Con Quỷ Áo Xanh
Chương 30
DeWitt Albright ngồi gục trên tay lái lúc xe dừng lại ở một khu phố Bắc Santa Barbara, lão chết vì mất máu đã lâu. Tôi bàng hoàng không tin được. Một người như lão DeWitt chưa thể chết ngay lúc này, không thể chết được. Tôi rùng mình chợt nghĩ ra trên đời này có kẻ đi giết một người như lão rồi chúng sẽ đối xử với tôi ra sao đây?
Tôi và Mouse hay được tin này trên radio vào sáng hôm sau lúc tôi đưa hắn ra trạm xe buýt. Tôi vui mừng đưa tiễn hắn đi.
– Tớ sẽ giao lại cả món tiền này cho Etta đó, Easy. Rồi nàng sẽ sân đón tớ trở lại, tớ đã cứu thoát cậu nay lại được giàu thêm ra.
Mouse quay lại nhìn tôi và bước lên xe buýt. Tôi biết tôi sẽ còn gặp lại hắn nhưng không biết lúc đó cảm giác tôi sẽ ra sao.
* * *
Ngay buổi sáng hôm đó tôi ghé lại căn hộ của Daphne, thằng bé đang ở trong nhà. Trong nó có vẻ nhếch nhác. Bộ đồ nó mặc cả tuần chưa thay, mặt mũi trầy bết tùm lum. Nó ngồi một chỗ lặng lẽ. Tôi tìm thấy nó ở trong bếp đang lấy đồ ăn trong bao gạo ra ăn. Tôi đi ngay tới chỗ nó đang ngồi chìa tay ra, nó nắm lấy bước theo vô trong buồng tắm. Tắm rửa sạch sẽ cho nó xong, tôi đưa nó qua nhà lão Primo.
– Chắc là nó không hiểu tiếng Anh, – Tôi nói với lão Primo. – Nhờ ông nói chuyện với nó may ra nó hiểu.
Primo mát tay làm cha. Lão cùng đông còn như Ronald White và rất thương con nít.
– Qua năm sau tôi sẽ trả tiền cho mấy bà vú em mấy trăm đô là để lo chăm sóc cho thằng bé, – Tôi nói.
– Tôi hiểu chứ, – Primo nói. Lão đang ôm thằng nhóc trước ngực. – Tôi biết cổ mấy ba vú em.
* * *
Tôi phải ghé qua nhà lão Carter. Nghe tôi kể lại chuyện Daphne bỏ đi, vẻ mặt lão lạnh như tiền. Tôi kể lại rằng lão Albright cho hay mấy vụ án mạng do Joppy và Frank gây ra. Tôi còn kể thêm về cái chết của Frank và vụ Joppy mất tích.
Nhưng chuyện gây sửng sốt cho lão là khi nghe tôi kể tôi biết Daphne là một con bé da màu. Nàng nhờ tôi nhắn lại nàng thương lão, muốn ân ái với lão nhưng khi về với lão nàng không biết có được hưởng một cuộc sống bình yên. Tôi vô bịa thêm chuyện này vậy mà lão thích nghe.
Tôi kể lại chuyện nàng sắm chiếc áo tấm nắng, đang kể chuyện tôi chợt liên tưởng đến lúc làm tình với nàng, lúc mà tôi vẫn nghĩ nàng là một con bé da trắng.
Nhìn vẻ mặt lão say sưa ngây ngất, tôi nghĩ đến chuyện đen tối mà trong người sôi sục.
– Nhưng tôi gặp phải vấn đề, ông Carter ạ?
– Hả? – Lão còn ngây ngất với cái nhìn lần cuối của nàng. – Chuyện gì vậy?
– Bọn cớm đang theo dõi tôi, – Tôi kể cho lão nghe. – Và nếu không có việc gì khác xảy ra thì tôi phải khai chuyện nàng Daphne. Ông có biết nàng căm ghét ông lắm không nếu ông lôi kéo nàng vô vụ tiền bạc. Nàng có thể liều mình tự sát, – Tôi nói. Tôi không nghĩ là mình vừa bịa chuyện.
– Tôi biết làm thế nào đây?
– Ông đã từng huênh hoang khoác lác về chuyện làm ăn với Toà thị chính.
– Vậy hả?
– Ông hãy nhắn tin qua điện thoại. Tôi định kể ra đây một việc phải nhờ ông góp ý ủng hộ. Bởi lúc tôi đích thân tới đó bọn chúng sẽ tìm cách quấy rầy buộc tôi phải kể ra hết chuyện nàng Daphne.
– Làm sao tôi giúp ông được, ông Rawlins? Tôi mất cả tiền lẫn tình. Ông chẳng ngỡ ngàng gì đến tôi.
– Tôi đã cứu nàng mà ông. Tôi đã giúp nàng thoát ra ngoài mang theo tiền của ông và bảo toàn tính mạng. Lúc mà bất cứ ai là người trong cuộc đều nghĩ là nàng đã chết.
* * *
Ngay xế trưa hôm đó bọn tôi đến Toà thị chính gặp ngài Phó cảnh sát trưởng với lại ngài Phó thị trưởng, Lawrence Wrightsmith. Ngài Phó cảnh sát trưởng người thấp béo. Ông nhìn qua phía ngài Phó thị trưởng định mở lời chào. Ngài Phó thị trưởng lịch sự trong bộ đồ vét mầu xám. Ông vừa nói chuyện vừa vung tay, ông thích hút thuốc Pall Malls. Tóc ông nhuộm bạc khiến tôi thoáng nghĩ ông phải là ngài Tổng thống theo trí tưởng tượng của tôi lúc còn nhỏ.
Vừa nhớ lại trong trí chợt tôi nhìn thấy hai tên cớm Mason và Miller được triệu tập đến.
Chúng tôi đang ngồi bên trong văn phòng Ngài Wrightsmith. Ngài ngồi sau chiếc bàn giấy, sau lưng là viên Phó cảnh sát trưởng đang đứng chờ. Tôi với Carter ngồi phía trước, sau lưng là ông luật sư riêng của Carter. Mason và Miller ngồi trên chiếc ghế dài ở đằng xa.
– Thế đấy, ông Rawlins, – ngài Wrightsmith mở lời. – Ông đến đây báo cáo cho chúng tôi rõ về mấy vụ án vừa xảy ra?
– Dạ phải.
– Ông Carter cho hay là ông đang hợp tác với ông ta.
– Dạ hình như vậy.
– Nghĩa là sao?
– Tôi phục vụ cho lão DeWitt Albright qua trung gian một người bạn là Joppy Shag. Lão Albright thuê mướn Joppy theo dõi hành tung hai tên Frank và Howard Green. Về sau Joppy nhắn lão nên thuê mướn tôi.
– Frank và Howard hả? Có phải là hai anh em?
– Tôi nghe nói bọn chúng có bà con xa với nhau, chỉ biết vậy thôi, không chắc, – Tôi nói. – Lão Albright nhờ tôi tìm ra tung tích của Frank giúp cho ông Carter đây. Cô điều ông không nói lý do truy nã bọn chúng, chuyện làm ăn thì phải kín tiếng.
– Chẳng qua đó là chuyện tiền nong – mà tôi đã kể ra cho ông nghe lần trước đó, Larry. – Cartel nói. – Ông biết mà.
Ngài Wrightsmith nhếch mép cười nhìn tôi nói.
– Ông tìm ra bọn chúng chưa?
– Joppy đã đến chỗ của Howard Green, lúc đó hắn đã biết rõ vụ tiền nong.
– Hắn đã biết rõ như thế nào mới được chứ, ông Rawlins?
– Howard đang phục vụ cho một tay nhà giàu là Matthew Teran. Lão Teran điên tiết lên vì Carter cản trở chuyện lão ra tranh chức Thị trưởng. – Tôi khẽ cười – Chắc là lão muốn chỉ huy ông.
Nghe vậy ngài Wrightsmith cười theo.
– Bởi vậy, – Tôi nói tiếp, – Lão mới nhờ Howard kết hợp với Frank hạ thủ ông Carter dàn cảnh y như một vụ cướp. Nhưng đến lúc xâm nhập vô bên trong nhà tìm thấy ba chục ngàn đô la, thế là mừng quýnh bọn chúng bỏ chạy luôn mà không ra tay thi hành nhiệm vụ.
– Ba chục ngàn đô la nào vậy? – Mason hỏi lại.
– Về sau, – Wrightswith nói. – Có phải Joppy giết chết Howard Green?
– Tôi đang tìm cho ra ẩn số của câu hỏi đó. Ông biết đây, lẽ ra tôi chưa biết được chuyện gì cho tôi lúc bọn chúng truy tìm Frank. Ông biết không, lão DeWitt thăm dò Teran vì hay tin Ngài Carter nghi ngờ lão. Từ đó DeWitt mới để ý tới anh em nhà Greens. Lúc điều tra Howard lại tìm thấy đúng tên của Frank. Lão bên nhờ người đi tìm Frank ở mấy quán bar bán rượu chui quanh khu phố Watts mà hắn thường lui tới.
– Sao bọn chúng lại đi tìm Frank?
– Lão DeWitt muốn tìm cho ra hắn bởi vì lão đang nhằm đến món tiền của ngài Carter, còn Joppy truy tìm hắn để chiếm đoạt cho được ba chục ngàn đô la.
* * *
Ánh nắng sớm mai chiều rơi xuống tập hồ sơ danh sách giam giữ tội phạm màu xanh đặt trên bàn Ngài Wrightsmith. Mình mẩy tôi đổ mồ hôi, tôi cảm tưởng như thế sắp đến lượt tôi có tên trong đó.
– Làm thế nào ông khám phá ra mấy vụ đó, ông Easy? – Miller hỏi.
– Nhờ lão Albright. Lão sinh nghi lúc phát hiện ra Howard chết, khi hãy tin Coretta James bị giết chết lão càng tin chắc hơn.
– Lạ thật nhỉ? – Wrightsmith nói. Mọi người cùng nhìn về phía tôi. Tôi chưa bao giờ bị ra trước vành móng ngựa nhưng vào lúc này đây tôi cảm thấy như mình đang đối mặt với ngài quan toà.
– Bởi vì bọn chúng cũng đang truy tìm Coretta. Ngài biết không, con bé đó hãy lui tới chỗ anh em nhà Greens.
– Tại sao ông không nêu ra những điều đáng nghi đó, Easy? – Miller hỏi. – Sao ông không trình bày lại với chúng tôi khi mà chúng tôi đã cho ông hay rồi?
– Lúc đó tôi chưa hãy biết gì hết. Cả lão Albright và Joppy đáng nhờ tôi truy tìm Frank Green. Khi đó tôi mới biết là Howard Green đã chết, làm sao tôi biết tung tích Coretta như thế nào?
– Ông khai hết đi, ông Rawlins, – ngài Wrightsmith nói.
– Tìm mãi không thấy Frank đâu. Hỏi không ai biết. Nhưng tôi có nghe phong phanh về hắn. Người ta nói hắn điên tiết lên vì hãy tin người bà con bị giết chết, hắn đòi trả thù. Tôi đoán chừng hắn đi tìm Teran. Hắn chẳng biết chút gì về Joppy.
– Vậy ông cho là Frank Green đã giết chết lão Matthew Teran – Miller không che giấu được về kính tởm. – Vậy là Joppy tìm gặp Frank và lão DeWitt Albright?
Tôi biết sao tin kể ra vậy tôi có giữ vẻ mặt vô tư.
– Còn Richard Mc Gee thì sao? Chẳng lẽ hắn tự sát bằng dao à? – Miller đứng dậy bước ra khỏi ghế.
– Tôi không biết gì về hắn, – Tôi nói.
Tôi còn ngồi lại để trả lời chất vấn thêm mấy tiếng đồng hồ nữa. Nội dung vẫn vậy. Chính Joppy mới là tay sắt thủ của mấy vụ án mạng. Hắn giết người để thoả mãn hận thù. Lúc tôi hay tin về cái chết của lão DeWitt tôi đến gặp ngay ngài Carter, ông ta liền quyết định đi báo cho cảnh sát.
Hết buổi ngài Wrightsmith mới cất tiếng:
– Cảm ơn nhiều lắm, ông Rawlins. Đến đây thì ông có thể bỏ lỗi cho chúng tôi.
Theo thứ tự Mason, Miller, Jerome Duffy – luật sư riêng của Carter và tôi lần lượt ra về.
Duffy chìa tay ra bắt và nhìn tôi cười.
– Hẹn gặp ông tại buổi thẩm vấn, ông Rawlins.
– Nghĩa là sao?
– Nguyên tắc là vậy đó, thưa ông. Lúc xảy ra một vụ trọng án, nhà chức trách phải điều tra xét hỏi trước lúc kết thúc hồ sơ.
Nán lại mà nghe ông ta nói chuyện chỉ có nước nhân giấy phạt đậu xe quá giờ.
Ông ta bước vô thang máy theo sau là Mason và Miller.
Tôi đi bộ xuống cầu thang. Từ đây tôi có thể cuốc bộ một mình về nhà. Tôi còn hai năm tiền lương chôn giấu phía sau sân nhà, tôi được tự do. Không còn lo có ai theo dõi, tôi cảm thấy tâm hồn phơi phới. Ta đã trải qua những giây phút khó khăn, rồi cuộc sống nhọc nhằn lại xoay vần nếu muốn tồn tại thì phải nếm đủ mùi đắng cay.
Lúc đang đi bộ xuống cầu thang xây bằng đá granite bên trong Toà thị chính thì Miller trở lại.
– Kìa, Ekzekiel.
– Chào ông cảnh sát.
– Ông đã gặp một người bạn thông minh cực kỳ.
– Tôi không biết ông nói gì, – Tôi đáp, thật ra thì tôi biết hắn muốn ám chỉ điều gì rồi.
– Ông tưởng Carter đến bảo lãnh cho ông được trả tự do vì vi phạm luật lệ giao thông, khạc nhổ và phá rối trật tự công cộng hay sao?
– Sao tôi phải lo đến mấy chuyện đó?
– Ông cần phải biết, Ekzekiel, – Miller đưa khuôn mặt gây guộc sát gần tôi, tôi ngửi thấy mùi rượu bourbon, Wintermint pha lẫn mùi mồ hôi – bởi tôi cũng phải biết.
– Ông biết để mà làm gì?
– Ta đang cầm giữ nguyên cáo, Ezekiel, hắn có dấu tay không giọng ai trên đời này.
– Có thể là Joppy. Khi tìm được hắn ông mới biết được.
– Cũng có thể. Nhưng hắn là tay võ sĩ quyền Anh. Sao hắn lại bỏ nghề để cầm dao.
Tôi không biết nói sao đây.
– Nói ra đi, tên kia. Nói ra mau ta sẽ tha cho mi. Ta sẽ bỏ qua chuyện tình cờ mi liên can tới tất cả những chuyện này và đã từng ngồi uống rượu với Coretta ngày buổi tối trước lúc nàng bị giết chết. Đụng tới ta bảo đảm mi ngồi tù suốt đời.
– Ông thứ so lại dấu tay Junior Fomay xem sao.
– Ai kia?
– Tay bảo vệ quán rượu của John. Có thể trùng hợp với hắn.
Tôi ngỡ ra một điều có thể lúc này là khoảng thời gian cuối cùng tôi còn được tự do bước đi trên bắc cầu thang Toà thị chính. Tôi còn nhớ rõ khung cửa sổ bụi bặm, ánh sáng nhợt nhạt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!