Con Là Thanh Xuân Của Mẹ
Chương III: Áo cưới
Anh: Ngày mai mình đi chụp hình cưới nha em.
Tôi: Cọc cằn, ở đâu? ai chụp?
Anh: Thằng Đ bạn a, nó nói cái cái studio mới mở giá khuyến mãi, makeup cũng được lắm.
Tôi: uh
Sáng ngủ vậy ăn sáng, tắm rữa mọi thứ.
Anh: xong chưa em
Tôi: Rồi
Xuống nhà, thưa cô con đi!
Mẹ anh: um 2 đứa đi đi
Sáng hôm đó mưa, tôi đến được chỗ makeup đã trưa, trời thì tối sằm, tôi chọn áo mà không được cái nào, vì ở đây đâu phải là studio áo cưới, đâu phải trang điểm cô dâu, tôi buồn.
Chọn đại một cái rồi ra trang điểm, tôi nhìn vào kiến thì thấy ai trong đây không phải tôi, hóc hác và tiều tụy đi nhiều.
Makeup xong, tôi không nhận ra tôi, vì tôi biết lúc đó mình rất xấu, trong rất già.
Tôi luôn mong muốn mình được chụp những tắm ảnh cưới đẹp nhất, mặc áo cô dâu thật xinh, nhưng tất cả đã không được, tất cả mọi thứ đã không thể thực hiện được.
Anh: chọn đồ xong rồi.
Tôi: um đi được chưa?
Anh: um đi thôi em
Trên xe, tôi không nỡ lấy nụ cười
Tới nơi chụp hình, tôi không muốn nhìn, xấu hay đẹp gì thì giờ nó còn quan trọng nữa không
Bạn của anh chụp hình không đâu ra đâu, tắm nào cũng v, rồi phải mất thêm một ngày nữa, mới có được cái ảnh cổng, dù nó rất xấu
Tới bây giờ tắm ảnh đó tôi đã để nó vào tủ và giấy vãi che lại không để nó xuất hiện bất cứ nơi đâu trong nhà tôi.
Xong một ngày mệt mõi, bụng tôi ngày càng to ra, tôi đai nghiến anh, tôi buồn cho ba mẹ tôi, tôi thất vọng chính mình.
Sáng hôm sau anh đưa tôi về nhà, mẹ tôi rất ghét anh và giận anh, bà nghĩ vì anh mà tôi như vậy, bà nói thằng bà không nuôi rễ
Anh: buồn
Tôi: Anh về đi
Anh: em nhớ ăn uống cho em và cả con của mình.
Tôi: um
Tôi và mẹ tôi lại gây nhau một trận nữa, anh 3 tôi người trầm tính nhất trong nhà, là người ít nói nhất trong nhà, đang ngồi ăn cơm và nghe hết mọi chuyện, cuộc gây nhau giữa tôi và mẹ kết thúc.
Mẹ tôi giận tới mức run người, mẹ nạt tôi, công mẹ nuôi m lớn khôn cho m ăn học, rồi lấy cái thằng không ra gì, m…..mẹ im lặng bước đi.
Ba nằm võng ánh mắt buồn rồi im lặng.
Anh 3: m bỏ cái thai đi, sao m ngu quá v, cho m ăn học nhiều để rồi m như vấy sao?
Tôi: em xl, rồi im lặng.
Đêm đó tôi khóc rất nhiều, tôi thương cho con tôi, thương cho số phận mình.
Khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian ba chồng tôi đang nằm viện, tôi chưa thăm ông được lần nào thì ông đã mất trước ngày cưới của chúng tôi.
Khi anh báo tin anh, anh có con rồi, ông cười, nụ cười mãn nguyện rồi đêm đó ông ra đi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!