Còn Không Ly Hôn Giữ Lại Ăn Tết À? - Chương 8: Thứ bảy tới, hẹn nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Còn Không Ly Hôn Giữ Lại Ăn Tết À?


Chương 8: Thứ bảy tới, hẹn nhau


08. Hẹn nhau vào thứ bảy tới

Chu Tuyển Danh từ trên lầu đi xuống thấy trong phòng khách chỉ còn Chu Tuyển Phỉ ngồi trên ghế salon.

Hắn nhìn xung quanh một lượt, hỏi: “”Người kia đâu?””

“”Ông ấy ngủ rồi.”” Chu Tuyển Phỉ đáp. Anh cảm giác tầm mắt của Chu Tuyển Danh rơi xuống mặt mình, con mắt của hắn có chút đắng cát, anh theo bản năng quay đầu đi chỗ khác.

“”Hm? Hiện tại mới hơn mười giờ, ông ấy đi ngủ sớm vậy à?”” Chu Tuyển Danh như chẳng phát hiện ra điều gì, vẫn nói chuyện bình thường.

“”Bố cũng hơn bảy mươi rồi, sao còn có thể như hồi trẻ được?””

“”Không phải khi nãy ông ấy còn đang nói chuyện tái hôn sao? Em còn tưởng ông ấy dồi dào tinh lực lắm chứ.”” Chu Tuyển Danh lạnh nhạt nói.

Chu Tuyển Phỉ nghe thấy hắn còn đang để ý chuyện này, không nhịn được cười nói: “”Ông ấy trêu mày thôi.””

“”Em đã gặp cô ta rồi đấy.”” Chu Tuyển Danh nghiêm túc nói.

“”Lúc trước mày có nói như thế đâu.”” Chu Tuyển Phỉ nín cười nói.

Chu Tuyển Danh hừ một tiếng: “”Anh còn quản em lúc trước nói thế nào nữa à.””

Chu Tuyển Phỉ bật cười, nhưng rất nhanh anh lại thu lại nụ cười.

Chu Tuyển Phỉ nghĩ thầm, chắc hẳn hắn cũng đã phát hiện ra cái gì rồi, thế nhưng hắn vẫn không nói ra.

Trong lòng anh hơi động, nhìn thấy Chu Tuyển Danh chuẩn bị ra khỏi phòng khách, theo bản năng gọi tên hắn.

Chu tuyển Danh quay đầu lại nhìn anh. Chu Tuyển Danh có một đôi mắt hạnh rất đẹp, vừa trong suốt lại sáng sủa. Chu Tuyển Phỉ há miệng, câu nói kia dày vò trong cổ họng anh đã nhiều lần, lời răn dạy của Chu Thế Dương vẫn còn vang bên tai anh. Đạo lý anh đều hiểu, thế nhưng anh không cách nào không để tâm.

“”…. Đêm nay mày về nhà à?””

Chu Tuyển Danh nghe thấy câu nói này, ánh mắt như vòng xoáy, đảo quanh căn phòng. Chu Tuyển Danh thật ra là đang muốn chê giấu, mỗi lần hắn muốn làm như vậy thì đều cố tỏ ra nhẹ nhàng bình thản như mây gió.

“”Trở về.”” Hắn dừng lại một chút, “”Trở về dọn một ít đồ ý mà, xíu em lại tới.””

“”Mày không định tâm sự với nó một chút sao?””

Chu Tuyển Danh nghiêng người, không nhìn anh nữa.

“”Em sẽ tự chăm sóc bản thân.””

Lúc Chu Tuyển Danh về đến nhà đã là mười hai rưỡi khuya, Hoắc Thiếu Ngải đã buồn ngủ lắm rồi.

Chiếc Bentley đang ở trong gara, người làm đã lái về. Trong phòng yên tĩnh lạ thường, người giúp việc cũng nghỉ ngơi hết rồi. Hắn đi vào phòng bếp đun một cốc sữa bò. Thật ra hắn cũng thích uống sữa bò, chẳng qua là Hoắc thiếu Ngải hay cùng hắn uống thôi.

Hắn ngồi ở bàn ăn một hồi. Ngày mai Hoắc Thiếu Ngải còn có công việc, hắn không muốn làm y khó chịu, vì thế hắn mới ở nhà anh cả đến giờ mới về. Hắn cũng chưa nghĩ sẽ nói chuyện với Hoắc Thiếu Ngải như thế nào về chuyện ly hôn này. Hắn cảm thấy Hoắc Thiếu Ngải hôm nay là thực sự tức giận. Sự tức giận của Hoắc Thiếu Ngải về sự việc này, tuy là cực kỳ kinh khủng, nhưng cũng là vô dụng.

Hắn uống xong cốc sữa, lên tầng hai. Hắn mở đèn phòng khách lên lại cảm thấy quá sáng rồi, hắn lại tắt đi. Phòng ngủ chính đang đóng cửa. Hắn cầm tay vặn, nhẹ nhàng vặn ra. Con mắt thích ứng với bóng tối, trong bóng đêm mọi vật dường như đều bị nhuộm màu xanh biếc. Đường viền mơ mơ hồ hồ, nhưng hắn biết Hoắc Thiếu Ngải ngủ trên giường.

Đêm nay có chút ánh trăng, cửa sổ chưa bao giờ kéo rèm lên có ánh trăng xuyên vào. Hoắc Thiếu Ngải vùi khuôn mặt nho nhỏ vào trong gối, tựa như bài thơ nằm trong dòng nước.

Hắn cảm thấy mình đang nở nụ cười. Trong phòng mở cả máy sưởi cùng máy tạo độ ẩm. Không cần hắn ở bên cạnh y, y cũng tự chăm sóc mình rất tốt.

Hắn đứng ở bên giường, không nhịn được đưa tay ra, muốn chạm vào mặt y.

Lông mi Hoắc Thiếu Ngải run nhè nhẹ. Ngón tay Chu Tuyển Danh nhất thời bất động, sau đó yên lặng thu về.

Trái tim hắn nhảy như đang nổi trống. Hắn cảm thấy rất phiền, hôm nay là một đêm yên tĩnh, hắn đến không đúng lúc rồi.

Hắn nhìn thấy chính mình dưới ánh trăng và hình dáng Hoắc Thiếu Ngải vùi đầu mà ngủ.

Hắn lẳng lặng đứng một hồi. Chuyện xưa của hắn và Hoắc Thiếu Ngải tuy chỉ mới là phần mở đầu, nhưng trong đêm nay sẽ đặt dấu chấm hết.

Hắn đắp lại chăn cho Hoắc Thiếu Ngải, sau đó rời khỏi phòng.

Hoắc Thiếu Ngải ở trong màn đêm mở mắt ra.

Bên ngoài vẫn không có tiếng động gì, Chu Tuyển Danh không biết chết ở xó nào rồi. Y ngồi thẳng người trên giường. Buổi tối y nhận được điện thoại của Chu Tuyển Phỉ, vẫn ở nhà chờ Chu Tuyển Danh về. Đợi mãi không được, y cảm thấy buồn ngủ. Nghĩ tới những hành động của Chu Tuyển Danh ban nãy, thực sự là máu cũ chảy lên cuống họng.

Y nỗ lực bình phục tâm tình, nhưng vãn tức giận điên người. Y túm lấy cái gối, ném về phía cửa.

Cút luôn đi, tưởng là yêu thì muốn động chạm xong thu tay về thế là được à!

Gối tiếp xúc thân mật với cửa phòng, phát ra một tiếng vang trầm thấp. Âm thanh này vang lên trong đêm khuya không khác gì tuyết băng lạnh giá.

Hoắc Thiếu Ngải lập tức lúng túng.

Y thấp thỏm bất an, nhưng sâu trong đáy lòng không khỏi cảm thấy chờ mong.

Đêm khuya yên tĩnh, bên ngoài vẫn chẳng có tiếng động nào.

Y rất nhanh cảm thấy khó chịu, bực bội vén chăn đi xuống giường, đôi chân trần đạp lên tấm thảm lông cừu, khe khẽ kéo cửa phòng ra.

Trong phòng khách đen kịt một mảng, chỉ có ánh sáng TV lóe lên u ám, dường như là con sứa phát sáng giữ biển sâu.

Nhìn một cái, y đang nhìn ai trong màn hình.

Y nhìn thấy chính mình. Một mình rất trẻ trung.

Chắc là năm 21 tuổi, khuôn mặt xưng vù như đầu heo, con mắt mở to như bóng đèn tròn, xấu xí đến độ nhân thần cộng phẫn, như là bộ dáng oan ức lắm.

Bối cảnh hướng đến xe cộ, đèn neon sáng lạn, cùng với một đám người đang chen nhau.

Đây là y lúc lên đại học có đóng phim, đạo diễn của y là một học trưởng, phim này có tên là《A Stranger》, một bộ phim với kinh phí rẻ mạt, nói về một câu chuyện cũ kích được cắt ghép đến nát ra, được kể không theo trình tự, bởi vậy mới thu được một ít danh tiếng tốt.

Y cảm thấy rất đáng lo, bất kể là quay phim hay là biểu diễn, y đều không có một tác phẩm ưu tú nào.

Thế nhưng Chu Tuyển Danh rất thích.

Không tin thì nhìn đi, hắn lại đang xem lại.

Đêm khuya chạy về nhà, anh cả nói là hắn về thu dọn đồ đạc, thế nhưng hắn lại len lén, đèn cũng chẳng dám mở, tốn trong phòng khách xem phim.

Khuôn mặt lạnh lùng của hắn được bao trùm bởi ánh sáng trông dịu dàng đến lạ, khiến người ta nhớ đến Cyberpunk trong thế giới mô phỏng con người.

(Cyberpunk là một tựa game có bối cảnh ở thế giới tương lai, là “”tương lai đen tối”” năm 2077, nơi công nghệ tiên tiến đã trở thành “”sự cứu rỗi và lời nguyền của nhân loại.”” con người trong này được kết hợp với công nghệ tương lai, đại loại là vậy, game này chưa ra mắt nhé:v)

Em thật sự….

Hoắc Thiếu Ngải cố gắng tìm ra một từ thích hợp để hình dung tâm tình mình vào lúc này, nhưng đầu óc y suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nghĩ ra câu chửi đổng vạn năng: Mẹ thằng chó.

Nhưng Hoắc Thiếu Ngải cũng chỉ dám chửi thầm trong lòng, Chu Tuyển Danh bây giờ là đồ dễ vỡ, không thể chạm vào, không chửi được, phả nâng niu thật tốt, nếu làm không cẩn thận, đồ dễ vỡ này sẽ cao chạy xa bay.

Nhưng hắn có thể chạy đi đâu?

Hoắc Thiếu Ngải nghĩ, hắn không tìm tình nhân bên ngoài, cũng không nâng đỡ tiểu minh tinh nào, mỗi ngày đều ôm gấu đi ngủ, chẳng lẽ như vậy cho đến hết đời ư. Hắn có trái tim dễ vỡ, lại mong manh nhẹ như mây gió, ai cũng không cho nhìn, như con sóc con trong Kỷ Băng Hà ôm lấy hạt dẻ như bảo bối của riêng nó.

Ai có thể yêu hắn như vậy đây?

Tất cả mọi người đều hy vọng hắn ôn nhu đáng tin cậy, thành thục thận trọng, cúi đầu phải thâm trầm nội diễm, ngẩng đầu lên thì phải biến nặng nề thành nhẹ nhàng, thế nhưng Hoắc Thiếu Ngải không quan tâm….

Hoắc Thiếu Ngải nhìn hắn. Mà hắn, nhìn Hoắc Thiếu Ngải trong màn hình.

Trong màn hình, Hoắc Thiếu Ngải bị kinh sợ ngóng ngóng. Bị dưỡng phụ đánh cho sưng mặt sưng mũi, ngồi xổm ở đầu đường, nhìn người xe qua lại, tủi thân mà rơi lệ.

Nơi đâu mới là chốn về của y đây?

Hầu kết Chu Tuyển Danh giật giật. Hắn xoa khuôn mặt Hoắc Thiếu Ngải trên màn hình.

Trong màn hình, Hoắc Thiếu Ngải ngẩng đầu lên, con mắt sáng lên một tia sáng.

Môi y mấp máy, hỏi: “Anh tới là để đón tôi về sao?”

Chu Tuyển Danh không biết. Hắn cho rằng chỉ cần Hoắc Thiếu Ngải ở với hắn, hai người sẽ cùng trở nên tốt hơn, thế nhưng, hắn chỉ đang biến Hoắc Thiếu Ngải trở nên tồi tệ hơn.

Hoắc Thiếu Ngải không biết cảnh mình bị đánh sưng mặt mày này đã khiến Chu Tuyển Danh rơi lệ bao nhiêu lần.

Nhưng y lại nghĩ hiện tại Chu Tuyển Danh chắc chắn đang muốn đánh y, thế nên mới xem cảnh này cho hả giận — y không thể nghĩ ra lý do nào khác hơn.

Y không biết nếu bây giờ mình ra đó, có thể hay không, Chu Tuyển Danh đang ngồi xem phim sẽ giật mình sau đó điên lên đấm y một đấm. Nếu tâm tình của Chu Tuyển Danh tốt lên một chút, bây giờ có phải bọn họ sẽ ngồi nói chuyện bình thường, mà không phải như bây giờ, một người trốn sau cửa, một người xem phim, tuy là cách nhau chỉ có mười mét, nhưng không ai dũng cảm phá tan màn đêm nặng trịch này.

Luôn có người muốn dũng cảm một chút, có lúc Hoắc Thiếu Ngải cũng thấy không công bằng, tại sao luôn là y phải tỏ ra dũng cảm?

Tại sao Chu Tuyển Danh không đưa tay ra, chạm vào mặt y chứ?

Hoắc Thiếu Ngải thấy Chu Tuyển Danh dựa sát mặt vào màn hình. Lông mi giống như đang quét vào lỗ mũi đang hướng lên trời của Hoắc Thiếu Ngải năm 21 tuổi.

Màn này quá khôi hài rồi. Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy mình sẽ không nhịn được mà cười ra tiếng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, y cười không nổi.

Y nhìn thấy Hoắc Thiếu Ngải hôn mình.

Đúng hơn là y ở trong màn hình kia, là y lúc 21 tuổi, là vai diễn chỉ tồn tại trong bộ phim cũ.

Người đó là y, nhưng cũng chẳng phải y.

Hoắc Thiếu Ngải nhớ đến một chuyện.

Hoắc Thiếu Ngải không thể nào nhớ việc, đồ đạc hay vứt bừa bãi, chân trước đi rồi chân sau quên, người quản lí của y chẳng khác nào bảo mẫu.

Chuyện này thật ra y cũng chẳng muốn nhớ đến, là vào năm thứ tư hai người kết hôn. Y vẫn không thể kiếm thêm người hâm mộ dựa vào mấy chương trình truyền hình thực tế, mạng xã hội lại ghi lại tất cả những hành động và lời nói mà đáng lẽ y không nên có. Y đành trở về đóng phim, mấy bộ phim đều đạt 6.5 điểm bình chọn, cũng được cho là miễn cưỡng hợp lệ, phòng bán vé cũng là may mắn bán được. Chính y còn cảm thấy không thể tin nổi, chứ chẳng nói đến những người khác. Khởi điểm của y không cho phép y trở thành một minh tinh nổi tiếng, kể cả sau này có phát triển thêm cũng không giúp y tự đứng vững trên gót chân mình. Vậy mà y đạt được danh hiệu ảnh đế, có thể nói nó cũng đáng giá đấy. Bên trong làng giải trí, mỗi một nụ cười của người mới là những giọt nước mắt của người cũ rơi xuống. Dựa vào cái gì mà y khác biệt với họ chứ?

Y trở về đóng phim, nhận hai bộ.

Một trong số đó là bộ phim nói về gián điệp của thời Dân quốc.

Sau cái bộ phim gián điệp thời Dân quốc kia y đạt được danh hiệu thị đế, hầu như các kịch bản y nhjan được đều là về nội dung này. Rời khỏi trường học không có giáo viên hướng dẫn, y thì không phải kiểu kén chọn kịch bản. Yêu cầu nhận kịch của y rất đơn giản, sau khi quay phim thì quay càng nhanh càng tốt, cảnh càng ít càng tốt, tạo hình càng đơn giản càng tốt… chung quy lại thì gián điệp thời Dân quốc vẫn là thích hợp nhất.

Sau khi từ phim trường trở về, y liền vùi người trên giường, cùng Chu Tuyển Danh làm một số chuyện. Y biết Chu Tuyển Danh thích y ở bên cạnh. Bằng không hắn sẽ gọi con mèo què kia là “”Tiểu Ngải”” sao.

Y ôm ấy cô vợ nhỏ Chu Tuyển Danh, hôn lên mặt hắn, Chu Tuyển Danh bắn ra bên trong, cũng thật tình cờ, lần này hắn không dùng bao, làm cả người Hoắc Thiếu Ngải đều trở nên nhớp nháp, dính đầy tinh dịch. Nhưng y thích cảm giác này, Chu Tuyển Danh cũng thế. Chỉ cần cô vợ nhỏ này của y thích, y có tàn tạ bao nhiêu cũng nguyện ý.

Buổi tối đó, y và Chu Tuyển Danh làm xong. Chu Tuyển Danh vẫn không lấy ra thứ đồ chơi kia, hắn vẫn để nó vùi trong cơ thể y. Y nghĩ, tầm 20 phút nữa có khi họ lại có thể làm thêm một hiệp. Thế nhưng, sau hai mươi phút, Chu Tuyển Danh bò dậy, mở TV.

Bộ phim về điệp chiến của Hoắc Thiếu Ngải hôm nay phát sóng. Chính y cũng không biết mình đang làm cái trò gì trong đó. Nhưng mà là fan hâm mộ số một của Hoắc Thiếu Ngải, Chu Tuyển Danh không cho phép bản thân chểnh mảng, hắn canh giờ phim phát sóng liên mở TV, cống hiến view cho thần tượng.

Bộ phận nào đó của Chu Tuyển Danh trượt ra khỏi mông y. Tiểu công chúa không thèm cương nữa. Chu Tuyển Danh ngồi xem phim, đại khái cũng cảm thấy nội dung bộ phim này ngang ngang, hắn hơi cau mày. Có lẽ là nó ảnh hưởng đến vấn đề tình dục của hắn. Chu Tuyển Danh cũng nhận ra điều này, hắn bấm chuyển kênh, vừa vặn kênh hắn chuyển đang chiếu bộ phim năm 24 tuổi của y, bộ phim giúp Hoắc Thiếu Ngải thành danh《Bull》.

Hoắc Thiếu Ngải vẫn cảm thấy bộ phim này dark đến đáng sợ, chẳng hiểu sao Chu Tuyển Danh lại thích bộ phim này kinh khủng.

Hoắc Thiếu Ngải bất mãn lướt qua tiểu công chúa, liếm cằm Chu Tuyển Danh.

Anh đừng nhìn cậu ta nữa, nhìn em đi.

Chu Tuyển Danh liền cúi đầu nhìn y.

Đôi mắt hắn tròn tròn, cực kỳ giống hạnh nhân. Hoắc Thiếu Ngải từng xem qua ảnh của Lâm Tuyển Tuyển. Hai anh em Chu Tuyển Danh và Chu Tuyển Phỉ đều giống hệt mẹ của hai người. Nhưng chỉ có Chu Tuyển Danh có đôi mắt hạnh của mẹ, vô cùng đẹp, khiến người ta yêu thích vô cùng.

Thiếu Ngải….

Sao thế. Y đáp.

Chu Tuyển Danh nhìn thoáng qua có chút ưu thương, nhưng chút ưu thương nhàn nhạt này lại khiến hắn trở nên đáng yêu lạ thường.

Sao em không nhận bộ phim nào thật tốt, từ khi em ở chung với anh em đều nhận những bộ phim nhàm chán ấy.

Ngữ khí của hắn nghe có chút oan ức.

Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy thật buồn cười.

Điều này rất quan trọng ư?

Chu Tuyển Danh đang muốn trả lời, nhưng Hoắc Thiếu Ngải thừa dịp này luồn đầu lưỡi vào khoang miệng hắn, liếm láp cằm trên mẫn cảm.

Hắn rên lên một tiếng trầm thấp, có chút nghẹn ngào, hay tay ôm lấy y.

Sau đó họ cũng không thảo luận về vấn đề này nữa.

Có thể lúc Hoắc Thiếu Ngải nhớ đến chuyện này, y đã đá văng cánh của, bước nhanh đến trước mặt Chu Tuyển Danh, một tay túm cổ hắn kéo lên, ép hắn phải ngẩng đầu.

Đuôi mắt Chu Tuyển Danh vẫn còn phiếm hồng, tựa như con cá chép.

Hoắc Thiếu Ngải cảm giác trình độ ngữ văn của mình cũng tạm được, mặc dù năm đó y đã giúp một cử nhân văn học sửa nhiều chỗ.

Năm đó, y diễn xuất chủ yếu là do bản năng, cuộc sống sinh hoạt đại khái cũng như thế. Cố vấn học tập của y có khuyên y, diễn xuất phải suy nghĩ rất nhiều, em không thể vì thời đại hiện nay giải trí là nhất mà đi theo nó, nếu em thấy mình không phù hợp thì nên từ bỏ theo đuổi nghệ thuật đi. Cô còn nói, nếu như em cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, thì đọc nhiều sách cũng tốt, bằng cử nhân văn học, cô cũng đề cử y nên theo đuổi.

Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy cô nói chuyện rất mơ hồ, vì thế y không thích cô lắm.

Năm đó quả thật cũng có chút ngạo khí, trưởng bối có nói nhiều thế nào thì cũng không thèm nghe.

Y phản bác, lúc diễn mà nghĩ nhiều thì chẳng phải sẽ biến diễn xuất trở nên khô cứng ư?

Cố vấn học tập lại nói, sao em lại nghĩ thế? Suy nghĩ nhiều sẽ khiến em trở nên thành thục, sẽ khiến diễn xuất của em càng thêm sâu sắc lắng đọng.

Hoắc Thiếu Ngải nhìn Chu Tuyển Danh, nghĩ, đến tận bây giờ y không có học được điều này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN