Con ma trong tấm gương - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Con ma trong tấm gương


Chương 5


Chương 13 Tiếng Chuông
– Trời! – Bà Darnley than – Bíêt tìm đâu ra 1 hãng vận chuyển vào giờ này? Hơn 4 giờ chiều rồi! Nếu không thuê được xe…
– Bà đừng lo! – Hannibal ngắt lời – Cháu sẽ gọi chú của cháu. Chú Titus có thể lo việc giao hàng, cùng với anh Hans và anh Konrad. Chú sẽ rất vui được giúp bà. Bà đừng lo nữa. Tấm gương sẽ có ở San Pedro chậm nhất là 7 giờ.
– Ồ, cám ơn Hannibal, cám ơn! – Bà Darnley kêu và ngồi phịch xuống đi văng- Cậu gọi ngay cho chú được không? Mang gương lên xe sẽ mất nhiều thời gian lắn. Không được chậm trễ.
Hannibal bước lại gần điện thoại, nhấc ống nghe, rồi đứng yên, nét mặt đột ngột đam chiêu, và cuối cùng bình tĩnh đặt ống nghe trở xuống.
– Hannibal! – Bà Darnley chưng hửng thốt lên – Nhanh lên chứ! 1 phút cũng rất quý báu!
– Xin bà ch 1? 1 chút… cháu có để ý 1 điều khi Jeff gọi điện thoại cho bà. Cháu có nghe tiếng động. Đó là tiếng nhạc. Bà có để ý không ạ?
– Nhạc à? – Bà Darnley kinh ngạc lập lại – không, tôi… tôi chỉ nghe Jeff thôi. Nhưng có nhạc hay không, không có gì là quan trọng! Hannibal ơi! Cậu gọic ho chú Titus nhanh lên đi!
– Tiếng chuông nhạc – Hannibal nhìn xa xa nói khẽ – Tiếng nền là tiếng chuông. Tiếng chuông chơi 1 điệu nhạc. Lúc đó, cháu không để ý. Rồi cháu nghe thật rõ, trước khi âm thanh đó xa dần. Thậm chí, cháu nhận ra điệu nhạc có tiếng chuông đặc biệt đó. Đó là bài ” Mary có con cừu!”
– Xe bán ken! – Peter reo lên.
Peter không đi đi lại lại trong phòng khách nữa và đứng lại trước lò sưởi.
– Mọi xe bán kem thuộc Công ty Kem Thung lũng xanh đều là xe đẩy có trang bị tiếng chuông như thế! Mọi tiếng chuông đều chơi bài “Mary có con cừu!”
Hannibal ngồi xuống để suy nghĩ.
– Tiếng chuông đó có thể là 1 chỉ dẫn – Hannibal tuyên bố – Nó có thể cho ta biết Jeff đang bị giam giữ chỗ nào. Theo mình, chắc chắn Jeff không ở San Pedro hay ở trong nhà kho trống. Tên bắt cóc sẽ không dám giữ Jeff ở đó đâu. Lúc Jeff gọi, gần 4 giờ. Vậy khoảng 4 giờ, 1 chiếc xe bán kem Thung lũng xanh đã đi ngang qua chỗ Jeff đang ở. Còn chuyện khác nữa… – Hannibal nhắm mắt lại, cố tập trung nhớ lại – 1 tiếng động lạ lùng. Sau khi xe bán kem đi qua, mình đã nghe có tiếng lạ đó. Khá mạnh… giống như tiếng báo động… tiếp sau đó là tiếng rung động dài… đúng hơn là tiếng 1 vật rung.
– Làm sao cậu có thể ghi nhận được tất cả những chi tiết ấy? – Bà Darnley kêu – Tôi chỉ nghe những gì Jeff nói mà thôi.
– Hannibal có máy ghi âm thay cho bộ nhớ – Peter hãnh diện về sếp – Thậm chí Hannibal nổi tiếng về điều này. Hannibal không bao giờ bỏ qua cái gì hết.
– Xe bán kem – Hannibal tóm lại – tiếp theo là tiếng hu… Biết rồi! Ngã đường sắt! Đúng rồi! Khi xe lửa đến, tiếng còi báo động vang lên, đèn sáng lên để báo người đi đường rằng sắp có xe lửa chạy quạ Và xe lửa chạy qua đã gây tiếng rung. Tất cả những điều này cho ta biết rằng ở chỗ Jeff đang ở, có xe bán kem đi qua lúc 4 giờ và vài giây sayu có xe lửa chạy qua.
– Rất tiếc là chắc có hàng chục xe bán kem trực thuộc Công ty kem Thung lũng xanh chạy ở Los Angeles suốt cả ngày – May nhận xét.
– Nhưng không có hàng chục ngã đường sắt, Hannibal đáp. Và xe bán kem đi theo 1 lộ trình xác định trước. Ở Rocky chẳng hạn, xe bán kem đi 1 vòng lúc 3 giờ chiều. Phải chi liên lạc được với Công ty Kem Thung lũng xanh.
– Nhưng lỡ tiếng động kia không phải là tiếng xe lửa! – Bà Darnley nói – Có thể tiếng còi báo động của 1 cửa hàng bị trộm… tiếp theo là tiếng xe tải chạy qua.
– Chắc chắn là không – Hannibal tuyên bố – Xe tải sẽ chạy qua nhanh và tiếng rung không kéo dài. Mà tiếng rung cháu nghe đúng là tiếng của 1 đoàn xe dài. Chỉ có thể là xe lửa mà thôi. Nếu may mắn, ta có thể tìm ra Jeff trước khi giao gương cho bọn bắt cóc.
– Tôi đồng ý để các cậu thử – Bà Darnley nói – nhưng tôi không chịu mạo hiểm khi vấn đề đang là tính mạng của cháu tôi! Tôi xin cậu, Hannibal à. Cậu hãy điện thoại cho chú và yêu cầu đến đây ngay với xe tải nhẹ.
– Tất nhiên! Bà đừng lo!
Hannibal quay số Thiên Đường Đồ Cổ. Thím Mathilda trả lời:
– Babal! Mày lại ở đâu vậy? Làm cái gì nữa rồi? Không thấy mày cả ngày và Konrad nói…
– Cháu xin lỗi thím Mathilda ngàn lần – Hannibal nhanh miệng ngắt lời – Cháu không thể giải thích ngay bây giờ. Sau này thím sẽ biết. Chú Titus có ở nhà không?
Thím Mathilda im lặng vài giây. Tuy vậy, thím vẫn đưa máy cho chú Titus.
– Cháu đang ở nhà bà Darnley – Hannibal giải thích – Bà đang gặp rắc rối và đang cần được giúp. Chú có thể đếng ngay bằng xe tải không? Chú hãy cho anh Hans và anh Konrad đi cùng. Tấm gương vĩ đại trong thư phòng nhà Darnley phải được đặt trước nhà kho San Pedro trước 7 giờ tối naỵ Vật này quá nặng. Chú phải phụ trách việc giao hàng.
– Hannibal… này… cháu lại đang giải 1 vụ bí ẩn nào đó nữa à?
– Dạ đúng. Và đây là 1 vụ nghiêm trọng, bi thảm và khẩn cấp. Cháu không có thời gian kể chi tiết.
– Được rồi – Chú Titus nói nhanh – Chú đến ngay!
Hannibal mỉm cười, cám ơn chú và gác máy.
– Bà có thể tin chắc là tấm gương của bà sẽ được giao đúng hẹn – Hannibal nói.
Trong thời gian đó, Peter đã tìm ra quyển danh bạ Los Angeles trong thư phòng và đang trạ Chẳng bao lâu, Peter thông báo:
– Văn phòng chính và kho trung tâm của Công ty Kem Thung lũng xanh nằm ở đường Macỵ Ở khu đó có khá nhiều ngã đường sắt. Có thể là trong khu đó.
Hannibal lắc đầu.
– Mình không nghĩ thế. Công ty Kem bắt xe bán phải chạy khắp thành phố cho đến 1 giờ khá trễ trong ngày. Đừng quên rằng bây giờ là mùa hè. Kem bán chạy lắm. Bốn giờ chiều, gần như chắc chắn không có xe nào về kho kịp. Xe bán kem chạy ở những khu có nhiều trẻ em. Nhưng ta có thể biết lộ trình của xe bán kem bằng cách liên lạc với 1 người của công ty biết về lộ trình.
– Hay là các cậu tự đến văn phòng chính của Thung lũng Xanh – bà Darnley gợi ý – Tại chỗ sẽ dễ hỏi thông tin hơn là qua điện thoại. Khoan đã!
Bà lãi thọc tay vào túi xách đưa tiền cho Hannibal:
– Các cậu cứ điều tra ở công ty kem kia! Tôi sẽ ở lại chờ chú Titus và chăm lo sao cho tấm gương được đặt đúng điểm đã hẹn. Hannibal, cậu nhớ phải cẩn thận nhé! Tôi không quan tâm đến việc gương có phép thần hay không. Tôi chỉ muốn cháu tôi trở về bình anh vô sự.
– Cháu sẽ hết sức thận trọng, Hannibal hứa.
– Cháu đi cùng Hannibal, phòng phải theo 2 hướng khác nhau! – Peter tuyên bố.
Bà Darnley gật đầu tán thành.
– Cháu cũng đi theo! – May thông báo.
– Không được ! – Bà ngoại May la lên – Bà không muốn có 2 cháu ngoại bị nguy hiểm! Con sẽ ở nhà cho đến khi anh con về.
Chương 14 Đến Cứu
Công ty kem Thunglũng xanh, là 1 toà nhà có bố trí bãi đậu cho xe bán kem xung quanh. tất nhiên là vào giờ này, bãi đậu không có xe nào.
Tài xế taxi chở Hannibal và Peter đến nơi rồi quay lại:
– Không hiểu 2 cậu đến đâu làm gì – Ông nói – Ơ# đâu đâu có bán kem. Nếu muốn ăn kem, thì các cậu phải thử tìm các chiếc xe mang nhãn hiệu công ty.
– Tụi cháu đến đặt hàng nhiều – Hannibal giải thích – Bà cô của cháu tổ chức liên hoan mừng sinh nhật cháu.
Tài xế cho xa dừng ngay trước cửa văn phòng. Hannibal rút ra khỏi túi 1 tờ giấy bác của bà Darnley cho và đưa cho bác tài:
– 10 đôla đây! Chú làm ơn chờ tụi cháu nhé!
Hai thám tử đẩy cửa, bước vào văn phòng, chỉ có 1 người đàn ông đeo mắt kính to ngồi. Ông đang bận điện thoại và viết nguệch ngoạc trên tờ giấy kẻ ô trước mặt.
– Được rồi, Flabbery ơi! – Ông nói trong ống nghe – Anh bị trễ 1 chút, nhưng không sao. Anh cố đậu trước sân vận động lúc khoảng 8 giờ nhé, sớm hơn 1 chút nếu được. Tối nay có trận đêm. Đến sớm khỏi bị kẹt xe.
Ông gác máy xuống, tháo mắt kính ra và nhìn 2 vị khách trẻ.
– Các cậu cần gì?
Hannibal chỉ 1 tấm bảng đồ to lớn của thành phố Los Angeles và vùng ngoại ô dán trên tường, phía sau lưng người đàn ông. Bản đồ đen trắng có vẽ đầy những đường đỏ, xanh, cam, vàng, tím và nâu, đâm từ văn phòng chính ở đường Macy cho đến những khu phố xa nhất.
– Cháu nghĩ những đường đánh dấu này là lộ trình xe bán kem của công ty – Hannibal nói.
– Cậu nghĩ đúng – Người đàn ông nói – Các cậu cần gì?
– Xe bán kem thỉnh thoảng có gọi điện thoại về cho chú không ạ?
– Tất nhiên là có rồi! Công ty muốn biết xe đang ở đâu. Lỡ không có tin tức của xe, chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Một số xe bị tấn công và cướp. Nên chúng tôi thận trọng lắm!… Cậu cần gì?
– Tụi cháu cần phải tìm ra 1 xe bán lem của công ty lúc 4 giờ có chạy gần ngã đường sắt có còi báo động.
Trên bàn làm việc, điện thoại lại reo.
– Cháu xin chú – Hannibal nói bằng 1 giọng dịu dàng nhưng cương quyết – Chú đừng trả lời ngaỵ Xin chú để reng 1 hồi. Cháu có việc rất quan trọng.
Như không nghe, người nhấc ống nghe.
– Thung lũng xanh! Tôi nghe đây… à, anh đó hả Guilbertỉ anh chờ 1 giây nhé? tôi có vấn đề giải quyết ở đây…
Ông đặt ống nghe xuống bán, rồi quay sang 2 thám tử.
– Sao? có chuyện gì? Nói nhanh đi! Tôi bận lắm… 1 người bán kem thối tiền nhầm cho các cậu à?
– Cháu không thời gian giải thích – Hannibal nói – xin chú cho biết xe bán kem dạo nào của công ty đã đi qua ngã đừơng sắt lúc 4 giờ chiều nay…
– Điều này có thể cứu mạng sống 1 người ạ! – Peter đột ngột nó thêm.
Người đàn ông nhìn 2 thám tử. Rồi khi nhìn thấy nét mặt nghiêm trang, ông xem tờ giấy trước mặt,
– Albert chạy qua ngã đường sắt Santa Fé ở La Brea – Ông nói – nhưng đó là lúc 3 giờ. Xem nào. Phải… phải rồi… chắc là Charlie Swanson. Lộ trình anh này buộc anh ấy phải đi qua đường sắt ở đây, sau đó anh chạy dọc theo hướng Hamilton.
Người đàn ông quay lại, dùng tay chỉ bản đồ lớn.
– Đây, ông nói tiếp, là thung lũng San Fernandọ Swanson gọi điện thoại lúc 4 giờ 10 từ chỗ này. Lúc 4 giờ, có lẽ anh ấy còn ở khu Hamilton. Các cậu muốn liên lạc với anh ấy không?
– Dạ không cần – Hannibal nói nhanh – Cám ơn chú nhiều.
Hai bạn chạy ra khỏi văn phòng và phóng lên taxi.
– Nhanh! Hannibal ra lệnh cho tài xế. Đi Hamilton. Thật nhanh! Có chuyện khẩn!
– Khẩn với gấp! – Tài xế nhún vai nói khẽ.
Nhưng bác tài vẫn cố hết sức để lách giữa đám xe đông, rồi rẽ vào đường Hollywood. Chưa đầy nữa tiếng sau, taxi đến Hamilton.
– Bây giờ, chú chạy thật chậm! Hannibal căn dặn.
Peter và Hannibal, mỗi thám tử nhìn 1 bên, xem xét thật kỹ con đường đang chạy. Lúc đầu, đường có nhà 2 bên. Rồi 2 thám tử lại thấy những khoảng đất trống. Một số có bảng đề lô đất bán. Đột nhiên, ngã đường sắt xuất hiện trước mặt, có còi báo động tự động hiện im lặng.
Tài xế chạy chậm khi đi quạ Hannibal nhìn xung quanh. Cách đó 1 khoảng, thám tử trưởng chỉ thấy 1 ngôi nhà duy nhất: ngôi nhà nhỏ tồi tàn, bị mưa nắng làm hư hỏng và có lẽ xưa kia thuộc 1 dãy nhà rẻ tiền. Có vài cây con cằn cỗi mọc xung quanh. Nhà quá hư hỏng. Nhưng không có gì chứng tỏ là bên trong không có người.
– Làm gì nữa – Tài xế taxi hỏi.
– Chú cứ chạy tiếp chậm chậm – Hannibal trả lời.
Xe taxi chạy qua những khu đất trống nữa, rồi xa hơn 1 chút nữa là những ngôi nhà đổ nát khác. Xa hơn nữa, đến 1 khu nhà nhỏ xinh xắn, có bãi cỏ cắt thật đẹp và đám trẻ con ăn mặc sạch sẽ đang đùa vui dưới ánh nắng.
– Xin chú quay xe lại và đi đến ngã tư, rồi dừng xe lại! – Hannibal ra lệnh tài xế.
Bác tài làm đúng theo lời thám tử trưởng và đậu xe trước 1 ngôi nhà có người đang tưới bãi cỏ.
– Còn bây giờ? – Bác tài hỏi – Làm gì?
– Chờ cháu suy nghĩ 1 chút – Hannibal nói – Peter à, có lẽ nhà mà ta tìm là ngôi nhà tồi tàn gần ngã đường sắt. Mấy ngôi nhà khác nằm quá xa còi báo động để mình có thể nghe trong điện thoại.
– Cậu nói đúng – Peter đồng tình – Chắc là chỗ đó thôi. Lý tưởng để nhốt kín 1 ai đó! Cả nếu la hét, cũng không ai nghe thấy!
Bác tài tằng hắng:
– Này, chẳng lẽ các cậu đi đến đây để ngắm 1 ngôi nhà đỗ nát à?
– Làm thế nào vào trong đó được? – Hannibal hỏi thay câu trả lời.
– ?! Các cậu định làm gì? Rõ ràng trong đó đâu có ai ở, mà…
– Chắc chắn là có người trong đó – Hannibal khẳng định – Tụi cháu muốn lẻn vào trong đó mà không bị ai thấy. à! Mình có sáng kiến!
Thám tử trưởng vừa mới thấy 1 xe 3 bánh bán bánh mì chạy xuống đường. Xe dừng lại cách taxi 30 mét. Còi bóp phát lên vài nốt vui nhộn. Người đạp xe nhảy xuống đất, lấy giỏ bánh mì và bánh phía sau. Một người phụ nữ chạy ra khỏi nhà, đến lựa bánh. Bà trả tiền cho cậu bán bánh mì, rồi quay vào nhà.
– Đúng lúc quá! – hannibal nói – Ta sẽ làm người giao hàng!
– Được đấy! – Peter tán thành.
Peter bước ra khỏi taxi, hươ tay chạy về hướng xe ba bánh.
– Dường nhưb 2 cậu này khùng rồi – tài xế taxi lầm bầm khi thấy Hannibal chuẩn bị đi theo bạn – Có muốn tôi chờ không? Đồng hồ chỉ 15 đôla rồi và…
Hannibal ngắt lời, đưa thêm tờ 10 đôla.
– Đây! Chú khỏi thối tiền. Nếu thấy tụi cháu lên chiếc xe ba bánh kia, thì chú khỏi phải chờ. Tụi cháu sẽ không cần xe nữa.
– Đồng ý! – bác tài đáp, lòg tràn đầy hy vọng.
Hannibal ra nói chuyện với cậu bán bánh mì. Anh chàng khoảng 19-20 tuổi, mảnh khảnh, tóc vàng, da rám nắng. Anh bắt đầu phản đối:
– ?! Tôi không có quyền nhận hành khách!
– Không phải bọn em muốn đi chơi – Peter giải thích – Mà chỉ muốn giao hàng đến 1 nhà gần đây.
Xe taxi đến ngang xe ba bánh. Bác tài thò đầu ra cửa.
– Sao! Được chưa? – Ông hỏi.
– Làm sao mà được! Anh chàng giao bánh mì lại phản đối. Đây là chổ làm đầu tiên của tôi. Tôi không muốn bị đuổi việc.
– Em hiểu – Hannibal gật đầu thông cảm – Tụi em không hề muốn gây rắc rối cho anh. Xin thề!… Mà anh tên gì vậy?
– Henrỵ Henry Anderson.
– Thưa ông Anderson…
– Cứ gọi anh là Henry! Nhưng 2 em phải hiểu cho… Nếu anh bị đuổi việc, anh sẽ thất nghiệp ngay.
Hannibal làm bộ mặt nghiêm trang.
– Anh biết không – Thám tử trưởng nói – Tụi em đại diện cho bà Darnley.
Hannibal rút bóp ra, lấy tấm danh thiếp của Ba Thám Tử Trẻ, đưa cho anh chàng bán bánh mì:
– Bọn em có cơ sở nghĩ rằng cháu ngoại của thân chủ bọn em đang bị giam giữ trong ngôi nhà mà bọn em đang quan tâm.
– Hai em đại diện cho bà Darnley à? – Henry Anderson hỏi lại – Anh có thấy hình bà trong báo. Nhưng… Ba Thám Tử Trẻ hả? Anh chưa bao giờ nghe nói đến.
– Em là Hannibal Jones, thám tử trưởng nói – Đây là Peter Crentch. Còn Bob Andy hiện đang theo dõi 1 kẻ bị tình nghi ở Beverly Hills.
– Giống y như phim xem trên truyền hình! – tài xế taxi nhận xét.
– Bọn em là thám tử thật – Hannibal cam đoan – Bọn em đã thành công trong việc giải nhiều vụ, khi mà công an thất bại. Trong vụ hôm nay, thì các cơ quan chức năng chưa được thông báo. Bà Darnley sợ kẻ bắt cóc cháu ngoại bà sẽ trả thù nếu bà chính thức nhờ đến sự trợ giúp của công an.
Henry Anderson lật qua lật lại tấm danh thiếp trong tay, nét mặt phân vân. Rõ ràng anh đang do dự và như đang chờ nguồn cảm hứng nào đó từ trên trời rơi xuống. Mắt anh nhìn Hannibal, rồi lại nhìn Peter.
– Thời gian gấp lắm – Peter nhận xét.
Rồi đột nhiên 1 ý nghĩ khủng khiếp loé lên trong đầu Peter.
– Bọn em nghĩ rằng Jeff Parkinson, cháu ngoại của bà Darnley, vẫn còn sống, nhưng thật ra tụi em cũng không biết hư thực ra sao. Lúc 4 giờ chiều thì bạn ấy còn sống, Jeff điện thoại cho bà để lặp lại chỉ thị về cách chuộc mình về. Nhưng từ đó…
– Cảnh sát… Henry Anderson rụt rè gợi ý.
– Bọn em không dám! – Hannibal thú thật – bà Darnley nhất quyết không chịu. Bọn em phải tự tìm ra Jeff.
– Được rồi ! Henry thở dài- Được rồi Được rồi ! Có lẽ anh sẽ hành động như một thằng ngốc. Nhưng lỡ hai em nói thật, mà anh lại không giúp thì…
– Vậy thì chúc may mắn nhé !- Tài xế taxi nói và nổ máy.
Henry Anderson lại thở dài.
– Anh phải làm gì ? – Henry hỏi hai thám tử.
– Anh cho em mượn mũ kết và áo vét trắng- Hannibal nói- Bọn em sẽ leo lên xe anh. Rồi anh cho xe chạy đến ngã đường sắt đằng kia. Anh dừng xe trước cái nhà lụp xụp. Em sẽ xuống và bấm chuông.
– Anh không bao giờ bấm chuông- Anderson thông báo – Anh bấm còi và khách tự bước ra.
– Nếu kẻ bắt cóc đúng là người em nghi, hắn không thể biết thói quen của anh được… đi!
Hai phút sau, xe 3 bánh nhỏ bán bánh mì chạy trên đường Hamilton, dọc theo mấy lô đất đang bán. Trong thùng xe, Hannibal mặc quần áo nhân viên giao hàng. Vì khoảng không gian rất chật hẹp, Peter phải tìm chỗ ngồi thu mình giữ khay cùng giỏ bánh mì và bánh ngọt.
– Babal, nhớ thận trọng nhé!
– Đừng lo! Nếu mình vào, mà không thấy ra nữa…
– Mình sẽ lao vào! – Peter cương quyết nói hết câu.
– Anh cũng thế! – Henry Anderson thông báo – Đã giúp rồi, thì anh sẽ giúp đến cùng… à! Hình như đến rồi! Có đúng chỗ này không?
– Đúng!
Hannibal nhảy xuống đất. Do thám tử trưởng hơi tròn trịa, áo vét của Henry bị hở trên ngực, nhưng đó chỉ là chi tiết nhỏ. Hannibal chụp lấy 1 giỏ bánh mì nóng dòn, rồi vừa huýt sáo vừa bước lên các bậc thềm dẫn lên ngôi nhà khả nghi.
Không thấy chuông, Hannibal dọng nắm đấm vào cánh cửa.
Rồi Hannibal lắng tai nghe và chờ. Không có tiếng động nào vang lên từ bên trong ngôi nhà.
Hannibal gõ của lần nữa.
– Bánh mì đây! – Hannibal lớn tiếng thông báo – Có ai ở nhà không?
Một lần nữa, chỉ có im lặng đáp lại. Thám tử trưởng bước vài bước sang hông nhà, liếc nhìn vào cửa số gần nhất. Cậu thấy 1 gian phòng trống không, sàn nhà phủ 1 lớp bụi dày và những vệt bẩn trên tường, do nước mưa chảy vào khe hở mái nhà.
Nhưng Hannibal còn thấy 1 cái khác nữa, khiến tim cậu đập nhanh hơn. Một vết dài, từ cửa vào, chứng tỏ 1 vật nặng đã được lôi trên sàn nhà ra phía sau.
Chưa hết! Trong góc căn phòng tồi tàn, dính đầy mạng nhện, có 1 máy điện thoại mới tinh, đặt dưới đất, sáng bóng dưới ánh nắng mặt trời.
Hannibal bỏ giỏ bánh mì bên thềm cửa, thừ xoay tay cầm cửa. Tay cầm không nhúc nhích. Khi đó, Thám tử trưởng thử mở cửa sổ. May quá, cửa sổ không khóa. Cậu cố kéo phần dưới lên.
Cửa sổ mở ra, với tiếng cọt kẹt rùng rợn.
Hannibal lặng người, lo sợ. Bên trong nhà vẫn im lặng.
Khi đó, Hannibal trèo qua cửa sổ, nhẹ nhàng rơi sang bên kia. Tiếp theo gian phòng cậu đang đứng là nhà bếp. Từ chỗ đang đứng, Hannibal nhìn thấy bồn rửa chén và gạch cũ dưới đất.Hannibal nín thở, bước nhanh đến ngưỡn cửa nhà bếp, rồi dừng lại đột ngột.
Jeff Parkinson đang nằm ở đó, nằm dưới đất và bị trói chặt. Miệng Jeff bị nhét giẻ, nhưng cặp mắt nhanh nhẹn đang nhìn láo liên. Khi thấy Hannibal, ánh mắt Jeff mừng rỡ long lanh lên.Chương 15 Chạy Đua Với Thời Gian
Jeff ngồi dưới sàn nhà bếp xoa bóp 2 cổ chân bị đau.
– Mình bị tê người – Jeff tuyên bố – Phải nghỉ 1 hồi mình mới đi lại được.
Jeff mỉm cười với Hannibal, Peter và Henry Anderson. Peter và Henry đã chạy vào khi nghe tiếng thám tử trưởng gọi.
– Rất mừng là mọi người tìm được mình – Jeff biết ơn khẳng định – Mình không tin rằng gã đàn ông nhỏ bé kia sẽ quay lạo giải thoát cho mình, sau khi lấy được gương. Sau khi gọi điện cho bà ngoại, hắn lôi mình vào đây. Hắn sợ 1 khách qua đường tò mò nhìn thấy mình. Mà khả năng đó cũng khó mà xảy ra nổi.
– Một gã đàn ông nhỏ à? – Hannibal lập lại – Như vậy loại được ông Santora và con ma trong tấm gương. Cả 2 đều cao lớn. Chắc tên bắt cóc chính là tên trộm phải không?
– Đúng! Juan Gomez. Nhưng hắn đâu thèm cho mình biết tại sao hắn muốn tấm gương.
– Cậu gọi cho bà đi! – Peter khuyên.
Jeff cực nhọc đứng dậy và loạng choạng bước ra phòng ngoài, ngồi xuống bên điện thoại quay số. Rồi tiếng Jeff vang lên:
– Alô, bà ơi! Con Jeff đây. Mọi chuyện ổn cả, bà ạ.
Những tiếng không rõ vang lên từ ống nghe.
– Con nói thật mà, ổn cả – Jeff nóii tiếp – Hannibal và Peter đã tìm thấy con và giải thoát cho con!
Jeff nói thêm khoảng 1 phút, rồi đưa máyy cho Hannibal:
– Bà đưa máy cho Bob nói chuyện với cậu.
– Bob hả? Mình tưởng Bob ở Beverly Hills đang theo dõi Santora mà!… Alô! Chuyện gì vậY Santora đâu?
– Mình để lạc ông ấy rồi! – Bob xấu hổ thú nhận – Ông ấy đi mất, mình không theo được. Khoảng 4 giờ, ông ấy ra khỏi phòng, ra ngoài. Tất nhiên là mình đi theo. Nhưng ông ấy có xe đậu ở đường bên hông, cách khách sạn 2 bước. Ông ấy nổ máy… mà gần đó không có chiếc taxi nào! Nên mình gọi điện thoại về cho bà Darnleỵ May cho mình bíêt các cậu đang tìm Jeff. Nên mình về.
– Còn tấm gương? – Hannibal hỏi.
– Chí Titus, anh Hans và anh Konrad mang đi rồi. Mọi người đi San Pedro cách đây không đầy 5 phút, để giao gương kịp thời và đúng chỗ hẹn. Tiếc quá! Mà các cậu đang ở đâu vậy? Có đúng là Jeff không sao không? Bà Darnley muốn…
Bob đột ngột ngưng nói. Giọng bà Darnley vang lên bên tai Hannibal.
– Hannibal! Không biết làm sao cám ơn cậu đây! Nhưng này kẻ bắt cóc cháu tôi là ai? vậy?
– Gã đàn ông nhỏ lẻn vào nhà bà và bị bà phát hiện trong thư phòng.
– Juan Gomez à ?
– Đúng tên? hắn. Jeff nói hắn đang trên đường đi San Pedro.
– Rất tiếc là không ghi được bảng số xe hắn – Jeff lầm bầm phía sau lưng Hannibal – Tất nhiên là đáng lẽ mình phải nhớ ghị Nhưng lúc đó,mình sợ quá. Hắn dùng súng đe doa. mình.
– Không sao!… Thưa bà, nay Jeff đã an toàn rồi,thì bà? thì bà có thể gọi cảnh sát. Nếu làm nhanh, cảnh sát có thể giăng? bẫy tên bắt cóc, ở kho San Pedrọ Khi Juan Gomez xuất hiện, hắn sẽ bị bắt, Khi đó,sẽ tóm được tên bắt cóc cháu bà, nhưng… nhưng néu làm vậy, ta sẽ không bao giờ biết được? lời giải của vụ bí ẩn. Và sẽ không bao giờ biết được chuyện gì nằm phía sau hành động của tất cả những người kia: Santora, Baldini, Gomez… Và có thể sẹ không bao giờ? biết được bí? mật về tấm gươnh Chiavo!
– Tôi muốn làm rõ mọi chuyện – Bà Darnley cương quyết nói.
– Hay quá! – Thám tử trưởng tán thành – Nhưng nếu vậy, thời gian rất gấp. Peter? và cháu sẽ đến thẳng nhà kho ấy. Xin bà nói giúp với Bob là đến đó tìm tụi cháu. Bob phải đứng chỗ nào mà tụi cháu? có thể thấy dễ dàng khi xe đến từ con đường lớn. Tụi cháu sẽ đi taxi và…
– Các em sẽ không đi taxi! – Henry Anderson phản đối.
– Sao ?
– Anh? nói các em sẽ không đi taxị Mà đi xe ba bánh của anh. Anh đã liều nghe theo các em,nhưng các em không nói láo. Nên anh muốn tham gia chuyện này đến cùng.
– Xe ba bánh bán bánh mì! Peter reo lên – Tuyệt vời! Ai có thể nghi xẻ ba bánh chở thám tử ?
– Đồng ý! – Hannibal nói vào ống nghe – Tụi cháu sẽ ở trong xe ba bánh thuộc hãng bánh mì Van Alstyn. Tụi cháu sẽ tìm rước Bob và theo dõi nhà khọ Nếu Gomez có đồng lõa, tụi cháu sẽ thấy mặt. Tấm gương quá nặng, 1 người không xoay xở 1 mình nổi. Chắc chắn phải có đồng lõa!
Jeff lấy ống nghe.
– Bà ơi! Con đi theo Hannibal và Peter.
Rồi Jeff gác máy ngay để khỏi nghe bà phản đối.
– Lên đường! – Peter kêu – Gần 6 giờ rồi! Lên đường đi đại lộ Đại Dương!
– Đại lộ Đại Dương hả? – Henry hỏi lại – Tận San Pedro à? Ta đi đến đó sao?
– Phải – Peter nói – Và phải có mặt ở đó trước 7 giờ. Anh nghĩ kịp nổi không?
Henry tự tin mỉm cười:
– Có thể do chạy nhanh quá, anh sẽ làm bẹp dẹp vài cái bánh, nhưng không sao! Ta sẽ có mặt ở đó kịp thời!
Hannibal và Jeff chen nhau ngồi trong thùng xe, giữa khay và giỏ chất đầy. Peter luồn ra phía trước, ngay sàn, giữa ghế ngồi lái và 1 cửa nhỏ. Henry Anderson ngồi tay lái, nồ máy và phóng thật nhanh như đang chạy đua.
Henry chỉ mất vài phút là ra được quốc lộ. Khi ra đó, Henry chạy hết tốc độ.
– Chạy nhanh hơn nữa được không? – Peter hỏi – 6 giờ 5 rồi.
– Tốc độ Ở đây bị giới hạn. Nếu tăng tốc, sợ bị cảnh sát bắt lại – henry giải thích – Đừng lọ Ta sẽ đến kịp thôi.
Thật vậy, khi xe ba bánh đến San Pedro, lúc đó mới 6 giờ 25. Rất xui là khi đó, dòng lưu thông dày đặt đến nỗi Henry phải chạy thật chậm. Phía sau, Hannibal và Jeff tức tối trong mình. Peter không ngừng càu nhàu.
– Bình tĩnh – Henry nói – Còn thời gian. Càu nhàu chỉ làm bực mình thêm mà thôi… A! ở đây đỡ xe hơn rồi. Cũng may là không bị kẹt xe hẳn!
Xe ba bánh lại tăng tốc. Chẳng bao lâu, xe ra đến đường dọc theo bờ biển. Mặt trời đang lặn xuống ở đường chân trời đột ngột mờ đi.
– Sắp có sương mù – Anderson thông báo – Có hại đến công việc các em không?
– Vẫn phải xoay xở thôi – Hannibal khẳng định – Không phải lần đầu tiên bọn em làm việc trong sương mù.
– Hình như sắp đến rồi! Đúng… Đây là đại lộ Đại Dương!
Henry cẩn thận rẽ vào.
– Bạn các em đang chờ đâu đó à? Anh có phải bóp còi không?
– Không. Bob đi từ Hollywood. Nên đã đến trước. Có lẽ Bob đã tìm ra nhà kho, hy vọng thế. Chắc là Bob đang chờ ở 1 góc nào đó. Anh chạy chậm đi.
– 7 giờ kém 10 rồi! – Peter nhận xét.
– Còn 10 phút – Hannibal đáp.
Đúng lúc đó, 1 hình bóng nhỏ nhắn bắn ra khỏi 1 cái cổng chạy về hướng xe ba bánh.
– Bạn em đây hả? – Henry Anderson hỏi.
Hannibal thò đầu ra.
– Phải. Bob đó.
Peter vẫy taỵ Bob tiến tới, nhanh nhẹn leo lên xe ba bánh.
– Rất tiếc là bị lạc mất Santora! – Bob nói.
Rồi Bob mỉm cười quay sang Jeff nói:
-Cậu làm mọi người hú hồn!
-hông bằng chính mình hú hồn đâu! – Jeff nhăn mặt đáp lại.
– Để sau này, bàn về chuyện đó – Hannibal ngắt lời – Anh Henry ơi, anh cứ tiếp tục chạy chậm… như thể anh đang chờ ai đó ra mua bánh mì.
Henry Anderson vàmư lm đúng theo lời thám tử trưởng vừa giải thích:
– Hiện giờ, công ty anh có 1 xe ba bánh đang phục vụ Ở San Pedrọ Người giao hàng này chỉ cấp cho khách hàng là công nhân làm việc ở bến dở hàng hoặc các công trình xây dựng gần đây. Nhà kho mà các em tìm ra sao?
– Đó là 1 toà nhà to lớn bỏ hoang – Bob giải thích – Xưa kia do công ty Peckham sử dụng. Lúc nãy em thấy rồi. Gần đây lắm. Anh sẽ thấy Peckham được ghi bằng chữ to trên đó.
– Khi đến đó, anh sẽ chạy chậm hơn nữa – Hannibal nói với Henry – anh dừng lại, rồi anh giả bộ như không chạy lại được nữa.
– Hư xe hả? Dễ ợt! – Henry đáp.
Đại lộ hầu như vắng người. Xưởng và văn phòng đều đã đóng cửa. Một chiếc xe vượt qua xe ba bánh và biến mất. Một người công nhân đang bước trên lề đường, về nhà thật nhanh. Đột nhiên Bob nói khẽ:
– Đây!
Hannibal và Jeff quỳ gối, thò đầu ra. Bên phải, có 1 toà nhà rộng lớn, hình vuông, bằng gạch đỏ, bị dính khói đen và cũ kỹ. Chữ Peckham bị mờ đi nhiều, nhưng còn đọc được.
– Chú Titus, anh Hans và anh Konrad còn đó! – Bob khẽ thông báo.
– Có lẽ tên bắt cóc chờ mọi người đi hết, mới dám ra – Peter nói.
Hannibal nói với Henry Anderson:
– Anh chạy vượt qua xe tải nhẹ kia và dừng lại 20 mét sau khối nhà này.
Henry chạy chậm qua nhà kho, và khi đã đi xa hơn 1 chút, tắt máy xe.
Peter và Bob lẻn ra phía sau để nhìn ra cửa sổ cuối xe. Hannibal và Jeff đang dán mắt vào kính. Đúng lúc đó, chú Titus bước ra khỏi kho, cùng Hans và Konrad. Ba người leo lên xe, rồi ra đi.
– Hay quá! – Hannibal nói. Làm đúng y chỉ thị. Bây giờ, chỉ còn việc hờ mà thôi.
Henry Anderson định xuống xe.
– Anh đi đâu vậy? – Peter hỏi.
– Xem máy xe, – Henry trả lời – Khi xe hư, đó là việc làm đầu tiên của người lái xe. Nếu cứ ngồi ở trong xe, sẽ khả nghi lắm.
Hannibal cười.
– Hay quá, anh Henry ơi! Anh có máu thám tử đấy!
Chương 16 Trận Chiến Quanh Tấm Gương
Henry Anderson làm việc rất nghiêm túc. Nét mặt tập trung, Henry nhào đầu vào máy xe. Anh vặn óc ra, lấy các bộ phận lau chùi, đặt trở? về vị trí, kiểm tra bình xạc, xem xétt bộ tản nhiệt…
Trong xe, 3 thám tử và Jeff Parkinson, ngồi sátt nhau, cố trốn cho kín. Hannibal vẫn để mắt tới nhà khọ Peter quỳ gối theo dõi phần đường phía bên mình.
– Tình hình không khá lên! – Peter nói – Sương mù dày thêm và trời bắt đầu tối. Có thể Gomez không còn trong nhà kho nữa. Nếu hắn ở? lâu, thì sợ khi hắn ra bọn mình không thấy.
– Mình không nghĩ hắn đã có mặt ở đây – Hannibal trả lời – Hắn không dại gì ngồi chờ người ta mang gương đến bên trong. Giả sử bà Darnley quyết định báo cảnh sát, hắn sẽ như con chuột kẹt bẫy. Theo mình, hắn đang theo dõi vùng quanh đây, để kiểm tra xem cảnh sát có tới hay không. Nếu hắn lảng vảng đâu đây, sợ hắn sẽ thấy anh Henry khả nghi.
Hannibal cạo nhẹ thành tôn xe. Henry Anderson hiểu tiếng gọi và bước lạii gần, như đang tìm dụng cụ khác.
– Anh giả bộ gọi gara đến cứu giúp đi – Hannibal nói khẽ – Nếu anh gặp rắc rối thật, thì anh đã làm vậy đúng không?
– Đúng – Henry nói thật khẽ.
– Vậy anh đi tìm buồng điện thoại đi. Trước sau gì ta cũng sẽ cần gọi điện thoại, khi tên bắt cóc Jeff lộ mặt. Nếu anh ở đây lâu quá, sợ anh sẽ làm cho con mồi của ta sợ.
– Anh không muốn ngăn cản công việc – Henry trả lời trước khi băng qua đường và biến mấtt ở khúc quẹo.
5 phút trôi quạ Đột nhiên…
– Nhìn kìa! – Peter kêu khẽ.
Peter dùng tay chỉ 1 hàng rào ngăn công trình xẻ gổ. Tuốt phía cuối, 1 gã đàn ông mảnh khảnh, mặc quần áo màu sậm, vừa mới xuất hiện. Hannibal thấy hắn đa nghi liếc nhìn xe ba bánh.
– Đúng hắn phải không? – Hannibal hỏi Jeff.
– Hình như thế. Nhưng sương mù dày quá, khó mà nói chính xác.
– Chờ 1 chút là biết ngay – Bob nói.
Gã đàn ông bước dọc theo lề đường, đi thẳng về hướng 4 bạn.
– Chết rồi! – Peter rên – Hắn sẽ thấy bọn mình!
– Đúng là Gomez! – Jeff nói – Làm gì bây giờ?
– Nằm xuống! Nhanh lên! – Hannibal ra lệnh.
Khi đó, giọng nói vui vẻ của Henry Anderson vang lên trong sương mù.
– Chào ông.
– Xin chào – Tên bắt cóc Jeff đáp – Anh làm việc trễ quá.
– Tôi định cố kiếm thêm chút đỉnh – Henry vui vẻ giải thích – Tôi không ngờ tối thứ 7 San Pedro lại vắng vẻ như thế này. Thêm chuyện xui nữa, là xe bị hự Chắc chắn sẽ bị Ông chủ mắng. Này ông có muốn mua 1 ổ bánh mì ngọt nóng dòn không?
– Bánh mì à? Sao lại không? Tôi rất muốn xem anh bán loại bánh mì gì.
Bốn bạn hoảng hồn thu mình thật nhỏ lại trong xe. Henry Anderson leo nhanh lên xe, thò tay tới lấy giỏ bánh.
Bob vội lặng lẽ chuyển giỏ bánh cho Henrỵ Henry quay lại và xém đụng đầu với gã đàn ông nhỏ đã bước lại gần.
– Ông nhìn đây! Henry vừa nói vừa đưa cái giỏ. Tôi có bánh mì trắng thường, bánh mì lúa mạch, bánh mì lúa mì, bánh mì nường củi và có cả…
– táh6y rồi, thấy rồi – gã đàn ông nhỏ ngắt lời – Nhưng tôi nghĩ lại rồi, chắc tôi không mua gì đâu.
Henry ra vẻ thất vọng:
– Hay ông mua bánh ngọt? – Henry đề nghị – hay mua bánh mì tròn này?
– Không. cám ơn. Xin lỗi đã? làm trễ anh.
– Không trễ – henry vui vẻ khẳng định – Tôi đang chờ xe gara đến giúp. Tôi vừa mới gọi điện thoại.
– Chúc anh may mắn!
– Cám ơn ông!
Gomez bước về phía nhà khọ Ba thám tử trẻ và Jeff thở phào nhẹ nhõm.
– Thoát chết! – Bob nói – Anh đến kịp thời, anh Henry à.
– Có buồng điện thoại ở trạm xăng đầu tiên, sau khúc quẹo – Henry giải thích.
Trong khi đó, gã đàn ông nhỏ đã đi đến cửa nhà khọ Sau khi nhìn lấm lét xung quanh, hắn mở ra, bước vào.
– Có theo hắn không? – Jeff hỏi.
– Chờ 1 chút nữa đi – Hannibal bình tĩnh nói.
Đúng lúc đó, 1 hình bóng khác bước ra từ sau hàng rào công trường cưa gỗ. Gã đàn ông này cao hơn Gomez. Nhân vật thứ nhì này, không nhìn trái nhìn phải, mạnh dạn bước thẳng đến nhà kho Peckham, rồi đi vào bên trong.
– Hình như là Santora – Peter nói khẽ.
– Đúng y như mình hy vọng! – Hannibal thốt lên – Bây giờ, ta có thể xuống và đi đến đó xem có nghe thấy gì được không. Anh Henry à, anh chờ tụi em 10 phút. Qúa 10 phút, anh hãy đến buồng điện thoại gọi cảnh sát. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, ta cũng cần tiếp viện.
– Được! – Henry bình tĩnh đáp.
Ba thám tử và Jeff xuống xe, bước nhanh về nhà khọ Bốn bạn dừng lại trước cửa.
– Không nghe gì cả, Bob nói.
Bob thử đẩy cửa. Cửa mở ra nhẹ nhàng. Bốn bạn nhìn thấy 1 bức tường và 1 cánh cửa thứ nhì. Phía trên cao và bên phải, cửa sổ lưới để lọt những tia nắng mặt trời lặn cuối cùng, bị sương mù làm dịu đi. Gian phòng trống không và nhỏ. Phần trên cánh cửa bằng kính. Bốn bạn bước đến gần, nhìn qua tấm kính bẩn và thấy gian phòng thứ nhì, rộng hơn, có mái nhà rất cao và nhiều vùng tối trong góc. Juan Gomez đứng quay lưng trước tấm gương yêu tinh. Chú Titus và 2 phụ tá đã dựng tấm gương ở tường cuối. Phần trên khung tựa vào 1 xà thép chịu mái nhà. Còn khoảng trống giữa gương và tường. Giữa Gomez và 4 cậu là Santora, cũng đứng quay lưng lại! Nhân vật bí ẩn này, tự xưng là con cháu pháp sư Chiavo, hoàn toàn bất động, đang rình Gomez, cũng giống như 4 cậu đang rình 2 người đàn ông.
Hannibal và 3 bạn nín thở căng mắt nhìn và lắng tai nghe, sẳn sàng ghi nhận điều sẽ xảy ra.
Ngón tay Gomez sờ mó vào khung gương. Rồi hắn lấy tuốc nơ vít ra khỏi túi, chuẩn bị bước ra sau gương. Santora không để cho hắn kịp hành động.
– Tìm cái gì, hỡi tên tay chân thấp hèn của 1 người chủ thấp hèn? – Santora la lên bằng 1 giọng vang như sấm.
Gomex ngạc nhiên giật mình, thả rơi tuốc nơ vít và quay lại nhìn Santora.
– Đừng nhúc nhích! – Santora ra lệnh – Ta có súng và sẽ dùng nếu cần.
Santora dịch chuyển nhẹ và hiện ra trước mắt 4 bạn rõ hơn. Đúng là ông có súng.
– Gomez! – Santora nói liếp – Chẳng lẽ anh tiếp tục tội lỗi của Manolos? Manolos đã chết và vợ goá của ông sống bình yên. Bà không biết gì về tội ác của chồng.
– Bà ấy ngốc! – Gomez dữ dằn đáp và cười khẩy.
– Chính anh mới ngốc, Gomez à! – Santora tuyên bố – Chính anh đã dẫn ta đến tấm gương. Đúng là bí mật giấu trong đó, phải không? Nó đã nằm trong đó mấy năm naỵ Bí mật về sức mạnh của Manolos… Tấm gương Chiavo! Cần phải huỷ nó!
– Gương này của tôi! – Gomes phản đối – Người ta hứa cho tôi. Phải, suốt những năm làm việc cho ông, Manolos đã luôn hứa là có ngày sẽ cho tôi tấm gương. Nhưng lúc ông chết, bà vợ Ông lại gởi gương ra nước ngoài. Xui là lúc ấy tôi không có mặt, bởi vì…
– Bởi vì anh đang ngồi tù! – Santora khinh bỉ nói hết câu.
Santora ngồi xuống cái thùng không gần đó nói tiếp:
– Tội nghiệp Juan Gomez! khi chủ anh chết, anh đang ngồi tù vì tội trấn lột 1 khách du lịch Anh. Tội nghiệp Gomez! Anh đã thuạ Mà anh luôn thất bại. Tấm gương này phải được hủy đi vì lợi ích của nước Cộng Hoà.
– Không bao giờ! – Gomez hét lên – Của tôi! Manolos hứa nhường lại cho tôi!
– Manolos nói láo với anh! – Santora cam đoan – Phải. Hắm nói láo với anh. Bộ anh tưởng hắn nói thật với anh, trong khi nói láo với tất cả mọi người à? Bộ anh tưởng hắn đối xử với anh khác với mọi người à? Điều làm nên sức mạnh của hắn phải mất đi theo hắn. Phải hủy tấm gương này.
– Ông không được đụng đến nó! – Gomez tức giận la lên -? Tôi quá biết ông. Ông không có máu trong người. Tôi không sợ Ông. Gương mặt xinh xắn và cung cách lịch sự của ông! – Ông sẽ không dám bắn đâu! Tôi không sợ Ông!
Như quả đạn đại bác, Gomez cúi đầu đâm vào người đàn ông đối diện hắn. Có tóêng súng. Một viên đạn nảy vào xà thép, rồi lạc vào tường. Santora vừa la hét vừa cố thoát khỏi vòng ôm của đối thủ đang xiết chặc ông như con thú dữ. Khẩu súng thoát khỏi tay ông và rơi xuống đất.
Hai đấu thủ cùng lúc tìm cách lấy khẩu súng. Lúc gomez sắp lấy được, thì Santora dùng cùi chỏ hất súng vào cửa sập dưới đất. Súng biến mất cùng tiếng “tỏm”. Có lẽ phòng này xây nhô ra trên biển.
Gomez tức giận la lên. Ngược lại Santora bình tĩnh đứng dậy.
– Có lẽ anh nói đúng – Ông nói – Tôi sẽ không thích thú gì khi bắn anh. Nhưng anh sẽ không được tấm gương!
Santora cúi xuống lượm 1 khúc gỗ nặng dưới đất, rồi bước thẳng đếm tấm gương.
– Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao, – Santora cương quyết nói tiếp. Ta sẽ phá hủy vật đáng nguyền rủa này.
Hannibal không để ông kịp đưa tay lên. Thám tử trưởng đã đẩy cửa kính, bước vào vài bước:
– Trước khi hành động, xin phép hỏi vài câu… – Hannibal lạnh lùng nói.
Việc Hannibal đột ngột xuất hiện khiến Juan Gomez há miệng kinh ngạc. Sự ngạc nhiên của tên bất lương càng tăng thêm khi thấy Jeff Parkinson bước vào theo, cùng Peter và Bob.
– Quỷ thần! – Gomez la lên.
Khi hoàn hồn, hắn lao đến 4 bạn.
– Coi chừng! – Peter la lên.
Peter vượt qua khỏi Hannibal, lao đến đó Gomez, nhào xuống ôm hắn. Gã đànn ông nhỏ chửi rủa ngã xuống đất. Để uy hiếp đối thủ, Peter không nghĩ ra cách nào hay là ngồi trên người hắn.
– Lần này, mình thắng! – Peter vui mừng reo.
– Chờ mình giúp nhé! – Jeff la lên.
Đến lượt Jeff ngồi lên mình tên bắt cóc.
Santora sửng sốt nhìn cảnh tượng.
– Đấy! – Hannibal nói – Có thể tụi cháu không phải là người lớn, nhưng cơ may thuộc về phía tụi cháu, bởi vì cuộc đấu là 2 chọi 1! Không ai được phép ra khỏi đây, khi cháu chưa được nghe trả? lời về những câu hỏi sắp đặt ra.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN