Còn Không Ly Hôn Giữ Lại Ăn Tết À? - Chương 9: Những kẻ khờ mộng mơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Còn Không Ly Hôn Giữ Lại Ăn Tết À?


Chương 9: Những kẻ khờ mộng mơ


09. Những kẻ khờ mộng mơ

“”….. Thiếu Ngải?””

Thanh âm của Chu Tuyển Danh khiến Hoắc Thiếu Ngải tỉnh táo thêm đôi chút.

Bọn họ bây giờ đang gần gũi như vậy. Chu Tuyển Danh bị túm cổ lên, nhìn như con hươu cao cổ, khí tức ấm áp của hắn toàn bộ phả lên mặt y.

Bọn họ có thể hôn nhau. Bọn họ nên làm như thế.

Nội tạng của Hoắc Thiếu Ngải co rúm lại. Y buông tay ra, hỏi: “”Anh về lúc nào vậy?””

Chu Tuyển Danh trừng mắt nhìn: “”Mới thôi….””

Hắn tắt TV, mở đèn trong phòng khách lên.

“”Anh làm em tỉnh giấc sao?”” Hắn hỏi.

Hắn vẫn trấn tĩnh như vậy. Nếu là trước đây hắn sẽ thấy xấu hổ cơ,

“”Không phải.”” Hoắc Thiếu Ngải đáp.

Kế tiếp lại là trầm mặc.

Trong lòng Hoắc Thiếu Ngải sinh ra một cỗ buồn bực. Y cảm thấy nói chuyện như này rất khó khăn, y hy vọng thời gian có thể quay trở lại, thời điểm mà tất cả đều chưa phát sinh. Y sẽ không nhận lấy khăn tay Chu Tuyển Danh đưa, cũng sẽ không tham gia tiệc rượu. Bọn họ nên là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không nên gặp nhau, như thế bọn họ sẽ không rơi vào tuyệt vọng, đau khổ như bây giờ —

Chết tiệt.

Y mới không phải như vậy.

Hoắc Thiếu Ngải hỏi: “”Nếu như chúng ta muốn ly hôn, không phải nên nói chuyện về những thứ liên quan đến nó sao?””

Chu Tuyển Danh dừng lại một lúc: “”….. Ừ, đúng thế.””

“”Vậy chúng ta hẹn nhau vào hôm nào đó đi.””

Chu Tuyển Danh hỏi: “”Vậy em rảnh hôm nào?””

Hoắc Thiếu Ngải theo bản năng định trả lời, nhưng y dừng lại. Đáng lẽ ra y nên học được cách suy nghĩ, y cảm thấy việc suy nghĩ rất khó khăn.

“”Vậy, thứ bảy tới?”” Hoắc Thiếu Ngải nhận ra được mình vừa sử dụng câu nghi vấn, y cảm giác mình không đủ bình tĩnh, y lập lại một lần, “”Thứ bảy tới em rảnh.””

Lúc này, y dò hỏi Chu Tuyển Danh một câu: “”Anh thì sao?””

Chu Tuyển Danh đáp: “”Vậy anh sẽ xếp lịch tránh hôm đó ra.””

Bàn về công việc kín kẽ không một lỗ hổng, đúng là y chẳng bao giờ bằng Chu Tuyển Danh.

Hoắc Thiếu Ngải có chút bực mình, nhưng lại dám nổi giận.

Chu Tuyển Danh sau khi nói xong liền đứng dậy, dọn dẹp loanh quanh trong phòng khách, đặt lại DVD lên giá. Hắn chỉ mang đi một vài tài liệu lấy ra từ trong thư phòng, quần áo cũng không thèm mang theo.

Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy mình nên nói thêm vài câu, y muốn kéo lấy vạt áo của Chu Tuyển Danh, đúng lúc đó Chu Tuyển Danh xoay người lại.

“”Vậy… thứ bảy tới gặp lại.””

Hoắc Thiếu Ngải ngẩn ra, tựa như bị người đấm cho một cái.

“”Ừ.”” Y rầu rĩ đáp, “”Thứ bảy tuần tới gặp.””

Giữa họ bây giờ còn có thể chia ly như vậy sao?

Đây là chuyện gì vậy chứ?

Hoắc Thiếu Ngải cảm giác trong lồng ngực căng lên như muốn nổ tung. Một tay y túm lấy Chu Tuyển Danh, kéo hắn đến trước mặt mình, nhón chân lên, mở to đôi mắt, hôn hắn.

Chu Tuyển Danh trợn tròn mắt, như con rối đính lên hai viên trân châu.

“”Thứ bảy tuần sau gặp.””

Y nhìn sâu vào bên trong con ngươi của Chu Tuyển Danh, lặp lại câu nói một lần nữa.

Hoắc Thiếu Ngải trở về công ty, người quản lý nổi giận y như y như tưởng tượng của y.

Y muốn nghỉ việc một tuần, người quản lý không chỉ vào mặt y chửi cho một trận, đấy mới là lạ.

Y nằm ngửa trên sofa, ngón tay còn cầm một điếu thuốc. Suy nghĩ của y trở nên mù mịt, như một tia sáng mịt mù, người quản lý hung hung hổ, thăm hỏi cả gia đình y, mắng y từ tai trái chui hết qua tai phải, nước quá lưng vịt, quá vô tâm.

Người quản lý mắng cũng mệt, đá văng chân y đang gác ở trên ghế, ngồi xuống, giật lấy thuốc lá trong tay y, nhét vào miệng mình. Hoắc Thiếu Ngải nhìn sang, cậu ta liền trừng y: “”Nhìn gì mà nhìn, không cho hút thuốc!””

“”Anh cũng thật là…””

Hoắc Thiếu Ngải tính khí cũng không tồi. Nhịn cậu ta một buổi sáng là do y cảm thấy chột dạ chứ không có nghĩa là y sẽ không điên lên.

“”Thật là cái gì?”” Người quản lý cũng chẳng sợ y, nữ nhân cãi nhau toàn là một khóc hai nháo ba thắt cổ. Hoắc Thiếu Ngải chỉ thiếu cái thứ ba nữa thôi. Không phải là y không dám làm, mà là chỉ cần y làm cái thứ ba đấy, chắc chắn Nhị công tử sẽ là bé ngoan xin lỗi.

Bây giờ thì đáng đời đi!

Cậu ta nghĩ đi nghĩ lại, thôi Hoắc Thiếu Ngải vẫn là không nên đáng đời, y mà đáng đời thì người xui xẻo là cậu ta chứ ai, lạy trời lạy phật, con quỳ lạy người chúc y vạn sự như ý…

Cậu ta chẳng cầu mong gì nhiều, thế nhưng vẫn hỏi: Thiếu Ngải này, cậu nhất định phải nghỉ việc một tuần hả? Hai ba ngày thôi có được không? Cậu nhất thời lười biếng thế này, cái gì cũng không làm, người ta sẽ nói cậu dựa dẫm kim chủ… tuy rằng bây giờ cậu cũng chẳng nổi tiếng gì để người ta chú ý…””

Hoắc Thiếu Ngải khó chịu nói: “”Không phải bây giờ tôi thông báo sớm cho anh đấy sao? Trước một tuần vẫn không đủ để anh sắp xếp hả? Còn nữa, làm việc không phải để cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Hiện tại nhân sinh của lão tử đang gặp nguy cơ cực lớn, còn làm việc cái rắm!””

“”….””

Người quản lý tự nói với bản thân, phải nhẫn nại, Hoắc Thiếu Ngải thích mềm không thích cứng. Cậu ta khép nép nói: “”Thiếu Ngải này, cậu muốn bỏ việc vài hôm cũng không phải không thể, nhưng những cuộc hội họp lớn thường niên hay các cái khác, cậu cũng không phải không tham gia chứ? Lúc đó cũng tầm tháng mười hai, có rất nhiều người để ý, cậu giúp tôi lần này nữa thôi có được không?””

Nghe được câu này, trong nháy mắt Hoắc Thiếu Ngải nhảy lên: “”Anh còn muốn sang năm? Tôi là muốn ly hôn với Chu Tuyển Danh, chuyện của anh cứ để đến năm 202x đi!””

“”Cậu!””

Người quản lý chỉ vào mặt cậu, mắt thấy giây ké tiếp cậu ta sẽ vén tay áo lên vồ lấy, trợ lý vội vã chạy đến, ngăn lại đại chiến: “”Thôi thôi đừng cãi nhau, đừng cãi nữa… Cho dù Hoắc tiên sinh có phiền phức gì, kể cả Nhị công tử có mặc kệ đi nữa thì Chu tiên sinh cũng sẽ giúp một tay mà phải không!”” Cô một bên khuyên can người quản lý, bên kia nháy mắt với Hoắc Thiếu Ngải, hy vọng vị này sẽ tốt bụng mở miệng vàng miệng bạc, bố thí cho cô vài lời vàng ý ngọc, nhưng Hoắc Thiếu Ngải vốn chẳng để tâm. Y nằm ra ghế, ngón tay ngoắc ngoắc khăn trải sofa, lạnh nhạt nói: “”Anh ta sẽ không giúp đâu.””

“”….Cái gì cơ?””

Đầu óc trợ lý chập luôn rồi.

Hoắc Thiếu Ngải nhìn cô, vẻ mặt càng thêm buồn bực, khó chịu nói: “”Tối hôm qua anh ta gọi điện cho tôi, nói anh ta cũng chỉ giúp tôi một lần cuối cùng, sau đó anh ta sẽ không nhúng tay vào nữa, mấy người nghe rõ chưa? Đừng hy vọng gì vào đám người Chu gia nữa!””

Người quản lý khí huyết dâng trào, tay run như quân cờ trong cuồng phong..

“”Được rồi được rồi….””

Cậu ta nói không xong liền lăn ra hôn mê.

Người quản lý một năm đều ngất xỉu đến hai ba lần, mang đến bệnh viện kiểm ra, chỉ số bình thường, thân thể khỏe mạnh, ngồi dậy có thể nuốt sống con lươn, leo núi cũng không cần thở dốc, Hoắc Thiếu Ngải mặt lạnh nhìn cậu ta giả vờ diễn, tâm tình vừa phiền muộn vừa bực bội… Mỗi một cỗ tâm tình tiêu cực đều không mang cảm giác giống nhau. Y tự chăm sóc bản thân được!

Người quản lý kêu khóc om sòm, lăn lăn lộn lộn, vừa đấm vừa xoa. Hoắc Thiếu Ngải vẫn mang dáng vẻ khó chơi, không có biện pháp nào hiệu quả để đối phó y. Cậu ta gọi điện cho Chu Tuyển Phỉ, mà mãi chỉ nghe được giọng của thư ký. Thư ký Cao trầm mặc, giọng lạnh lùng như người máy, cô ngắn gọn xúc tích nói như đã được cài tự động: Hiện tại Chu tiên sinh rất bận.

Hắn ta thì bận bịu cái đầu, lão tử bây giờ mới bận!

Hoắc Thiếu Ngải vốn vô tình vô nghĩa, cậu ta cũng không quan tâm y có bất nhân bất nghĩa với cậu ta ra sao. Cậu ta chỉ muốn bắt Hoắc Thiếu Ngải đi làm việc, đi càng sớm càng tốt, bắt y cắm đầu vào làm từ tuần này cho đến tuần sau luôn. Hoắc Thiếu Ngải bị cậu hành hạ quay như cong chóng, mệt đến độ giận dỗi cũng lười, về đến nhà vừa nằm ra liền ngủ.

Nơi này không có Chu Tuyển Danh, cũng không biết nó còn có thể gọi là nhà hay không.

Hoắc Thiếu Ngải không chịu nổi nữa, đêm khuya gọi cho cha mình một cuộc. Hoắc baba mới nghỉ hưu được ba năm, mỗi ngày ăn được ngủ được, ngủ sớm dậy trễ, chỉ ở nhà xem hoa nở hoa tàn, mây tụ mây tan, kệ cho điện thoại vang đến độ đất núi rung chuyển, ông cũng chẳng thèm quan tâm.

Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy mình như cây rong biển.

Tuy nhiên tự hối hận và trách bản thân mãi cũng chẳng giúp được gì, tức giận lung tung còn có thể rước họa vào thân, hơn nữa nó còn khiến mọi điều tồi tệ hơn.

Hoắc Thiếu Ngải không ngu ngốc, chẳng qua là y không muốn động não thôi. Này cũng không trách y được, mong ước hồi nhỏ của y là làm ruộng chăn heo, trò chơi yêu thích của y trong kỳ trung nhị là series Cairo. Khi còn nhỏ y đã viết văn kể về giấc mơ, tiêu đề của bài văn đó là em muốn làm một chủ trang trại, bài văn đấy tốt đến bộ y được thầy giáo bắt đứng đọc diễn cảm trước toàn lớp.

Đó chính là sự ca ngợi cực lớn, dù sao y cũng chẳng phải hiểu.

Nhưng hiện tại Chu Tuyển Danh cần y phải lý giải.

Rất nhanh đã đến ngày thứ bảy đó.

Bọn họ hẹn nhau gặp mặt ở một quán cà phê. Tuy là ba tuần nữa mới đến giáng sinh, nhưng bên trong quán đã trang trí rất đẹp, có một người mặc lên bộ gấu đang phát bóng bay.

Lúc mà y vừa đi đến quán cà phê thì cũng vừa lúc một chiếc Rolls Royce dừng lại ở cửa. Thân xe bóng lưỡng, chắc là mới mua. Chu Tuyển Danh từ xe đi ra, hắn mặc một cái áo khoác xám, tay đeo một đôi găng bằng lông dê. Có vẻ hắn vẫn chưa thích ứng được với cái lạnh bên ngoài xe, hắn khom lưng chui vào xe lấy ra cái khăn quàng cổ. Một đôi mẹ con đi qua, con gấu kia đưa cho cô bé một quả bóng màu đỏ. Cô bé đeo găng tay dày cộp, một cơn gió thổi đến, quả bóng bay trong tay cô nhóc cứ thế mà bay đi. Cô nhóc “”Oa”” một tiếng, Chu Tuyển Danh vừa đúng lúc ngẩng đầu lên, hắn gỡ găng tay ra, dơ tay chụp lấy liền túm được vào dây của quả bóng.

Hắn ngồi xổm xuống, thắt quả bóng vào cổ tay cô nhóc.

Hắn cười mỉm, quả bóng bay màu đỏ ấm áp, khuôn mặt hắn thì đang trắng bệch vì lạnh.

Trong quán cà phê đang bật bài hát.

《Someone in the crowd》

“Is someone in the crowd the only thing you really see

Duy chỉ hình bóng ấy trong đám đông tôi ngắm nhìn

Watching while the world keeps spinning “round

Ngắm nhìn nơi trái đất vẫn cứ quay vòng

Somewhere there”s a place where I find who I”m gonna be

Rồi sẽ có một nơi, nơi tôi có thể tìm thấy bản thân mình là ai

A somewhere that”s just waiting to be found.””

Một nơi nào đó đang đợi chờ tôi khám phá.

(Mình thấy giai điệu bài này khá bắt tai, các bạn có thể nghe thử.)

Hoắc Thiếu Ngải nhớ tới lúc mình mà Chu Tuyển Danh đang hẹn hò, đúng ngày lễ tình nhân chiếu phim 《Những kẻ khờ mộng mơ》, dư luận khen ngợi hết lời, bọn họ vô cùng phấn khởi mang nhau ra rạp xem, cuối cùng đi ra cả hai người đều bực bội trong mơ hồ.

(Những kẻ khờ mộng mơ: là câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp thời hiện đại giữa chàng nhạc công piano tài hoa chuyên diễn tại các quán bar Sebastian và cô diễn viên mới nổi xinh đẹp Mia Dolan. Thế nhưng, ở thiên đường điện ảnh Hollywood, tình yêu và sự thành công dường như không thể song hành. Khi thành công và sự nổi tiếng đến, họ sẽ phải đối mặt ra sao? Trích nguyên phần giới thiệu phim:v phim này mình có xem rồi, cũng rất hay nghe, khá hài hước)

Nhưng không phải đối phương vẫn ở ngay cạnh mình ư? Một bộ phim đã là cái gì chứ? Hai người rất nhanh quên đi kết cục không vui của bộ phim, từ rạp chiếu phim đi ra, Chu Tuyển Danh còn lén lút đi mua hai que kem.

Hoắc Thiếu Ngải nghe thấy nhịp tim của mình, nó đang đập rộn ràng, vang như tiếng pháo hoa, chẳng mấy chốc đã áp đi cả tiếng nhạc của quán cà phê.

Y bây giờ vẫn sẽ vì Chu Tuyển Danh mà động lòng, nhưng Chu Tuyển Danh thì sao đây?

( Chương này mình gõ trong đúng 3 tiếng, vì nó có hơn 2k chữ mà hix, cái khó nhất là phần lời bài hát kia, tớ muốn dịch làm sao cho nó thật bay bổng để các cậu hiểu được chút ngọt ngào ỤvU nhưng cuối cùng không thành công và phải đi nhờ sự trợ giúp của người thân.)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN