Con Là Thanh Xuân Của Mẹ
Chương XII.
Vậy là con được gần 3 tháng tuổi rồi.
Ba con mẹ thật lòng rất buồn. Ba và em bằng tuổi nhau, nhưng nhìn ba con trẻ hơn mẹ rất nhiều.
Con à…ngay từ đầu đã sai rồi, mẹ đã sai khi bất đầu quen ba con, mẹ mệt mõi với sự dựa dẫm của ba con vào bà nội.
Con biết không, ba con rất lười…nhưng vì em không kiếm ra tiền được nên mẹ im lặng…ở nhà có khi mẹ phải lo tất cả mọi thứ
có khi 1 2 h mẹ mới ăn cơm sáng…có lẽ ba con bà nội con nghĩ việc kiếm tiền là quan trọng, mẹ con mình thì thảnh thơi
Nhiều khi ba con về sớm cũng không phụ mẹ giặt được đồ dù đó là đồ đi làm của ba con.
Từ cái chén đến cái đồ, tất cả điều do mẹ, mặt định là như vậy, lúc nào cũng vậy.
Mẹ vẫn còn nhớ những lần mẹ mẹ xin bà về thăm nhà, bà mặt lớn mặt nhỏ, không cho mẹ về.
Được về thì chỉ trong ngày lên, chiều 3h mẹ lên xe thì trưa 11h hôm sau mẹ phải về. con chưa quen nhà, chưa quen ông bà
thì mẹ đã phải về.
Mẹ nhớ có lần mẹ về quê, nhà cửa mẹ đã lau dọn xong chỉ, chén mẹ cũng đã rửa xong, chỉ còn mỗi cái nồi.
Lần về đó mẹ xin được ở 2 ngày, bà cho phép mẹ vê.
Qua 2 ngày hôm sau, cái nồi luộc gà vẫn nằm ở đấy, tất cả mọi thứ vẫn như vậy.
Tự nhủ lòng…tại bà mệt…mình ra dẹp không sao?
Và khi tết sắp về…cái tết mà mẹ buồn nhất con à gái…..
Mẹ phải dọn dẹp, phải lau dọn, phải lau chùi tất cả mọi thứ trong nhà…và điều quan trọng mẹ phải giặc mền gói để cho bác 2
con về…và 26 tết mẹ phải lên dọn dẹp chỗ ngủ và giăng mùng sẵn cho bác 2 con ngủ.
Mẹ biết và mẹ hiểu chứ…vì vk ck bác 2 con làm một tháng mấy chục triệu mà…nội con chỉ cần tiền, đứa nào có tiền là đứa
đó được thương.
Mẹ buồn….nhưng đó đã là sự thật rồi…có buồn di chăng nữa cũng không thay đổi được gì…kệ vậy.
Mẹ biết chứ bà lúc nào cũng khoe với hàng xóm….vợ chồng anh 2 nó làm tháng mấy trục triệu…mẹ không biết làm gì mà lương
nhiều vậy.
Sáng 29 tết ba con đã về trong nhà ông nội, đến tối 30 mới về nhà…mẹ ở nhà lủi thủi một mình, dọn dẹp giặc dũ mọi thứ
mẹ đã tắm xong đồ cũng đã phơi lên, ba con về, tắm rồi quăng bộ đồ ở thau…
Mẹ rất bực ngay lúc thấy bộ đồ đó…mẹ ra la ba con
– Anh đi về có mỗi bộ đồ mà không giặc được đợi em nữa là sao?
Ba con giận mẹ rồi vào nhà tắm giặt đồ phơi lên.
Mẹ giận lắm, ba con khi nào mới lớn khi nào mới thôi ỉ lại vào nội con đây.
30 tết, đêm 30 tết mẹ gọi cho ông bà ngoại con khóc rất nhiều về những lỗi lầm mẹ đã gây ra…năm đầu tiên đón giao thừa ở
một không phải nhà mình. mẹ nhớ nhà nhớ ông bà ngoại con.
Ông ngoại con nghe mẹ khóc, ông liền vỗ về an ủi, không sao đâu con.
– Ba là ba thương con nhất ở trên đời, không sao đâu con
– Dạ, con cảm ơn ba. Mai con về.
Vào nhà thì nghe nội con nói chuyện với bà ngoại, thì ra ngoại con gọi chúc chết bà.
Từ trước tới nay, nội con chưa bao giờ gọi cho ông bà ngoại con. Còn ba mẹ của bác 2 con thì lâu lâu lại gọi hỏi han đủ kiểu.
Con à….mẹ thương con thương ông bà ngoại thương mẹ…mẹ đã hiểu thấu lòng người ròi con à…
Họ khinh gia đình ông bà ngoại con, mẹ còn nhớ.
Ông ngoại con đi khám bệnh về ghé ngang chỗ ông T là bạn trai của bà nội con.
Ổng k buồn, bất ba ngồi đợi ổng lau chiếc xe hơi…ông ngoại con buồn đó…nhưng mà biết sao đây…ly cà phê của ổng
chắc là nhiều lắm…quý lắm…ông ngoại con nghĩ đã là xuôi gia đi ngang ghé vào hỏi han nhau cũng là một điều quý.
Có lẽ họ nghĩ họ giàu họ có tiền…ông ngoại con thì không họ không trọng ngoại con.
Còn họ, họ đi tay không xuống nhà mình, nhà mình vẫn đãi họ ăn uống vẫn mua bia về cho họ uống
còn họ thì sao….mẹ ngao ngán sống mà vì tiền như vậy…..thì mẹ phải ở vs họ sống vs họ thế nào đây.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!