Con ma trong tấm gương - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Con ma trong tấm gương


Chương 6


Chương 17 Hannibal Tìm Ra Bí Mật
Dưới 2 trọng lượng đè lên mình, Juan Gomez không giảy dụa nữa. Miệng hắn thốt ra 1 loạt những câu chửi rủa.
Jeff van xin 1 cách khá hài hước:
– Cháu van ông, ông Santora à, đừng đập vờ gương. Dù có là của ông hay không, xin ông đừng đập nó. Bà ngoại sẽ chết mất!
– Nhất là nếu đập vỡ, ông sẽ đồng thời tiết lộ bí mật cho Juan Gomez, đúng không? – Hannibal nghiêm trang nói – Bởi vì cháu tin chắc tên này kh6ogn biết bí mật là gì đâu.
– Tôi bíêt – Santora nói khẽ – Nhưng tôi phải lấy lại chứng cớ…
Ông cắn môi. Hannibal nói tiếp:
– Ta hãy đặt vấn đề kiểu khác, thám tử trưởng nói. Gomez không biết chỗ chính xác trên gương giấu chứng cớ mà ông nói. Mà, thưa ông, cháu nghĩ chính ông cũng không biết gì nhiều hơn hắn. Còn về chuyện ông tự xưng là con cháu của pháp sư Chiavo, đó chỉ là chuyện hoang tưởng thuần túy.
– Tôi sẽ không nói gì – Santora bướng bỉnh nói.
– Ông không cần phải nói dài dòng, Hannibal trả lời. Chúng tôi đã biết rằng ông hành động theo lệnh của tổng thống Cộng hoà Ruffinọ Ông không phải con cháu Chiavo, nhưng ông có thể là… chẳng hạn là con trai tổng thống Garcia, đúng không?
Santora thả phịch người xuống cái thùng dùng làm ghế ngồi.
– Vậy ra chính là cậu đột nhập vào phòng tôi và lục lạo giấy tờ của tôi! Cậu đã đập đầu tôi trước khi tôi kịp nhìn thấy!
– Không phải! – Peter phản đối – Không phải Hannibal. Mà là Gomez! Tên khốn kiếp ấy đã làm ông bị thương. Cháu đang canh trước cửa phòng ông, cháu đã nghe thấy tất cả và thậm chí cháu đụng đầu vào Gomez khi hắn ra khỏi phòng ông.
Gã đàn ông nhỏ ngọ nguậy và chửi rủa nữa.
– Bộ tưởng ông này lương thiện hơn tôi à! – Hắn la lên – Nhìn mặt ông ta xem, quý ông mặc đồ lịch sự! ông ta nói về lợi ích của Cộng hoà. Đó là cháu ruột của Garcia, người đàn ông trong sạch và đáng kính ấy tưởng mình sẽ cứu Ruffino! Tổng thống là tên cướp! Cả cậu lẫn cháu đều là bọn trộm cướp!
Hannibal tằng hắng.
– Khi được bầu cách đây khoảng 1 chục năm, tổng thống Garcia bị địch thủ tố cáo là không lương thiện. Địch thủ tuyên bố mình biết Garcia đã phạm tội ăn cắp khi còn trẻ. Nhưng do không có chứng cớ, hắn không tố giác được và Garcia đã trở thành tổng thống. Nhưng năm nay, Garcia lại ra ứng cử. Giả sử có kẻ xuất hiện cùng bằng chứng phạm tội của ông. Chuyện gì sẽ xảy ra?
– Đối với Ruffino sẽ là thảm họa! – Santora trả lời.
– Cảnh sát sắp đến, thưa ông Santora! – hanniabl thông báo – Chúng tôi đã báo cảnh sát. Cảnh sát sẽ hỏi tại sao tấm gương này quan trọng đến nỗi Gomez đã không ngần ngại bắt cóc cháu ngoại bà Darnley để lấy được gương. Cháu nghĩ cháu sẽ trả lời được.
Santora nhỏm dậy khỏi cái thùng.
– Cậu bíêt… ? – Ông ấp úng – Cậu biết bí mật gương à?
– Vấn đề là tống tiền, đúng không ông Santorả – Thám tử trưởng hỏi lại – Vụ tống tiền mà bà Isabella Manolos không hề biết gì. Bà chưa bao giờ biết tại sao chồng bà lại giành được 1 chức vụ quan trọng trong nội các chính phủ Ruffinọ Bà không biết, nhưng ta có thể đoán được. Manolos có chứng cớ rằng lời tố cáo chống lại tổng thống là sự thật. Và hắn gây áp lực Garcia.
Santora xìu xuống:
– Không được để cho cảnh sát biết! – Ông la lên – Trước khi cậu tôi được bầu là tổng thống, nhân dân Ruffino sống rất cơ cực. Cách mạng sắp nổ ra. Từ khi cậu tôi nắm quyền, đất nước đã hoà bình và sung túc trở lại. Xưa kia, dân chúng sống dưới ánh nô lệ. Nay, nhân dân đã được tự dọ Ta phải tiếp tục để Garcia lãnh đạo đất nước. Không được để cho những ngày đen tối quay trở lại. Từ khi làm tổng thống, cậu tôi chỉ làm điều tốt. Và ông luôn biết dùng người khôn ngoan và lương thiện… ngoại trừ tên Manolos!
– Tên tống tiền đúng không? – Hannibal hỏi nữa.
Santora rầu rĩ gật đầu:
– Đúng. Thấy các cậu biết nhiều, thà nói hết cho các cậu nghe sự thật. Mà? nếu các cậu thật sự biết về bí mật tấm gương, tôi nghĩ cậu sẽ biết cái tôi tìm nằm ở đâu…
Santora quay sang Juan Gomez đang bị Peter và Jeff giữ chặt.
– Tên vô lại đang nằm dưới đất kia là gia nhân của Diego Manolos. Các cậu đã biết rõ về hắn rồi. Một tên móc túi, 1 tên trộm, 1 con người không tín người chẳng lương tâm. Qua các cậu, tôi mới biết thêm hắn còn phạm tội bắt cóc nữa. Tôi không lại gì hắn. Đây là 1 con người nguy hiểm, không có tấm lòng, không biết thương hại ai. Hắn làm việc cho Manolos 10 năm liền. Qua đó, các cậu cũng biết Manolos là người như thế nào rồi! Ngược lại, bà Manolos, bạn của bà Darnley, là 1 người rất dễ thương; trung thực và nhân hậu. Rất tiếc! Phụ nữ thường như bị mù khi chọn chồng. Người đàn bà tội nghiệp ấy đã phải trả giá cho sai lầm của mình.
– Một con người ngốc nghếch! – Juan Gomez la lên.
– Im – Santora ra lệnh – Thời trai trẻ, cậu tôi cũng đã có nhiều lỗi lầm. Không phải chỉ mình ông. Thời đó, thân sinh gởi ông sang Tây Ban Nha học đại học. Ông gặp Diego Manolos tại đó, hắn cũng được gia đình gởi đi Tây Ban Nhạ Manolos có được tấm gương của pháp sư Chiavọ Hắn mua 1 cáhc hợp pháp… và đó có lẽ cũng là việc làm lương thiện duy nhất trong đời ông.? Chiavo có một người con trai,chính n gười con này cũng có con trai,và cứ như thế. Tấm gương được truyền từ thế hệ này sang thế hệ kia. Nhưng người cháu cuối cùng? của Chiavo lại là con gái độc thân. Khi Manolos quen bà, bà đã là một bà già, rất nghèo, sống ở một ngôi làng hẻo lánh. Bà vẫn giữ tấm gương thần… ? nhưng bà cần tiền.
?Santora ngung một lát, rồi nói tiếp:
– Thời ấy, Manolos không giàu,nhưng hắn còn trẻ và đặc biệt là giàu trí tưởng tuọng . Hắn mượn được một khoản tiền khá lớn để mua gương và mang về Madrid. Rồi hắn nói về gương cho mọi người… trong quán càphê, trong thư viện, v.v… Mọi người biết hắn đang giữ tấm gương danh tiếng của Chiavọ Câu chuyện lan đi khắp thành phố,gây nhiều tranh cải. Có? đúng là tấm gương thần có phép dự báo tương lai cho người xem không ? Manolos luôn khẳng định rằng phép thần đó có thật. Hắn nói hắn đọc? được tương? lai trong gương… Hắn không phải chờ lâu để? hưởng kết quả mưu đồ của hắn. Nhưng người đầu tiên đến nhờ hắn bói là sinh viên đại học. Hắn tiên đoán tương lai cho họ bằng lời lẽ không rõ ràng lắm,rất mơ hồ. Nhưng cán thanh niên ngốc nghếch ấy lại rất muốn tin . Đôi khi,những gì hắn tiên đoán lại thành hiện thực… Như vậy cũng đủ để làm khách hàng cả tin tin tưởng vào sức mạnh của hắn. Chẳng bao lâu, các nhân vật giàu có và uy quyền lần lượt đến? gặp?? Manolos.
– Rồi sao nữa – Peter hỏi khi thấy Santora dừng lại.
– Khi đó Manolos? lộ rõ bản chất và bộ mặt thật : một con người vô nhân đạo và thấp hèn. Hắn khuyên một cụ già bệnh hoạn đi thay đổi không khí chokhoẻ. Cụ già tin lời hắn và đi xa, khi vừa đi khỏi thì nhà bị trộm. Sau đó, Manolos nói với một bà rằng số tiền mà bà có phải được? một giáo sĩ ban phép lành. Để được vậy, bà phải mang hết số tiền đến nhà thờ thành phố bà ở. Bà làm đúng theo lời hắn, nhưng dọc đường bà bị cướp lấy hết tiền. Có hàng ngàn chuyện không hay như vậy. Tôi sẽ không mất thời gian kể hết. Trong câu chuyện bầy có cậu tỏ rathông minh, vậy các cậu cũng có ý niệm về con người ấy.
– Các cháu không hiểu, là tại sao cảnh sát Tây ban nha không nhận ra vụ lừa lọc này – Peter kêu.
– Đến lúc rồi cảnh sát cũng biết – Santora tuyên bố- Để tôi giải thích phần còn lại. Trước khi bày ra trò lừa đảo này, Manolos đã đặc biệt quan tâm đến ông cậu của tôi. Tuy còn trẻ, nhưng cậu đã quan tâm đến chính trị nước mình và mong muốn? thực hiện những cuộc cải cách có lợi cho dân. Cậu nói về suy nghĩ của mình cho Manolos nghe. Manolos? lắng nghe, vì hắn biết đánh giá con người. Hắn nghĩ rằng? có lẽ cậu tôi sẽ trở thành nhân vật quan trọng và khi ấy chính hắn có thể tác động đến ông. Mà giađình Garcia lại giàu có. Manolos? nảy ra ý tống tiền gia đình Garcia. Nhung muốn tống tiền thì phải có sự việc cụ thể. Nhưng điều này không làm Manolos lùi bước. Hắn nhanh chóng lên một kế hoạch.
Ba thám tử trẻ va Jeff im lặng lắng nghe. Hannibal tính toán rằng phải một hồi nữa cảnh sát mới đến.
?- Manolos? đã chiếm được lòng tin của? một cô gái hầu trong một nhà giàu ở Madrid, Santora kể tiếp. Nhờ tấm gương,hắn thuyết phục cô gái rằng cô đang bị chủ bóc lột và cô có quyền trả thù chủ. Hắn nói hắn biết? một người sẽ trả cô một số tiền lớn đổi lấy nữ trang của bà chủ. Vậy cô phải lấy cắp nữ trang, cho vào hộp, lấy giấy đỏ? gói lại và làm theo lời hắn,hắn sẽ sắp xếp mọi thứ. Người mua sẽ gặp cô hầu ở một địa điểm hẹn trước vàkhi cô giao hộp, người đó sẽ đưa cho cô một bao thu có tiền. Cô bé ngây thơ làm đúng? y lời Manolos dặn. Cô ăn cắp nữ trang gặp người đàn ông Manolos mô tả, trao gói đỏ cho người lạ mặt ấy, và đổi lại nhận một bao thự các cậu cũng đoán được người đàn ông? lạ ấy là cậu tôi.
– Một tên trộm tầm thường! – Juan Gomrz nói lại.
– Cậu tôi càng vô tội hơn cô gái nũa! – Santora phẫn nộ kêu lên – Ông nghĩ mình chỉ giúp Manolos, vì hắn nhờ cậu đưa thư cho cô gái. Ông tưởng gói đỏ là món quà của cô bé? hầu để trả ơn về lời tiên đoán của tấm gương. Cuộc gặp diễn ra ngoài đường, gần vòi phun nước. Manolos đang rình gần đó. Hắn chụp hình cậu tôi và cô gái… đúng lúc đưa bao thư.
– Dĩ nhiên là cảnh sát được tin về chuyện đã xảy ra,- Hannibal nói.
– Đương nhiên. Khi mở phong bì ra, cô gái tội nghiệp chỉ thấy giấy. Cô hoảng sợ. Rồi bà chủ của cô phát hiện mất nữ trang và hỏi cô gái. Cô bé tội nghiệp thú nhận toàn bộ câu chuyện, ít nhất cũng kể những gì mình biết. Nhưng lúc đó, cậu tôi đang đi tàu về Ruffinọ Cậu không hề biết rằng có kẻ đã mưu mô biến cậu thành nhân vật chính của 1 câu chuyện không haỵ Nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng được báo. Thật vây, Manolos lên tàu về Ruffino, mang theo tấm gương, tấm hình tác hại… và nữ trang. Ngay sau khi hắn đi, người ta mới nhận ra những việc xấu hắn gây ra, nhờ tấm gương quỷ quyệt.
– Vậy hắn đỉ Ruffino để tống tiền cậu của ông à ? Peter hỏi.
– Đúng hắn đi Ruffino, nhưng hắn không thực hiện âm mưu tống tiền ngaỵ? Nhiều? vụ lừa đảo và trộm cắp đã mang lại cho hắn nhiều tiền. Hắn có thể chờ thêm. Hắn nhanh chóng cưới bà? lsabella đángthương , vì bà là con gái thừa hưởng gia tài của một gia đình danh giá. Đến khoảng chục năm sau , lúc bầu cử tổng thống và? sắp có cách mạng,hắn mới quyết định ra taỵ Hắn gởi cho cậu tôi tấm hình,cùng với bản sao các bài báo đăng trên báo chí Tây ban nha lúc xảy ra vụ cướp. Một người đã được công chúng biết la liên lụy đến vụ trộm và Manolos có bằng chứng rằng tên trộm vô danh bị tó cáo chính là Garcia,người ra ứng cử tổng thống. Chuyện xảy ra nhiều năm về trước không phải là quan trọng. Vết ô nhục vãn còn đó. Và chỉ riêng chứng cứ mà hắn có cũng đủ làm hại uy tín và tương lai của cậu tôi… nếu hắn muốn dùng đến. Tóm lại, tên vô lại nắm trong tay quyền để cho cậu tôi được bầu cử hay không… Cậu tôi tuyệt vọng chịu thua hắn. Lúc đầu, Manolos chỉ đòi tiền thôi. Nhưng rồi hắn đòi hỏi nhiều hơn. Hắn muốn có uy quyền. Chẳng bao lâu hắn trở thành chủ nhân một ngôi nhà lớn và giữ chức vụ cao. Hằng năm đúng ngày kỷ niệm được bầu làm tổng thống, cậu tôi lại nhận một bộ mới tấm ảnh và bản sao các bài báo về chuyện đó. Cuối cùng Manolos chết. Khi đó cậu và chính tôi hy vọng cơn ác mộng chấm dứt và vụ tống tiền sẽ kếtthúc cùng với sự biến mất của tên tống tiền.
?Santora thở dài,và như hồi tưởng lại. Rồi ông nói tiếp :
– Tôi đến gặp bà Manolos. Tội nghiệp bà! Tôi thấy bà đang khóc. Tôi định xin – và yêu cầu này thật là khó nói vì bà là 1 quý bà thật sự – bà cho phép lục soát trong nhà bà. Nhưng trước khi kịp mở miệng nói, bà tâm sự với tôi để than phiền về Juan Gomez. “Tôi gởi tấm gương đi Los Angeles, bà giải thích với tôi, bởi vì tôi muốn tặng cho 1 người bạn thân, là bà Darnley, bà ấy sưu tầm gương cổ. Vậy mà khi biết được, Juan Gomez lại nổi cơn tam bành, và chửi bậy tôi, nói tôi là ngốc. Thậm chí tôi tưởng nó định đánh tôi”… Câu chuyện ấy làm tôi hiểu rõ tất cả. Tôi hiểu ngay là phim âm bản của tấm hình tác hại được giấu trong gương. Kẻ duy nhất mà Manolos có thể tiết lộ bí mật này là Gomez, đệ tử trung thành của hắn. Gomez, thằng hầu của tên vô lại Manolos! Và, trong ngày hôm đó, Gomez đã lấy vé máy bay đi Los Angeles, tôi không còn nghi ngờ gì nữa hết.
Santora lại thở dài. Hannibal vội vàng nói:
– Khi đó, ông lại theo hắn. Ông đề nghị bà Darnley cho ông mua lại tấm gương. Khi bà từ chối, ông tự xưng mình là con cháu của Chiavọ Và do câu chyện bịa đặt này không có kết quả, mà cậu ông lại hối ông phải hành động, ông đã thuê ảo thuật gia Baldini, yêu cầu ông này đóng vai con ma trong tấm gương.
Santora cúi đầu.
– Tôi lấy làm xấu hổ vì đã vận dụng kiều lừa lọc ấy – Ông thú nhận – Hoàn cảnh đã buộc tôi phải làm vậy. Thật ra, tôi không muốn bà già và 2 cháu bà sợ, nhưng tôi không nghĩ ra cách nào khác.
Ông im lặng. Mọi người lắng tai nghe. Bên ngoài nhà kho, có tiếng chân bước vang lên.
– Cảnh sát đến! – Peter thản nhiên nói.
Peter thư giãn người ra, ngồi dậy, vẫn giữ chặt Gomez. Santora tái mặt.
– Cậu sẽ nói gì với cảnh sát? – Ông hỏi Hannibal – Họ sẽ đòi xem tấm gương.
– Ha ha! Tên hầu cũ của Manolos cười khẩy.
Gomez vùng ra khỏi tay Peter và Jeff, đứng dậy. Hắn cúi xuống thật nhanh, lượm cậy gỗ mà Santora đã bỏ rơi, lao đến tấm gương.
– Ta sẽ lấy chứng cớ! hắn hét lên. Không ai dám…
Hắn đột ngột ngưng nói và cứ đứng thế, tay đưa lên, ánh mắt nhìn vào gương thần. Đúng giờ hoàng hôn xuống, bóng tôi ngự trị trong nhà kho, làm cho hình bóng như bị kéo dài ra mọi góc 1 cách ma quái. Gomez đứng sững thêm 2 giây nữa, nhìn hình ảnh của hắn trong gương, đầu tóc bù xù và đáng sợ. Rồi hắn thả khúc gỗ ra, kêu lên 1 tiếng khủng khiếp, xoay gót, toan bỏ chạy. Trong cơn hấp tấp, hắn bị trẹo cổ chân và té đâm đầu xuống cửa sập đang mở.
Tiếng hắn rơi xuống nước vang lên lẫn với tiếng chân bước đến gần.
Tiếng cửa ngoài nhà kho mở ra.
– Phim âm bản! – Santora van xin – Phim âm bản đâu?
Hannibal không do dự bước ra sau gương và nhẽ nhàng nắm 1 góc nhãn giữa ngón tay cái và ngón ay trỏ, nhanh nhẹn tháo ra. Rồi thám tử trưởng đưa miếng nhãn, cùng với cái gì đó nằm ở dưới cho cháu của tổng thống Garcia.
– Phim đây – Hannibal nói – Nằm dưới cái nhãn mới nhất, phía sau lưng gương.
Ông Santora lắp bắp vài tiếng cám ơn vội, rồi nhét vật quý báu vào túi áo. Đúng lúc đó, cửa mở ra. Cảnh sát mặc đồng phục ào vào gian phòng.
– Jeff Parkinson? -1 viên trung úy cảnh sát hỏi – ai là Jeff Parkinson?
– Cháu đây! – Jeff bước tới nói – Tên bắt cóc cháu vừa mới té xuống nước qua cửa sập này!
Hai cảnh sát vớt tên vô lại. Khi được cứu lên rồi, Gomez ướt nhẹp và mất tinh thần, sụp xuống sàn nhà, như sắp bị cơn động kinh.
Viên trugn úy chau mày nhìn hắn, rồi hỏi Jeff:
– Tên bắt cóc cháu đây hả?
– Dạ phải. Hắn tên là Juan Gomez.
– Còn ông này là ai? – Viên trung úy chỉ Santora hỏi thêm.
– Đây là ông Santora – Hannibal trả lời – Là bạn. Ông ấy đã giúp tụi cháu.
– Tại sao hắn lại như thế này? – 1 viên cảnh sát thốt lên khi cúi xuống nhìn Gomez – hắn như bị mất trí.
Thật vậy, Gomez khóc lóc rên rỉ.
– Vật ấy! – Hắn ấp úng giữa hai tiếng nấc – Tôi thấy vật khủng khiếp trong gương… Nó… nó…
– hắn nói gì vậy? – Viên trung úy hỏi – Tấm gương kia à? – Viên trung úy ngạc nhiên hỏi thêm khi thấy gương.
– Dạ phải, thám tử trưởng trả lời. Xưa kia gương thuộc 1 nhà phù thủy. Người ta nói gương có mạ Hình như tên bắt cóc rất sợ gương. Có thể hắn tưởng hắn thấy ma trong đó.
Trung úy nhún vai.
– Đôi khi ta bị trí tương tượng lừa – Trung úy tuyênbố – Nhất là lúc hoàng hôn.
– Chắc chắn! – 1 viên cảnh sát nói thêm.
Bốn cậu và ông Santora quay sang nhìn tấm gương. Gương nằm đó, trong nhà kho đầy bụi bặm và chỉ phản chiếu trần nhà và mạn nhện. Đó là 1 tấm gương, 1 tấm gương như mọi tấm gương khác, chỉ khác ở cái khung xấu xí.
Tuy vậy, 4 cậu vẫn rùng mình. Khi viên trung úy mời nhóm bạn ra, không ai phản đối. Cả nhóm vội về nhanh.
Chương 18 Ông Hitchcock Yêu Cầu Giải Thích
Hai tuần lễ sau, Ba Thám Tử Trẻ đến thăm ông Alfred Hitchcock, nhà đạo diễn lừng danh. Không nói lời nào, Hannibal đưa cho ông 1 phong bì.
Ông Hitchcock kêu “ồ” rồi mở thự Ông lấy ra 1 tờ giấy viết thư loại sang. Sau khi đọc vài hàng viết trên đó, ông đặt xuống bàn.
– Vậy là bà Jonathan Darnley mời tôi đến dự buổi ăn tối và tôi sẽ được gặp ông Rafael Santorạ Tôi biết bà Darnley và tôi biết là phải có lý do bà mới nhờ các cậu đích thân mang thư mời này đến cho tôi.
Bob mỉm cười đặt trước mặt ông Hitchcock 1 tập hồ sơ.
– Cháu nghĩ bác sẽ quan tâm đến vụ này, Bob tuyên bố. Tụi cháu đã hứa với ông Santora là bác sẽ giữ bí mật cho ông ấy.
Ông Hitchcock tò mò mở hồ sơ và đọc những ghi chép đánh máy cẩn thận của Bob. Khi đọc xong, ông ngước mắt lên.
– Tôi đoán là khi nghe nói đến tấm hình, cậu đã đoán ra được bí mật tấm gưong… hay đúng hơn là chỗ giấu? – Ông Hitchcock nói với Hannibal.
– Dạ phải – Thám tử trưởng gật đầu – Khi ông Santora tiết lộ rằng Manolos dùng tấm hình tống tiền tổng thống Garcia, cháu hiểu rằng hán đã giấu kỹ phim âm bản. Và do ta đã ” mổ xẻ” tấm gương, chỉ còn mấy miếng nhãn dán sau lưng là có thể làm chỗ giấu. Tất nhiên là Manolos đã chụp hình lại thành microphim. Phim âm bản gốc sẽ khó giấu nỗi dưới 1 mẫu giấy hình chữ nhật. Hàng năm, tên tống tiền lấy microphim ra khỏi chỗ giấu và, sau khi rọi thêm 1 tấm hình, lại giấu dưới 1 cái nhãn mới.
– Tôi ngạc nhiên là hắn lại tin Juan Gomez – Ông Hitchcock nói – Gomez là tên lưu manh và Manolos biết rõ mà!
– Ta không biết Manolos có tiết lộ bí mật cho tên hầu hay không – Hannibal thú nhận – Gomez không nói rõ về vấn đề này. Có thể Manolos chỉ hứa để lại tấm gương mà thôi. Rồi Gomez suy ra đúng rằng bí mật sức mạnh của chủ hắn nằm ở đó. Cháu nghĩ rằng hàng năm, Manolos cần tên hầu giúp xê dịch tấm gương ra khỏi tường. Nhưng chắc sau đó phải đuổi Gomez đi chỗ khác để tự do hànnh động.
– Các cậu không thấy rằng Manolos phải rất nhọc công để hằng năm lấy mẫu microphim nhỏ xíu không? – Ông Hitchcock hỏi nữa – Đáng lẽ hắn có thể tìm 1 chỗ giấu dễ lấy và cũng tốt không kém.
– Tất nhiên – Hannibal đồng tình – Nhưng Manolos hơi mê tín. Gương Chiavo đã giúp hắn thực hiện tội ác. Có lẽ hắn xem tấm gương như bùa hộ mệnh giúp hắn thực hiện vụ tống tiền.
– Ai biết được? – Ông Hitchcock thở dài – Cảnh sát nghĩ gì về vụ này?
– Cảnh sát không biết phần cốt yếu. Ai cũng nghĩ Gomez hơi khùng điên – Peter giải thích – Còn những người biết rõ chuyện này, thì yên tâm! Họ sẽ không tiết lộ sự thật.
– Tôi cũng nghĩ vậy. Chắc là Gomez sẽ ngồi tù 1 thời gian, vì tội bắt cóc… trừ phi được cho là vô trách nhiệm do bị điên và được gởi vào bệnh viện tâm thần… à, cái này nữa… Làm sao Gomez biết được Santora ở khách sạn đó? Và làm thế nào Santora đến nhà kho đúng lúc?
– Ông Santora và Gomez rình rập lẫn nhau – Hannibal giải thích – người này muốn ngăn cản người kia lấy được gương. Bọn cháu nghĩ rằng Gomez đã phát hiện Santora có mặt ở Hollywood khi theo dõi ngôi nhà bà Darnleỵ Sau đó, hắn dễ dàng đi theo ông về khách sạn. Và do hắn đoán đúng là Santora sẽ chọc gậy bánh xe hắn, nên hắn quyết định tấn công. Phần ông, Santora đã phát hiện ra Gomez bằng cách làm công việc mà đáng lẽ tụi cháu đã làm nếu có thời gian. Ông đã thuê xe để đi hết khu Silverlake cho đến khi tìm ra ngôi nhà anh họ Gomez, nơi kẻ thù ở nhờ. Từ lúc đó, ông theo dõi Gomez. Hắn đưa ông đến ngôi nhà lụp xụp không người ở, sau này được dùng làm chỗ nhốt Jeff. Santora không hiểu tại sao kẻ thù lại quan tâm đến 1 ngôi nhà đỗ nát, nhưng sau khi ra viện, ông đến đó ngaỵ Khi đó, ông thấy xe của Gomez đậu gần đó. Dĩ nhiên ông không biết Jeff đang ở bên trong, ông tiếp tục rình theo Gomez, sau khi hắn ra khỏi nhà. Cứ thế, ông đến nhàkho San Pedro.
– Ông Santora gặp may nhiều – Ông Hitchcock nhận xét – Có thể bị Gomez giết chêt. Bây giờ tôi muốn biết số phận của nhà ảo thuật Baldini… Dường như tôi có nghe cái tên này rồi, hồi trước.
Thám tử trưởng cười.
– Santora cũng từng nghe nói đến Baldinị Thậm chí ông từng xem Baldini biểu diễn ở Ruffinọ Baldini rất tài. Ông có khả năng tự thoát khỏi dây trói, thậm chí mở ổ khoá trên dây xích trói mình, trong chỉ vài giây. Còn các loại khóa cửa, thì Baldini coi như không. Santora tin rằng 1 nghệ sĩ cấp bậc như vậy sẽ dễ dàng đột nhập vào nhà bà Darnley, dù nhà có khoá kỹ đến mấy đi nữa.
– Làm sao Santora liên lạc với Baldini được? – Hitchcock hỏi.
– Đơn giản lắm. Ông gọi điện thoại cho nhiều hãng chuyên môn? tìm hợp đồng cho nghệ sĩ và xin địa chỉ của nhà ảo thuật. Ông đến gặp và thuê Baldinị Lúc đâu, Santora tưởng là Baldini chỉ việc vào rồi ra khỏi nhà, khi phải đóng vai con ma Chiavọ Nhưng baldini đã từng quen với Drakestar và biết có căn phòng bí mật, phía dưới thư phòng. Nên Baldini đột nhập vào nhà bà Darnley, sống trong đó và làm đúng theo lệnh Santorạ Santora trả thù lao rất hậu và nói là chỉ muốn chọc phá bà Darnleỵ Tội nghiệp Baldini! Khi bị tụi cháu phát hiện, chắc ông ấy nghĩ mình bị Santora chơi xỏ. Sau khi thoát ra khỏi nhà bà Darnley, Baldini nghĩ không nên đùa nữa và khôn ngoan lẫn trốn. Dù sao, bà Darnley cũng không giận Baldinị Không những bà tha thứ, mà bà còn cho đăng tin trên báo để ông biết ông không có gì phải sợ. Baldini đã ló mặt ra trở lại và thậm chí còn đến gặp bà để xin lỗi nữa. Bác có biếtt bà Darnley tử tế đến nỗi mời luôn Baldini đến dự bữa tối đó không? Baldini sẽ mặc bộ váy thùng thình của Drakestar, và cũng giống như Drakestar, sẽ biểu diễn riêng cho ta ở thư phòng… dùng cửa mật.
– Tôi sẽ đến dự – Ông Hitchcock thích thú nói – Nhớ 1 nhân vật nữa… chuyện gì xảy ra với anh chàng Henry Anderson tử tế? Anh ấy có bị chủ đuổi việc không?
– Tất nhiên là? không! Bác có biết chuyện gì xảy ra sau khi cảnh sát vây quanh nhà kho không? Đám người hiếu kỳ kéo đến thật đông. Họ thấy xe ba bánh của anh Henrỵ Anh ấy đã bán hết đống bánh mì và bánh ngọt… bán đặt như tôm tươi! – Hannibal cười giải thích – Rốt cuộc, khi quay về tiệm bánh, xe ba bánh trống rỗng, nhưng túi tiền thì đầy. Nhưng anh Henry nghĩ nghề này nhàm chán quá. Anh ấy định trở thành thám tử. Bà Darnley hứa là sẽ giúp anh Henry.
– Rốt cuộc rồi cũng kết thúc tốt đẹp – Ông Hitchcock tuyên bố – Tôi hứa không tiết lộ bí mật của Santorạ Các cậu cũng vậy, nếu muốn đăng vụ này, các cậu sẽ phải thay đổi tên và địa điểm… vì lợi ích của Cộng Hòa Ruffino… à, nếu tôi đến theo lời mời của bà Darnley, tôi sẽ được thấy tấm gương chứ?
– Cháu nghĩ là bác sẽ thấy – Hannibal trả lời – Nhưng gương sẽ không nằm trong thưn phòng nữa. Bà Manolos sẽ đến từ Ruffino, mà bà lại ghét nó lắm. Nên bà Darnley cho nó xuống phòng mật dưới hầm. Hình như bà cũng không thích tấm gương này nữa. Vì nó, bà đã xém mất Jeff. Ngoài ra…
Hannibal ngưng nói. Mắt nhìn đăm đăm 1 điểm phía trước.
– Sao! – Ông Hitchcock kêu – Chẳng lẽ bà ấy sợ nó?
– Cháu không dám nói thế. Nhưng Gomez khẳng định hắn có thấy 1 vật trong đó rồi… sau đó hắn tiêu! Bây giờ hắn đang ngồi tù và sẽ gỡ lịch khá lâu.
Ông Hitchcock hỏi lại:
– Nhưng còn cậu, Hannibal? Riêng cậu nghĩ gì về tấm gương đó?
Hannibal nở 1 nụ cười rộng.
– Cháu nghĩ rằng nó xấu xí quá – Thám tử trưởng nói – Nếu nó là của cháu, cháu cũng cho nó xuống hầm!

Hết

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN