Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức) - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
222


Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)


Chương 24


Edit: cô Dờ

Nhạc Doanh Khuyết nói chuyện tơ lụa với Cảnh Hàn xong, hắn thu lại tính tình đùa giỡn, không chỉ đáp ứng với Nhạc Doanh Khuyết sẽ vẽ mẫu thêu, mà còn chủ động thay Nhạc Doanh Khuyết liên hệ với người trên kinh thành.

Cuối cùng hắn ngập ngừng nói, “Vậy… Lục Sương…”

Cố Trầm không đợi hắn nói xong đã ngắt lời, “Vương gia, thảo dân coi Lục Sương như đệ đệ ruột, không phải là món đồ đem đi tặng cho người khác.”

Cảnh Hàn vội nói, “Đúng đúng đúng, chỉ là…”

Cố Đại thiếu gia kiên quyết không thèm hỗ trợ, đang định mở miệng từ chối thẳng luôn thì Nhạc Doanh Khuyết nắm lấy tay hắn. Cố Trầm cúi đầu thì thấy Nhạc Doanh Khuyết nhíu mày nhìn mình, đành nuốt lại lời định nói.

“Thảo dân bảo Lục Sương đi thu mua thuyền buồm, một mình y sợ là không tiện…”

Cảnh Hàn đang thất vọng thì vui mừng hẳn lên, “Để ta đi cùng, coi như tọa trấn giùm y.”

Sau khi dặn dò Lục Sương đi làm chuyện Đại thiếu gia nói, Lục Lân lúc này mới mở miệng quan tâm chuyện của vương gia và Lục Sương.

“Lúc trước ở Biện Kinh gặp phiền toái gì hả?”

Nhắc tới Biện Kinh, Lục Sương đột nhiên thấy tủi thân, ngoài miệng còn không chịu thừa nhận, “Không có gì, ca ca đừng lo lắng.”

Không cho Lục Lân hỏi tiếp, Lục Sương vội vã đi ngay, “Ngày mai phải đi làm chuyện đại thiếu gia phân phó, đệ mệt rồi, đi nghỉ đây.”

“Sương Nhi!”

Lục Sương đi rất nhanh, mặc cho ca ca ở sau lưng gọi cũng không quay đầu lại.

Sáng sớm hôm sau, vương gia đứng chờ Lục Sương ở trước cửa.

Xung quanh không có ai, Lục Sương không thèm hành lễ, nào ngờ Cảnh Hàn mặt dày đi lên: “Sương Nhi.”

Lục Sương trừng mắt nhìn Cảnh Hàn, sau đó vứt một câu: “Ai cho phép ngươi kêu ta như vậy!”

Cảnh Hàn cũng không giận, không hề tự ý thức được mình là vương gia, đùa giỡn nói, “Đại thiếu gia bảo bản vương cùng ngươi đi mua thuyền.”

“Không phiền vương gia, Lục Sương tự biết đúng mực.”

Nói mấy câu vẫn không đuổi được Cảnh Hàn đi, trái lại để hắn chậm rãi đi bên cạnh, “Cố Đại thiếu gia đã bảo rồi, Sương Nhi…”

Lục Sương quắc mắt lườm Cảnh Hàn một phát, không biết nên bảo hắn đừng theo hay bảo hắn đừng có gọi thân mật như vậy. Cảnh Hàn gật đầu, thở dài nói, “Để bản vương đi cùng ngươi, làm gì có tiểu thiếu gia nhà thương hộ nào đi ra ngoài mà không có tùy tùng, sẽ làm người ta nghi ngờ đó.”

Nói không lại Cảnh Hàn, Lục Sương nghẹn khuất trừng mắt, chỉ có thể để hắn đi theo.

Cố Uyển chưa thả tin tức bán thuyền ra ngoài, Lục Sương tới sớm, vờ vịt ngồi xuống đoàn thuyền, Cảnh Hàn phía sau phối hợp rất nhanh, đóng vai một “hạ nhân” có chút thông minh lanh lợi.

“Thiếu gia nhà ta tới bàn chuyện buôn bán, mời chủ nhân của các ngươi ra đây.”

Đã nhiều ngày đoàn thuyền không tiếp khách, thuyền phu thấy hai người đến thì khom lưng hành lễ.

Cố Uyển tưởng là thương hộ tới bàn chuyện làm ăn, ai ngờ lại là tới hỏi mua thuyền. Cố Uyển nghi ngờ đánh giá hai người trước mặt, người lạ, không phải thương hộ trong An Thành.

“Không biết phải xưng hô với công tử thế nào đây?”

Lục Sương còn chưa mở miệng, Cảnh Hàn bình tĩnh cắt ngang: “Thiếu gia nhà ta họ Cảnh.”

Trước mặt Cố Uyển, Lục Sương không tiện nổi giận, y kiềm chế cơn tức, cười cười hùa theo Cảnh Hàn.

Cố Uyển không khỏi khó hiểu bởi vì họ Cảnh là họ hoàng tộc, “Là người từ kinh thành tới sao?”

Đều do Cảnh Hàn lắm miệng làm Lục Sương không dám nhận bừa, đây chính là tội chém đầu. Ai ngờ người phía sau lại tiếp tục nói bậy bạ: “Cũng không có gì phải giấu, Đoan vương của chúng ta lần này đi thay triều đình.” Giọng điệu còn cố ý đè thấp, ra vẻ thần bí.

Cố Uyển ngây cả người, tin cũng không được, không tin cũng không xong, lỡ mà là Đoan vương thật, hắn cố ý rề rà lại là phạm thượng.

Thấy Cố Uyển do dự, Cảnh Hàn dứt khoát lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội.

Cố Uyển liếc mắt một chút, quả thật là hai chữ “Cảnh Hàn” không cần nghi ngờ, dù người không biết khối ngọc này của ai thì cũng có thể nhìn ra đây là bảo vật vô giá.

Hắn kích động nhìn Lục Sương, lại liếc qua Cảnh Hàn. Cố Uyển cảm thấy người này phong độ bất phàm, có lẽ không đơn giản chỉ là tùy tùng.

Cảnh Hàn chậm rãi nói: “Đương gia không tin?”

Lục Sương coi như tâm lý vững vàng, nói theo ý Cảnh Hàn, “Nghe nói Cố Nhị thiếu gia muốn bán thuyền với giá bằng hai phần giá gốc, nếu có thể để cho ta với giá ba phần, đoàn thuyền này….”

Tuy không đoán được thân phận chính xác của đối phương, nhưng Cố Uyển cũng không dám kéo dài nữa, đứng dậy hành lễ, ba phần giá gốc đã vượt qua đề nghị của Nhạc Tiên Dẫn, “Vương gia chỉ cần nói một câu, thảo dân đương nhiên dâng thuyền tận tay ngài.”

Hai người đi ra khỏi đoàn thuyền Cố gia, xung quanh ít người, lúc này Lục Sương mới dừng lại hung tợn quay đầu lại chỉ tay vào mặt Cảnh Hàn: “Ngươi!!!” Nói một nửa thì không nói nữa, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào mặt hắn, ngẫm lại thì Cảnh Hàn cũng chỉ đang giúp mà thôi, cho nên Lục Sương không đành nói ra lời trách móc.

“Sương Nhi.” Cảnh Hàn nắm ngón tay Lục Sương.

Cảm giác ấm áp truyền từ đầu ngón tay xuống toàn thân, Lục Sương kinh ngạc nhìn Cảnh Hàn, quên luôn cả giãy giụa, một lúc sau mới hồi thần, luống cuống rút ngón tay về, “Không cho phép gọi ta như vậy, hạ lưu!”

Hiếm lắm mới dịu dàng một lần, vậy mà Lục Sương phá tan bầu không khí, Cảnh Hàn ngượng ngùng sờ sờ mũi, ngoài miệng vẫn còn nói: “Mang theo bản vương chẳng phải dễ dàng hơn sao?”

Đầu ngón tay còn lưu lại độ ấm, Lục Sương vô thức siết chặt tay lại, không đáp lời hắn.

– —-

Người mà Nhạc Tiên Dẫn phái đi mua đoàn thuyền Cố gia trắng tay trở về. “Nhị gia, đoàn thuyền buồm của Cố gia bán rồi.”

Nhạc Tiên Dẫn căng thẳng, “Bán rồi?”

Hạ nhân nơm nớp lo sợ, tin tức bán thuyền còn chưa thả ra, ai có thể hớt tay trên được đây? Nhạc Tiên Dẫn buồn bực nói: “Biết là thương hộ nào mua không?”

“Nghe thuyền phu nói là sáng nay có hai người lạ mặt đến, nhìn không giống người An Thành.”

Nhạc Tiên Dẫn đỡ trán cho hạ nhân lui ra, vốn định ngấm ngầm thu mua, ai ngờ lại bị người khác cướp trên giàn mướp.

Cho tới khi thuyền được bán đi, nhân công mới biết chuyện. Này cũng chưa tính là gì, ngay sau đó đoàn thuyền sa thải hàng loạt nhân công, ai ai cũng thấy bất an.

Mắt thấy những nhân công lâu năm cũng bị đuổi việc, ai cũng không ngờ được Cố gia lại có động tĩnh lớn như thế. Ngày hôm sau, mấy vị lão nhân cầm đầu, không nháo loạn ở đoàn thuyền mà trực tiếp chạy tới Cố gia đại viện đòi công bằng.

Hôm nay Cố Thanh Tùng mới biết tin Cố Uyển bán thuyền, “Chuyện này chắc chắn ta sẽ cho các vị một cái công đạo.”

Lúc này mọi người mới chịu giải tán.

Hạ nhân chạy tán loạn, Nhị thiếu gia bị lão gia mời vào trong phòng nói chuyện.

“Choang!”

Chén trà trên bàn văng ra, Cố Thanh Tùng xanh mặt, “Đây là biện pháp mà con nói ư? Không có mối làm ăn thì thôi, lại còn bán đoàn thuyền? Con định bán hết cả Cố gia mới vừa lòng đúng không!”

“Cha, đoàn thuyền sớm phải thay đổi, cứ mùa nước lên là thuyền buồm không đi được, đấy là vấn đề không chỉ của Cố gia. Nếu có xa luân thuyền thì mới dễ lên thượng nguồn, lúc đó không chừng sẽ nhiều mối làm ăn tìm tới nhà ta.”

“Xa luân thuyền? Còn dám nhắc tới xa luân thuyền? Hiện giờ con đủ khả năng mua không?”

Cố Uyển không cho là đúng, “Chuyện này cha không cần quan tâm, nếu mua xa luân thuyền rồi thì sẽ sa thải hết nhân công cũ, đến lúc đó lại mời người biết vận hành xa luân thuyền về, bằng không Cố gia phải nuôi không bọn họ, chẳng phải đang tự hại mình sao?”

Lão gia đập bàn tới nỗi nó rung lắc dữ dội, “Đem sổ sách quản lý đoàn thuyền ra đây!”

Cố Uyển cứng đờ mặt, Cố Thanh nhìn phát hiểu ngay, nổi trận lôi đình, “Đừng có lấy sổ sách giả ra lừa gạt, mấy sổ sách của con ta không động vào, đưa cho phòng thu chi xem, đến lúc đó xem con còn xạo sự thế nào!

Cố Thanh Tùng kích động lên, ho khan kịch liệt, Cố Uyển cuống quít rót trà giúp Cố Thanh Tùng thuận khí, “Cha!”

Cố Thanh Tùng đẩy chén trà ra, hai tay đầy nếp nhăn run rẩy, “Lúc trước… lúc trước không nên… đem thuyền cho con quản lý… còn không bằng cho tẩu tử con…”

Cố Uyển đứng đờ tại chỗ, chén trà trên tay rơi xuống cũng không để ý, “Ý cha là sao…”

Cố Thanh Tùng chống tay vào bàn, mặt đỏ phừng nhìn Cố Uyển, “Có ý gì ư? Con nói xem có ý gì? Thằng con thất bại này, đoàn thuyền bị hủy hoại trong tay con rồi!”

Từ nhỏ, phía trước Cố Uyển có một ca ca là trưởng tử, việc lớn việc nhỏ trong Cố gia không tới lượt Cố Uyển chen mồm, ngày thường hay chơi bời lêu lổng uống trà nghe hí khúc, Cố Thanh Tùng thấy mà không khuyên bảo được.

Hiện giờ đầu óc đại ca gặp vấn đề, ngồi ở vị trí đương gia, còn bị cha chỉ vào mặt mà mắng.

“Nếu con không làm được đương gia thì cho đại tẩu của con làm!”

Cố Uyển ngạc nhiên nhìn Cố Thanh Tùng, một lúc lâu sau mới nói, “Cha, Nhạc Doanh Khuyết là người ngoài, hơn nữa…”

“Người ngoài cái gì nữa! Nó gả cho đại ca con thì chính là người Cố gia!” Không đợi Cố Uyển nói xong, Cố Thanh Tùng ngắt lời, “Nếu như con thật lòng coi đoàn thuyền như gia nghiệp Cố gia thì đã không đến nông nỗi này!”

“Cha, cha giúp người ngoài đối phó con sao? Hiện tại con là đương gia, Nhạc Doanh Khuyết được quyền chen miệng ư?” Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng.

“Khụ…” Cố Thanh Tùng run rẩy, “Đương gia à… oai lắm đấy nhỉ, nếu đại ca con không… thì đâu tới lượt con được làm!”

Cố Uyển phì cười, thân hình đứng không vững lùi về phía sau hai bước, “Cha, cha già rồi nên hồ đồ sao? Đại ca đã ngốc rồi, Nhạc Doanh Khuyết là một người tàn tật, Cố gia chỉ có thể trong cậy vào con, con chính là Nhị thiếu gia của cái nhà này!” Dứt lời liền tông cửa chạy ra ngoài.

“Nghiệp chướng! Quay lại cho ta… khụ…”

“Xoảng!” một tiếng, tiếng đồ vật rơi vỡ vọng ra.

Cố Uyển nhìn lại thì thấy Cố Thanh Tùng đã ngã ra đất, hắn khựng lại một chút, Tứ Nhi đứng cạnh cửa thì đã sợ mất mật.

Tứ Nhi run rẩy gọi, “Nhị gia, lão gia….lão gia….”

Cố Uyển liếc mắt nhìn Tứ Nhi, “Hoảng hốt cái gì, gọi mẫu thân ta tới, bảo là lão gia té xỉu rồi, tới chăm sóc lão gia.”

Nhị phu nhân không ngờ Cố Uyển lại cãi nhau với Cố Thanh Tùng, khiến lão gia hôn mê bất tỉnh. Đang định kêu hạ nhân gọi đại phu thì Cố Uyển ngăn lại, “Nương, nương chăm sóc cha là được rồi.”

Nhị phu nhân ngẩn ra, “Con nói gì vậy… Ông ấy chính là cha con đó…”

Cố Uyển hiếm khi thấy bình tĩnh, “Cha định giao Cố gia cho Nhạc Doanh Khuyết.”

Cho hạ nhân lui hết xuống, chỉ còn lại Nhị phu nhân và Lâm Nhược Thu và Cố Uyển trong phòng.

Nhị phu nhân há miệng khó nhọc nói: “Đây là có ý gì?”

Lâm Nhược Thu cũng kinh hãi: “Nhạc Doanh Khuyết rốt cuộc là chuốc bùa mê thuốc lú gì cho cha vậy? Không những ngăn được việc nạp thiếp cho đại ca, lại còn khiến cha có ý định cho y làm đương gia!”

“Bình thường Nhạc Doanh Khuyết ở trong phủ làm gì?” Cố Uyển hỏi.

Từ lúc đề cập tới chuyện nạp thiếp cho Cố Trầm thì không có động tĩnh gì nữa, đông phòng luôn im lặng. Cố Uyển khó hiểu, “Vì sao cha lại nói ta không bằng Nhạc Doanh Khuyết? Nhạc Doanh Khuyết làm chuyện gì khiến cha hài lòng sao?”

Lâm Nhược Thu đã lâu không gặp Nhạc Tiên Dẫn, nhất thời không dám tự ý nói bừa, cẩn thận đáp: “Đoàn thuyền có mối làm ăn nào không?”

Như thể nhắc nhở Cố Uyển, hắn đáp, “Định hợp tác với Nhạc gia bán thuyền buồm mua xa luân thuyền, đến lúc đó chẳng phải mối làm ăn tự tìm tới cửa sao?”

“Nếu có thể thành công, cha có lẽ sẽ không còn ý định kia nữa.” Lâm Nhược Thu nói.

Nhạc Tiên Dẫn có ý với đoàn thuyền, Lâm Nhược Thu lại vẫn đang tâm tâm niệm niệm với giao hẹn của hai người.

Nhị phu nhân thấy không ổn, “Phải mời đại phu…”

“Nương, nếu cha tỉnh lại rồi đi thương lượng với các trưởng lão trong tộc, Cố Uyển có lẽ không giữ được vị trí đương gia này nữa, ban đầu chúng ta gây khó dễ cho Nhạc Doanh Khuyết thế nào, đến lúc đó có lẽ không dễ sống đâu.” Lâm Nhược Thu dừng một chút, “Mà Cố phủ từ trên xuống dưới ai cũng thấy vị Đại Thiếu nãi nãi này là người dịu dàng, đối xử rất tốt với hạ nhân, một khi gió đổi chiều, đến lúc đó e là cả đám hạ nhân cũng sẽ đối xử với chúng ta không ra gì…”

Nhị phu nhân nghe vậy thì do dự, Cố Uyển thở hắt ra, “Nương, đừng để cha gặp người khác, về sau chúng ta sống thế nào đều dựa vào nương cả đấy.”

– —

Sau khi mẫu thêu tơ lụa được vương gia đích thân vẽ đưa tới cửa hàng, Nhạc Doanh Khuyết và Cố Trầm tới xem thử. Lần đầu y được nhìn thấy quy trình nhuộm vải, tơ lụa mềm mại được cho vào thùng nhuộm, phơi vài ngày là lên màu.

Cố Trầm và y đứng từ xa nhìn, Nhạc Doanh Khuyết xem xong rồi mới đi. Dọc đường Cố Trầm nói chuyện với Nhạc Doanh Khuyết mà không thấy y đáp lại, luôn phải gọi vài lần mới giật mình trả lời một tiếng.

Cố Trầm khó hiểu, “Cục Bánh, nghĩ gì vậy?”

Trong lòng Nhạc Doanh Khuyết cũng không rõ ràng, nhất thời không biết nói thế nào với Cố Trầm: “Không…”

“Nói dối.” Thân hình cao lớn chắn trước mặt Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Nhạc Doanh Khuyết.

Từ lúc hai người nói rõ với nhau, Cố Trầm luôn cố ý ngồi thấp hơn Nhạc Doanh Khuyết để nói chuyện, Nhạc Doanh Khuyết hiểu, Cố Trầm đang thầm lặng quan tâm đến cảm xúc của y.

“Thì đang suy nghĩ chuyện phiếu bạc đó, giấy Tuyên Thành quá mỏng lại không chống nước được, nếu là tơ lụa thì được, nhưng giá thành gia công thì quá cao.”

Cố Trầm nắm tay Nhạc Doanh Khuyết, “Tâm can nhi còn nhớ rõ lời ta nói à…”

Ngón tay được Cố Trầm nắm đỏ lên, Nhạc Doanh Khuyết luống cuống tay chân, “Đang nói chính sự với ngươi đó, sao tư dưng lại… không đứng đắn như vậy…”

Bị Nhạc Doanh Khuyết chọc cười, gọi y một tiếng tâm can nhi có nghĩa là không đứng đắn hay sao?

Cố Trầm liên tục nhận sai, cuối cùng nói thêm một câu, “Vẫn là tâm can nhi chu đáo, đến bây giờ còn nhớ kỹ chuyện đó. Nếu tơ lụa không được, vậy nếu dung nhập tơ tằm lên giấy thì sao?”

Nhạc Doanh Khuyết ngây người, “Có thể thử xem, ô giấy cũng làm bằng cách đó.” Y chờ mong nhìn Cố Trầm, muốn nghe hắn nói tiếp.

“Thực ra ta đã nghĩ ra vài cách….” Nói một nửa, hắn cố tình dừng lại khiến Nhạc Doanh Khuyết tò mò, khiến y phải cầm ngược lại tay hắn. Cố Trầm thỏa mãn nói tiếp: “Phải mời tiên sinh chuyên môn tới viết phiếu, thời gian quy đổi cũng phải viết bằng ký tự đặc biệt, đặc biệt là phiếu khoán, dân chúng không được tự ý mua bán. Muốn làm được điều ấy thì phải có lệnh từ triều đình.”

Cố Trầm đang chờ Nhạc Doanh Khuyết khen ngợi vài câu thì phía sau vang lên giọng của vương gia: “Cố thiếu gia nói đúng lắm.”

Cố Trầm: “…Vương gia.”

Cảnh Hàn làm như không biết mình vừa quấy rầy chuyện tốt của Cố Đại thiếu gia, “Nhưng chuyện này vẫn chưa ổn thoả, nếu có người tinh mắt nhìn ra cách làm thì rất dễ bị làm giả.”

“Đương nhiên là cần sự ủng hộ của triều đình, tơ tằm và giấy Tuyên Thành dùng làm phiếu khoán có thể giảm bớt tiêu thụ thì tốt, về phần dùng tơ tằm và giấy như thế nào, cần phải mời sư phụ tới thử chế tạo.”

Cảnh Hàn gật đầu: “Cố thiếu gia đã nghĩ ra tên cho phiếu khoán này chưa?”

“…..Ngân phiếu?”

Chiếc quạt đang phe phẩy trong tay Cảnh Hàn thu lại, hắn chậm rãi nói: “Vậy thì gọi là ngân phiếu đi, bản vương hôm nay về kinh, Cố thiếu gia viết một phong thư để ta mang về kinh thành. Có tin tức tốt sẽ báo cho Cố thiếu gia biết.”

Đã nhiều ngày vương gia quấn quít lấy Lục Sương không rời, Cố Trầm thầm nghĩ Cảnh Hàn sao có thể nỡ lòng về kinh, hắn và Nhạc Doanh Khuyết nghi ngờ nhìn Cảnh Hàn.

Cảnh Hàn xấu hổ, ngập ngừng nói: “Cái này… Cố thiếu gia, chuyện của Sương Nhi, sợ là ngươi không đồng ý cũng không được. Bản vương quay về kinh thành sẽ xin hoàng thượng tứ hôn, Sương Nhi đã…”

“Cảnh Hàn! Ngươi đừng có nói lung tung!” Lục Sương thở hồng hộc chạy đuổi theo phía sau.

Không đợi Lục Sương nói hết câu, Cảnh Hàn đã nói trước: “Sương Nhi có mang rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN