Cổ Vu. - Khởi tu.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Cổ Vu.


Khởi tu.



Lạc Vũ rời nhà già Tế mà trong lòng vẫn băn khoăn không thôi. Hắn buộc bản thân phải gác chuyện này qua một bên để tâm thần khỏi rối.

“Giờ nên tu luyện Sơn Thần Biến rồi. Ta tu luyện càng sớm sẽ càng nhanh có thực lực. Có thực lực mạnh hơn rồi sẽ có tư cách biết được nhiều chuyện hơn, giống như a ba vậy.”

Lạc Vũ nghĩ thầm trong đầu, hắn nhanh chóng chạy đến khu vực hắn săn nai trước kia. Ở đó rộng rãi thoáng mát lại kín đáo, rất thích hợp để tu luyện. Hơn nữa phong cảnh cũng không tồi, có hồ nước, lại có cả thác nước.

“Nên thử khởi động Vu Kinh tâm pháp trước.”

Đến nơi, hắn xếp bằng ngồi xuống, dựa theo Vu Kinh tâm pháp trong đầu mà bắt đầu tu luyện.

Lần trước vốn không biết gì, Lạc Vũ cũng không biết tâm pháp còn có thể dẫn động linh khí trời đất nên cũng không làm vậy. Hắn vốn tưởng nó chỉ có tác dụng tẩm bổ linh hồn, nuôi dưỡng thần hồn lớn mạnh.

Có hình ảnh vũ trưởng làm mẫu, nhớ lại những lời lão nói, Lạc Vũ liền nhắm mắt ngưng thần làm theo.

Cảnh tượng hư ảo mê muội như buổi sáng hiện ra. Lạc Vũ thấy tâm thần lâng lâng. Hắn lại có cảm giác như kết nối với trời đất xung quanh cơ thể. Lần này hắn chọn một bông hoa hướng dương màu vàng nhạt ở sát bờ suối để kết nối tâm thần.

Chẳng mấy chốc cảnh tượng như lúc sáng lặp lại, có điều lần này Lạc Vũ quan sát kĩ hơn. Hắn có thể thấy được bông hoa khổng lồ trước mặt như đang hô hấp, tâm thức của hắn bằng cách nào đó mà “nhìn” được một dòng khí màu trắng đục trôi nổi trên không trung đang bị bông hoa kia thu hút. Từng đợt khí trắng mềm mại uốn lượn, tựa có tựa không đều đều trút xuống. Cảnh tượng này thật giống như một thác nước bằng mây mù chảy xuống nhân gian, làm Lạc Vũ ngơ ngác mãi không thôi.

Sững sờ giây lát, hắn vội vàng cảm nhận cách bông hoa dẫn động linh khí trời đất, sau đó đối ứng với cơ thể mình mà làm theo.

Vì bản thân như hòa làm một với bông hoa kia, nên hắn có thể bắt chước nó một cách khá dễ dàng. Dù đang nhắm mắt nhưng Lạc Vũ có thể cảm nhận được một đoàn khí trắng đang hội tụ trên đỉnh đầu mình, chậm rãi đổ từ đỉnh đầu trôi xuống xương sống của mình.

“A”

Vừa tiếp xúc, một cảm giác mát lạnh thư thái không nói nên lời tràn ngập cả cơ thể làm Lạc Vũ nhịn không được mà rên lên một tiếng. Hắn cố gắng kìm nén khoái cảm để giữ vững tốc độ dẫn động này. Vũ trưởng lúc nãy cũng đã dặn đi dặn lại đám bạn hắn không nên quá vội vã. Lạc Vũ nhớ lại lời lão, dẫn động linh khí tiến vào các cơ nhục trên cơ thể để tôi luyện chúng.

Đám sương mờ màu trắng vừa chạm vào cơ nhục liền như nước chảy vào bọt biển, bị hấp thụ đến không còn một chút. Lạc Vũ có thể cảm giác cơ bắp của những chỗ đó có gì đó kì lạ, dường như là… cứng cáp hơn, dù chỉ là một chút ít.

Cứ như vậy phải hơn một canh giờ, Lạc Vũ mới ngưng lại, hắn khẽ mở hai mắt, cảm nhận cơ thể có chút dị thường nên vội vàng cúi xuống nhìn.

Cơ thể hắn lúc này ướt đẫm mồ hôi, mà loại mồ hôi này lại có ánh đen, hơn nữa mùi hương cũng không dễ ngửi chút nào, nói thẳng ra là giống như một kẻ mấy tháng rồi chưa tắm rửa qua.

“Theo như vũ trưởng nói thì cái thứ chất lỏng màu đen này hẳn là tạp chất trong cơ thể rồi.”

Lạc Vũ thấy vậy không những không khó chịu mà còn mừng thầm trong lòng, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là bản thân hắn có cơ hội tu luyện, có cơ hội trở nên mạnh mẽ.

Cởi phăng chiếc áo bằng vỏ cây trên người, Lạc Vũ bắt đầu bắt tay tu luyện Sơn Thần Biến.

Thể Biến ! Một biến này đòi hỏi người luyện phải chịu được đau khổ da thịt, có sức kiên trì, nhẫn nại, dùng nhiều phương pháp khác nhau để gia tăng độ cứng rắn và sức mạnh của cơ thể. Mà một trong các phương pháp đơn giản nhất mà hắn có thể nghĩ ra chính là hít đất và vác đá.

Tốc Biến ! Một biến này lại dùng nhiều phương pháp khác nhau để gia tăng tốc độ của cơ thể. Phương pháp đơn giản hắn có lại là chạy bộ.

“Ta muốn trở nên mạnh mẽ nhanh hơn, nếu chia ra tuần tự thì sẽ mất gấp đôi thời gian, chi bằng nghĩ cách để luyện cả hai cùng một lúc.”

Lạc Vũ nắm chặt tay, thầm quyết định.

Tu luyện cả hai biến cùng một lúc không phải là không thể, có điều độ khó cũng sẽ tăng lên gấp bội.

“Hôm nay thử tập vác đá và chạy bộ trước”

Lạc Vũ đưa mắt nhìn quanh hồ nước nhỏ, chọn một tảng đá vừa tầm cơ thể mình. Cắn răng bê tảng đá vác lên vai, hai chân Lạc Vũ bắt đầu di chuyển.

Gọi là chạy cho oai chứ thật ra là đang đi bộ, nói khó nghe hơn chút nữa là lết từng bước. Mới được chừng hai chục mét, trên trán Lạc Vũ đã bắt đầu lấm tấm mồ hồi, hơi thở bắt đầu nặng nề. Dù tâm trí hắn có phần trưởng thành hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi, có điều thân thể hắn không sai biệt chính là một đứa trẻ mới mười tuổi. Vác một tảng đá to bằng nửa cơ thể đi bộ nửa vòng hồ nhỏ, việc này không phải đứa trẻ nào cũng làm được.

“Tiếp tục!”

Lạc Vũ cắn răng, bóng người nhỏ bé nhưng kiên trì xiêu vẹo bước đi quanh hồ, trên vai là một hòn đá to, tạo nên một khung cảnh thật là kì dị.

Chẳng mấy chốc mặt trời đã xuống, bản Tản Viên chỉ còn nghe tiếng các a mạ gọi đám nhỏ của họ về ăn cơm.

Lạc Vũ lúc này thở dốc, tâm thần mụ mị. Từ một canh giờ trước hắn đã chẳng thể cảm giác đôi chân mình được nữa. Cả người cứ như đã chết lặng đi, chỉ còn tâm chí không ngừng reo hò cổ vũ với bản thân: “Một vòng nữa… một vòng nữa…”

Khó nhóc lê bàn chân tê dại bước một bước cuối cùng đến phía bên kia của hồ nước nhỏ. Vừa đến nơi Lạc Vũ liền thả hòn đá trên vai sang bên cạnh, hai chân run rẩy ngồi xụp xuống đất, bàn tay đã mỏi đến nỗi chẳng thể cảm giác gì nơi mười đầu ngón tay. Hắn run run đưa bàn tay lên trước mặt, cảm giác được chúng đã tê cứng, tươm máu.

“Một… một trăm vòng… hộc… thật chẳng… dễ dàng… hộc… chút nào…”

Thở hồng hộc lấy hơi, Lạc Vũ lập bập nói ra từng từ, khó khăn lắm mới ráp lại được thành một câu. Hắn vậy mà dùng thời gian một ngày, vác hòn đá bằng nửa cơ thể đi bộ hết một trăm vòng quanh hồ nước nhỏ.

Nhớ đến cảm giác tâm thần tê dại, đôi chân giống như bị đeo đá làm hắn không khỏi cười khổ, bản thân thực sự vẫn quá yếu kém, trước giờ chưa từng bao giờ nghĩ đến chuyện tu luyện cơ thể như vậy.

Lạc Vũ ngồi xếp bằng trên đất, vận chuyển công pháp Sơn Thần biến. Bất chợt có một cảm giác khoan khoái thoải mái tràn đến. Một luồng khí như nước cam lộ tràn ngập cơ thể và tâm thần Lạc Vũ, giống như là hắn đang được thanh lọc vậy.

“Đây gọi là đột phá cực hạn của cơ thể sẽ sỉnh ra lực mới ư? Nếu vậy ta thật chờ mong bản thân không ngừng đột phá cái giới hạn này.”

Với tay vục lấy một ít nước mát ở con suối cho cái cổ họng khô rát của mình. Lạc Vũ khó nhọc đứng dậy, cả người đau nhức mà lết về nhà.

Quãng đường về nhà hôm nay thật xa. Chẳng biết đã bao lâu hắn mới về được đến nhà.

“Cha vẫn chưa ngủ?”

Thấy ánh đèn từ trong nhà, Lạc Vũ liền tiến vào. Cha hắn đang đọc sách, một quyển sách ghi chú và vẽ hình đầy các loại dược thảo.

Vừa thấy bóng người tiến vào từ cửa, cha Lạc Vũ liền bỏ quyển sách xuống.

“Con đã về rồi? Đi đâu cả ngày vậy? Con đã có quyết định về việc tu luyện chưa?”

Lạc Vũ tiến tới gần giường, nhẹ giọng đáp.

“Con đã suy nghĩ kĩ, con… vẫn muốn làm một Vu.”

Cha hắn có chút sững sờ nhìn hắn hồi lâu, đoạn ông ánh mắt ông trùng xuống.

“Ta biết chấp niệm của con là trở thành Vu, nhưng con cũng biết nếu khai văn thất bại thì đã không còn tư cách trở thành Vu nữa.”

“Con biết, nhưng Vu Giàng đã từng nói, dù con thất bại khai văn, cũng không có nghĩa bản thân con phải tuyệt vọng từ bỏ. Nếu đã là chấp niệm, há lại bỏ cuộc dễ dàng vậy sao?”

Nhìn ánh mắt kiên định của đứa nhỏ trước mặt, cha hắn nhịn không được thở dài một tiếng.

“Vậy giờ con định làm sao?”

“Trước mắt con muốn luyện thể, cha ơi.”

Lạc Vũ nói nhỏ.

“Vậy là ngày hôm nay con vừa thử tu luyện?”

Liếc mắt một cái đã nhìn thấy bụi đất trên người Lạc Vũ làm cha hắn lập tức đoán ra.

“Không có tâm pháp dẫn độ, tu luyện sẽ rất lâu, làm nhiều công ít”

Cha hắn chợt lắc đầu, không có vu văn không phải không thể tu luyện, mà độ khó sẽ tăng gấp trăm ngàn lần. Giống như một người cưỡi ngựa tốt mà chạy, một người lại đi bộ, à không, phải nói là bò trên mặt đất.

“Không sao cả, người ta dành năm canh giờ tu luyện thì con dành gấp đôi, gấp ba. Người ta chăm chỉ một thì con sẽ chăm chỉ mười. Con không tin là không có thành quả.”

Đắn đo giây lát trước quyết định có nên tiết lộ về Vu Kinh cho cha hắn nghe, cuối cùng Lạc Vũ chỉ còn cách viện lấy một lý do như vậy.

“Chậc, ý con đã quyết, cha không có cách nào ngăn cản. Ta tôn trọng ý kiến của con. Ngày mai con có thời gian rảnh thì đi hái một ít thuốc về đây, cha sẽ luyện chế cho con một ít Luyện Thể Cao.”

Lời vừa dứt, cha hắn liền lấy từ đâu ra một cái bút và tờ giấy, hí hoáy viết xuống tên các loại thảo dược. Lạc Vũ liếc mắt nhìn. Hắn nhận ra được hết tất cả bọn chúng, vì bản Kì Trân Bách Thảo hắn đã thuộc nằm lòng. Hơn nữa từ nhỏ cha hắn đã bắt hắn học sách y khoa, công dụng của đám dược thảo này hắn cũng nhớ rõ.

Trong lòng không khỏi mừng rỡ, Lạc Vũ vâng dạ rồi xin phép cha hắn đi tắm rửa, sau đó ngả người xuống chiếc giường tre nhỏ trước hiên nhà. Hôm nay hoạt động nhiều như vậy làm cơ thể hắn không khỏi đau nhức, mệt mỏi, vừa thả lưng xuống là đã ngủ mất.

Lạc Vũ vừa ngủ đã lại mơ, một giấc mơ quen thuộc mà hắn đã từng biết, cảnh tượng lại giống như lúc hắn đang tu luyện Vu Kinh tâm pháp. Mà lúc này ngoài đời thật, cơ thể của hắn từng vòng quang mang cũng tự thân vận chuyển mà hắn chẳng hề hay biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN