Con Quỷ Áo Xanh
Chương 29
Tôi lái xe ngang qua Santa Monica rồi tới Malibu tìm thấy phố Route 9.
Khu phố nay xuống cấp đầy bụi bặm. Tôi tìm thấy tất cả ba hộp thư để tên: Miller, Kon, Albright. Qua khỏi hai nhà đâu, đi tiếp mười lăm phút nữa thì nhìn thấy số nhà Albright. Ở chỗ này khuất có kêu la trước lúc chết cũng chẳng ai nghe thấy.
Một ngôi nhà xây dựng đơn giản theo lời nông trại, nhà cũng nhỏ thôi. Trước nhà không để đèn, chỉ có một ngọn ở cổng ra vô nên không nhìn ra căn nhà màu gì. Tôi muốn biết ngay. Tôi muốn biết đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Tôi còn phải biết nhiều nữa trước lúc lìa trần. Đang dò dẫm bước tới bên cửa sổ chợt tôi nghe có tiếng đàn ông quát tháo và giọng người đàn bà van xin.
Đứng ngoài mép cửa nhìn vô bên trong là một gian phòng rộng rãi sàn lót ván gỗ sẫm màu, trần cao. Phía trước lò sưởi bày bộ trường kỷ bọc da như thể là da beo. Daphne trần truồng đang nằm trên chiếc trường kỷ, xung quanh là lão DeWitt và Joppy. Lão Albright mặc bộ đồ vải lanh còn Joppy thì để mình trần. Hắn bày cái bụng phệ nham nhở trườn qua người nàng sao mà tôi không giết chết hắn ngay đi cho xong.
– Em không muốn nữa phải không, cưng? – Lão Albright nói.
Daphne nhổ ngay vô mặt, lão nhanh tay chộp cô nàng:
– Nếu ta không chiếm được hết món tiền đó, mi sẽ thấy ta giết mi ngay, con kia!
Tôi thường tự cho mình là một nhà thám tử vậy mà có lúc tôi cứ lo nghĩ lẩn quẩn. Ngay lúc nhìn thấy tên da trắng trêu tức Daphne tôi bấm nhẹ cửa sổ lên chui vô. Tôi đứng ngày giữa nhà tay lăm le khẩu súng. DeWitt nhanh mắt biết có kẻ lạ, tôi chưa kịp nhắm bắn. Lão xoay người giữ chặt con bé trước ngực. Nhìn thấy tôi, lão xô con bé qua một bên nhảy ra phía sau chiếc trường kỷ! Tôi nhảy theo bóp cò, nhưng Joppy đã nhanh chân vụt chạy về phía cửa sau. Tôi mất cảnh giác, trong khoảnh khắc chần chừ tôi nghe một tiếng nổ long trời như đại bác từ phía cửa sổ đằng kia. Tôi chạy tìm cho núp sáu chiếc ghế sofa chợt nhìn thấy lão DeWitt Albright cũng vừa rút súng.
Tôi nghe hai phát nổ tiếp theo xuyên qua phía sau chiếc ghế to tướng, nếu tôi không kịp né qua một bên cúi rạp người xuống chắc lão đã lấy đứt mạng tôi rồi.
Tôi nghe tiếng Daphne kêu la nhưng đành chịu bó tay. Tôi chỉ sợ là ngay lúc này Joppy lén đi vòng ra ngoài rồi nhắm bắn từ phía sau lưng. Tôi lần qua phía góc tường nép sát người tránh cặp mắt lão Albright nhìn qua. Ở vị trí này tôi sẽ nhìn thấy Joppy nếu hắn thò đầu vô cửa sổ.
– Easy đó hở? – DeWitt gọi tôi.
Tôi nằm chờ hồi lâu. Không thấy Joppy thò đầu qua cửa sổ. Tôi lo trong bụng không biết liệu hắn có thể lên vô theo lối nào. Vừa đảo mắt nhìn quanh chợt nghe thấy tiếng cục cựa từ bên chỗ lão DeWitt. Một tiếng rơi dành phịch xuống đất, chiếc ghế sofa ngã lăn ra phía sau. Lão cố giật chiếc đèn trên lưng ghế xuống. Chiếc đèn vỡ toang nghe như tiếng súng, tôi bóp có nhằm về phía đó, tôi nhìn thấy DeWitt ngoi đầu lên cao hơn một chút, lão nhằm nòng súng về phía tôi.
Tiếng súng nổ vang và tôi nhìn ra, không còn tin ở mắt mình trong khi lão DeWitt Albright gầm gừ:
– Ái chà?
Chợt tôi nhìn thấy Mouse! Nòng súng còn bốc khói trên tay! Hắn đi vào theo lối của mà Joppy chạy ra.
Tôi nghe một loạt súng nổ tiếp theo. Daphne khóc thét. Tôi vụt chạy lại lấy thân mình che người nàng. Mảnh vỡ trên tường đổ xuống sàn tôi nhìn thấy Albright lao qua cửa sổ phía bên kia gian phòng.
Mouse nhắm bắn theo, súng không nổ. Hắn chửi thề quăng xuống đất, lôi trong túi áo ra khẩu súng nòng ngắn. Hắn chạy ra phía cửa sổ, ngay lúc đó tôi nghe tiếng chiếc xe Caddy rồ máy bánh xe lao tới tung bụi mù, Mouse chưa kịp bắn hết băng đạn.
– Mẹ kiếp! – Mouse quát – Mẹ kiếp, mẹ kiếp!
Một luồng gió mát lạnh lùa qua cửa sổ gãy nát thổi hăt vô mặt Daphne và tôi.
– Tớ hạ gục hắn, Easy! – Hắn nhe răng cười gằn một tiếng khỏe cả hàm răng vàng ság rực
– Mouse, – Tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng.
– Cậu thấy vậy đã mắt chưa, Easy?
Tôi đứng ngay dậy níu lấy người bạn nhỏ thó. Tôi ôm ghì hắn vô người như ôm một người tình.
– Mouse, – Tôi nhắc lại.
– Đến đây, bạn mình. Ta phải kéo cái thằng kia lại đây. – Hắn nghiêng đầu về phía cánh cửa lúc hắn trở vô đây.
Joppy nằm dưới sàn nhà bếp. Tay chân bị trói chặt, máu còn dính bê bết trên da đầu hói.
– Kéo hắn qua phòng bên kia, – Mouse nói.
Bọn tôi kéo hắn lên chiếc ghế, Mouse trói chặt lại.
Daphne quấn mình trong chân núp vô góc chiếc trường kỷ. Trông nàng như con mèo khép nép trong ngày lễ Độc Lập 4-7.
Chợt Joppy mở choàng mặt ra, hắn quát:
– Cởi trói cho tớ đi!
Mouse đứng đó nhếch mép cười.
Joppy mình mẩy ướt đẩm mồ hôi, máu me tùm lum đưa mắt nhìn chăm chăm về phía bọn tôi, còn Daphne nhìn xuống sàn nhà.
– Tha cho tớ đi – Joppy giả khóc.
– Câm mõm ngay. – Mouse quát, Joppy im thin thít.
– Quần áo tôi bỏ đâu rồi? – Giọng Daphne nghe khản đặc.
– Có đây, cưng. – Mouse nói – Chờ xong việc sẽ có ngay.
– Chuyện gì vậy? – Tôi hỏi.
Mouse nghiêng người đặt tay lên đầu gối chân tôi.
Tôi sống được là mấy, được nhìn thấy đồng loại số lên thân thể mình.
– Tớ nghĩ mình với cậu xứng đáng được một phần thưởng về cái vụ này đúng không, Easy?
– Mình nhường chỗ cậu một nửa đó, Ray.
– Không dám đâu, bạn ơi – Hắn nói. – Tớ không cần tiền của cậu đâu. Tớ thích cái con bé tên là Ruby đằng kia kìa.
Tôi không hiểu tại sao hắn gọi nàng là Ruby nhưng tôi chẳng cần hỏi lại.
– Này, cái món tiền cướp được đó mà.
– Vậy mới ngon lành đó, Easy. – Hắn quay về phía nàng, cười – Em thấy thế nào, cưng?
– Phần đó là của em với Frank. Em không đùa đâu – Tôi tin nàng nói thật, nếu nàng không phải đang nói cho Mouse nghe.
– Frank chết rồi. – Mouse nói với vẻ mặt lạnh như tiền.
Daphne nhìn hắn một lúc chợt nàng nhăn mặt, như tấm vải nhàu nát, rồi nàng run rẩy.
Mouse tiếp tục:
– Ta biết Joppy giết hắn. Hắn bị đánh đập cho đến chết nằm phơi thấy trong con hẻm gần quán bar.
Daphne ngước nhìn, ánh mắt nàng đầy vẻ hận thù cả giọng nói nàng cùng sặc mùi thù hận.
– Thật vậy không, Raymond? – Nàng là một người khác thường.
– Ta nói gạt em hãy sao, Ruby? Anh của em chết thật rồi.
Tôi đã từng kinh qua những giây phút động đất, lần này cũng một cảm giác tương tự: mặt đặt dưới chân tôi như đang rung chuyển. Tôi nhìn nàng để biết sự thật. Nhưng không thể nào tìm ra sự thật được. Mặt mũi đã thịt nàng đã hoá ra một màu trắng bệch – Daphne là một người đàn bà da trắng trắng đến từng chân tơ kẽ tóc.
Chợt Mouse cất tiếng:
– Này Ruby, nghe ta nơi đây. Joppy đã giết chết Frank.
– Không phải tớ giết Frankie! – Joppy khóc thét.
– Sao cậu gọi tên nàng như vậy? – Tôi hỏi.
– Tớ và Frank biết nhau từ lúc nhỏ, Ease, trước khi tớ gặp cậu. Tớ còn nhớ con bé Ruby hồi nhỏ. Đứa em cùng cha khác mẹ. Bây giờ nó to béo nhưng tớ vẫn còn nhớ mặt. – Mouse rút thuốc ra hút. – Cậu là người may mắn, Easy. Tớ để ý theo tên đó lúc xế trưa hắn từ nhà cậu bước ra. Tớ đến tìm cậu thì trông thấy hắn. Tớ lấy xe Dupree bám theo hắn ra phố thấy hắn gặp bọn da trắng. Cậu biết là tớ mắc nợ hắn một thời gian.
Tôi nhìn qua Joppy. Mặt hắn mở to, mồ hôi đầm đìa. Cằm hắn đang chảy máu.
– Tớ đâu có giết Frank, trời ơi. Tớ đâu có thù oán gì. Tại sao tớ lại giết Frank? Này, Easy, tớ có lý do để lôi kéo cậu vô vụ này là để có tiền mua nhà.
– Vậy sao cậu làm ăn với Albright?
– Con bé nói láo. Lão Albright đến gặp tớ nói là con bé giữ tiền! Nó nói láo! Nó không giữ được một đồng xu nào hết.
– Thôi được, nói thế đủ rồi – Mouse nói. – Này Ruby, ta không muốn doạ em những ta cần lấy số tiền đó.
– Anh không doạ em chứ, Ray? – nàng bình thản nói.
Mouse cau mày nghĩ ngợi. Chẳng khác nào ngày trời đang tốt có mây đen che phủ. Chợt gã nhếch mép cười.
– Ruby, em nên nghĩ lại đi. Con người ta dễ bị sa nga vì mãnh lực đồng tiền… – Mouse vừa nói rề rà vừa rút súng ra.
Bất chợt gã xoay người qua bên phải nhắm bắn vô bụng Joppy, hắn trợn trừng mắt kêu rống lên như loài hải cẩu. Hắn vùng vẫy tay bụm vết thương mắc kẹt giữa mớ dây sít chặt vô chiếc ghế. Một lát sau Mouse nhấc nòng súng nhắm bắn vô đầu Joppy. Hai con mắt lòi ra, con mắt bên trái thẫm đầy máu, tạo ra một lộ hổng. Phát súng thứ hai đẩy hắn văng xuống sàn hai chân co giật hồi lâu. Tôi cảm thấy ớn lạnh. Joppy là bạn tôi, nhưng tôi đã từng nhìn thấy bao nhiêu người chết, tôi cùng tiếc cho số phận Coretta.
Mouse đứng ngay dậy nói:
– Ta đi lấy hết tiến về đây, cưng. – Gã cúi xuống nhặt quần áo phía sau chiếc trường kỷ quăng vô giữa người nàng. Gã bước tới phía cửa trước.
– Cứu em với, Easy – Mặt nàng lộ vẻ sợ hãi lẫn hy vọng. – Hắn hoá rồ rồi. Anh còn giữ súng mà.
– Tớ không làm gì được, – Tôi nói.
– Đưa súng đây, để tớ bắn.
Trong khoảnh khắc Mouse đáng đời mặt với cái chết thật khủng khiếp.
– Đừng.
* * *
– Tớ nhìn thấy mấy dấu màu trên mặt đường. – Mouse nói lúc gã quay trở lại. – Tớ đã nói với cậu là tớ giết hắn. Không biết rồi sự việc sẽ tệ hại có nào dù sao hắn phải nhớ lấy bài học. – Giọng gã vui như còn trẻ.
Trong khi hắn nói tôi đi nhặt xác Joppy. Tôi nhặt khẩu súng hết đạn của Mouse đặt vô tay Joppy.
– Cậu làm gì vậy, Easy? – Mouse hỏi. – Tớ không biết, Ray. Tớ nhằm cái nọ lẫn cái kia.
* * *
Daphne đang đi cùng với tôi, có cả Mouse đi theo trên chiếc xe của Dupree. Đi được một quãng tôi quăng bỏ dây trói Joppy xuống bên đường.
– Em có giết Teran không? – Tôi hỏi khi xe vừa qua phố Sunset Boulevard.
– Hình như có, – nàng nói rất nhỏ phải căng tai tôi mới nghe được.
– Em cho là có. Vậy em không biết à?
– Tớ bóp cò, hắn chết tươi. Những rõ ràng hắn muốn tự sát. Tớ bước tới nói cho hắn nghe để cho tớ yên. Tớ giao lại hết số tiền, hắn chỉ cười. Hắn thò tay vô trong chiếc quần sọt của thằng bé rồi hắn cười.
Daphne khịt mũi. Không biết nàng cười hãy nàng có vẻ ghê tởm. – Thế là tớ giết chết hắn.
– Còn thằng bé?
– Tớ kéo nó lại cho tớ. Hắn vụt chạy tới gốc tường ngồi im thin thít.
* * *
Daphne gởi hành lí ở Hội YWCA (Hội Nữ Thanh niên Thiên Chúa giáo).
Lúc trở lại miền đông Los Angeles. Mouse chia tiền mỗi người mười ngàn đô. Gã giao Daphne giữ túi xách.
Nàng gọi taxi, tôi cùng đi với nàng ra tới chỗ cột đèn ngay cua quẹo đón xe.
– Hãy ở lại đây, – Tôi nói. Thấy anh đến mấy con thiêu thân bu quanh.
– Không thể, Easy. Không ở lại được đâu.
– Tại sao? – Tôi hỏi lại.
– Tớ không thể ở lại đây.
Tôi dang tay ra nàng với né tránh chỗ khác, nói:
– Đừng động đến tớ.
– Ta đã làm được chuyện còn hơn cả số vô người em nữa kia, cưng ơi.
– Đây không phải là tớ đâu.
– Em nói sao? Có ai khác hơn ngoài em ra? – Tôi xích lại gần, nàng bước lui ra phía sau túi xách.
– Tớ sẽ kể cho cậu nghe, Easy. Cho lúc xe đến tớ sẽ kể, đừng có sờ vô người tớ. Nếu không nghe tớ sẽ quát ầm lên.
– Có việc gì thế hả?
– Cậu biết rồi. Cậu biết tớ là ai, tớ là người thế nào mà.
– Em đâu có khác gì ta. Chúng ta đều là con người mà, Daphne. Bọn mình như nhau cả.
– Tớ không phải là Daphne. Tên thật của tớ là Ruby Hanks, quê quán ở Lake Charles, Louisiana. Tớ khác với cậu bởi tớ là hai giống người. Tớ là nàng kia đồng thời là cái tôi của tớ. Tớ chưa bao giờ vô vườnthú, chỉ có nàng kia thôi. Nàng đã từng vô đó, nơi đó nàng nhìn thấy cha nàng chết. Còn cha tớ là một người khác. Ông ta trở về nhà lần vô giường tớ như bao nhiêu lần trước vô giường mẹ tớ. Ông ta vẫn giữ thói quen đó cho đến một bữa kia Frank nổ súng giết chết ông.
Lúc nàng ngước nhìn, tôi tưởng là nàng muốn xích lại gần tôi, không phải vì dục tình hãy chuyện ân ái, nàng muốn van lơn.
– Đem chôn Frank đi, – nàng nói.
– Được thôi. Cậu đợi đấy rồi ta cùng đi chôn hắn.
– Tớ không thể. Cậu làm ơn giúp tớ một chuyện nữa được chứ?
– Chuyện gì vậy?
– Nhớ lo cho thằng bé kia.
Thiệt tình tôi không muốn giữ nàng lại. Daphne Monet coi như đã chết rõ. Tôi yên tâm hơn khi nàng quyết định bỏ đi.
Nếu nàng muốn tôi sẽ chỉ giữ nàng lại trong phút chốc thôi.
Tay tài xế dường như đánh hơi được chuyện gì không ổn. Hắn cứ nhìn quanh sợ mất thời gian. Nàng nhờ hắn kéo túi xách. Nàng vô vai cám ơn hắn mà quên đi chuyện bắt tay chào từ giã tôi.
* * *
– Sao cậu lại giết hắn, Mouse?
– Giết ai? – Joppy!
Mouse vừa huýt gió vừa xếp tiền bỏ vô trong chiếc hộp nhái theo kiểu túi xách làm bằng giấy bìa.
– Hắn chính là kẻ gây rắc rối cho cậu đó, Easy. Tớ muốn cho con bé thấy tớ quan tâm việc đó.
– Nàng cũng vì Frank nên mới căm ghét hắn, lẽ ra cậu phải nắm vững chuyện đó.
– Chính tớ đã giết Frank, – Hắn nói. Đến lúc này tự dưng nhìn Mouse nhắc tôi nhớ đến lão DeWitt Albright.
– Cậu giết lão a?
– Vậy thì sao? Cậu nghĩ lão giúp được gì cho cậu? Cậu tưởng lão không dám giết cậu hay sao?
– Điều đó không có nghĩa là tớ phải giết lão ấy.
– Mẹ kiếp sao lại không! – Mouse nhìn tôi với ánh mắt căm giận.
Chuyện chết chóc là vậy tôi đành chịu.
– Cậu thích con bé Ruby à? – Mouse hỏi tôi.
– Cậu định nói sao?
– Nó vẫn tưởng mình là con bé da trắng. Bọn kia lâu nay khen con bé xinh đẹp, làn da trắng mịn màng, vậy mà sao nó lại không thể hoá thân được như một kẻ da trắng. Nó giả vờ rồi cũng chẳng được gì. Nó có thể yêu một tên da trắng, nhưng hắn thì chỉ có thể yêu một cô nàng phải là thứ da trắng chính tông.
– Chuyện này thì ăn nhập gì tới ta?
– Chẳng khác nào chuyện riêng tư của cậu đấy, Easy. Cậu học được ngón nghề cậu tưởng là mình được trang bị đủ tư tưởng của một kẻ da trắng. Cậu cho rằng cái gì hợp lý với bọn đó tất nhiên phải hợp lý vài cậu. Cũng như nàng ngỡ mình là một con bé da trắng. Những trớ trêu thấy, bạn ơi, cậu chưa thể ngờ ra một chân lý, cả hai đều là một bọn nigger đáng thương cả thôi. Đã mang lấy cái nghiệp nigger vào thân thì dùng mơ đến chuyện sung sướng chỉ trừ khi hắn biết chấp nhận số phận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!