Cổ Vu. - Đà La bộ pháp.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Cổ Vu.


Đà La bộ pháp.



Từ Vu Kinh bay ra từng đoạn cổ văn lạ lẫm, chúng xoay tròn trên không trung sau đó dần tụ tập lại với nhau thành hình dáng một đứa trẻ. Đứa trẻ này mặt mũi mơ hồ, cả người phát ra ánh sáng nhẹ nhè, nửa hư nửa thực. Cùng thời điểm, cách thức tu luyện Càn Khôn Mê Ly Bộ bỗng như nước vỡ đê ùa vào trong mi tâm của Lạc Vũ.

Giờ phút này trong thế giới của Lạc Vũ không còn thứ gì khác quan trọng. Quái thú đang lao tới kia, sống chết của bản thân, người thân, a ba, a mạ, cha, anh em, tất cả đều như không tồn tại. Trong đầu hắn chỉ có từng luồng ý nghĩa của bộ pháp kia, các tâm đắc, các điểm mạnh yếu. Lạc Vũ ngập tràn trong không gian tri thức, cả người hắn trôi nổi lơ lửng trong không gian đen kịt của Vu Kinh.

“Càn Khôn Mê Ly Bộ….Càn tức là trời, là âm, khôn tức là đất, là dương. Càn Khôn, chính là tượng trưng cho trời đất, âm dương, vạn vật tinh tú. Thiên địa sinh thành, ngũ hành biến hóa. Dương động, âm tịnh nên dương lúc nào cũng hành động mạnh mẽ, còn âm thì thì lặng lẽ quỉ dị. Càn Khôn Mê Ly Bộ, chia làm Âm Bộ, Dương Bộ, Nhật Bộ, Nguyệt Bộ, Tinh Bộ.”

Qua một hồi lâu, hai mắt Lạc Vũ mở ra, ánh mắt tràn đầy háo hức. Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm vào đứa trẻ phát sáng phía trước, bộ dáng tò mò. Vừa rồi Vu Kinh đã cho hắn biết, đứa trẻ này sẽ diễn luyện Tinh Bộ cho hắn xem.

Đứa trẻ ánh sáng kia bắt đầu động, bàn chân nó bắt đầu bước theo một qui luật không nhất định, khi thì bước sang trái, khi thì nhảy sang phải, có lúc lại giật lùi lại mấy bước. Nhìn qua thật giống như một đứa trẻ đang chơi đùa, chẳng có chút gì là giống bộ pháp. Nếu có người kiến thức cao thâm ở đây sẽ cực kì ngạc nhiên khi biết những bước đi tưởng như tùy ý kia lại tương ứng với chùm sao Đà La trên bầu trời Thiên Ân đại lục.

Sát Tinh Đà La. Sao Đà La là sao phụ tinh, nhưng cũng chính là hung tinh, tượng trưng cho hung khí trên nhân gian.

Mỗi một bước chân hạ xuống tương ứng với một tinh điểm trên chùm sao Đà La, khí tức của đứa trẻ ánh sáng cũng tăng dần, một luồng khí tức hung mãnh đáng sợ làm người run rẩy cũng theo từng bước chân của hắn mà tăng lên.

Đứa trẻ ánh sáng diễn luyện Đà La bộ pháp từ chậm đến nhanh, cho đến khi kết thúc lại bắt đầu diễn luyện lặp lại. Lạc Vũ hai mắt chăm chú quan sát từng cử động nhỏ của đứa trẻ. Cả người hắn không tự chủ được mà vô tri vô giác bắt chước theo. Lạc Vũ chậm chạp sải chân bước một bước sang bên trái, rồi lại nhảy sang phải, sau đó lùi lại mấy bước, cứ thế lặp đi lặp lại các hành động của đứa nhỏ.

Bước hết một vòng bộ pháp, Lạc Vũ cảm thấy như có thứ gì đó xuất hiện trong cảm giác của hắn. Một tia áo nghĩa mơ hồ khó nắm bắt, mỏng manh như tơ. Hắn quyết định tiếp tục lặp lại bộ pháp vì ý chí mách bảo hắn cái áo nghĩa mơ hồ kia là thứ quyết định hắn có thể luyện thành bộ pháp này hay không.

Thời gian như đứng lại, Lạc Vũ như quên đi hết mọi thứ, tâm thần tập trung ở việc tu luyện bộ pháp. Ở cái không gian đen kịt này, một đứa trẻ ánh sáng, một đứa trẻ mặc đồ da thú cứ như vậy lặng lẽ tập luyện. Một bên diễn luyện, một bên bắt chước, cảm tưởng như thời gian đã ngừng trôi, từng động tác được hai bên lặp đi lặp lại cả ngàn vạn lần.

Bộ pháp diễn luyện, ngoài hiểu được ý nghĩa của nó còn có một cách tu luyện nữa chính là lặp đi lặp lại bộ pháp đến mức bản thân quen thuộc, cơ thể có thể không cần ý nghĩ điều khiển mà tự động sử dụng. Lạc Vũ mới bước chân vào tu luyện, những ý nghĩa cao siêu của bộ pháp, pháp tắc .v….v…hắn vốn không thể nào hiểu hết được. Hắn chỉ biết tự nhủ bản thân cái gì làm nhiều cũng sẽ quen, một lần không được thì trăm lần, trăm lần không được thì vạn lần, thẳng đến khi nào thuộc nằm lòng bộ pháp đó thì mới thôi.

Ngoài không gian thực, con quái thú lao tới với thế đến hung dữ đang sắp sửa va chạm với cơ thể bé nhỏ của Lạc Vũ. Đầu nó ngẩng cao, hai mắt tràn đầy vẻ hả hê như thấy miếng mồi ngon trước mặt đã không thể nào chạy thoát. Mắt thấy cái đầu đen sì to tướng của con quái thú chỉ còn cách Lạc Vũ có một cánh tay thì bất chợt hai mắt Lạc Vũ mở ra. Đôi mắt hắn trong veo, hai nhãn cầu màu đen tròn xoe lấp lánh như hai miếng thủy tinh, phản chiếu hình ảnh của quái thú trước mặt.

Lạc Vũ một tay ôm ngực, chân trái chợt phát ánh sáng mờ, nhẹ nhàng bước sang bên cạnh một bước, vừa vặn né được cơ thể khổng lồ của con quái thú va phải. Bên tai truyền đến tiếng gió rít, Lạc Vũ bình tĩnh bước lên phía trước một bước nữa, nửa người trên ngã ngửa ra sau, chỉ nghe tiếng vút, hắn xảo diệu tránh được cái đuôi sắc bén của con quái thú quất ngang mặt.

Con quái thú biểu tình ngạc nhiên trong giây lát, sau đó chuyển sang giận dữ, quay người lại tấn công lần nữa. Lạc Vũ thành công sử dụng Đà La Bộ trong Càn Khôn Mê Ly bộ, trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng. Hắn tại không gian kia của Vu Kinh đã diễn luyện bộ pháp này không biết đến bao nhiêu lần, mặc dù hiện tại mới chỉ đạt được mức làm nhiều thành quen nhưng cũng đã đủ để giúp hắn đối phó với con quái thú này.

Mắt thấy con quái thú kia lao đến, một tia linh khí mỏng manh mà hắn tụ tập được từ những lần đả tọa trước lặng lẽ theo đan điền mà truyền xuống đôi chân tỏa ra ánh sáng nhạt mờ mờ.

Bàn tay nắm chặt Nanh Độc, Lạc Vũ hít vào một hơi thật sâu, cơ thể bỗng chốc di chuyển.

Xẹt…..

Một bước này bước ra thật kì lạ, thân hình Lạc Vũ bước chậm mà lại tới nhanh, đầu gối hắn một khắc trước còn đang ngưng ở không trung, chưa đến sát na sau đã thấy chân hắn chạm đất, thân hình cũng quỷ dị tiến tới phía trước một bước. Thêm một bước nữa bước ra, khoảng cách giữa hắn và quái thú càng được rút ngắn, khí thế trên người hắn theo số bước chân tăng lên lại thêm một phần hung bạo. Hai mắt Lạc Vũ tức giận mở trừng trừng, bàn tay cầm Nanh Độc, lưỡi nhọn cong ra ngoài sắc lẹm.

Bước được đến bước thứ tư, Lạc Vũ cảm giác khí thế hung bạo trong thân đã tăng lên đến gần đỉnh điểm, phảng phất như cơ thể hắn chỉ có thể chịu được một bước nữa mà thôi.

Tính toán khoảng cách giữa mình và con quái thú, Lạc Vũ thầm đợi.

“Là lúc này!”

Một bước thứ năm, nhiệt khí từ cơ thể hắn bốc ra ngoài, lưu lại trong không khí một làn khói mờ nhẹ, bắp thịt trên cơ thể căng cứng, tạm thời quên đi vết thương lớn nơi ngực, một cảm giác đau đớn khác như xé thịt truyền vào trong não.

Bước thứ năm hạ xuống, thân ảnh Lạc Vũ thoáng trở nên méo mó. Hắn bất chợt không một dấu hiệu báo trước xuất hiện bên hông con quái thú, cánh tay cầm Nanh Độc cũng vung ra.

Con quái thú không ngờ đến đối phương chợt quỷ dị xuất hiện cạnh mình như vậy, nó gầm lên một tiếng giận dữ, há cái miệng to lớn đỏ lòm, phía trong chi chít răng nhọn cắn tới bên cạnh.

“Phập”

Hàm răng sắc bén cắn ngập đến tận vai của Lạc Vũ làm hắn đau đớn đến mức phải rên lên một tiếng. Máu từ cánh tay chảy xối xả, lúc này chỉ cần con quái thú hơi động, cánh tay kia chắc chắn sẽ phải rời bỏ thân người.

Lạ thay con quái thú lại đứng yên không cử động, thân hình đồ sộ của nó ngưng lại giữa không trung, hai mắt mở to nhìn trừng trừng vào con người bé nhỏ trước mắt, sau đó lộ ra một tia không cam lòng rồi đổ rầm xuống đất.

Đâm ra được một dao, hai mắt Lạc Vũ cũng trở nên tối sầm, từ mũi chảy ra hai hàng máu đỏ, mất đi ý thức, thân thể cũng theo con quái thú mà ngã vật ra đất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN