Cổ Vu. - Thật, giả?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Cổ Vu.


Thật, giả?



Chương 24: Thật, giả?

“Bây giờ các ngươi lắng nghe kĩ nhưng gì ta nói, sau đó quan sát ta làm mẫu, nếu có gì không hiểu cứ hỏi. Đây là cách vận dụng văn tụ linh khí trong trời đất, nhất định phải học được một bước này thì mới có thể lợi dụng khí để tu luyện thân thể.”

Vũ trưởng chợt nghiêm nghị lên tiếng, đám nhóc trong sân đang huyên náo cũng lập tức yên ắng lại, căng mắt ra quan sát. Chỉ thấy vũ trưởng ngồi xuống đất, hai chân xếp bằng, mắt nhắm lại.

“Đầu tiên, các ngươi nên nhắm hai mắt lại để tránh bị ngoại cảnh ảnh hưởng. Văn giống như một vật dẫn giúp chúng ta câu thông với trời đất. Trước hết các ngươi phải đặt tâm trí của mình lên văn, cảm thụ nó, dùng nó làm cầu nối các ngươi đến không gian xung quanh cơ thể, sau đó niệm theo khẩu quyết của ta….”

Cả đám lục đục ngồi xuống, bắt chước bộ dạng của vũ trưởng.

“Tâm người Vu hòa quyện đất trời, mắt người Vu soi cả âm dương….”

Vũ trưởng bắt đầu cất giọng đọc, giọng nói dữ dằn thô sảng mà âm điệu phát ra lại như đang hát. Hình xăm trên cơ thể ông bắt đầu phát sáng, giống như Vu Kinh tâm pháp là một thứ chìa khóa kích hoạt linh văn. Từng dòng quang mang chậm chạp tràn khắp cơ thể, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của một con rắn bằng ánh sáng lấp lánh.

“Nhớ kĩ, khi văn được tâm pháp kích hoạt, các ngươi phải thả tâm hồn vào văn trên người ngươi, hóa thân thành chính văn của ngươi, giao tiếp với trời đất xung quanh mình, nắm bắt lấy linh khí mà kéo nó về cơ thể. Ngươi hóa thân càng sâu thì sẽ lấy được càng nhiều linh khí.của trời đất”.

Hai mắt của vũ trưởng vẫn nhắm lại, miệng không ngừng dặn dò đám nhỏ.

Cả đám lúc này đang cố gắng hết sức để làm cái gọi là “hóa thân” vào văn mà vũ trưởng đang nói, hiện tại vẫn chưa đứa nào thành công cả.

“Hóa thân? Trường hợp sáng nay của ta có được tính là hóa thân không nhỉ?

Lạc Vũ đưa tay gãi đầu tự hỏi.

“Vụt… vụt…”

Cạn một tuần trà, hai luồng ánh sáng bất chợt bùng lên gần như là cùng một lúc. Hắn đưa mắt nhìn đến, không ngờ lại chính là Âu Hùng và Địch Thanh, chính là tên có linh văn hình giọt nước kia. Hai bọn họ không ngờ lại là người thành công đầu tiên. Lúc này từng đợt ánh sáng đang làn tràn cơ thể họ giống như vũ trưởng.

“Có lẽ là linh văn tự nhiên sẽ dễ hóa thân vào hơn?”

Lạc Vũ thầm nghĩ trong lòng, hắn không có linh văn, không biết làm thế nào để hóa thân như vũ trưởng nói. Chỉ có một điều hắn phát hiện ra, Vu Kinh tâm pháp này không bằng Vu Kinh tâm pháp mà hắn có. Chỉ cần nghĩ đến điểm Vu Kinh tâm pháp của hắn không yêu cầu có linh văn vẫn có thể tu luyện là đã thấy nó tốt hơn đến chừng nào rồi.

Hai người Âu Hùng và Địch Thanh giống như đang đắm chìm vào một cảnh giới mê ảo. Chỉ thấy lồng ngực bọn họ phập phồng đều đặn như đang hít vào thở ra thứ gì đó.

“Tốt lắm, bây giờ các ngươi phải tĩnh tâm, lôi kéo dòng linh khí trời đất đó một cách chậm rãi vào cơ thể. Có thể để nó chui qua da, có thể hít nó vào. Sau khi khí vào cơ thể rồi thì bắt đầu dùng nó để tôi luyện cơ bắp.

Vũ trưởng mở mắt ra, ưng ý nhìn Địch Thanh và Âu Hùng, cũng không quên liếc mắt quan sát Lạc Vũ. Thấy hắn cũng không có thử tu luyện tâm pháp thì cũng gật đầu.

“Vụt… vụt… vụt…”

Hơn nửa canh giờ sau, bắt đầu có các đốm sáng khác bùng lên, lũ trẻ lần lượt thành công kích hoạt văn, bước được bước đầu tiên vào con đường tu luyện.

Lạc Vũ đứng dậy rời đi, một phần vì hắn không muốn chạm mặt Âu Hùng làm hắn khó xử, vì Âu Hùng vẫn nghĩ rằng Lạc Vũ hắn không thể tu luyện. Phần thứ hai vì hắn đến đây hôm nay chỉ muốn kiểm chứng một chút, xem các công pháp mà bộ lạc dạy cho đám nhỏ thế nào, liệu có hơn công pháp mà Vu Kinh cho mình hay không? Đáp án nay đã có, về phần Sơn Thần Biến có lẽ cũng như vậy, không thể nào chi tiết hơn bản hắn có được.

Lạc Vũ vừa đi vừa ngẫm nghĩ, hắn đang đọc lại cách tu luyện Sơn Thần Biến trong tâm thức. Thoáng cái đã vào trong bản, tốc độ của Lạc Vũ chậm lại, hắn tiến đến nhà của một vị già làng trong bản. Vị này có tên là Khu Tế, nếu không tính đến Vu Giàng thì ông ta cũng là một trong những người cao tuổi nhất bản. Đặc biệt vị này lại biết nhiều về các điển tịch xưa, thường xuyên kể chuyện cho lũ trẻ bọn hắn nghe. Quyển Vu sử của hắn cũng là có được từ tay vị lão nhân này.

“Già Tế, người có nhà không? Con A Vũ đến thăm người đây.”

“Là A Vũ? Mau đi vào, đã lâu đứa nhỏ ngươi không đến thăm cái thân già này.”

Một giọng nói già lão vang lên từ trong ngôi nhà, theo sau là một ông lão mặc quần áo vải màu đen, tay chống gậy, đầu cuốn khăn xếp, miệng còn đang bỏm bẻm nhai trầu.

“Con xin lỗi già, dạo gần đây bận bịu đi săn quá.”

“Đi săn? Cái đứa nhỏ này thật là… ngươi mới có mười tuổi, đi săn làm cái gì? Để việc săn bắn cho người lớn làm, còn nhỏ tuổi thì lo mà học lấy cái chữ cho ta. Ngươi có biết cái chữ nó quan trọng như thế nào không?”

“Con biết, con biết. Cái chữ có thể truyền đạt kiến thức, có thể ghi chép sử thi, có thể thuyết phục người, cũng có thể hại người. Ở thế giới ngoài kia có những người chỉ dùng cái chữ đã có thể sai khiến khác đi chết, một lời nói có thể quyết định vận mệnh của cả ngàn người.”

Lạc Vũ nói xong liền làm một bộ dáng kính cẩn nghe, những lời này già Tế đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rồi. Hắn nghe nhiều đến nỗi thuộc luôn.

“Đứa nhỏ ngươi nhớ được cũng không tính là tệ. Nào nói ta nghe hôm nay ngươi đến đây có việc gì? Muốn mượn sách của già hay muốn nghe già kể chuyện?”

Già Tế quan sát Lạc Vũ, ông cũng có mặt ở buổi tế tổ ngày hôm qua, cũng đã chứng kiến hắn khai văn thất bại. Có điều hôm nay không thấy nửa điểm buồn bã ở đứa nhỏ này làm ông không nhịn được gật gù ra chiều ưng ý.

“Là một viên ngọc thô có thể mài dũa.”

Nghĩ thầm trong đầu, già Tế quay người ngồi xuống cái ghế tựa trong nhà rồi hỏi.

“Con đến để hỏi người cái này. Người đã bao giờ nghe nói về… Vu Kinh chưa?”

Lạc Vũ ngập ngừng một lúc rồi hỏi.

“Phụt…”

Già Tế đang hai mắt lim dim nhai trầu, vừa nghe đến hai chữ Vu Kinh liền phụt một tiếng. Miếng trầu trong miệng cũng bắn tùm lum ra ngoài.

“Đứa nhỏ ngươi… ngươi nghe được Vu Kinh từ đâu?”

“Là con nghe nói đến Vu Kinh tâm pháp, nên có chút tò mò về Vu Kinh…”

Lạc Vũ đưa ra một cái lý do mà hắn đã nghĩ sẵn từ trước.

“À, ra là Vu Kinh tâm pháp…”

Vuốt vuốt ngực, già Tế ngồi nhỏm dậy. Lão cũng không trả lời Lạc Vũ ngay mà với lấy cái tẩu thuốc bên cạnh, bỏ một ít thuốc, châm đóm lửa, động tác cực kì chậm rãi.

Thở ra một làn khói đặc bao phủ cả gian nhà sàn, hai mắt già Tế mông lung nhìn về phía trước.

“Nhắc đến Vu Kinh, là nhắc đến một đoạn cố sự cổ xưa của người Vu ta, một đoạn kí ức đã bị chôn vùi theo năm tháng….”

Lạc Vũ yên lặng lắng nghe, những hình ảnh mà Vu Kinh truyền vào đầu hắn kia vẫn còn rõ như in.

“Vu Kinh là một bảo vật được Cha Rồng, Mẹ Tiên làm ra, lấy da của quái thú Thao Thiết làm vật lưu trữ, lấy máu của tám vị tổ vu làm môi dẫn, lại lấy máu từ tim của hai người kết hợp, trải qua ngàn vạn năm mà tạo thành. Vu Kinh không chỉ là một bảo vật trên đời hiếm có, mà nó còn ghi chép đủ loại tâm pháp công pháp của Vu tộc, thậm chí nghe nói cả công pháp tu luyện của Cha Rồng, Mẹ Tiên cũng có trên đó.”

“Tổ tiên của chúng ta hồi xưa rất mạnh mẽ, chúng ta bây giờ gọi họ là Cổ Vu tộc, nghe nói thời đó nhờ có Vu Kinh mà người Việt nào cũng có thể tu luyện. Từ người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, thanh niên… ai nấy cũng đều lợi hại hơn gấp mấy lần người dân bình thường của Bách Việt bộ tộc bây giờ. Đặc biệt là tám vị Tổ Vu, thần thông cái thế, xẻ núi đắp sông, không gì không làm được.”

“Rồi ta nghe nói các vị tổ tiên vậy mà lại nảy sinh ý định điên cuồng phá hủy trời đất, tiến nhập thế giới khác, dẫn đến bị người trong một giới vây công mà vong…”

Nói đến đây lão ngừng lại, rít thêm một hơi thuốc rồi mới tiếp.

“Trận chiến đó nghe nói tám vị Tổ Vu đều chết, Vu Kinh bị trời cao trừng phạt đánh xuống sấm sét phá hủy. Người Cổ Vu bị chết gần hết, chỉ còn lại một ít bộ lạc còn sống sót. Chính là Bách Việt ta ngày nay.”

“Không biết vì lý do gì mà người của tu chân giới không đuổi tận giết tuyệt, họ để chúng ta sinh sống yên ổn ở đây. Những bộ lạc lớn mạnh nhất trong Bách Việt liền đưa ra mệnh lệnh không được nhắc đến những gì đã xảy ra, lại cấm chúng ta không được giao tiếp với người bên ngoài. Đảo mắt trôi cũng đã cả ngàn năm… chậc…”

Già Tế thở dài, quay ra vỗ vai Lạc Vũ.

“Mấy cái này đều là điển tích từ xa xưa lắm rồi, ta đây cũng là được nghe tổ tiên truyền lại, nghe nói vị tổ tiên đó của ta cũng chỉ đọc được từ sách mà thôi. Còn về Vu Kinh tâm pháp, nghe nói là được truyền xuống từ hai bộ lạc mạnh nhất của Bách Việt là Lạc Việt và Âu Việt.”

Lạc Vũ lúc này đang thẫn thờ, những gì già Tế nói cho hắn sao có nhiều điểm không tương đồng với những gì mà Vu Kinh cho hắn xem.

“Rốt cục năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Tổ tiên chẳng lẽ thực sự điên cuồng đến vậy, muốn hủy diệt giới này để tiến về giới khác? Làm như vậy khác nào trở thành công địch của tất cả mọi người? Ở đây nhất định có uẩn khúc.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN