Cổ Vu.
Quái thú mạnh mẽ.
Phập….phập….phập…phập….
Bốn tiếng động nối tiếp báo hiệu bốn mũi tên đã trúng đích. Tuy nhiên Lạc Vũ cũng không đứng lại mà giữ vững tốc độ chạy khỏi hang động.
Xoát….
Hắn lấy đà nhảy một bước thật xa, vừa vặn dừng lại ở chính giữa khoảng đất trống nhỏ mà hắn đã thiết kế dây thừng bao quanh. Hai chân vừa chạm đất, tư thế của Lạc Vũ liền thay đổi. Một chân hắn quỳ dưới đất, tay bắt tên, vai phải nhô cao kéo căng mũi tên, hai mắt nhìn chằm chằm vào hướng hang động.
“Lạ quá, đáng lẽ thuốc mê phải có tác dụng rồi chứ?”
Trong đầu Lạc Vũ hiện lên dấu hỏi chấm lớn, lượng thuốc mê hắn bỏ vào những mũi tên lần này nhiều gấp mấy lần bình thường, nếu là thú vật bình thường thì đã gục từ lâu.
“Ầm, ầm, ầm…”
Từng tiếng bước chân nện vào nền đất cứng rắn trong hang động nghe như đá lở. Lạc Vũ hai mắt không chớp, cũng chẳng dám thở mạnh, lấy hết sức mình tập trung vào hướng mục tiêu. Chưa đến một khắc, hình thể của con quái thú từ từ hiện ra, hai cái chân trước xuất hiện đầu tiên dưới ánh sáng mờ mờ. Phía trên hai cái chân còn cắm hai mũi tên, nhìn qua thì mũi tên cắm vào không sâu, có lẽ còn chưa đến ba đốt ngón tay.
Quái thú lừ đừ bước ra ngoài. Lạc Vũ không tự chủ được giật mình đánh thót.
Hai mắt con quái thú đỏ lòm đầy tơ máu khóa chặt hắn, trên trán cũng cắm ba mũi tên nhưng giống như hai mũi tên ở chân, đều đâm sâu không đến nửa tấc. Từ hai lỗ mũi nó thậm chí còn xì ra hai luồng hơi nóng trắng toát, xem bộ dáng hẳn đã bị chọc cho tức đến phát điên.
Lạc Vũ đứng yên tư thế bắn không động đậy, còn con quái thú thì từng bước từng bước tiến lại gần Lạc Vũ, hai mắt nó tràn đầy vẻ tức giận quyết không để con mồi chạy thoát, khoảng cách hai bên lúc này chỉ cách nhau có mấy mét.
Con quái thú tiến lại các Lạc Vũ còn khoảng một mét thì bỗng dừng lại, biểu tình tức giận dần có thêm chút gì đó khó chịu, sau đó thay thế bằng chán ghét, phải, là chán ghét giống như ta thấy một đống phân hôi thối trước mặt vậy.
Lạc Vũ lúc này trong lòng khẩn trưởng hơn ai hết, hắn lẩm nhẩm trong đầu.
“Có tác dụng nào có tác dụng nào, dây thừng đã được ta ngâm qua Xua Thú Phấn, chỗ đất trống này lại còn được ta rắc thêm hoa lan đen khô đã nghiền thành bột, các loài thú ghét nhất là mùi hương của hai thứ này. Thật không biết nó có tác dụng lâu dài với con quái thú này không?”
Xua Thú Phấn là một loại phấn khá thông dụng và có ích ở rừng già U Minh này. Người các bộ tộc Bách Việt thường đem phấn này trải đều khắp khu vực xung quanh hàng rào và bản làng. Xua Thú Phấn được chế tạo từ nhiều thảo dược khác nhau, có công dụng làm thú dữ chán ghét, tự thân sinh ra cảm giác khó chịu, không muốn đến gần.
Hoa lan đen lại là một loại bột mà Lạc Vũ tự chế tạo ra. Hắn phát hiện ra loại Hoa lan đen này có công hiệu không kém gì Xua Thú Phấn, thậm chí còn tốt hơn, có điều thời gian sử dụng lại không lâu bằng.
Lạc Vũ không dám cử động gì, hai mắt dán chặt quan sát con quái thú. Con quái thú biểu tình giãy dụa như đang đấu tranh, hai mắt nó mỗi lần nhìn đến Lạc Vũ là trở nên đỏ lừ, hơi thở lại càng mạnh mẽ. Còn mỗi khi có ý định tiến lên thì sự giận dữ trong ánh mắt lại bị thay đổi bằng vẻ chán ghét bản năng đến từ xương tủy.
Lưỡng lự mất vài phút, con quái thú bỗng dậm mạnh hai chân trước xuống đất, vẻ chán ghét dần dần bị thay thế bởi sự tức giận, nó lấy đà lao thẳng đến chỗ Lạc Vũ.
“Vậy mà chỉ có tác dụng trong vài phút?”
Lạc Vũ giật mình kinh ngạc không thôi, phải biết dây thừng hắn chăng đã ngâm qua nước được trộn Xua Thú Phấn qua đêm, cọc gỗ và khu vực hắn đứng còn rắc thêm bột Hoa Lan Đen. Đổi lại là cọp, beo, thú dữ khác chắc chắn đã quay đít bỏ đi, vậy mà con quái thú này lại vẫn chọn lựa tấn công hắn.
“Chẳng nhẽ nó lại hận ta nhiều đến vậy ư? Cùng lắm là bắn hắn có vài phát tên, lại cướp đi trái Huyết Thủ Ô kia. Huyết Thủ Ô? Nhất định là nó….nhất định là nó có vấn đề, nếu không con quái thú này sẽ không chết sống muốn giết ta như vậy.”
Đầu óc luân chuyển nhanh chóng, Lạc Vũ cũng không chần chứ bắn ra mũi tên đã giương sẵn, sau đó nhanh chóng vứt cung tên sang một bên, thân thể nhảy sang bên trái.
Con quái thú tốc độ không chậm, lại thêm thân thể đồ sộ thật như một quả núi nhỏ di động.
“Với thân thể đồ sộ này, tốc độ phản ứng hẳn không thể nhanh được.” – Mắt thấy Lạc Vũ sắp sửa né được, bất chợt hắn cảm thấy một đợt cuồng phong mạnh mẽ ập đến trước mặt. Tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn còn không kịp nhìn rõ nó là cái gì.
“Bốp”
Một tiếng động trầm thấp vang lên, Lạc Vũ không kịp né tránh bị trúng ngay một đòn ở ngực, thân thể văng ra xa như diều đứt dây, đụng trúng một thân cây to mới dừng lại được.
“Phụt…”
Hai lần va chạm làm Lạc Vũ không nhịn được phun ra một búng máu, khó nhọc đưa mắt nhìn trước ngực. Hắn thấy lồng ngực có một vết thương dài như roi quất vắt từ bả vai xuống đến tận eo. Lại đưa mắt nhìn con quái thú thì mới biết thứ vừa quất trúng mình là cái đuôi vừa dày vừa đen của nó.
Cái đuôi kia dài nhỏ nhưng chắc nịch như roi da, quất đi quất lại trên không trung tạo nên tiếng xé gió vun vút như đang trêu ngươi Lạc Vũ.
Đau đớn sờ lồng ngực, Lạc Vũ có cảm giác ít nhất cũng bị gãy vài cái xương sườn, hơn nữa xương gãy còn đang đè vào các cơ quan nội tạng làm hô hấp càng trở nên khó khăn.
“Chẳng nhẽ ta chết ở đây sao?”
“Con quái thú này da dày thịt béo, tốc độ nhanh, lại có cái đuôi đầy linh hoạt, công thủ vẹn toàn. Cung tên của ta vô dụng, Nanh Độc trong tay không có cơ hội áp sát. Bản thân ta lại không có đòn tấn công nào có thể ảnh hưởng đến nó hết. Giá mà ta biết Vu pháp. Vu pháp?…Phải rồi, sao ta có thể quên được chứ. Vu Kinh !”
Đầu óc Lạc Vũ nhanh chóng vận chuyển, hắn nhớ rõ vào lúc Vu Kinh thức tỉnh có giới thiệu qua rất nhiều công pháp đủ mọi thể loại. Có vu pháp để tấn công, có loại phòng thủ, có loại bộ pháp, có loại độn pháp, và một số loại nữa hắn cũng không biết là gì.
Vừa nghĩ đến, Vu Kinh trong tâm trí Lạc Vũ liền chợt bừng sáng, trong khoảnh khắc có vô số chữ nghĩa chạy trong đầu hắn, giống như cuồng phong.
“Bộ pháp, bộ pháp… ta muốn nhanh, hư ảo khó đoán biết, không thể để con quái thú biết được vị trí ta sẽ đặt chân mà tấn công. Cự Linh Thân Pháp? Không, không cần. Quỷ Linh Phù Vân? Quá rắc rối ! Thiên Ma Bộ… Điều kiện tu luyện quá rườm rà… Càn Khôn Mê Ly Bộ, chính là nó, chính là thứ ta cần.”
Tâm thức Lạc Vũ tâm trung vào bộ công pháp có tên gọi Càn Khôn Mê Ly Bộ.
“Ầm, ầm…”
Lạc Vũ chợt có cảm giác như bị sét đánh, chỉ trong nháy mắt hắn đã thấy mình đứng ở trong không gian đen thui, trước mặt là Vu Kinh đang lơ lửng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!