Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức) - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
283


Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)


Chương 25


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: cô Dờ

Hai người đều nhìn về phía Lục Sương, Lục Sương đỏ mặt lên, trong lúc luống cuống đã quên luôn cả thân phận, tức mình liền muốn đánh Cảnh Hàn. Cảnh Hàn né tránh, lại sợ Lục Sương làm chính mình bị thương nên luôn miệng nhận sai.

Vốn là chuyện vui, giờ lại thấy hai người đánh nhau như chó với mèo, Cố Trầm không tiện khuyên can, cúi đầu nhìn thì thấy Nhạc Doanh Khuyết túm lấy góc áo hắn.

Hai người sớm chiều ở chung, Nhạc Doanh Khuyết có một số thói quen, Cố Trầm đã sớm nhận ra, chỉ cần hơi phân tâm thất thần hoặc là không yên lòng, y sẽ vô thức túm lấy tay áo mình.

Cảnh Hàn vội vã đi, để lại Lục Sương đang mang bầu ở lại An Thành thì hắn không yên tâm, nằn nì mãi Lục Sương mới chịu nhận lấy ngọc bội của hắn, sau đó mới bịn rịn lưu luyến lên đường.

Chuyện ngân phiếu giao cho thợ gia công ngâm cứu, Cố Trầm mang Nhạc Doanh Khuyết trở về Cố phủ, lúc này mới nghe hạ nhân nói Cố Thanh Tùng ngã bệnh.

Không quay về đông phòng, Cố Trầm trực tiếp đẩy Nhạc Doanh Khuyết đi xem Cố Thanh Tùng. Ai ngờ lại bị Nhị phu nhân ngăn lại, cửa còn chưa vào được.

“Lão gia vừa ngủ, đừng quấy rầy ông ấy.”

Cho dù hai người thấy nghi ngờ cũng không có chứng cứ để chất vấn, Nhạc Doanh Khuyết hỏi: “Nhị nương, đại phu nói sức khỏe của cha thế nào?”

Nhị phu nhân hờn giận: “Con nghi ngờ ta không mời đại phu cho lão gia?”

“Con… Doanh Khuyết không dám, con chỉ là lo lắng cho sức khỏe của cha thôi, là con lắm miệng.” Y cúi thấp mình, “Vậy ngày mai con và Cố Trầm lại tới thăm cha.”

Về phòng, Nhạc Doanh Khuyết vẫn không yên tâm, “Nhị nương cứ kỳ quái thế nào ấy, hay là thử đi lần nữa xem.”

Cố Trầm kéo tay y, “Đúng là như vậy, nhưng bây giờ đi lại bị đuổi về cho xem, ngày mai hãy đi, giờ tốt nhất là nên thử hỏi đám hạ nhân xem hôm nay có chuyện gì xảy ra trong phủ.”

Gọi A Ly vào hỏi chuyện mới biết, đám nhân công bị sa thải nên tới tận đại viện nháo loạn, Cố Thanh Tùng từ đó biết được chuyện Cố Uyển bán thuyền, cuối cùng cãi nhau với Cố Uyển, tức giận đến nỗi ngã bệnh.

Cho A Ly lui xuống, Nhạc Doanh Khuyết nói: “Nếu là bởi vì cãi nhau với Nhị gia thì việc gì Nhị nương lại phải ngăn không cho chúng ta gặp cha…”

Cố Trầm an ủi, “Việc này không được gấp, dù sao cũng không gặp được, vậy để ngày mai đi, nếu không được nữa thì bảo Lục Lân đi xem.”

Lúc này Nhạc Doanh Khuyết mới yên tâm hơn một chút, Cố Trầm càng lúc càng ghé sát vào mặt Nhạc Doanh Khuyết, y rụt cổ, nghe thấy Cố Trầm nói: “Cục Bánh, sức khỏe của ngươi không tốt, giờ thân phận của chúng ta ở Cố gia rất khó xử, đừng vội vã muốn có hài tử, nếu ngươi thật sự mang thai, ta sẽ lo lắng chết mất.”

Không ngờ tâm tư của mình lại bị Cố Trầm nhìn thấu, Nhạc Doanh Khuyết há miệng không biết nên nói thế nào cho phải.

Cố Trầm vuốt ve tay y, nói: “Chờ mọi việc xong xuôi, chúng ta cứ từ từ mà tới, đến lúc đó…”

Vốn dĩ Cố Trầm đang nói lời thâm tình, nói được một nửa thì ngừng lại, tay xoa bụng Nhạc Doanh Khuyết, miệng thì bắt đầu lưu manh: “Việc khai chi tán diệp của Cố gia còn phải dựa vào ngươi, muốn sinh bao nhiêu ta cũng chiều.”

Nhạc Doanh Khuyết nóng mặt lên, tay chân luống cuống lắp bắp nói: “Ngươi, nói lung tung cái gì đó…” Y thẹn quá hóa giận liều mạng giãy ra khỏi tay Cố Trầm, lại bị bắt trở về.

Người trước mắt đỏ bừng cả mặt, Cố Trầm thấy mà say lòng, dịu dàng nhìn Nhạc Doanh Khuyết, giống như người vừa đùa giỡn lưu manh vừa rồi không phải là hắn vậy.

Nhạc Doanh Khuyết không trốn được, bèn nhỏ giọng nói: “”Ngươi buông ra đi… để người khác nhìn thấy không tốt đâu…”

Cố Trầm ngoan ngoãn buông lỏng tay ra, “Lúc vương gia đi có tặng ta một đồ vật.” Dứt lời, hắn móc từ trong ngực áo ra một thứ, Nhạc Doanh Khuyết tò mò nhìn qua.

Nhạc Doanh Khuyết run rẩy hàng mi, thấy đồ vật kia là một khẩu hỏa thương*. Súng ống đạn dược đều do triều đình quản lý, dân chúng cả đời cũng đừng mơ được sờ vào, thậm chí còn không được nhìn thấy.

Nhạc Doanh Khuyết ngập ngừng hỏi: “Đây là… hỏa thương?”

“Ừm, đúng là nó.” Cố Trầm đứng dậy, ghé vào sau tai Nhạc Doanh Khuyết, nắm tay y đỡ lấy khẩu súng, “Cố gia may mắn được vận chuyển súng ống đạn dược cho triều đình, từng thấy quân đội triều đình dùng điểu thương*.”

Vừa nói hắn vừ đặt ngón tay Nhạc Doanh Khuyết vào chỗ cò súng, “Ngươi xem.” Cố Trầm chỉ chỉ phía trước, “Bóp vào chỗ này là được.”

Hỏa thương chưa được cho thuốc súng, Cố Trầm dẫn dắt Nhạc Doanh Khuyết đặt ngón tay lên đó, súng vẫn chưa có gì phát ra, “Loại hỏa thương này khác điểu thương, tầm bắn không xa, không thể bắn liên tục nhiều phát, cái này ta để lại cho Cục Bánh phòng thân.”

Cố Trầm ngồi chồm hổm xuống, vẻ mặt nghiêm trọng, “Nếu không phải là trường hợp bất đắc dĩ thì đừng dùng đến, ta sợ ngươi tự làm mình bị thương.”

Nhạc Doanh Khuyết gật đầu, đang muốn mở miệng nói là sẽ không cần dùng đến đâu, ngươi đừng lo lắng, nhưng nhìn thấy Cố Trầm rất nghiêm túc, thế là y trịnh trọng gật đầu.

Hôm sau, hai người vẫn bị ngăn lại ở ngoài cửa không được vào gặp lão gia, Nhị phu nhân còn nói, “Lão gia đang nghỉ ngơi.”

Lại bị chặn ngoài cửa, Cố Trầm không đôi co với Nhị phu nhân nữa, trực tiếp quay về đông phòng.

“Cố Trầm, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao?”

Cố Trầm đáp, “Nếu cha còn tỉnh thì ai cũng không cản được ông ấy, bây giờ không thấy cha đâu có nghĩa là còn chưa tỉnh lại. Ta sợ là… Để ta bảo Lục Lân đi xem thử.”

“Lẽ nào chuyện ngươi tỉnh lại đã…” Nhạc Doanh Khuyết do dự nói.

“Không ổn, nếu Cố Uyển cố tình nhốt cha lại, bây giờ nó là đương gia, ta không có tiếng nói, đánh rắn động cỏ không chừng nó lại gây bất lợi cho cha. Bây giờ việc duy nhất có thể làm là khiến Cố Uyển không còn làm đương gia được nữa.”

Cố Trầm im lặng một lát lại nói tiếp: “Gọi Trần thúc về, đến lúc đó nhất định biết được vì sao Cố Uyển vội vã muốn bán thuyền, còn nữa, đợt hàng tơ lụa đầu tiên phải mau chóng đưa lên kinh để lấy tiền hàng, vậy mới có cơ sở để đối phó với động tĩnh tiếp theo của Cố Uyển.”

Cách mấy ngày, cứ đêm khuya thanh vắng Lục Lân sẽ lại đến Cố phủ, lần này cũng vậy.

“Đại thiếu gia, Lục Lân đã mướn hết thuyền phu về hỏi chuyện, Nhị thiếu gia muốn bán thuyền buồm để mua xa luân thuyền.”

Cố Trầm vô cùng khiếp sợ, đoàn thuyền bây giờ đã rách nát tơi tả nghèo rớt mồng tơi, dù Cố Uyển có bán với giá thấp thì cũng không đủ tiền mua xa luân thuyền, “Nó lấy bạc ở đâu ra?”

“Việc này…” Lục Lân cũng không biết.

“Bây giờ ở An Thành không có thương hộ nào có đủ khả năng mua xa luân thuyền.” Cố Trầm nói, “Nếu mua một chiếc thì chẳng thấm vào đâu, đội hình đoàn thuyền giống như hạm đội, nếu chỉ có một chiếc xa luân thuyền, đến lúc tiến vào eo sông An Thành thì đám thuyền buồm sẽ chậm lại, một chiếc xa luân thuyền không có tác dụng. Lúc trước Cố gia định đổi thuyền buồm thành xa luân thuyền là do nhận đơn vận chuyển hàng từ triều đình nên mới có bạc làm vốn, bây giờ Cố Uyển nó…”

“Nếu một thương hộ không mua nổi, vậy nhiều nhà hợp lại cùng mua thì sao?” Nhạc Doanh Khuyết thì thầm.

Quả thật chỉ có cách giải thích này, nhưng ai ở An Thành sẽ hợp tác với Cố Uyển? Ngay cả cha vợ bên Lâm gia cũng không nguyện ý hợp tác với hắn, ai lại muốn hợp tác với một Cố gia đã cùng đường mạt lộ cơ chứ.

Cố Trầm lắc đầu, bất giác hoảng hốt nói, “Những thương hộ bí quá hóa liều ở An Thành không có nhiều, mà chuyện xa luân thuyền, ta từng nói cho Nhạc Tiên Dẫn nghe… Cố Uyển thật sự liên quan tới Nhạc Tiên Dẫn sao, đệ đệ của ta…”

“Cố Trầm…”Nhạc Doanh Khuyết nắm tay hắn khẽ gọi một tiếng.

Cố Trầm nghiêm mặt nói với Lục Lân, “Mau chóng đưa hàng lên kinh thành đi, càng sớm càng tốt, ngươi đi theo đoàn thuyền, lần này đừng để Lục Sương đi theo.”

Hắn quay đầu lại nói với Nhạc Doanh Khuyết, “Cục Bánh, đoàn thuyền của chúng ta xuất cảng An Thành là chuyện không giấu được, tuy nói là dùng danh nghĩa của Lục Sương, nhưng những người có âm mưu thì vẫn có thể tìm ra nguồn cung cấp. Nếu để Nhạc Tiên Dẫn hoặc đệ đệ ta biết là hàng hóa từ chỗ ngươi thì bọn hắn sẽ nghi ngờ. Chúng ta phải chuẩn bị trước mới được.”

– ——-

*Hỏa thương (súng kíp): ban đầu chỉ một loại vũ khí dùng thuốc súng xuất hiện ở Trung Quốc thế kỷ thứ 10 trong chiến tranh Kim-Tống. Vì bối cảnh truyện nhắc tới Biện Kinh cho nên chắc là vào đời Tống rồi, súng kíp thời đó trông như thế này:

Nhưng như thế thì anh Cố Chìm sao có thể đưa cho Doanh Khuyết, cho nên khẩu súng kíp của anh có lẽ nó fuck timeline và trông như thế này:

*Điểu thương (súng hỏa mai): tiếp tục fuck timeline, đây là súng hỏa mai đời Thanh mới có, mà anh Chìm đã thấy từ đời Tống =))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN