Con Chung
Phần 26: Ngoại truyện 2
Cả đêm ấy tôi và anh làm tình không biết bao nhiêu lần. Sau bao đau thương, nhớ nhung cả hai đều lao vào nhau như lần đầu gặp gỡ. Tuyệt vời nhất có lẽ chính là cảm giác trải qua hàng ngàn giông tố cuối cùng tôi và anh vẫn nắm chặt tay đến ngày bình yên.
Thành kéo tôi nằm lên bờ vai anh, cánh tay còn lại ôm trọn lấy tôi. Bên ngoài trời đêm thi thoảng lại có một đám mây sà vào ô cửa kính. Tôi ngước mắt lên nhìn Thành khẽ hỏi:
– Sáu tháng qua anh làm những gì? Có phải vất vả lắm không anh?
– Anh không vất vả, riêng chỉ có một việc khiến anh khổ sở nhất thôi.
– Việc gì ạ?
– Nhớ em.
Nghe anh nói như vậy lồng ngực tôi cũng khẽ nhói lên. Sáu tháng không phải dài nhưng tôi biết sáu tháng này anh đã gồng gánh đủ lo mọi việc. Vì tôi anh đã vất vả, áp lực nhiều thế nào.
– Xin lỗi anh.
– Đồ hấp. Xin lỗi gì chứ? Em đừng nghĩ ngợi linh tinh, em ở đây chẳng phải còn vất vả hơn anh nữa sao?
– Đâu có, mọi người trên này đều thấy bình thường mà, vất vả gì đâu.
– Ừ! Không vất vả mà em xem em gầy rộc hẳn đi, người toàn xương xẩu đây này.
Tôi nhìn anh cười hì hì không đáp mà hỏi sang chuyện khác:
– Mà anh ơi, chuyện em bị gài bẫy… sao tự dưng anh lại đi tìm hiểu lại hả? Anh tin em à?
– Anh đã bao giờ không tin em đâu? Chỉ là lúc ấy chưa đủ tỉnh táo để xác minh mọi thứ thôi.
– Vậy anh có tìm được ra ai là người đứng sau chuyện này không? Vì em nghĩ với bản lĩnh của cái Tâm nó sẽ không dám làm như vậy.
– Em thử đoán xem. Chắc chắn không phải mẹ anh đâu.
Thực ra trước kia tôi cũng lờ mờ người đứng sau ắt hẳn là người rất ghê gớm, ban đầu tôi từng nghĩ là bà Hoài có điều đến giây phút hiện tại tôi nghĩ bà dù có ghét tôi thế nào cũng không phải người như vậy. Bởi thực ra để ngăn cản tôi và Thành bà có rất nhiều cách, mà cách hữu hiệu nhất chính là dùng cái Quyên để doạ nạt chứ không cần phải làm chuyện kia. Tôi nhìn Thành khẽ hỏi:
– Có phải chị Loan không anh?
– Còn một người nữa.
– Một người nữa?
Nhà mụ An thì đã đi tù cả, chồng mụ ta nghe cái Quyên kể thì mấy tháng trước say rượu bị tai nạn giờ nằm liệt giường mà kể cả có khoẻ mạnh thì lão ta cũng không phải đối tượng đáng nghi. Tôi vẫn chưa biết ai liền hỏi lại:
– Là ai vậy anh?
– Chi!
Chi? Tôi nghe xong há hốc mồm kinh ngạc. Thành thấy vậy cười cười:
– Cô ta thực ra không tham gia vào sâu, nhưng cũng là người thông đồng cùng Loan tham gia vào vụ này. Còn cái Tâm chỉ là con tốt thí thôi. Trong đoạn video ngoài cái Tâm còn có thêm mấy gã xã hội đen. Anh phải dùng sức ép rất lớn nó mới chịu khai và thừa nhận.
– Vậy cái Tâm có nói lý do gì nó lại ghét em rồi làm như thế không?
– Vì cái vé viên chức, và…
– Và gì nữa ạ?
– Vì ghen tị, sân si với em. Thực ra mẹ anh đồng ý không ép anh cưới Chi nữa cũng một phần vì sợ cô ta lại giống Loan tiếp tục khiến cuộc hôn nhân của anh đi vào vết xe đổ trước kia.
Khi Thành nói đến tên Chi tôi chẳng cần đoán già đoán non cũng biết có lẽ vì cô ta thích Thành mà làm như vậy với tôi. Thành kể với tôi đoạn video anh mang lên giao nộp cho cảnh sát, cái Tâm bị đuổi ra khỏi trường còn dính một bản án treo, chị Loan chưa kịp kiện tụng đã bị nghiệp quật khi trở nên điên loạn. Nghe đâu chị ta bị đưa vào bệnh viện tâm thần suốt ngày mê sảng nhắc lại vụ phá thai năm nào, còn liên tục nói đứa bé muốn tìm đến chị ta đòi mạng. Còn về Chi, cô ta không trực tiếp tham gia, cũng chẳng có bằng chứng gì nhưng vì xấu hổ nên đã đến xin lỗi gia đình Thành sau đó tự làm thủ tục để đi nước ngoài. Thực ra trước kia tôi rất hận những kẻ đã khiến tôi ra nông nỗi này, thế nhưng giờ đây khi nằm cạnh Thành, lắng nghe anh kể tôi lại cũng không cảm thấy hả hê chút nào. Những việc họ gây ra họ đang trả giá rồi thì cũng coi như ông trời có mắt, tôi cũng không còn muốn quan tâm thêm nữa. Thành cúi xuống hôn lên trán tôi rồi nói tiếp:
– Từ nay anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em thêm lần nữa đâu.
Tôi gật đầu không đáp rúc vào lòng anh. Đêm ấy tôi và anh đã ngủ rất ngon, sau những đêm triền miên mất ngủ cuối cùng tôi đã có một giấc yên bình đến vậy. Chỉ cần có anh, chỉ cần tin tưởng anh thôi tôi tin bão tố nào cũng sẽ vượt qua hết.
Sáng hôm sau tôi và Thành dậy rất muộn, đến khi bà Hoài sang đập cửa mới vội vàng dậy mặc bộ quần áo mà hôm qua Thành mua rồi đi ăn sáng. Thời tiết Hà Giang mát mẻ dễ chịu, bà Hoài sáng sớm đã vui vẻ tươi cười càng khiến tâm trạng tôi thêm vui. Hôm qua đôi giày của bà tôi đã đánh, cũng may đêm Thành đến tôi vẫn nhớ mang ra cho bà. Khi thấy đôi giày sạch sẽ trên tay tôi bà Hoài hơi ngạc nhiên rồi nhận lấy. Bà Hoài hôm nay cởi mở với tôi hơn rất nhiều, thi thoảng còn hỏi tôi việc dạy học trên này cho học sinh đồng bào dân tộc thiểu số khác xa với dưới xuôi không? Thành ngồi bên cạnh chỉ thi thoảng lại nở một nụ cười mãn nguyện. Ăn sáng xong Thành lại đi vào khu xây dựng công trình, chỉ có tôi cùng bà Hoài ở lại khách sạn chơi với Bin Bom. Bà Hoài đưa cho tôi ít thuốc thang chuẩn bị từ Hà Nội rồi nói:
– Công trình thằng Thành xây trên này ít cũng mất hai ba năm nên chắc cô với nó ở trên này mà cắm bản thôi. Tôi đưa Bin, Bom về Hà Nội học. Thời gian này tôi rảnh, công ty tập trung đầu tư cho dự án ở đây, dưới Hà Nội thì bố nó tiếp quản, tôi sẽ ở nhà đứa đón rồi lo chuyện học hành ăn uống của hai đứa. Mỗi cuối tuần tôi đưa chúng nó lên hoặc cô với thằng Thành về. Sau ba năm xong xuôi thì hai đứa về Hà Nội. Cô thấy thế hợp lý không?
Lần đầu nghe bà Hoài hỏi ý kiến tự dưng lòng tôi rất vui. Thật ra tôi cũng rất nhớ Bin, Bom nhưng để thuận tiện nhất vẫn nên để chúng dưới Hà Nội cuối tuần cả nhà gặp nhau. Tôi nhìn bà Hoài gật đầu đáp:
– Dạ vâng ạ.
Tôi ngồi chơi với Bin, Bom với bà Hoài đến trưa thì xuống sảnh khách sạn ăn cơm cùng trường tôi. Cái Cúc ngồi cạnh tôi cứ thi thoảng lại bấu bấu vào người rồi nói:
– Bà chị số hưởng ghê, làm bọn em cũng hưởng ké luôn. Đợt này về phải khao chị em một bữa đấy nhé
– Rồi rồi khổ lắm cơ.
Cái Cúc thấy tôi nói bật cười khanh khách, khi đang ăn thì anh Toàn nhìn về phía bà Hoài khẽ cất tiếng:
– Trường cháu hôm nay có giáo viên mới từ dưới Hà Nội lên nhưng đường khó đi quá giờ mới đến thị trấn. Cháu có thể mời cô ấy vào đây cùng ăn cơm không ạ?
Bà Hoài nghe xong cười phóng khoáng đáp:
– Được chứ. Càng đông càng vui, mời cô ấy vào đi.
Anh Toàn thấy vậy liền chạy ra ngoài. Trường tôi vẫn thiếu hai giáo viên nữa, giờ có thêm một người mới cũng đỡ đi bao nhiêu. Anh Toàn ra mấy phút thì bước vào hắng giọng nói:
– Giới thiệu với mọi người đây là Quyên, cô giáo mới tinh vừa ra trường, bằng xuất sắc đấy nhé. Nào cô Quyên, vào đi.
Vừa nghe đến đây tôi kinh ngạc quay lại suýt chút nữa đổ cả cốc nước trên tay. Cái Quyên cũng nhìn tôi, vẻ mặt bình thản cười còn nháy mắt mấy phát. Cả người nó lấm lem từ trên mặt mà xuống, chiếc quần bò màu xanh toàn đất đỏ bám lên. Nó kéo valy vào đi rửa mặt mũi chân tay rồi ngồi vào bàn. Bà Hoài nhìn thấy nó liền hỏi:
– Ơ, chẳng phải em gái của Uyên sao?
Cái Quyên nhìn bà lễ phép đáp:
– Dạ vâng ạ. Cháu chào cô
– Cháu cũng lên đấy dạy học á? Cô tưởng…
Câu nói của bà Hoài bỏ giữa chừng, mấy người đồng nghiệp của tôi thì nháo nhào hỏi:
– Em là em cái Uyên á? Bảo sao có nét hao hao nhau. Hai chị em bay đều theo cái nghề giáo viên cả vậy, giáo viên vất vả lương lại thấp nữa chứ.
– Hihi dạ vâng chị ơi, lương thấp nhưng đam mê cao ngút mà chị.
– Gớm chị mày hồi xưa cũng đầy nhiệt huyết như mày giờ lắm lúc cũng nản lắm đây.
Anh Toàn nghe vậy lừ mắt nói:
– Chưa gì đã doạ em nó như vậy rồi. Nản nhưng vẫn yêu nghề đấy thôi
– Thì em có nói gì đâu, đôi khi nản chút thôi chứ tình yêu nghề vẫn ngập tràn anh ạ.
Tôi nghe mọi người nói chuyện cũng vui vẻ lên, con bé chết tiệt này lên không báo tôi lấy một câu. Cả bữa cơm mọi người tập trung hỏi han cái Quyên nên tôi với nó chẳng nói với nhau được nhiều. Đến khi ăn xong mọi người về trường, tôi mới giữ cái Quyên ở lại. Nhân lúc ngủ trưa bà Hoài đưa Bin, Bom sang phòng tôi với nó mới có thời gian nói chuyện. Còn chưa kịp hỏi nó đã nói:
– Định báo chị nhưng thôi để chị bất ngờ.
– Con hấp này. Bất ngờ cái gì chứ, báo chị mới biết chuẩn bị.
Cái Quyên nhìn tôi cười hì hì, tôi khẽ thở dài hỏi lại:
– Vũ có biết em lên đây không?
Nghe tôi hỏi vậy con bé hơi trầm xuống lắc đầu đáp:
– Không ạ. Em tự đi không nói gì cả.
– Mẹ anh ta gây sức ép đến thế sao? Sao em không nói với Vũ rồi hai người cố gắng thuyết phục bà ấy?
– Khó lắm chị ạ. Bà ấy muốn anh Vũ lấy người khác cơ. Bà ấy biết không lấy chị ra gây sức ép được lại lấy mấy đứa bạn thân em ra, hôm trước cái Miên còn bị đám người lạ tạt sơn khắp người. Em đoán cũng do bà ấy. Em không muốn liên luỵ đến mọi người nên chỉ có cách đi thôi. Cùng lắm sau này em yêu người khác, anh ấy yêu người khác coi như hết duyên chứ giờ em không nỡ để bạn bè người thân vì em mà sống không yên. Với lại đợt trước thằng Tuấn định cưỡng hiếp em, không hiểu bà ấy lấy đâu đoạn video nó cởi hết quần áo em ra gây sức ép cho em rồi nói em không xứng với Vũ dù thật tình từ hồi yêu thằng Tuấn đến giờ em còn nguyên vẹn. Chỉ sau khi yêu Vũ em mới…
Cái Quyên nói đến đây thì dừng lại, tôi nhìn nó thở dài bỗng thấy trong lòng rất khó chịu. Cảm giác yêu một người mà bị ngăn cản tôi từng trải qua, cảm giác này thống khổ bi ai vô cùng. Có lẽ con bé cũng đã không còn sự lựa chọn nào mới chọn cách rời đi như vậy. Tôi cố an ủi nó mấy câu nhưng biết trong lòng nó vẫn đang đau đớn vô cùng. Không biết có phải bà Hoài đoán được chuyện của cái Quyên không mà buổi chiều bà rủ tôi cùng Quyên đưa Bin, Bom ra khu mua sắm chơi đến tận tối mới về. Lâu lắm rồi hai chị em tôi cùng Bin, Bom mới đoàn tụ nên vui lắm. Cả hai chị em đều gạt đi những nỗi nặng trĩu trong lòng vui vẻ chơi với hai đứa nhỏ. Đêm hôm ấy cái Quyên ngủ cùng bà Hoài và Bin, Bom, tôi với Thành ngủ phòng bên cạnh. Sau khi làm tình có lẽ Thành mệt quá nên thiếp đi ngủ, chỉ có tôi không sao ngủ được. Cứ nghĩ đến ánh mắt buồn rầu của Quyên buổi trưa lòng tôi lại như có ai cứa vào.
Chủ nhật bà Hoài đưa Bin, Bom về dưới Hà Nội hẹn cuối tuần Thành đưa tôi về nhà bà thăm hai đứa. Đã lâu tôi chưa về lại Hà Nội nên ôm hôn các con xong thì dặn dò chúng ngoan cuối tuần này sẽ sắp xếp về thăm con. Cũng may hai đứa quấn bà nội nên không khóc lóc mè nheo mà ngoan ngoãn theo bà trở về. Sau khi tiễn bà Hoài tôi với cái Quyên cũng được Thành đưa vào bản để mai còn dạy học. Thành vì bận công trình nên không ở lại được, mấy ngày cạnh nhau cũng vơi nỗi nhớ nhung rồi nên tôi cũng không muốn đòi hỏi gì nhiều để anh an tâm làm việc.
Trên này mọi người ăn xong là đi ngủ rất sớm vì sóng điện thoại không có, tivi cũng không. Nửa đêm khi tôi đang chập chờn trong giấc ngủ quay sang thấy cái Quyên đang ngồi bó gối trên giường. Không biết phải nó khóc không nhưng tôi thấy vai nó khẽ run lên. Nhìn em gái như vậy bỗng dưng sống mũi tôi cũng cay cay. Tôi định sang giường an ủi nó mấy câu nhưng lại không thể, chỉ sợ rằng nói rồi càng chạm vào vết thương trong lòng nó. Cái Quyên ngồi như vậy rất lâu rồi mới nằm xuống lâu lâu lại nghe tiếng thở dài của nó vọng sang. Em gái tôi chẳng phải rất xinh đẹp, học hành giỏi giang sao? Ngần ấy chưa đủ để được yêu hay vẫn phải là môn đăng hộ đối? Nghèo đâu phải là lỗi của chị em tôi? Trong tình yêu nếu phân biệt giàu nghèo thì đó có thực sự là tình yêu nữa không? Tôi thấy lòng quặn cả lại, thương Quyên, và thương cả Vũ. Có lẽ anh ta cũng đang khổ sở lắm, con bé bỏ đi không lời từ biệt chắc gì sự đau thương của Vũ đã kém sự đau thương của em gái tôi lúc này.
Sáng hôm sau khi tôi dậy thấy mắt cái Quyên sưng lên. Tôi nhìn nó khẽ nói:
– Quyên, hay cứ nói với Vũ
– Không, em không thể. Nói với anh ấy mẹ anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho bọn cái Miên, em… em không ích kỉ như vậy được. Chị, chị yên tâm em mạnh mẽ mà, từ từ sẽ quên được anh ấy thôi.
Tôi nghe cái Quyên nói vậy chỉ biết thở dài rồi giục nó lên lớp. Có lẽ tôi cũng chỉ hi vọng rằng thời gian thật sự làm nó có thể vơi bớt nỗi đau này.
Những ngày tiếp theo hai chị em tôi bắt đầu vào guồng quay cuộc sống. Thành bận rộn nhưng thi thoảng tối vẫn vào bản thăm tôi. Đến cuối tuần ấy tôi xin nghỉ sớm cùng anh về Hà Nội. Sau hơn sáu tháng xa nơi đây bỗng dưng khi về tôi lại thấy Hà Nội xa lạ quá. Có lẽ cả ngày ở rừng núi hoang vu nên tự dưng tôi lại thấy Hà Nội hơi ồn ào. Lúc về nhà bà Hoài đã thấy bà chuẩn bị sẵn mâm cỗ linh đình, thấy tôi với Thành Bin, Bom lao đến khoe cả tuần vừa được bao nhiêu điểm chín, điểm mười. Bom trước kia còn giữ khoảng cách với tôi giờ con đã hoàn toàn thân thuộc, thậm chí còn bám tôi hơn cả Thành. Khi vào ăn cơm, ông Công nhìn tôi cười nói:
– Hôm nay biết con dâu về nên mẹ chồng đã bắt mấy cô giúp việc chuẩn bị đồ từ sáng sớm rồi đấy.
Tự dưng nghe ông Công gọi hai chữ con dâu không hiểu sao tôi xúc động rất mạnh. Bà Hoài thì lừ mắt nói:
– Cưới xin gì đâu mà dâu với rể
– Thì đằng nào chả cưới, gọi con dâu sớm đi chẳng được à? Con dâu cứ gọi bố trước đi, bà ấy kệ
Tôi hơi ngượng khẽ đáp lại:
– Dạ, con mời bố ạ.
– Đấy, nghe thế tình cảm hơn chú chú bao nhiêu. Bà cũng sớm bảo nó gọi mẹ đi
Bà Hoài xì một tiếng không thèm trả lời. Trước kia mỗi khi đến đây tôi đều rất sợ hãi, thế nhưng lần này tôi bỗng cảm thấy thân quen rất khó tả. Bà Hoài tuy chưa muốn tôi gọi là mẹ chồng nhưng thái độ của bà thực sự khiến tôi xúc động. Lúc ăn cơm bà còn quay sang hỏi tôi:
– Cái Quyên với cậu Vũ kia chia tay thật rồi à? Mẹ cậu ta vẫn chưa chấp nhận sao?
– Dạ vâng ạ.
– Nó thì có gì mà không chấp nhận nhỉ? Như cô đẻ thuê lấy tiền còn giữ lại Bin nên ban đầu tôi ghét và nghĩ cô hám tiền nhưng rồi giờ tôi còn chấp nhận đằng này con bé Quyên sạch sẽ, ngoan ngoãn còn học giỏi mà lại khó khăn thế.
Tôi nghe vậy lại thở dài thương em. Bà Hoài cũng không nói thêm gì nữa gắp cho tôi miếng thịt rồi quay sang phía Thành hỏi han công trình. Hai ngày ở Hà Nội trôi đi rất nhanh, đến chủ nhật tôi với Thành lại lên Hà Giang. Lúc đưa tôi vào bản Thành vừa đi vừa nói:
– Có chuyện này anh có lẽ nên nói với em, còn em nói với Quyên hay không thì em cứ suy nghĩ.
– Có chuyện gì vậy anh?
– Hôm trước về Hà Nội, buổi tối mà anh nói anh đi ra ngoài thật ra là Vũ đến nhà anh hỏi xem anh biết cái Quyên ở đâu không?
Tôi nghe xong kinh ngạc hỏi lại:
– Vậy anh có nói gì không?
– Anh không… nhưng…
– Nhưng sao hả anh?
– Trông cậu ta đáng thương lắm, có vẻ như cậu ta lật tung cả cái thủ đô này tìm Quyên. Anh thấy cậu ta gầy đi, mắt đỏ rực cả lên, trước kia lúc em đi anh cũng thế.
Tự dưng nghe Thành nói tim tôi như có ai đâm vào. Khi vào đến bản, Thành hôn tôi rồi mới trở lại công trường, tôi vào phòng thấy cái Quyên nằm trên giường nhìn ra cửa sổ. Tôi ngồi lặng yên rất lâu, cuối cùng cũng kể với nó chuyện Vũ tìm Thành. Lúc kể xong hai hàng nước mắt nó cũng rơi lã chã xuống gối rồi lặng im không đáp. Mới mấy ngày lên đây con bé đã gầy rộc cả đi, đến nhìn nó tôi cũng xót xa vô cùng. Thế nhưng khóc xong con bé lại cười cười nói với tôi:
– Chị đừng nói gì với anh ấy nhé, chị yên tâm, em sẽ quên được thôi. Nhất định đấy.
Tôi gật đầu vỗ vỗ lên vai nó rồi nằm xuống giường. Cũng hi vọng nó mạnh mẽ, chỉ có mạnh mẽ mới tôi mới yên lòng được.
Cuối tuần sau ấy Thành bận nên tôi và anh không về Hà Nội được. Sáng chủ nhật khi tôi và cái Cúc đang nấu ăn sáng thì chợt nghe tiếng nôn oẹ của cái Quyên phía sau nhà. Tôi thấy vậy chạy ra hỏi:
– Sao thế? Ăn phải cái gì à?
Cái Cúc ở bếp vọng ra:
– Con bé này không biết có phải bị dạ dày không tối qua em cũng thấy nôn. Hay ra thị trấn khám đi.
Cái Quyên nghe vậy xua tay đáp:
– Em không sao đâu.
– Không sao gì? Chị thấy mày xanh như tàu lá còn hay nôn oẹ. Dạ dày nó hay thế lắm đấy nhé, cẩn thận loét dạ dày như chơi.
Tôi nhìn cái Quyên, công nhận con bé rất xanh, còn gầy đi nữa, trước nay dạ dày nó rất tốt sao lên đây lại như vậy nhỉ? Con bé nôn thêm mấy đợt nữa rồi vào bếp nói:
– Em không sao đâu, chắc do chưa quen ở đây thôi. Mà chị nấu gì mùi khó chịu thế…
Còn chưa kịp nói nó lại nôn cả ra. Đột nhiên tôi bỗng cảm thấy toàn thân sững sờ cả lại. Tôi chạy ra sau nhà nhìn cái Quyên rồi hỏi:
– Quyên, chị hỏi thật, em thấy người thế nào có thèm gì không?
– Em không thèm gì cả, à chẳng hiểu sao chỉ thích ăn dâu da thôi.
– Trễ kinh không?
– Em trễ ba ngày rồi chắc lại rối loạn kinh nguyệt
Nghe con bé nói đến đây tôi kéo thẳng nó vào phòng tập thể rồi nói:
– Ngồi yên đây chờ chị
– Chị đi đâu?
– Ngồi yên đấy
Nói rồi tôi phi xe đạp ra bản vào hiệu thuốc mua bốn que thử thai. Khi về tôi ném lên giường cho nó rồi giục:
– Em đi thử đi
– Chị…
– Thử xem sao. Nếu có quan hệ không an toàn thì mau thử. Còn không thì chị đưa đi khám xem dạ dày có vấn đề gì không.
Con bé nhìn tôi run run cầm que thử lên rồi chạy vào nhà vệ sinh. Phải rất rất lâu sau nó mới ra mắt đỏ hoe cả lên. Tôi nhìn nó gấp gáp hỏi:
– Sao rồi?
– Em… em có thai rồi.
Lần này tôi như chết lặng liền nói:
– Em nói cho Vũ biết đi.
– Không chị ơi, đừng nói cho anh ấy biết.
– Vậy em định thế nào? Là một sinh linh sống đấy
– Em sẽ nuôi, em sẽ tự nuôi con, em xin chị đừng nói với anh Vũ. Đừng nói với anh ấy chị ơi.
Con bé nói đến đâu bật khóc đến đấy. Tôi không kìm được nữa ôm con bé vào lòng khoé mắt cũng đỏ cả lên. Lúc này đây tôi cũng không biết làm gì khác ngoài tôn trọng lựa chọn này của Quyên. Tôi và nó cố gắng hoàn toàn có thể nuôi được chỉ là nghĩ việc cháu mình không có bố vừa thương vừa xót.
Cả ngày hôm ấy cái Quyên nằm trên giường không ra khỏi phòng. Cũng may con bé biết bản thân mang bầu nên vẫn cố gắng ăn uống chứ không bỏ bữa. Nó nói với mấy chị em trong phòng nên ai cũng thông cảm, giúp nó làm mấy việc nặng.
Cái Quyên nghén rất nặng, ngày nào ngửi mùi thức ăn cũng nôn. Cũng may con bé vẫn lên lớp được, chỉ là mỗi tiết dạy xong đều ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh. Có lần cuối tuần bà Hoài đưa Bin, Bom lên thấy cái Quyên nghén quá về bà còn gửi vitamin các thứ lên để nó uống vừa tốt vừa giảm cơn nghén. Công nhận thuốc bổ xịn có khác, con bé bớt nghén mà cũng đỡ xanh xao hơn hẳn.
Khi con bé có thai được khoảng hai tháng tôi và mấy chị em đưa nó xuống thị trấn để khám thai. Ban đầu con bé đòi tự đi nhưng đường chưa xong, Thành mới chỉ lấp đất cho đường bớt gập ghềnh chứ vẫn chưa bằng phẳng. Chị Trang thương con bé sợ thai nhỏ còn yếu nên mấy chị em mượn cáng thay phiên nhau khiêng qua khu đường xóc nhất. Lúc đến thị trấn mấy chị em đưa nó vào bệnh viện siêu âm. Lúc nhìn thấy thai nhỏ xíu xiu trên màn hình con bé chợt bật khóc nức nở, tôi với chị Trang, chị Linh cái Cúc cũng rơm rơm nước mắt. Đến khi về lại trường cái Quyên cứ cầm mãi tờ siêu âm ngắm đi ngắm lại.
Buổi tối hôm ấy khi tôi đang nằm ngủ thì thấy tiếng dép quét nhẹ trên nền đất. Vửa mở mắt nhìn sang chợt phát hiện cái Quyên đã đi ra ngoài. Chờ một lúc lâu không thấy nó đâu tôi liền chạy đi tìm, đến khi tìm mãi tìm mãi mới phát hiện nó đang ngồi ngoài mỏm đá bắt sóng. Cái Quyên ngồi bó gối trên ấy, mắt nhìn vào màn hình điện thoại. Tôi đứng dưới gốc cây chợt thấy nó đang khóc. Hai hàng nước mắt chảy dài, dưới ánh trăng sáng cả gương mặt nó đầy những nước. Cả người nó run lên, dù đứng từ xa vẫn nghe được tiếng nấc nghẹn đến thấu cả tim gan. Tôi không chịu nổi nữa định chạy lại ôm lấy em thì bỗng dưng có ai đó giữ tôi lại. Khi ngước mắt lên mới phát hiện là Vũ. Nhìn thấy Vũ tôi gần như không tin vào mắt mình sững sờ cả lại. Anh ta nhìn tôi, giọng khàn đi:
– Cô về đi, để tôi ở đây với cô ấy
Nói rồi anh ta đi thẳng về phía cái Quyên. Tôi còn nhiều cái chưa kịp nói định chạy vào hỏi thì lại có ai đó kéo tay tôi khẽ nói:
– Đồ vô duyên! Đi về thôi
Lúc này tôi mới nhận ra là Thành, thấy tôi không đáp anh liền cúi xuống bế thốc tôi lên rồi gằn giọng:
– Người ta mãi mới có cơ hội gặp nhau, em định phá đám à? Định không để cho cháu em có bố à?
– Xì, anh dẫn anh ta lên đúng không?
– Không! Anh ta tự tìm được. Chắc mẹ anh tiết lộ, nghe Vũ nói mẹ anh còn tìm gặp mẹ anh ta nói chuyện nữa cơ. Em yên tâm, nhà giàu lại neo người, đợt này cái Quyên có thai, mẹ anh ta không thể không chấp nhận được. Đi về thôi
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì, để Quyên tự giải quyết chuyện của nó đi. Anh mua que thử thai cho em đây, mai nhớ thử
Mấy hôm nay người tôi mệt mệt, lại trễ kinh ba bốn ngày rồi, tôi cứ nghĩ tôi bị stress nên thế hôm qua có khoe với Thành như vậy. Thế mà hôm nay anh vác cho tôi cả chục cái que thử thế này. Tôi bật cười tóm lấy vai anh rồi nói:
– Giờ em mà có thai thì sao?
– Thì cưới chứ sao? Anh chịu trách nhiệm
– Sặc! Em không có thì không cưới à?
– Không có cũng cưới, có cũng cưới.
Khi về đến trường tôi với Thành ngồi dưới mái hiên nói chuyện đến tận khuya vẫn chưa thấy cái Quyên và Vũ trở về. Cuối cùng tôi mệt quá ngủ gục trên vai Thành đến gần sáng mới nghe tiếng bước chân lao xao. Khi vừa mở mắt tôi phát hiện Thành vẫn giữ nguyên tư thế như hôm qua cho tôi dựa trong lòng chợt áy náy hỏi:
– Anh có mỏi không?
– Không sao.
Lúc này tôi mới tỉnh táo hẳn thấy cái Quyên với Vũ đã về. Cái Quyên nhìn tôi rồi nói:
– Chị, em viết đơn chị gửi anh Toàn giúp em, em xin nghỉ vài ngày về Hà Nội nhé.
– Về trong hôm nay sao?
Con bé gật đầu quay sang Vũ đáp lại:
– Vâng, mẹ anh Vũ muốn gặp em.
– Được rồi vậy em viết đi, chị thu xếp quần áo cho
– Vâng ạ
Tám giờ sáng cái Quyên với Vũ từ trường đi ra thị trấn. Lúc con bé đi Vũ với Thành cũng dùng cáng để đưa nó qua mấy đoạn đường xóc. Trước khi đi con bé nước mắt lưng tròng nhìn chị Trang, chị Linh với cái Cúc nghẹn ngào nói:
– Em cảm ơn các chị rất nhiều, cảm ơn các chị chăm sóc mẹ con em những ngày qua.
Tôi nghe Vũ nói mẹ anh ta đồng ý chấp nhận cái Quyên rồi, vì thời gian gấp gáp nên tôi chưa hỏi được nhiều nhưng nghe vậy cũng yên tâm rồi. Có lẽ lần này mang thai nên cái Quyên chưa chắc đã trở lại đây dạy học được nữa, hoặc có thì cũng phải đợi thai lớn ổn định hơn nên bọn chị Trang cũng cứ sụt sùi mãi còn gói cả xôi vì sợ nó đi đường đói. Khi cái Quyên vừa đi ra khỏi trường tôi mới sực nhớ ra que thử thai Thành mua liền vội chạy vào nhà vệ sinh để thử. Ban đầu nghĩ thử cho vui chắc gì đã có vì hồi ở Hà Nội tôi với Thành thả mãi cũng không dính. Thế nhưng khi que thử hiện lên hai vạch tôi suýt chút nữa cũng khóc. Dù có Bin, Bom rồi nhưng cảm giác thiêng liêng làm mẹ lần này rất khác. Không phải đẻ thuê, không phải giấu giếm mà là kết tinh tình yêu của tôi và Thành. Tôi cầm que thử nhìn một lúc rồi chạy ra đầu con dốc. Thành, Vũ, Quyên còn chưa đi xa vẫn ở đoạn đường bằng chưa phải khiêng cáng, tôi liền đứng trên dốc gào lên:
– Thành ơi! Em có thai rồi. Em có thai rồi anh ơi
Thành nghe vậy liền ngước nhìn tôi, từ xa tôi cũng thấy anh khựng người lại, đôi mắt đỏ lên ươn ướt rồi nói vọng lại:
– Anh yêu em! Anh yêu vợ! Anh yêu mẹ con em, chờ anh nhé. Sáng mai anh lại lên với em
Cái Cúc đứng ở góc trường nhìn chị Trang mỉa mai:
– Khiếp hai ông bà này sến thế nhở? Ông Nghĩa em mà báo có bầu chắc mặt thộn ra rồi bảo để anh báo cáo chỉ huy, báo cáo bố mẹ là hết! Haiz bộ đội khô như ngói
– Mày đòi hỏi ít thôi, mày xem có thằng nào hơn thằng Nghĩa không? Khô khan nhưng nó thật thà, gi gỉ gì gi cái gì cũng làm cho mày. Tự hài lòng đi tao mà bảo con Liên nó tán thằng Nghĩa lúc đấy lại khóc
– Con Liên mà tán anh Nghĩa em móc mắt
– Sợ mất người ta thì đừng than vãn nữa
– Thì em than tí thôi mà
Tôi bật cười đi vào ôm lấy cái Cúc rồi nói:
– Này, cuối tuần mời anh Nghĩa sang ăn cơm, vợ chồng chị mời
– Được được. Mà vợ chồng rồi cơ à?
– Ha ha, gọi cho quen đi chứ, mày cũng thế đi, con Liên đang tăm tia anh Nghĩa đấy, giữ cho chặt vào cưới luôn đi
– Xì tôi biết rồi
Bên ngoài có mấy ánh nắng chiếu vào, hôm nay chủ nhật cả đêm không ngủ tôi với hội chị Trang lại vào đánh chén một giấc nữa.
Cái tin tôi có bầu đúng năm ngày đã lan xuống Hà Nội. Cuối tuần bà Hoài tức tốc lên còn cầm theo đống thuốc bổ. Vừa đưa cho tôi bà vừa nói:
– Ngày cưới đang định chọn nhưng bầu thế này sao về Hà Nội cưới xin được giờ thai còn nhỏ hạn chế đi lại thôi. Tôi tính thế này đợi thai tầm bốn năm tháng ổn định rồi, tôi sẽ tổ chức đám cưới ở thị trấn này rồi mời bạn bè lên đấy coi như đi nghỉ dưỡng luôn. Cô ở đây bạn bè đồng nghiệp đến dự cũng dễ. Giờ trên này thiếu thốn, cô ăn uống cho tử tế vào đấy biết chưa?
Cả đêm qua bà Hoài đi xe lên đây, vừa vào đã trèo đường mang thuốc bổ cho tôi tự dưng tôi không kìm được bật khóc. Tôi mất mẹ đã lâu, sống với người dì bạc ác đây là lần đầu được người khác quan tâm như vậy. Hôm kia cái Quyên gọi từ dưới Hà Nội lên thông báo cho tôi biết sang tháng sẽ làm đám cưới, mẹ Vũ hoàn toàn chấp nhận nó rồi. Nghe nói kể bà ấy đồng ý ngoài vì cái Quyên có bầu hay Vũ gây áp lực lại còn một phần nhờ bà Hoài tác động. Bà Hoài thấy tôi khóc liền vội vã hỏi:
– Sao mà khóc? Tôi nói gì sai à?
Tôi nhìn bà Hoài buột miệng nói:
– Mẹ ơi.
Bà Hoài nghe tôi nói cũng chợt khựng lại, tôi để mặc nước mắt chảy ra nói tiếp:
– Con cảm ơn mẹ. Để con gọi mẹ là mẹ nhé.
– Ôi giời ơi tôi tưởng cô bị sao…
– Mẹ đừng xưng hô cô tôi nữa mà, cháu mẹ trong bụng nghe được buồn ý
Bà Hoài đột nhiên bật cười đáp:
– Còn biết lấy nó ra doạ cơ à. Ừ thì mẹ… thế đám cưới như vậy cô… à con xem được không? Còn đám cưới cái Quyên, mẹ đồng ý với mẹ thằng Vũ đến dự với tu cách là phụ huynh cái Quyên rồi. Nhà thằng Vũ tập đoàn cũng lớn, mẹ nó muốn nhà mình liên kết phát triển một số mảng nữa.
– Dạ được, được mẹ ơi. Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ, thật sự… con… con mồ côi bố mẹ từ lâu, lâu lắm rồi trừ anh Thành mới có người quan tâm chị em con như vậy. Con thật sự biết ơn mẹ….
Nói đến đây giọng tôi cũng nghẹn lại. Bà Hoài đột nhiên kéo tôi lại vỗ vỗ vai rồi nói:
– Rồi rồi, đừng khóc, bầu bí phải vui vẻ lên chứ
– Con khóc vì vui và hạnh phúc mà.
– Chị thì kiểu gì cũng nói được. Thôi! Nín đi. Sắt đây, acid folic đây, dha đây nhớ uống theo đơn đừng có mà uống vớ va vớ vẩn. Mang cốt nhục nhà họ Hà đấy, giữ gìn vào biết chưa?
Tôi bật cười không kìm được nữa ôm chặt lấy người mẹ Hoài. Lúc này đây tôi chỉ muốn được ôm bà, giống như người mẹ ruột thịt của mình. Dưới đầu đường Thành cũng đang dắt Bin, Bom lên. Bên ngoài có mấy bông hoa đào rung rinh trước gió, trong lòng tôi cũng hạnh phúc ngập tràn. Cảm ơn anh, cảm ơn mẹ, cảm ơn các con của tôi!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!