Con Ghẻ
Phần 35
Con ghẻ
Chap 35
Tác giả: Bảo Ngọc
Chiếc xe vừa dừng lại trước quán cafe, Tuấn Vũ lập tức mở cửa lao vào bên trong, anh nhìn một lượt khắp quán rồi nhìn từng bàn nhưng không thấy bóng dáng Hạ đâu. Bảo Nam đỗ xe xong cũng vào ngay sau đó nhìn vào bàn ban nãy hai người ngồi thì đã thấy trống trơn bàn được lau sạch sẽ thì quay ra nhìn Tuấn Vũ lắc đầu. Tuấn Vũ mở điện thoại gọi về nhà:
– Thím Năm, Hạ cô ấy có ở nhà không?
– Cô ấy đi từ sáng, còn mang theo cả vali quần áo nói là đi du lịch với cậu mà.
Tuấn Vũ xiết chặt điện thoại nghiến răng lẩm bẩm:
– Chết tiệt
Rồi quay ra cùng Bảo Nam lên xe:
– Thím giúp việc nói cô ấy mang hành lí đi từ sáng, nói là đi du lịch cùng tôi. Cô ấy có chủ định từ trước rồi. Vậy mà tôi không để ý không biết cô ấy có thể đi đâu? Chắc chắn cô ấy không về nhà bà Hằng.
– Cậu thử gọi điện cho Thanh Hương xem, nếu không về đó nhưng có thể cô ấy sẽ liên lạc với Thanh Hương. Tôi còn biết một người bạn của Hạ, tôi sẽ liên lạc với cô ta.
– Nếu Hạ không ở với hai người bọn họ thì cô ấy có thể đi đâu được. Ở cái thành phố này cô ấy đâu có quen biết nhiều.
Nhận thấy vẻ lo lắng thể hiễn rõ trên mặt Tuấn Vũ, Bảo Nam có phần áy náy:
– Xin lỗi cậu, chuyện hôm nay một phần do lỗi của tôi. Tôi nhất định sẽ cùng cậu đi tìm cô ấy.
Thấy được sự chân thành trong câu nói của Bảo Nam, với lại lúc này anh cũng không còn tâm trí để nghĩ tới chuyện khác nên anh chỉ biết gật đầu đồng ý .
– Tôi sẽ gọi điện cho Thanh Hương.
– Được rồi, cậu gọi đi.
Thanh Hương đang ngồi gọt hoa quả cùng bà Hằng thì nhận được điện thoại của Tuấn Vũ. Cô hơi ái ngại nhìn bà Hằng rồi cầm điện thoại đi ra ngoài sân mới dám nghe máy:
– Alo, anh Tuấn Vũ. Gọi cho em có chuyện gì vậy?
– Thanh Hương, từ sáng tới giờ Hạ có gọi điện hay tìm em không?
– Chị Hạ không gọi cho em. Có việc gì hả anh? Có chuyện gì xảy ra với chị ấy ạ?
– Cô ấy bỏ đi rồi, anh không biết cô ấy đi đâu và không biết phải tìm cô ấy ở đâu nữa
Thanh Hương bất ngờ muốn hét to nhưng lại nghĩ tới mẹ mình còn ở bên trong nên chỉ dám nói nhỏ trong điện thoại:
– Chị Hạ bỏ đi sao? Đang yên đang lành sao chị ấy lại bỏ đi. Lí do chị ấy bỏ đi…
Tuấn Vũ chỉ cần nghe tới đây là biết Thanh Hương không biết Hạ đang ở đâu, liền lên tiếng cắt ngang lời Thanh Hương:
– Cô ấy không có chỗ em thì thôi, khi nào gặp anh nói nói cho em nghe sau.
Thanh Hương cũng tắt điện thoại đi, không vào bên trong ngay mà còn đứng đó tần ngần suy nghĩ mà không biết rằng mẹ cô đã đứng bên trong nghe hết cuộc nói chuyện. Biết tin Hạ bỏ đi, bà ta mừng thầm trong lòng. Đấy là điều mà bà mong muốn từ lâu, con ranh ấy nên đi từ lâu rồi mới phải. Bây giờ bà chỉ cần đợi thời cơ thích hợp cho Tuấn Vũ và Thanh Hương lại gần nhau là được. Thế rồi bà cười thầm trong bụng đi lại vào trong nhà như chưa có chuyện gì. Thanh Hương biết tin Hạ bỏ đi cũng nóng lòng liền gọi điện cho Thanh Tâm, Hạ không có nhiều bạn bè nhưng để nhờ giúp đỡ thì ngoài cô ra thì chỉ có Thanh Tâm mà thôi.
Thanh Tâm đang trong phòng làm việc nhận được điện thoại của Thanh Hương cũng lén lút đứng lên ra ngoài nghe máy:
– Alo, Thanh Hương , chị nghe đây.
Sau một hồi nói chuyện, cuối cùng đến Thanh Tâm cũng không biết Hạ ở đâu. Khi cô vừa tắt điện thoại, thở hắt một tiếng định quay vào làm việc trong đầu vẫn còn nghĩ xem Hạ có thể đi đâu thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên, trên màn hình là một số lạ, Thanh Tâm nghĩ có thể là Hạ không muốn ai biết nên đã thay số. Cô nhanh chóng nghe máy:
– Alo, Hạ à, có phải cậu không?
Sau một hồi không có tín hiệu từ đầu bên kia, cô lại hỏi:
– Hạ, có phải cậu không? Nói gì đi chứ, cậu đang ở đâu vậy? Có biết Thanh Hương vừa gọi điện cho mình để tìm cậu không?
Lúc này mới có giọng nam cất lên trong điện thoại:
– Cô là Thanh Tâm, bạn của Hạ?
Cô đang muốn tìm Hạ, bỗng dưng có người lạ gọi điện lại hỏi một câu như vậy trong lòng cô cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ có chuyện gì không hay xảy ra với Hạ. Thanh Tâm liền hốt hoảng:
– Dạ đúng rồi, cho hỏi ai đấy ạ? Anh biết Hạ đang ở đâu đúng không? Nói cho tôi nghe đi ạ?
– Không, tôi cũng muốn hỏi cô có biết cô ấy ở đâu không?
Niềm hy vọng nhỏ nhoi bỗng dưng bị dập tắt:
– Vậy anh là ai?
– Tôi là Bảo Nam, là bạn của Tuấn Vũ. Nếu cô ấy có liên lạc với cô mong cô hãy gọi điện báo cho chúng tôi một câu. Tuấn Vũ hiện đang rất lo lắng cho cô ấy
– À, hoá ra anh là Bảo Nam, thôi được rồi nếu có thông tin gì tôi sẽ báo cho các anh.
– Cảm ơn cô.
Thanh Hương vừa tắt máy miệng đã thầm chửi rủa:
– Đồ tệ bạc, lúc có không biết trân trọng. Giờ người ta đi mất mới chịu tìm sao? Mà Hạ ơi, cậu đi đâu sao không chịu nói với mình một câu chứ.
Cứ thế liền một tuần trôi qua, Tuấn Vũ cùng mọi người không ngừng tìm kiếm Hạ, anh còn báo cả công an để vào cuộc tìm cô, nhờ cả dân anh chị xã hội tìm nhưng cũng không thể nào tìm thấy cô. Cô biến mất không một dấu vết như chưa hề tồn tại vậy. Bà Lan đến thăm con trai, nhìn thấy cảnh tượng mà không khỏi đau lòng. Tuấn Vũ cả tuần qua gần như không ăn không ngủ, anh liên tục gọi điện thoại, chạy hết nơi nọ đến nơi kia tìm cô tới nỗi mặt mày thấy rõ sự mệt mỏi, râu ria đã mọc lun phun quanh miệng. Anh như chẳng còn quan tâm tới chuyện gì cứ ngồi ở bàn làm việc hút thuốc mà bà tới lúc nào anh không hay. Đến khi bà lên tiếng anh mới quay ra:
– Hút thuốc lá nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu.
– Mẹ, mẹ mới tới. Con chỉ hút vài điếu cho đỡ căng thẳng thôi.
Bà Lan nhìn xuống bàn, Tuấn Vũ cũng nhìn theo. Trên mặt bàn chiếc gạt tàn đã đầy đầu lọc từ khi nào. Tuấn Vũ ái ngại liền quay đi chỗ khác. Bà Lan vẫn điệu bộ nhẹ nhàng ôn nhu đến bên cạnh con trai:
– Mẹ biết con buồn vì sự ra đi của con bé Hạ, nhưng con làm như vậy thì con bé nó cũng không biết mà quay về, mà nếu nó nhìn thấy con như thế này liệu nó có muốn về bên con nữa không?
Tuấn Vũ không nói gì, giương đôi mắt đỏ ngàu vì bao đêm không ngủ nhìn bà, bà lại gần gỡ điếu thuốc trên tay Tuấn Vũ xuống nói tiếp:
– Nếu con muốn con bé thất vọng về con thì hãy cứ như bây giờ, còn người đàn ông mà con bé yêu không phải thế này, người ấy là một người có ngoại hình đẹp, chỉn chu, tài giỏi trong việc và biết quan tâm tới mọi người. Mẹ nói không phải là mẹ bảo con không tìm kiếm con bé nữa, nhưng mẹ nghĩ nếu con bé đã muốn trốn tránh thì dù con có tìm thấy thì cũng không có nghĩa lí gì. Nếu tình yêu của con đủ lớn để đợi Hạ quay về và nếu con bé yêu con nhất định nó sẽ về bên con.
– Nhưng giữa con và cô ấy có một sự hiểu lầm, nếu cô ấy không biết được sự thật thì cô ấy sẽ không quay về dù con có yêu cô ấy nhường nào hay cô ấy yêu con đến bao nhiêu đi chăng nữa. Cô ấy sẽ không quay về.
Bà Lan vẫn giữ dáng vẻ ung dung đầy quý phái của mình như là người từng trải nên chuyện gì đối với bà cũng không phải là vấn đề gì to tát:
– Nếu Hạ nó đã muốn ra đi thì dù không hiểu lầm con bé cũng sẽ đi. Mẹ nghĩ đó chỉ là một lí do để nó có can đảm làm như thế thôi. Hãy coi như hai đứa cho nhau một thời gian để xác định lại tình cảm. Ông trời cho ta gặp nhau là định mệnh, nhưng đến được với nhau hay không còn là do duyên số. Con hiểu mẹ nói chứ.
Anh làm sao không hiểu mẹ mình nói gì, anh biết nếu cô muốn rời xa anh thì dù anh có tìm thấy cô chưa chắc cô đã quay về bên anh đúng như lời mẹ anh nói, và quan trọng hơn anh còn ngộ ra thêm nhiều thứ từ lời dạy của mẹ mình. Kể từ hôm ấy, anh không còn tìm kiếm Hạ gắt gai như hồi đầu nữa. Không phải vì anh bỏ cuộc mà anh hy vọng có một ngày cô sẽ tình nguyện quay về bên anh.
Bà Hằng kể từ khi biết Hạ bỏ đi, bà luôn ấp ủ kế hoạch của mình. Dạo gần đây thấy Tuấn Vũ không còn đau khổ như trước bà nghĩ đã tới lúc thích hợp thực hiện ý đồ của mình. Hôm ấy là chiều thứ sáu bà cho bác giúp việc nghỉ về quê hai ngày, thằng Tùng đang đi học theo lịch thì sáng mai học xong mới về nhà. Bà cũng chuẩn bị đi đâu đó nên gọi điện dặn dò Thanh Hương:
– Alo, con à. Mẹ cùng với mấy bà bạn đi lễ mai mới về. Bác giúp việc lại xin về quê. Mẹ chuẩn bị đồ ăn cho con rồi, con về chỉ việc hâm nóng lại là ăn, mẹ có vắt cho con cốc nước cam trên bàn con nhớ uống đi nhé!
Thanh Hương không nghi ngờ gì chỉ ngoan ngoãn dạ vâng, sau đó bà lại gọi cho Tuấn Vũ. Tuấn Vũ khi thấy cuộc điện thoại cua của dì Hằng thì không lấy gì làm vui vẻ nhưng vẫn nghe máy:
– Alo dì ạ?
Một câu dì ạ của Tuấn Vũ khiến bà ta hơi hụt hẫng nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cươif nói:
– Tuấn Vũ à, mẹ hôm nay phải đi lễ chùa cho bố con chắc tối nay không về bác giúp việc lại xin nghỉ về quê hai ngày . Con bé Thanh Hương hôm nay mẹ thấy nó không được khoẻ, nãy mẹ gọi cho nó không được sợ có chuyện gì. Mẹ nhờ con lát qua nhà xem em nó có làm sao không nhé. Mẹ nhờ con nha.
Nói xong không đợi Tuấn Vũ trả lời, bà liền tắt điện thoại đi rồi cười một cách thoả mãn. Qua đếm nay thôi Tuấn Vũ sẽ là của con gái bà. Nghĩ tới đó thôi mà lòng dạ bà ta hả hê, nó còn thấy rõ trên khuôn mặt đầy gian ác ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!