Con Chung
Phần 27: Ngoại truyện 3
Mười tám tuổi, lần đầu tiên tôi gặp em!
Thế nhưng cuộc gặp đó lại chẳng mấy vui vẻ gì mà đầy những khổ đau. Công trình của chú họ tôi bị sập đúng lúc tôi và bố có mặt ở đó. Hai người công nhân bị thương nặng dẫn đến tử vong, một trong hai người đó là bố của em. Trong căn phòng cấp cứu của bệnh viện em đứng trân trân bên cạnh mẹ cùng cô em gái nhỏ nhìn vào chiếc giường sắt lạnh lẽo. Cả người bố em được phủ lớp vải trắng tinh nhưng vẫn không che nổi những giọt máu thẫm đẫm bên dưới. Dường như cả ba mẹ con em vẫn chưa tin vào sự thật đến khi lớp vải trắng được mở ra mới quỳ xuống nền nhà bật khóc nức nở. Em đưa những ngón tay nhỏ xíu chạm vào gương mặt người đã khuất vừa khóc vừa nói:
– Bố ơi, bố tỉnh lại đi. Con vừa được cháu ngoan Bác Hồ này bố. Bố hứa với con nếu con được cháu ngoan Bác Hồ bố sẽ đưa con đi Hạ Long chơi mà. Bố ơi bố mở mắt ra đi, Bông của bố lớn rồi, Bông của bố sắp lên cấp hai rồi sao bố lại bỏ con đi.
Mười tám năm cuộc đời tôi sống trong sung túc, ấm no, tuy có từng theo bố đi vài nơi nhưng chưa từng phải chứng kiến cảnh chia ly tiễn biệt đầy đau khổ thế này trong lòng bỗng như có ai cắt. Có người đứng bên cạnh khẽ lên tiếng:
– Khổ thân. Cả nhà trụ cột chính là anh Hiến, vợ công nhân may lương ba cọc ba đồng giờ còn hai đứa con gái nhỏ chẳng biết làm thế nào.
Em vẫn khóc, vừa khóc vừa ôm em gái nhỏ vào lòng. Tôi cứ đứng mãi nhìn em như vậy chợt phát hiện khoé mắt mình cũng đỏ từ bao giờ. Mấy ngày sau tôi gặp lại em ở căn nhà cũ kĩ khu ngoại ô Hà Nội. Công trình sập có người chết nên chú tôi bị tạm giam, bố tôi thay mặt chú qua nhà em bồi thường một khoản. Không hiểu sao sáng ấy nghe bố nói chuyện tôi lại xin bố cho đi cùng. Bước vào nhà em tôi mới thấy căn nhà này tuy cũ nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, trên bức tường sơn trắng có dán đầy những tờ giấy khen của em. Nguyễn Thu Uyên. Hoá ra tên đầy đủ của em nghe lại hay đến vậy. Bố tôi ở trong nhà nói chuyện với mẹ em, em ngồi bên ngoài góc sân thổi cơm, đôi mắt nâu trầm buồn nhìn xa xăm vào khoảng không vô hình. Nhìn bàn tay bé xíu của em đẩy những thanh củi vào chiếc bếp lò rồi ra giếng xách một thùng nước lớn oằn cả vai khiến tôi cảm thấy vừa bất lực, vừa xót xa. Mười tuổi! Có cô bé nào mười tuổi mà vất vả như em? Tôi không kìm được đi thẳng ra phía em khẽ hỏi:
– Em gái, có cần anh giúp gì không?
Em đặt xô nước xuống, cúi đầu trầm mặc đáp:
– Dạ không.
– Hằng ngày em đều phải nấu cơm gánh nước thế này sao?
– Vâng, bố mẹ em đi làm…
Nói đến đây bỗng dưng em ngước mắt nhìn tôi rồi bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt rơi trên má em rồi chảy xuống miệng chảy dài cả xuống chiếc áo trắng đồng phục em đang mặc. Tôi nhìn em, bàn tay đang buông thõng bất lực chạm vào vai không biết nói thế nào chỉ im lặng. Em vừa khóc vừa nhìn tôi rồi hỏi:
– Anh ơi. Liệu có khi nào người chết rồi có thể sống lại được không? Em nhớ bố… em nhớ bố em lắm. Sao đang yên đang lành bố em lại bỏ mẹ con em đi hả anh?
Tôi không kìm được nỗi xót xa trong lòng khẽ kéo em vào đưa tay lau mấy giọt nước mắt trên gương mặt thanh tú dỗ dành:
– Em đừng khóc, ngoan, đừng khóc. Bố em trên trời nhìn thấy sẽ đau lòng lắm đấy. Đừng khóc nữa để bố nhìn xuống cũng thấy yên lòng.
– Nhưng… nhưng em nhớ bố
– Anh biết em nhớ bố, bố cũng nhớ em lắm. Có điều em phải ngoan để bố yên tâm, thương bố thì đừng khóc, mạnh mẽ lên hiểu chưa?
Nghe tôi nói em cũng đưa tay quệt mấy giọt nước còn vương trên mặt gật gật đầu ngồi xuống trông nồi cơm đang sôi sùng sục. Tôi nhìn em, ánh mắt nâu trầm buồn ấy đã ám ảnh tôi suốt một thời gian rất dài. Cô gái nhỏ, tôi đã từng nghĩ tôi và em chẳng thể gặp lại chỉ có thể lướt qua đời nhau như vậy, đã mong em có thể an yên, mạnh mẽ mà sống, thế nhưng mãi đến sau này mối nhân duyên của tôi và em vẫn chưa đứt. Có điều khi ấy tôi đã chẳng còn là cậu thanh niên tuổi mười tám, em cũng không còn là cô bé học sinh năm nào.
Mười chín tuổi tôi sang Mỹ du học, mấy năm học bên đó tôi cũng dần lãng quên em như một quy luật của thời gian. Khi trở về Việt Nam tôi quen Phương. Phương là cô giáo tiểu học dạy ở ngôi trường mà tập đoàn nhà tôi đang thi công. Tôi và Phương yêu nhau cũng như các cặp đôi khác, có điều đối với mẹ tôi thì lại không như vậy. Mẹ tôi không thích Phương, mẹ tôi cho rằng cô ấy trèo cao, yêu cũng vì tiền, vì gia cảnh. Cả một thời gian dài mẹ phản đối kịch liệt còn đến tìm cô ấy để doạ nạt. Mẹ tôi luôn muốn tôi yêu và cưới Loan, cô con gái một người bạn thân của bố từ hồi rất nhỏ. Có điều dù mẹ tôi có phản đối thế nào tôi với Phương vẫn không chia tay. Hồi nhỏ tôi rất nghe lời mẹ bởi tôi biết được mẹ sau khi sinh tôi đã phải cắt tử cung vĩnh viễn không bao giờ có thể sinh thêm con được nữa. Mẹ hi sinh vì tôi thế nào tôi rất thấu hiểu, có điều lớn lên những áp đặt của mẹ thực sự không còn phù hợp. Trong tình yêu thì làm gì có chuyện phải môn đăng hộ đối? Nếu chỉ nhìn vào gia cảnh có tương xứng hay không thì đó không còn gọi là tình yêu nữa. Thế nên dù cho mẹ tôi có ép buộc cỡ nào tôi vẫn không chấp nhận cuộc hôn nhân mẹ sắp đặt. Thế nhưng! Tôi lại không hề biết được rằng chính sự ngang ngược của tôi đã dẫn đến một bi kịch đau thương.
Mùa đông năm tôi hai mươi lăm tuổi tôi được cử sang Anh học một khoá học ngắn hạn ba tháng về quản trị nhân lực. Lúc tôi đi không biết Phương đã có bầu, nhưng Phương cũng chưa từng nói với tôi về điều ấy. Ngày đó Việt Nam còn chưa có facebook, zalo, để gọi điện liên lạc cho Phương cũng rất khó khăn. Thường hai tuần tôi mới có thể gọi về cho cô ấy, thế rồi có một khoảng thời gian tôi gọi đều không liên lạc được với Phương, gọi về cho đồng nghiệp họ đều nói Phương đã nghỉ dạy cả tháng nay rồi. Trong lòng tôi có rất nhiều linh cảm bất an, dù khoá học chưa kết thúc nhưng tôi đã tức tốc bay về Việt Nam. Ngay trong đêm tôi đến tìm Phương… thế nhưng… khi đến nhà đã thấy di ảnh của em đặt trên bàn thờ. Lần đầu tiên tôi trên cuộc đời tôi có cảm giác ngã quỵ hoàn toàn, giống như bị ai ném từ đỉnh núi xuống một vực sâu tan xương nát thịt. Tôi còn nghĩ đây là trò đùa ác độc của người thân cô ấy, thế nhưng không! Phương đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Cô ấy ra đi đột ngột không một lời từ biệt cũng không hề cho tôi một tín hiệu gì để tôi đỡ đau đớn. Thà rằng cô ấy phản bội tôi, thà rằng bỏ đi một nơi nào đó rất xa mà tôi không tìm được nhưng chỉ cần tôi còn biết cô ấy vẫn sống cảm giác cũng đỡ đau thương hơn thế này nhiều. Lần đầu tiên suốt hai mươi lăm năm tôi biết thế nào là sinh ly tử biệt, tôi biết thế nào là tuyệt vọng cùng cực. Người thân của cô ấy nói rằng cô ấy uống thuốc ngủ tự vẫn, thế nhưng tôi vẫn chưa thể hiểu nổi đang yên đang lành tại sao lại tự vẫn? Hàng xóm thì nói rằng do gia đình người cô ruột đối xử tệ, nhất là người chú rể đã cưỡng bức cô ấy nhiều lần, mẹ tôi lại ngăn cản không cho yêu đương, ở trường lại bị đồng nghiệp soi mói nên không chịu đựng nổi mà kết thúc cuộc đời. Cái chết của Phương khiến tôi không đứng dậy nổi suốt một thời gian dài, tôi đã từng đến đánh người chú rể khốn kiếp, mỗi đêm đều tìm đến mộ cô ấy rồi chìm trong những chén rượu cho vơi đi cảm giác đau khổ tột cùng. Mãi đến hai năm sau tôi mới dần thoát khỏi ám ảnh, khi đó mẹ tôi đã ngay lập tức mai mối cho tôi và Loan. Tôi không phản đối, tình yêu trong lòng đã chết nên mẹ tôi muốn thế nào tôi đều buông xuôi chấp nhận.
Tôi cưới Loan được hơn một năm thì số lần đụng vào người có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mẹ tôi mong có cháu sớm nên rất sốt ruột, đến khi Loan đi khám sức khoẻ sinh sản về đã khóc và nói với mẹ tôi hồi nhỏ có từng vì có u trong tử cung nên giờ không còn khả năng sinh con. Mẹ tôi cũng từng cắt tử cung nên hoàn toàn tin lời cô ta thậm chí còn thương xót, thông cảm với Loan, thế nên để duy trì giống nòi nhà họ Hà mẹ tôi không hề làm khó Loan và đã tìm người đẻ thuê. Tất nhiên với chuyện này tôi cũng không phản đối, một cuộc hôn nhân không có tình yêu thì sinh con với ai thật sự không quan trọng.
Tôi còn nhớ rất rõ buổi đêm ấy tôi được đưa đến một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Đó cũng là lần gặp lại của tôi và em.
Em ngồi trên giường, xung quanh tắt điện tối om, tôi không nhìn rõ em chỉ thấy một bóng dáng mảnh mai đang ngồi thu lu trong góc. Hai tay em ôm lấy gối, bờ vai run lên, hình như em khóc, hình như em rất sợ, tôi còn nghe được cả tiếng thở mạnh cất lên. Tôi tiến lại gần em khẽ chạm lên người, nghe mẹ tôi nói vì cần tiền chữa bệnh cho mẹ em nên em đồng ý đẻ thuê với giá một tỉ. Thú thực ban đầu đến tôi còn nghĩ em giống những cô gái đẻ thuê tôi từng đọc đâu đó chỉ cần tiền và rất mạnh mẽ, thế nhưng không, em ngồi đó giống một chú chim nhỏ lạc mẹ không nơi nương tựa. Bỗng dưng tôi lại thấy thương xót em. Người em rất thơm, không phải mùi thơm hoá chất như Loan mà là một mùi dịu nhẹ thoang thoảng rất dễ chịu. Thấy em run lên tôi phải an ủi em vài câu để em bớt sợ, da thịt em rất mát, tấm thân nõn nà dù chẳng thấy được vẫn cảm nhận được rõ ràng. Lúc làm tình em nằm im đó, không khóc, không kêu dù cho tôi biết lần đầu sẽ rất đau đớn. Tôi cố gắng dịu dàng nhất có thể nhưng tôi biết em đang gồng lên, còn cảm nhận rất rõ cái cắn môi chặt để không phát ra tiếng động nào. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm kể từ khi mối tình đầu của tôi mất đi tôi mới có một xúc cảm mãnh liệt thế này với một người con gái xa lạ. Lần đầu tiên dù không biết mặt em thế nào tôi vẫn đoán được em là cô gái rất xinh đẹp và ngây thơ. Khi làm tình xong tôi phải rời đi, em ngồi dậy ngồi lại lên góc giường im lặng không nói gì. Lúc tôi ra khỏi cửa bỗng nghe được tiếng khóc thút thít, rồi cuối cùng bật khóc nức nở. Tim tôi bỗng rất đau, đau như có ai bóp chặt lấy lồng ngực mình mà không rõ vì sao. Em khóc rất lâu, khóc đến mức tôi chỉ biết lặng yên đứng đó nghe những tiếng nấc lên của em, có phải em khổ sở lắm không? Có phải em đau lòng lắm không? Đến ngay cả lần đầu của em cũng là bán thân cho một kẻ xa lạ như tôi. Lẽ ra em phải như các cô gái khác, có một tình đẹp đẽ, dành trọn vẹn thanh xuân cho tình yêu đó chứ không phải dùng tấm thân này để đổi lấy tiền chữa bệnh cho mẹ. Tôi thương em!
Đêm thứ hai tôi lại đến, lần này em bớt run sợ hơn, tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn, vui vẻ hơn. Đến ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm rồi đến ngày thứ bảy cũng là ngày tôi và em ở cạnh nhau như vậy. Sau khi làm tình tôi không vội về mà nằm xuống cạnh em, chưa bao giờ tôi cảm thấy thời gian trôi nhanh đến vậy, bỗng dưng tôi lại luyến tiếc, bỗng dưng tôi lại cảm thấy không chút đành lòng khi phải xa em. Có lúc tôi còn ước lần này em đừng có bầu ngay để tháng sau, tháng sau nữa rồi những tháng tiếp theo tôi có thể hằng đêm đến với em. Dù tôi biết điều này hơi vô lý và thiệt thòi cho em, nhưng tôi thật sự rất ích kỉ lại muốn giữ lấy em cho riêng mình. Tôi thật sự quên mất mình đã có gia đình, cũng hoàn toàn quên mối quan hệ của tôi và em chỉ là mối quan hệ thể xác, tiền bạc. Đêm ấy em cũng cởi mở hơn, em kể bố em đã mất khi em mười tuổi, còn nói với tôi rằng biệt danh của em là Bông bởi em trắng như Bông. Khi nghe em kể đến đây bỗng dưng một mảng kí ức hiện về. Tôi đã không kìm được hỏi cả tên em, khi nghe em đọc ba chữ Nguyễn Thu Uyên toàn thân tôi cũng sững sờ chết lặng. Chưa bao giờ tôi từng nghĩ gặp lại em ở hoàn cảnh trớ trêu như vậy, chưa bao giờ tôi nghĩ em phải chịu nhiều bất hạnh đến thế. Cô gái nhỏ của tôi không hề có một cuộc đời an yên, cả tuổi thơ mất cha, đến năm mười tám tuổi lại bán thân chữa bệnh cho mẹ. Đêm khi em ngủ tôi mới trở về, thế nhưng đi được nửa đường tôi lại quay lại. Em vẫn nằm trên giường ngủ ngon lành, tôi cầm chiếc đèn điện thoại khẽ bật lên. Dưới ánh sáng lờ mờ tôi nhìn thấy rõ gương mặt em, tám năm trôi qua em đã lớn hơn nhưng vẫn rất xinh đẹp, thanh tú. Đôi mắt em còn vương những giọt lệ chưa khô. Tôi đứng nhìn em rất lâu, ghi nhớ gương mặt xinh đẹp ấy vào sâu trong kí ức của mình. Tôi… thật sự thích em, thích em từ buổi đêm đầu làm tình, thích đến tận bây giờ nhìn thấy rõ lại càng cảm thấy trái tim rung động xao xuyến. Đáng tiếc rằng tôi đã không còn là tôi của những năm tháng tuổi trẻ, không còn độc thân, không còn có thể ương bướng tự ý làm theo sở thích của mình. Tôi chỉ có thể chôn chặt kí ức về em ở một góc nhỏ trái tim.
Những năm tháng sau cũng dần trôi đi, sau lần cuối cùng ở bên nhau đó em cũng hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi. Chỉ biết mẹ tôi sau đó mang về một đứa bé trai rất kháu khỉnh, gương mặt nó giống tôi y đúc, nhưng lại có đôi mắt nâu trầm buồn của em. Không hiểu sao mỗi lần thấy con tôi lại nhớ em vô cùng. Tôi đặt tên con là Bom, để cùng vần với biệt danh của em. Bố mẹ tôi rất thương cháu, Loan ngoài mặt đối với Bom cũng hết sức nâng niu. Thế nhưng mãi rất rất lâu sau này tôi mới phát hiện ra một bí mật động trời. Loan là một con ác quỷ! Cô ta là người hại Phương sẩy thai dẫn đến trầm cảm mà uống thuốc tự vẫn, hơn cả cô ta vì phá thai con của mình mà mới không thể sinh con được nữa. Đứa bé đó là con của cô ta và gã người yêu cũ, đã hơn năm tháng, thế nhưng để bước chân vào nhà tôi cô ta đã không ngần ngại tước đi sinh mệnh nhỏ bé ấy rồi nguỵ tạo một màng trinh giả! Gã người yêu cũ sau này vì hận cô ta nên đã nói cho tôi biết những sự thật đầy kinh hoàng về người mang danh nghĩa vợ của tôi. Có điều vì chưa có bằng chứng xác thực, bố mẹ tôi lại quá yêu quý cô ta nên tôi chưa thể tìm cách giải thoát cuộc hôn nhân này. Đúng lúc ấy tôi lại gặp em lần nữa. Đó là khi tôi biết được trước kia em mang thai đôi, có điều khi sinh con em đã giữ lại một đứa chỉ giao cho gia đình tôi một đứa. Người bác sĩ thăm khám cho em năm nào đã bán đứng em lấy một khoản tiền từ mẹ tôi. Vì gia đình tôi neo người, cốt nhục nhà họ Hà cũng không thể để em nuôi, dưới sức ép của mẹ tôi đã tìm đến em.
Sau bao nhiêu năm gặp lại em đã trở nên xinh đẹp mặn mà. Nét ngây thơ tuổi mười tám đã không còn thay vào đó là sự sắc sảo. Có lẽ khoảng thời gian tìm đến em để ép em giao lại Bin cho tôi cũng là khoảng thời gian mà cả tôi và em đều phải chịu quá nhiều áp lực. Dù biết em sai ngay từ đầu khi giữ Bin thế nhưng tình mẫu tử thiêng liêng tôi thật sự không đành lòng chia cắt. Không biết lúc ấy tôi đã phải đấu tranh thế nào, tôi đã phải dùng lí trí áp đảo trái tim ra sao mới có thể tàn nhẫn mang Bin rời khỏi vòng tay em. Mỗi ngày thấy em khóc ôm Bin không muốn rời tôi đều tự trách bản thân sao lạnh lùng, độc ác với em như vậy. Nhưng Uyên… tôi thật sự không còn cách nào khác. Máu mủ của tôi, con trai của tôi không phải chỉ là riêng tôi mà còn có cả một dòng tộc phía sau lưng. Tôi còn nhớ lúc tôi đón Bin đi, em đã mặc kệ chân trần chạy trên nền đất trải nhựa đường, đôi chân em rớm máu, rồi ngã quỵ xuống, em xin tôi cho em ôm con thêm một lần. Em có biết không? Ngay khoảnh khắc thấy em nức nở ôm chặt lấy Bin tôi cũng phải quay mặt đi em không thấy sống mũi đã cay. Tôi thương em đến đau thắt con tim. Tôi đã nghĩ hay là bỏ mặc tất cả đi, tôi sẽ ly hôn, tôi sẽ bất chấp đón em về ở cạnh bố con tôi để chúng ta có thể đoàn tụ, để các con có một mái ấm đúng nghĩa. Nhưng tôi hiểu đây chưa phải thời điểm thích hợp, tôi sợ rằng sẽ lặp lại bi kịch đau thương giống Phương lần nữa. Cuối cùng tôi chọn cách nghe lời lí trí mặc cho em phải chịu khổ đau.
Có một buổi tối khi tôi đi làm về trời mưa rất lớn, từ xa tôi thấy em đang ngồi dưới góc tường nhà tôi. Không cần đoán tôi cũng biết vì nhớ con mà em tìm đến đây. Dưới trời mưa cả người em ướt đẫm nước, những giọt mưa lạnh lẽo rớt rơi lên mái tóc em, ướt cả gương mặt xinh đẹp nhưng đầy thống khổ kia. Tôi ngồi trong xe nhìn tấm thân mỏng manh đang gánh chịu gió mưa bão táp bỗng muốn ôm em vào lòng mà thay em chịu những khổ đau. Bên trong nhà có tiếng hét của Loan, em sợ hãi liền chạy nép vào gốc cây. Em đứng yên đó, toàn thân run lên vì lạnh, vì sợ hãi. Sao em lại đáng thương đến như vậy? Sao mỗi lần gặp em đều khiến lòng tôi như xát muối. Em có biết mỗi khi em khóc tôi đau đớn thế nào không? Em có biết tôi thương em đến thế nào không? Em có biết chỉ cần thấy gương mặt em tôi đã xót xa thế nào không? Thế nhưng tôi lại bất lực chẳng biết làm gì, chỉ biết cố gắng bảo vệ em nhất có thể. Vậy mà không! Tôi vẫn không thể nào khiến em có thể vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, tôi vẫn để em chịu những bất hạnh mà người khác gây ra cho em.
Tôi còn nhớ như in khi em bị Loan thuê người đánh ở trường, người ta ném lên đầu em những quả trứng thối. Cả tấm thân mỏng manh của em nằm dưới nền đất lạnh lẽo. Bộ quần áo em mặc rách bươm, trên người đầy những vết máu in hằn. Có lẽ em không biết tôi đã mất bình tĩnh thế nào, cả người tôi run lên vì tức giận, vì xót thương em. Cảm giác đau đớn quặn lên trong tim nhức nhối vô cùng. Người con gái tôi yêu. Sao em phải chịu những nỗi thống khổ này cơ chứ? Em xứng đáng có một hạnh phúc, một cuộc đời vui vẻ an nhiên, vậy mà chỉ vì tôi em lại phải chịu những bất hạnh này. Những trận đánh của những kẻ khốn nạn, những lời cay nghiệt của đám người không hiểu chuyện dành cho em. Sao tôi lại không biết em đã áp lực thế nào. Lúc này tôi mới nhận ra tôi yêu em thật rồi, yêu em trong nỗi đau đớn xót xa cùng cực. Tôi yêu em trong sự bất lực của bản thân, yêu em trong nỗi xót thương vô hạn. Tôi đã từng nghĩ hay tôi lạnh lùng với em đi, đừng tìm em nữa biết đâu em sẽ không còn khổ. Có điều mỗi ngày tôi lại không kiểm soát nổi trái tim của mình. Đã dặn đừng gặp em nhưng nỗi nhớ nhung khắc khoải khiến tôi chỉ muốn bên em.
Trước kia tôi còn quá nhiều vấn đề để ly hôn với Loan, nhưng chính lần đánh ghen ấy là giọt nước tràn ly đặt dấu chấm cho cuộc hôn nhân này. Tôi cũng không biết vì sao, có lẽ vì quá thương em, thương đến mức tôi hiểu bản thân không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này thêm một giây nào nữa rồi. Suốt cả đêm ấy tôi về nhà, đưa ra những bằng chứng cô ta phá thai, phá đi đứa con đã năm tháng của cô ta với gã người yêu cũ, hồ sơ bệnh án, đoạn ghi âm Phương để lại trong mail mà tôi tìm được, cả đoạn camera tôi mới lắp cô ta chửi rủa Bom, nhiếc móc Bom, còn có lần vung tay đánh thằng bé. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ tôi sốc đến vậy, người con dâu bà tin tưởng suốt bao nhiêu năm đâm cho bà một nhát dao đau đớn. Lần đầu tiền tôi thấy bà đánh Loan, bà lao vào mà đánh chửi rồi khóc tức tưởi. Hai giờ sáng Loan ra khỏi nhà, ra khỏi nhà sau trận đánh của mẹ tôi, dù cô ta đã biện minh đủ lời nhưng những chứng cứ tôi đưa như vả thẳng vào mặt không còn ai tin cô ta nữa. Và đêm ấy cũng là đêm tôi và mẹ cãi vã lớn vì em. Dù Loan đi mẹ vẫn bất chấp phản đối em bắt tôi phải chọn giữa em và mẹ. Cuối cùng! Tôi chọn em. Tôi xách valy ra khỏi nhà… rồi tìm đến em!
Tôi cũng không biết tôi và em yêu nhau chính thức từ bao giờ. Có lẽ từ lâu rồi chỉ là chẳng ai nói với ai câu yêu đương đúng nghĩa. Hằng ngày tôi thích nhất được ở cạnh em cùng Bin, Bom. Đó là cảm giác gia đình tuyệt vời và trọn vẹn nhất mà tôi từng nhận được từ khi biết yêu tới giờ. Sau những ngày dài mệt mỏi trở về nhà được cùng em ăn bữa cơm mọi buồn phiền cũng như tan biến. Chẳng phải cao lương mĩ vị gì mà sao ngon quá đỗi. Tôi thích nhìn em ngồi tỉ mẩn là lượt những bộ quần áo cho bố con tôi. Đó mới là gia đình, đó mới là ngôi nhà tôi từng mơ ước. Tôi còn thích những lúc em say, lúc ấy em thật khác xa với vẻ ngoài nghiêm túc hằng ngày. Em trút đi bộ mặt vẫn trưng ra, còn dám gạ tình tôi, còn xin tôi cho em đẻ hết trứng. Thật không nghĩ cô giáo Uyên lại có thể thú vị và đáng yêu đến vậy.
Tôi biết em yêu tôi chịu nhiều thiệt thòi lắm, ngoài áp lực từ mẹ tôi còn cả những điều tiếng trong xã hội, chẳng những vậy xung quanh em còn đầy rẫy những kẻ khốn nạn chỉ chực chờ có cơ hội là ra tay đầy tàn nhẫn. Khoảng thời gian ấy tôi đã nghĩ chỉ cần em và tôi cố gắng nhất định sẽ vượt qua mọi khó khăn. Thế nhưng tôi lại không biết được rằng tình yêu của tôi và em lại nhiều trắc trở, bão giông đến vậy.
Tập đoàn bị rút vốn đầu tư đúng lúc tôi và em yêu nhau. Chưa bao giờ tôi phải gặp cảnh khó khăn chồng chất khó khăn như vậy. Mỗi ngày cổ phiếu lại sụt giảm, nhiều lúc tôi đã nghĩ tôi không gượng nổi nữa, biết đâu chỉ một mai thôi tôi và bố phải ra truyền thông tuyên bố tập đoàn phá sản? Mẹ tôi vì sợ tôi không vực được dậy nên đã ép tôi lấy con gái chủ tịch một tập đoàn lớn có thể giúp tôi một số vốn lớn. Thế nhưng làm sao tôi có thể làm điều ấy khi tôi đang yêu em. Dù cho mẹ đã năm lần bảy lượt ép buộc thậm chí dùng bạo lực tôi vẫn kiên quyết nói không. Và để có thể đường hoàng cưới em tôi chỉ có thể biết cố gắng vực dậy cho tập đoàn. Chỉ có như vậy mẹ mới tin rằng không cần dựa hơi ai tôi vẫn có thể giúp tập đoàn trở lại như trước, và chỉ có như vậy mới chứng minh cho mẹ thấy em là lựa chọn đúng đắn nhất của đời tôi. Mỗi ngày tôi đều lao mình vào công việc, không biết tôi phải uống bao nhiêu trận rượu, không biết tôi phải đến gặp bao nhiêu đối tác, không biết tôi phải thức trắng bao nhiêu đêm để nghiên cứu những phương án mới cho công ty. Suốt thời gian đó tôi gần như không còn thời gian cho em, tôi chỉ có thể tranh thủ đến gặp em trong giây lát khi rảnh. Tôi rất nhớ em, nhớ đến phát điên nhưng chỉ có thể dặn mình rằng qua giai đoạn này mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, cũng có thể cho mẹ con em một gia đình đúng nghĩa.
Thế nhưng…
Ngay khi tập đoàn rơi vào tình huống khó khăn nhất, trong buổi sáng sớm khi đang ở công trường tôi nhận được một cuộc điện thoại nói rằng em đang ngủ cùng một gã đàn ông khác ở một nhà nghỉ gần đó! Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm tôi lai thấy mình mất bình tĩnh đến vậy mặc kệ những gai thép xiên vào người lao thẳng đến địa chỉ trong tin nhắn. Tôi còn tưởng chỉ là trò đùa của một kẻ vô danh thế nhưng khi đến nói tận mắt chứng kiến em đang trần truồng nằm trên giường với gã đồng nghiệp một lần nữa tôi tưởng mình rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Tôi đứng nhìn em, đau đến mức tôi không thể nào thở nổi. Em đang làm gì thế này? Em đang làm gì khi tôi chạy đôn chạy đáo cố gắng mỗi ngày để có thể cùng cho em cuộc sống tốt đẹp hơn. Em nhìn tôi, đôi mắt ngơ ngác còn xen lẫn sự bàng hoàng. Chưa bao giờ tôi thấy mình có thể mất kiểm soát như vậy, tôi muốn lao vào một tay bóp chết gã đàn ông kia. Vậy mà thấy em trần truồng ở đó, tôi lại giữ lại được chút lí trí để em có thể mặc lại quần áo. Tôi không muốn để tấm thân em trơ ra thêm một phút một giây nào nữa, thật sự không còn chịu đựng nổi. Đến khi em mặc lại đồ tôi như gã điên lao vào mà trút giận lên người đàn ông kia. Nỗi bất lực không thể nào thoát ra chỉ còn cách duy nhất dùng bạo lực để giải quyết. Tôi cứ đánh, đánh đến mức em phải lao vào giữ tay tôi. Em vừa khóc vừa van xin tôi dừng tay. Những giọt nước mắt rơi trên gương mặt em càng khiến lòng tôi như có ai cứa.
Tôi nhìn em, đã từng ngàn vạn lần cầu xin đây chỉ là màn kịch do ai đó sắp đặt. Đêm qua đã không có chuyện gì xảy ra, em không thể nào phản bội tôi được. Thế nhưng khi nghe ba chữ “em xin lỗi” từ miệng em phát ra tôi đã gần như chết lặng. Nỗi tuyệt vọng như một nhát dao xiên vào tim tôi đau đớn vô cùng. Em có biết tàn nhẫn nhất là gì không? Là khi tôi tưởng chừng sắp có hi vọng để cùng em xây dựng mái ấm cuối cùng lại bị em phá nát. Em có biết đau thương nhất là gì không? Là khi tôi đang vẽ ra một bức trang tươi sáng về tương lai bị em xé tan. Em có biết thống khổ nhất là gì không? Là động lực, hi vọng của tôi nằm ở em để có thể cố gắng mỗi ngày lại bị em dập tắt. Tôi đã cố ngăn cho mình không khóc nhưng sao đôi mắt cay xè. Sao em có thể đối xử với tôi như vậy? Sao ngay cả một lời giải thích em cũng không để tôi nghe. Tương lai giống như toà lâu đài sụp đổ ngay trước mắt mà tôi không thể cứu vãn nổi. Chỉ còn vài ngày nữa là sinh nhật em, tôi đã sơn xong ngôi nhà nhỏ mua lại của mụ An dành tặng cho em, chiếc váy đính hôn tôi cũng đã giặt, chiếc nhẫn em thích tôi cũng đã chuẩn bị sẵn, Bin, Bom cũng đã đồng ý giúp tôi vậy mà sao em lại khiến mọi chuyện thành ra thế này? Chẳng phải em muốn ở cạnh tôi và các con sao? Chẳng phải ngôi nhà kia là ngôi nhà em đã mong trở lại lắm sao? Sao mọi thứ thành ra thế này? Sao em lại tàn nhẫn với tôi như vậy? Sao em lại để tôi đau đớn khi tôi đang cần em nhất? Tôi mệt mỏi thật rồi, chỉ còn em để dựa vào lúc này sao em cũng lỡ đâm tôi một nhát? Tôi đã làm gì sai với em sao? Tôi đã từng hỏi mình trăm câu như vậy, nhưng cuối cùng không tìm nổi đáp án cho mình.
Khi bước chân ra khỏi căn phòng ấy tôi đã khóc, bên trong em cũng ngồi dưới nền nhà lạnh lẽo nức nở. Tôi vừa đi vừa để mặc cho nước mắt chảy dài. Lần đầu tiên tôi khóc vì em, lần đầu tiên tôi cảm nhận được trái tim mình như có ngàn mũi kim đâm. Những ngày sau tôi giam mình trong bốn bức tường, mỗi ngày nhìn chiếc váy tôi mua lại nhớ em đến vô cùng. Nhớ em mỗi lúc em cười, nhớ em mỗi khi em khóc, nhớ em đến mức tâm can như phế liệt. Chưa bao giờ tôi lại thấy mình yếu đuối đến vậy. Hoá ra yêu một người đau đến thế? Tại sao em không chờ đợi tôi? Tôi đã cố gắng rất nhiều chỉ hi vọng ở ngôi nhà nhỏ em vẫn chờ tôi về mỗi đêm. Vậy mà cuối cùng giấc mộng đẹp cũng vỡ tan tàng.
Mỗi khi thấy Bin, Bom tôi lại càng nhớ phát điên, đã từng nghĩ ba bố con tôi không có em sẽ phải khổ sở thế nào. Tôi thương các con, nhìn ánh mắt ngây thơ của chúng khi hỏi về em lồng ngực tôi lại như có tảng đá đè nặng. Mỗi ngày xa em tôi đều cảm thấy mình gần như không thể nào sống tốt nổi. Có nhiều khi tôi còn nghĩ tôi mặc kệ tất cả, bỏ qua nỗi đau này mà quay lại cùng em. Phản bội cũng được, miễn là em có thể ở cạnh tôi bởi tôi thật sự gần như không chịu nổi nữa rồi. Có những buổi đêm khi ở công trường về tôi đã như một thói quen đi đến nơi em đang ở. Nhưng mới đến đầu ngõ tôi mới sực nhớ ra chúng ta đã không còn là chúng ta của trước kia. Tôi cứ ngồi trong xe, nhìn về con ngõ nhỏ quen thuộc, muốn buông xuôi tất cả để chạy vào ôm em. Uyên! Tôi thật sự kiệt sức rồi, chỉ muốn em ôm lấy tôi như bao lần em đã ôm. Nhưng bước chân tôi mới chỉ đi được một đoạn cuối cùng phải khựng lại. Cảm giác muốn lại gần nhưng không thể gần, muốn đi xa hẳn lại chẳng thể xa. Tôi chỉ biết ôm những kí ức, hoài niệm của tôi và em mà an ủi chính mình. Tôi điên rồi! Điên thật rồi! Yêu em đến phát điên phát dại không thể ngừng lại được, yêu đến mức dù thấy em trên giường với người ta vẫn không thể căm hận em nổi một giây phút nào.
Lúc ấy vì quá đau lòng mà tôi không đủ tỉnh táo nhìn nhận sự việc. Tôi cứ nghĩ rằng hay em hận tôi đã cướp Bin, Bom mà trả thù tôi nhưng rồi tôi gạt đi suy nghĩ ấy. Chắc chắn em không phải loại người như vậy. Tôi tin em, tin vào trực giác của mình. Cuối cùng lần nữa tôi thử điều tra lại mọi chuyện và rồi phát hiện ra em bị gài bẫy. Em bị chính người đồng nghiệp thân thiết dùng thuốc để đưa em lên giường. Thế nhưng ngay khi biết sự thật ấy cũng là lúc em phải đi, tôi biết mẹ tôi đã tìm đến em ép em phải rời xa tôi, vì mặc cảm, vì tự ti em đã chấp nhận. Tôi biết, biết tất cả nhưng tôi không giữ em lại bởi tôi thừa hiểu giờ có giữ em cũng không bao giờ đủ can đảm ở lại. Em tự dằn vặt mình, tự trách mình nên mới chọn cách bỏ tôi lại đất thủ đô xa hoa này. Nhưng có lẽ đó là cách tốt nhất, để em đi khỏi đây một thời gian cho mọi việc lắng xuống, cho tôi, cho em cho cả mẹ tôi một cơ hội thấu hiểu nhau hơn! Ở đây tôi cũng còn nhiều thứ chưa giải quyết xong. Đợi tôi vực dậy được công ty, lấy lại được toàn bộ bằng chứng minh oan cho em, giải quyết hết những thành phần gài bẫy em thì tôi mới có thể cùng em đi tiếp đoạn đường còn lại.
Ngày em đi ba giờ sáng vì quá nhớ em nên tôi đã đánh xe đến. Tôi không biết em ngủ hay thức chỉ có thể đứng nhìn qua khe hẹp ở cánh cổng. Trời mưa phùn rơi xuống người tôi, thế nhưng để nhìn được em tôi đành chấp nhận cho người ướt hết.
Đến chiều trời đổ mưa càng lớn, tôi đã đứng dưới gốc cây đầu ngõ nhà em. Tôi muốn tiễn em thêm một đoạn đường, lần chia ly này có lẽ phải một thời gian nữa mới gặp lại, lần chia ly này có lẽ em đã nghĩ đời đời kiếp kiếp không còn gặp lại nhau nữa. Em xách chiếc valy đặt lên xe, đôi mắt lại đỏ hoe, chỉ vài ngày ngắn ngủi em lại gầy đi rất nhiều. Xương quai xanh trên cổ em lộ ra rõ ràng, tôi nhìn em thương xót vô cùng. Khi em vừa lên xe ánh mắt vừa hay chạm vào tôi. Qua ô cửa kính tôi thấy em bỗng dưng ôm mặt khóc nức nở, những giọt nước mắt lại rơi trên đôi má gầy gò. Tôi đã phải gồng mình lên mới có thể không chạy tới ôm em. Cảm giác yêu nhau nhưng lại không thể đến mà nói lời tiễn biệt thống khổ bi ai vô cùng. Xin lỗi em, xin lỗi phải để em gánh chịu nỗi đau này. Người con gái tôi yêu, xin tiễn em một đoạn này thôi, sẽ có ngày tôi đến tìm em để cùng em đi suốt đoạn đường còn lại.
Suốt sáu tháng xa em tôi lao đầu vào công việc, cũng may dự án mới của tôi có tiến triển dần, dựa vào các mối quan hệ tôi và bố đã tìm được nguồn đầu tư mới. Tôi đưa Bin, Bom về lại nhà của bố mẹ tôi. Ngoài việc tập trung cho tập đoàn hằng ngày tôi đều căn dặn Bin, Bom nhắc thật nhiều về em, nói nhớ em thật nhiều, nói yêu em thật nhiều trước mặt mẹ. Mẹ tôi ban đầu vẫn bất chấp phản đối, thế nhưng khi chứng kiến cảnh Chi chẳng yêu thương gì Bin, Bom lại cảm nhận nỗi khắc khoải, nhớ nhung của các con dành cho em nên xuôi xuôi dần. Sau sáu tháng tập đoàn hoàn toàn như lại như trước, thậm chí cổ phiếu còn tăng vọt. Mẹ tôi sau khi xem đoạn băng video về em, cộng thêm việc tác động của bố và áp lực của tôi cuối cùng đã hoàn toàn đồng ý chấp nhận em.
Ngay khi ấy tôi và bố đã đặt một dự án trên Hà Giang. Sau khi bắt đầu đi vào thi công tôi mới xin một khoản để đầu tư xây dựng trường học nơi em đang dạy. Buổi đêm ấy tôi đã trèo qua bao con đèo, lội qua bao con suối để vào bản. Em biết không? Vì để gặp em tinh tươm nhất tôi đã bắt cậu thư kí xách cả một cái valy to đùng chỉ để đựng một bộ quần áo, một đôi giày sao cho không nhăn nheo bẩn thỉu. Cả tối ở bản tôi đã mong có thể nhìn thấy em thế nhưng thật thất vọng khi em không tới. Ngay lúc ấy tôi chỉ vội vàng cố gắng kết thúc buổi giao lưu nhanh nhất để đi tìm em. Tôi không biết tìm em ở đâu, cứ đi loanh quanh cuối cùng thấy em đang ngồi trên mỏm đá. Em lại khóc, giữa bốn bề vắng lặng em ngồi trên đó ôm lấy tấm thân mỏng manh khóc nấc lên. Từng giọt nước mắt rơi lặng lẽ rồi rớt xuống đất. Sáu tháng rồi mới gặp lại em, chỉ là không ngờ lại để em phải khổ đau như vậy. Gió thổi mái tóc em bay bay, nước mắt vẫn chẳng ngừng rơi. Em biết không? Em khóc tôi rất đau. Tôi đau đến nghẹt thở! Thế nhưng em khóc một mình ở một nơi xa lạ không có tôi còn đau gấp trăm ngàn lần. Tôi xin em, xin em đừng khóc một mình bởi như vậy tôi đau lắm, lục phủ ngũ tạng đều đau như bị ai xé nát ra trăm mảnh. Em khóc cũng được, chỉ xin em một điều, có khóc hãy khóc trên vai tôi để tôi có thể lau nước mắt cho em, để tôi có thể thay em chịu những đớn đau mà em đang chịu chứ đừng khóc một mình.
Có lẽ nhìn thấy tôi có lẽ em đã ngạc nhiên lắm, còn định chạy trốn, thế nhưng tôi không cho em đi nữa đâu. Xa nhau thế đủ rồi, tôi không còn đủ sức chịu đựng khi phải xa em thêm một giây phút nào nữa. Sáu tháng qua tôi đã thực sự nhớ em đến khốn khổ rồi. Đừng chạy trốn nữa, ở cạnh tôi thôi!
Uyên! Tôi yêu em, chỉ yêu em thôi. Sau mối tình đầu bất hạnh, trắc trở tôi đã không thể yêu nổi ai cho đến khi gặp được em. Em là người con gái duy nhất sưởi ấm lại được trái tim đóng băng nguội lạnh của tôi. Tôi và em đã trải qua quá nhiều đau khổ mới đến được hôm nay. Nó đã không còn là tình yêu đơn thuần, mà giờ đây tôi hay em đều như máu thịt của nhau, máu chảy thịt đau không thể nào rời xa được nữa. Những sóng gió kia đã qua rồi, tôi không còn để em rời xa vòng tay này thêm một phút, môt giây nào nữa đâu. Giờ em đã mang thai thêm một đứa con của tôi, là đứa con mà tôi và em chính thức có không phải trên danh nghĩa đẻ thuê mà là của những người yêu nhau. Đó có gọi là điều tuyệt vời nhất hay trọn vẹn nhất không. Thực ra trọn vẹn nhất không phải là tình yêu đẹp đẽ không tì vết, trọn vẹn nhất chính là khi trải qua bao sóng gió cuối cùng vẫn về bên nhau. Cuộc đời này tôi chẳng biết dài ngắn thế nào, chỉ xin có thể cùng em nắm tay đi tiếp, đi đến khi cả hai cùng già, đi đến khi bạc đầu răng long.
Uyên! Tôi yêu em! Yêu em nhất trên đời!
***
Lời tác giả: thế là lại kết thúc một câu chuyện tình yêu rồi mọi người nhỉ? Trải qua bao khổ hạnh đau thương cuối cùng anh Thành, chị Uyên đã đến với nhau. Nội tâm anh Thành thực sự rất dài, cũng có thể cảm nhận được anh ấy vì chị Uyên mà hi sinh, chịu đựng rất nhiều, không phải chỉ ở ngoại truyện mà cả trong truyện. Thực ra nội tâm này chỉ nêu những cái nổi bật chứ thôi vì đa số trong truyện mọi người đọc đều cảm nhận được hầu hết rồi nên tớ cũng không viết hết các tình tiết ra. Mọi người đọc xong có thể cmt cho xôm, xin đừng mang ngoại truyện phát tán ra ngoài nhé. Không phải kể khổ nhưng tớ bầu bảy tháng rưỡi rồi, chỉ có thể viết trên điện thoại không gõ được máy tính như trước kia nên để viết ra một chương truyện lâu và vất vả hơn nhiều. Mong mọi người tôn trọng chất xám của tớ đừng mang đi rao bán bởi để ngồi viết ra ngần này tớ phải suy nghĩ, gõ lạch cạch hơn một tháng mới xong.
Lần nữa xin cảm ơn mọi người đã yêu thương, ủng hộ tớ. Cảm ơn rất nhiều
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!