Cổ Vu. - Kinh hỉ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Cổ Vu.


Kinh hỉ.



Lạc Vũ nằm xuống, hai mắt nhắm lại, suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra.

“Không ngờ Vu Kinh lại có công năng kì diệu như vậy, ta ở trong Vu Kinh tu luyện Đà La bộ pháp không biết đã bao lâu, vậy mà ở ngoài không gian thực lại chưa đến một phần ngàn giây, điều này chẳng phải có nghĩa ta có thể lợi dụng không gian của Vu Kinh mà tu luyện ư? Như thế ta sẽ có tốc độ tu luyện nhanh gấp mấy chục lần người bình thường? Bảo vật này chẳng nhẽ lại nghịch thiên đến vậy?”

Vừa nghĩ đến đây, hai mắt Lạc Vũ nhắm lại, tinh thần dịch chuyển đến Vu Kinh không gian.

Hắn tiến vào khu vực mà hắn tu luyện Đà La bộ pháp, đứa trẻ ánh sáng kia lại hiện ra, lại diễn luyện bộ pháp, toàn bộ hành động lặp đi lặp lại như khôi lỗi. Lạc Vũ thầm nhủ tính toán thời gian, ước chừng một canh giờ thì hắn điều khiển tâm thần rời khỏi không gian của Vu Kinh.

Khi hắn trở lại không gian thực liền để ý đến thời gian, sắc mặt có chút thất vọng.

“Thời gian trôi qua y hệt, tại sao lại như vậy? Lẽ nào có điều kiện đặc biệt hoặc cần thứ gì đó để làm thời gian trong Vu Kinh không gian trôi nhanh hơn ở ngoài không gian thật ư?”

Suy nghĩ kĩ lại mọi chuyện từ lúc hắn bị tấn công cho đến lúc tiến nhập không gian Vu Kinh rồi rời khỏi khi bị quái thú tấn công. Mất một hồi vẫn không thể tìm ra được điểm kì lạ nên Lạc Vũ đành bỏ chuyện này qua một bên. Thời gian còn dài, Vu Kinh cũng không chạy đi đâu mất, có gì từ từ tìm hiểu cũng được.

“Đà La bộ pháp thật bá đạo, ta vốn chỉ muốn học một bộ pháp để né tránh con quái thú, vậy mà Vu Kinh lại đưa ra một bộ pháp tấn công. Theo như Vu Kinh giải thích. Bộ pháp này cứ một bước bước ra tương ứng với một tinh điểm của chùm sao Đà La, làm tăng lên hung khí và nguyên lực trong cơ thể theo mỗi bước đi. Cơ thể ta mới chỉ qua một lần tẩy lễ hôm trước, bước ra năm bước đã là điều khó hiểu và không thể tưởng tượng nổi, suýt chút nữa thì gây họa lớn. Bộ pháp này trước khi tu luyện thân thể có thành tựu, tốt nhất không nên sử dụng thì hơn. Hơn nữa lúc đó sử dụng nó làm ta có cảm giác kì lạ khó có thể diễn tả. Cảm giác như tâm trí lúc đó trở nên đặc biệt dữ tợn khát máu, liều chết cũng muốn giết được con quái thú kia.”

Nghĩ lại một chút làm Lạc Vũ không khỏi toát mồ hôi lạnh. Hắn thầm trách bản thân đã quá lỗ mãng. Lần này vạn phần may mắn mới có thể sống sót, lần sau tốt nhất nên cẩn thận hơn.

“Còn một điều nữa là Xua Thú Phấn và phấn của hoa lan đen chỉ có tác dụng một chút đến con quái thú, lẽ nào quái thú càng mạnh mẽ thì bị tác động càng ít? Trước giờ ta mới chỉ gặp được mãnh thú, chưa có cơ hội giáp mặt với yêu thú bao giờ. Chẳng lẽ đến cấp bậc yêu thú tụi nó không còn sợ Xua Thú Phấn nữa?”

Nghi hoặc trong lòng Lạc Vũ càng lúc càng nhiều, suy nghĩ hồi lâu không tìm được đáp án làm hắn quyết định không suy nghĩ nữa.

Hai mắt nhắm nghiền, Lạc Vũ bắt đầu nhẩm niệm tâm pháp của Vu Kinh, được chừng một phút hắn bỗng mở mắt, thần tình có vẻ nghi hoặc.

“Cơ thể hình như có chút gì đó là lạ”

Lạc Vũ nhíu mày, vừa rồi nhập định tu luyện Vu Kinh tâm pháp bỗng hắn cảm giác cơ thể có biểu hiện kì lạ. Hình như có thứ gì đó đang không ngừng di chuyển trong cơ thể hắn.

“Có thể hay không dùng phương pháp minh tưởng của Vu Kinh để quan sát cơ thể của chính mình? Vu Kinh tâm pháp giúp người tu luyện kết nối được với vạn vật, vậy thì hẳn có thể kết nối với cơ thể của chính người tu luyện nữa.”

Nghĩ là làm, hai mắt của Lạc Vũ nhắm lại lần nữa, sử dụng phương pháp minh tưởng của Vu Kinh mà tiến vào cơ thể.

Một tiếng ầm vang lên từ trong óc, hắn có cảm giác như cả cơ thể biến thành một bức tranh chân thực hiện ra trước mắt, mà hắn, là người đang quan sát bức tranh này. Cả cơ thể hắn như được phóng to gấp vạn lần, chân chân thực thực.

Một luồng ánh sáng mỏng manh như sợi chỉ đang chậm rãi di chuyển trong cơ thể hắn. Luồng ánh sáng di chuyển tới đâu, chỗ đó liền cảm thấy thoải mái hơn không ít, đau đớn cũng giảm đi.

Đưa tâm thần tới gần luồng sáng hơn chút nữa, Lạc Vũ chợt có cảm giác quen thuộc.

“Cái này…?”

“Là Sơn Thần Biến tâm pháp”

Đúng vậy, cái cảm giác quen thuộc truyền đến từ luồng ánh sáng kia giống như lúc hắn tu luyện khẩu quyết của Sơn Thần Biến.

Lạc Vũ kinh ngạc dụng tâm quan sát luồng ánh sáng kia. Hắn sửng sốt phát hiện ra luồng ánh sáng đó đang không ngừng chữa trị cơ bắp, kinh mạch đã bị tổn thương của hắn, thậm chí hắn còn có cảm giác chỗ cơ bắp và kinh mạch đó đã có chút cứng cáp hơn. Càng kì quái hơn là hắn vốn không hề động niệm tu luyện công pháp này.

“Thật không thể tưởng tượng Sơn Thần Biến này lại thần kỳ đến vậy, ta thậm chí không cần phải niệm khẩu quyết mà nó lại tự động hoạt động không ngưng nghỉ như vậy. Việc này có ý nghĩa trọng đại không thể ngờ tới. Cơ thể ta ở bất kì giây phút nào dù không chú tâm đều sẽ được Sơn Thần Biến tôi luyện.”

Tin vui ập tới làm tâm thần Lạc Vũ trở nên sung sướng tột độ, hắn chút nữa thì quên mất bản thân đang bị trọng thương mà nhảy khỏi giường.

Cố nén vui sướng, Lạc Vũ chợt nhận ra tốc độ di chuyển của luồng sáng kia có vẻ hơi chậm. Hắn khẽ động niệm, các lỗ chân lông trên toàn cơ thể như được mở ra, cùng lúc Vu Kinh tâm pháp và Sơn Thần Biến hai cái khẩu quyết này được hắn đồng thời niệm trong đầu.

Cơ thể hắn tiến nhập một loại trạng thái kì lạ, một bên hắn có thể dựa vào Vu Kinh tâm pháp mà kết nối với một cá thể nào đó trong khuôn viên mấy chục mét để thu lấy thiên địa linh khí, một bên lại có thể sử dụng chút thiên địa linh khí ít ỏi mà hắn vừa hút vào đó để thúc đẩy luồng sáng di chuyển nhanh hơn.

“Dù là Sơn Thần Biến tự động vận chuyển, nhưng tốc độ vẫn không thể nào so sánh được với bản thân tự động tu luyện”

Lạc Vũ nhíu mày, vui mừng vừa đạt được chợt vụt tắt, hắn khẽ lắc đầu ngao ngán. Tất nhiên ở đâu mà có chuyện tốt như vậy, không cần tu luyện cũng có thể đạt được hiệu quả cao.

“Dù gì thì ta cũng sẽ có lợi thế hơn người khác là dù ta đang làm bất cứ chuyện gì cơ thể cũng sẽ luôn ở trong trạng thái tu luyện, Sơn Thần Biến cũng sẽ luôn tự động vận chuyển. Công pháp như vậy trước giờ chưa bao giờ nghe nói qua, nhất định đây là một thứ cực kì nghịch thiên. Cái bí mật này càng không thể để cho người nào biết.”

Lạc Vũ đọc nhiều sách, đã thấy qua nhiều chuyện về nhân tình thế thái, cũng hiểu được chuyện mang ngọc có tội, hắn tự nhủ bản thân cần phải giữ bí mật về Vu Kinh thật kĩ lưỡng, quyết không thể cho ai biết.

Thời gian cứ thể trôi qua, chớp mắt đã được gần một tháng.

Thương thế của Lạc Vũ càng ngày càng chuyển biến tốt, Sơn Thần Biến kia không ngờ ngoài tác dụng luyện thể, tôi thể, còn có thể chữa thương làm hắn càng không khỏi trầm trồ bái phục.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời quang đãng, từng tia nắng xuyên qua lớp lá cây rậm rạp ở rừng U Minh chiếu xuống mặt đất tạo thành đủ loại hình thù kì quái.

Trong sân một gian nhà tranh cũ kĩ lúc này là một thiếu niên tầm mười một tuổi đang đứng tấn. Hai tay hắn nâng một chiếc gậy dài đưa ngang mặt, mỗi đầu cây gậy buộc một túi vải, phía trong có vài tảng đá hộc rất to. Thiêu niên trên trán mồ hôi chảy thành từng dòng, ướt đẫm cả lưng và chiếc khố bằng vỏ cây màu sẫm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN