Cổ Vu.
Luyện Thể Cao.
Cơ thể Lạc Vũ đã bắt đầu có lại ý thức, có điều hiện tại toàn thân hắn đau nhức không chịu được, từng cơ bắp thậm chí có cảm giác căng cứng nứt vỡ, hai mí mắt nặng trĩu muốn mở ra mà không thể.
“A Vũ, a Vũ, mau tỉnh lại”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến tai Lạc Vũ đánh thức thần trí còn đang mơ hồ của hắn. Phải mất một hồi lâu hắn mới mở được mắt ra.
Đập vào trước mắt Lạc Vũ là một khuôn mặt thiếu niên thô ráp chất phác. Trên khuôn mặt của hắn lúc này hiện đầy vẻ lo lắng sốt ruột, thanh âm vừa nãy cũng là của người này truyền ra.
“A…..Hùng? “Ta…đang..ở nhà?”.”
Lạc Vũ khó nhọc cất tiếng, cái đầu hơi ngẩng lên đưa mắt quan sát xung quanh. Thần trí hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
A Hùng thấy Lạc Vũ tỉnh lại thì mừng quýnh, vội vàng hô lớn.
“A ba, a bá, hai ngươi mau đến, A Vũ đã tỉnh.”
Phía ngoài căn nhà chợt vang lên vài tiếng bước chân. Một người đàn ông trung niên thân hình to lớn bước vội vã vào trong nhà, theo sau đó là một ông lão cụt chân chậm rãi di chuyển bằng hai cây nạng dài.
“A ba…cha”
Lạc Vũ nén đau đớn cố gắng chuyển người ngồi dậy. Trên mặt hai người lúc này không thể che dấu nổi nét lo lắng. Âu Dũng thoáng động đã xuất hiện bên cạnh, bàn tay to thô ráp để lên vai hắn ra hiệu cho hắn không cần ngồi dậy.
“Thương thế của con chưa khỏi, đừng miễn cưỡng!”
Cha hắn từ lúc bước vào phòng không hề nói năng gì. Ông chỉ đưa mắt nhìn hắn thật lâu, ánh mắt chất chứa đầy tình thương. Thần tình cha hắn hiện lên vẻ muộn phiền khó tả, lông mày ông không ngừng nheo lại, làm cho từng vết chân chim nơi khóe mắt hiện lên rõ ràng hơn.
Ánh mắt lo lắng buồn bã kia làm trái tim Lạc Vũ không khỏi nhói đau. Một tia ánh nắng chiếu vào rọi lên mái tóc ông. Hắn vậy mà không nhận ra nửa mái đầu cha hắn đã bạc từ khi nào.
“Cơ thể của con bị thương rất nặng, cánh tay phải bị răng quái thú cắn gần đứt, cơ bắp toàn thân bị nứt vỡ, thân thể vô lực, nếu A Hùng đến chậm chừng một canh giờ có lẽ con đã chết theo quái thú rồi cũng nên.”
Cha hắn lên tiếng, nói xong ông cũng thở dài một hơi.
Không đợi Lạc Vũ thắc mắc, A Hùng đã cướp lời trước.
“Mấy hôm nay ta luôn tìm cơ hội gặp mặt ngươi nhưng không được. Mãi đến sáng sớm ngày hôm nay ra ngoài tu luyện thì nghe Đinh bá nói ngươi ra ngoài hái thuốc. Ta vội vã đuổi đến vài khu vực có nhiều cây thuốc để tìm kiếm. Đến lúc đến gần Đầm Long thì nghe được tiếng rống của con thú kia nên vội vã chạy đến thì gặp ngươi nằm trên mặt đất, máu chảy lênh láng khắp nơi. Ta sợ hãi liền vội vã đưa ngươi trở về.”
“Con thú đó…”
Lạc Vũ chợt ngập ngừng mở lời.
“Hừ….đứa nhỏ này, con có biết là con vừa đi dạo một vòng từ cửa địa ngục về hay không? Con thú đó vốn đã thành tinh, sắp sửa tiến một bước trở thành yêu thú, tức là tương đương với vu nhân cảnh giới Luyện Nhục. Con chỉ là người bình thường mà dám giao chiến với nó, thật không biết nên nói là ngươi có đảm lượng cao hay không biết tự lượng sức mình nữa?”
Âu Dũng hừ một tiếng, nóng giận nói.
“Con….”
“Ta lại càng kinh ngạc hơn là con lại có thể giết được nó. Một dao kia thật nhanh, thật chuẩn, cũng thật độc, đâm vào từ vòm miệng lên thẳng đại não kết liễu tính mạng của nó. Yêu thú cảnh giới Luyện Nhục cơ thể cực kì rắn chắc, đao kiếm bình thường khó lòng gây thương tổn, trừ khi ngươi sử dụng nguyên khí trong cơ thể bao lấy vũ khí thì mới có thể đâm xuyên lớp da của tụi nó. Càng may mắn cho ngươi là con thú này chưa vượt qua một bước tiến vào cảnh giới Luyện Nhục. Tiến vào cảnh giới này tức là nó đã có thể coi là yêu thú, đã có thể sử dụng pháp thuật để tấn công, nguy hiểm không thể diễn tả.
Âu Dũng không thể kiềm chế được lại nói ra một tràng dài, mục đích để Lạc Vũ nhận ra vừa rồi đã nguy hiểm như thế nào, họa chăng có thể làm hắn dè chừng không đùa bỡn với tính mạng của mình nữa.
“A, gùi thuốc…”
Lạc Vũ xấu hổ cúi đầu không dám nói gì, hắn có thể cảm nhận được mọi người đã lo lắng cho hắn nhiều đến thế nào. Qua một hồi bất chợt nhớ ra cái gì đó, hắn vội thốt lên.
“Sau khi ta đưa ngươi về a ba đã cho người quay lại chỗ đó, kéo xác con thú đó về và lấy lại cả gùi thuốc cho ngươi”
“Huyết Thủ Ô, vật quí hiếm như vậy mà cũng để ngươi tìm được, nhưng cũng vì vậy mà chút nữa bỏ lại cái mạng nhỏ. Không biết vận số của ngươi là tốt hay là xấu nữa.”
Âu Dũng đặt thân ngồi xuống cạnh giường, cảm thán.
“Ta cũng không ngờ con lại dám mò đến Đầm Long để hái thuốc, nếu biết như vậy, chậc, ta sẽ không cho con ra ngoài tìm kiếm dược thảo như vậy, cứ để lão già này tự mò đi.”
Thanh âm cha hắn nhẹ nhàng nhưng có thể nghe được trong đó sự khiển trách và quan tâm.
Lạc Vũ cúi gằm đầu xuống đất không dám nói gì, trong lòng cảm thấy thật đáng trách.
“Huyết Thủ Ô đã có, ta cũng đã nói chuyện với a ba con, hắn đã đưa cho ta một số nguyên liệu còn lại. Hiện tại con cứ nghỉ ngơi đợi cơ thể hồi phục ta sẽ khai lò nấu Luyện Thể Cao cho con.”
“Con nữa a bá”
A Hùng nghe đến Luyện Thể Cao thì hai mắt sáng bừng, rối rít xin xỏ cha của Lạc Vũ.
“Được được, tất nhiên sẽ có một phần cho đứa nhỏ ngươi”
Ông gật đầu mỉm cười hiền từ, ánh mắt nhìn Âu Hùng ra hiệu cái gì đó.
Âu Hùng “a” lên một tiếng, chợt quay lại nhìn Lạc Vũ liến thoắng nói.
“Ta nói này người anh em a Vũ, ngươi đừng buồn vì chuyện khai văn lần trước. Khai văn thất bại không có nghĩa là hoàn toàn mất đi cơ hội tu luyện. A ba đã từng kể chuyện cho ta nghe về một số trường hợp đặc biệt trong Bách Việt bộ tộc dù khai văn thất bại sau nãy bằng cách khác nhau vẫn bước chân lên còn đường tu luyện, thậm chí một vài người trong số họ còn có bản lãnh cực kì lợi hại. Con nói đúng không a ba? Ta tin là người anh em của ta cũng có thể trở nên như vậy. Ngươi không được phép nản chí bỏ cuộc nghe chưa?”
Âu Dũng gật đầu như xác nhận lời nói của a Hùng là thật, đoạn ông tiếp lời.
“Đúng là như vậy, trong lịch sử Bách Việt ta đã từng có những trường hợp tộc nhân khai văn thất bại, nhưng sau đó lại bước lên những con đường tu luyện khác nhau, từ đó luyện nên một thân bản lãnh cao cường, trở thành đỉnh cấp cường giả. Ta thậm chí còn nghe nói ở trong mười bộ lạc đứng đầu thậm chí đã từng xuất hiện một tộc nhân khai văn thất bại, nhưng sau đó dùng thời gian ba mươi năm đánh bại toàn bộ các thiên tài đến từ trăm bộ lạc khác, dành danh hiệu Chiến Vu. Danh hiệu Chiến Vu chính là danh hiệu được toàn bộ các bộ lạc dành tặng cho người mạnh nhất.”
“Chiến Vu?”
Lạc Vũ chợt ngẩng đầu lên, trong đầu hắn tưởng tượng ra cảnh một người bị cho là phế vật ngạo nghễ đánh bại thiên tài các tộc. Bàn tay hắn siết chặt, thầm nhủ bản thân hiện tại đã có một mục tiêu để tiến tới.
Nhìn thấy ý chí trong mắt Lạc Vũ như vậy, cả ba người có mặt trong phòng đều trở nên hài lòng. Cha của Lạc Vũ lên tiếng.
“Cũng nên để cho ngươi nghỉ ngơi thôi, a Hùng còn phải trở lại tu luyện.”
Âu Dũng và Âu Hùng sau đó lục đục rời khỏi căn nhà tranh của cha con Lạc Vũ. Cha hắn cũng rời đi chuẩn bị thảo dược cho việc nấu cao. Chỉ thoáng chốc cả căn nhà tranh chỉ còn lại Lạc Vũ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!