khẽ xoay eo, nửa người trước đã quay ra đằng sau, sẵn sàng trong tư thế bắn.

“Cảm nhận sát khí!”

Tâm thần Lạc Vũ tập trung vào khoảnh không đen kịt phía trước, trong đầu thầm nhớ lại những gì được a ba Âu Dũng của hắn dạy.

“Sát khí từ sinh vật là một thứ không khó để cảm nhận, nhưng lại rất khó để nắm bắt. Nó vô hình nhưng lại hữu hình. Con cần phải tập trung được tinh thần của con vào mục tiêu, sau đó là khoảng không xung quanh, dụng tâm cảm nhận thật kĩ khí phát ra. Trên đời này vạn vật đều chia âm dương. Sát khí thuộc âm khí. Âm là tĩnh, yên lặng, bất động, lạnh, nặng nề, u tối và chết chóc. Nói như vậy không có nghĩa bản chất của khí âm là xấu. Chỉ là nó phù hợp hơn cho những thứ ta vừa nêu thôi.”

“Mãnh thú dễ đoán hơn con người, chúng không biết kiềm nén sát khí vì vậy cảm nhận sát khí của chúng cũng dễ dàng hơn. Sát khí từ chúng sẽ làm con có cảm giác không dễ chịu tuy nhiên sẽ giúp con cảm nhận được sự hiện diện của mãnh thú, vì vậy mà tránh được những nguy hiểm lúc đi săn.”

Lạc Vũ dần dần cảm nhận được thứ khí mà a ba đã nói, trong hang động tối đen, hai mắt hắn vốn chẳng thể nhìn thấy gì, nhưng hắn lại cảm nhận được một luồng khí nóng cuồng bạo đang hướng đến bản thân. Thứ khí nóng cuồng bạo này lúc đầu còn mơ hồ, sau đó dần dần ngưng tụ, không ngờ lại có hình dáng của con quái thú đang đuổi theo hắn.

Sát khí hiện, vị trí của con quái vật cũng là chỗ sát khí hiện ra. Lạc Vũ không chần chừ buông tiễn. Mũi tên rời cung, xoay tròn vụt vụt trong không khí bắn thẳng đến trán của luồng sát khí kia.

“Phập”.

Một tiếng động vang lên trong bóng tối, luồng sát khí cũng theo đó mà ngưng lại trong khoảnh khắc, kèm theo đó là một tiếng gầm rú vang dội. Sát khí của quái thú trong khoảnh khắc bỗng trở nên to lớn gấp đôi, cũng ngày càng sắc nét.

“Vụt vụt vụt vụt..”

Lấy tên, lắp tên, kéo cung, bắn tên, một chuỗi động tác liền mạch được Lạc Vũ thực hiện trôi chảy làm người ta có cảm giác hắn đã làm đi lm lại việc này rất nhiều lần rồi. Liên tiếp bốn mũi tên bắn ra, phân biệt nhắm vào hai chân và đôi mắt của con quái thú.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN