Con Rể Bố Là Anh
Phần 1
“Nhà có con gái chưa chồng”
Đó là nguyên vẹn cái biển bố tôi dán lên cổng để giao bán con gái. Không quá phô trương nhưng mà lộ liễu khiến tôi phát hờn.
Nhưng bạn đừng vội vui mừng. nhiều anh chàng cũng thử sức bấm chuông làm quen. nhưng khi tiếng chuông rung lên, cái thứ lù lù to tướng lông lá đầy mình, hai mắt tròn xoe nhưng sắc bén sẽ thò ra nhìn. Và tính sơ qua thì nó cũng 4-50 chục cân có dư ấy chứ. Đủ lớn để xơi mất 1 cặp giò của thanh niên trưởng thành rồi còn gì.
Đây là một câu chuyện có phần vô cùng hài hước của gia đình tôi, và có lẽ cũng là cả cái Phố này.
Tôi là Tiên… nếu bạn hiểu thì đúng là Tiên trong chữ cô tiên đấy. đơn giản vì nhà tôi có một đống ông anh trai và một mình tôi là con gái.
Và khi một con gà mái ở với một đống con gà trống thì bạn cũng hiểu. tính cách của nó sẽ theo chiều hướng như nào rồi.
-ê… tin tin… mày làm ơn đừng mặc đồ của tao đi được không?
-em thấy anh vứt lăn lóc nên mới mặc thử ai ngờ thấy nó đẹp
-đẹp nỗi gì… nhìn như cái váy ý… trông chả khác cởi chuồng.
Tôi cau may.
-anh không thấy nó đẹp đúng không? Nhưng mà em thấy đẹp
-đẹp hay không trả tao áo.
-không được… em giặt rồi là của em
-này này… bộ này chiều tao đi đá bóng đấy. cởi ra nhanh không chết với tao.
Anh tôi nhảy lên. Tôi chạy ra sau lưng bố.
-bố.. bố… cứu con
-gì đấy hai đứa.
-nó lấy áo con chiều không có gì để đi đá bóng
-anh ý vứt đi con nhặt được
Bố tôi cười vì hai đứa con còn lại trong nhà với bố đang nô đùa nhau.
-thôi… Tiên… trả anh cho anh đi đi
Tôi quay lại cau mày
-bố cho cái áo khác đây
Bố lôi ra cho tôi cái áo màu cam… nhìn trông BD vãi linh hồn. Anh tôi nén cười.
-gì đấy bố.
-cái này hôm trước bố thấy cô bán áo nói. Nó là hàng giới hạn. Mà nếu con mặc nó vào gặp ai mặc áo giống mình sẽ yêu người đó trọn đời đấy.
Tôi tròn mắt. Anh tôi phá ra cười
-con nghĩ đứa nào mặc cái áo này như nó chắc chắn bóng 100%
-người ta sẽ nghĩ con gái bố là bóng đực còn đứa kia là bóng cái. Suy ra cũng hợp lý và thực tế cũng rất hợp tình
-nài nài nài… sao anh dám …
-thì chả… mày suốt ngày mặc quần áo của hội tao.
Hai đứa chuẩn bị đánh nhau thì bố chen vào.
-thôi… đừng nói em thế không em ế đấy.
-thì ế rồi mà bố… có ai chứa đâu.
-ai bảo không ai chứa?
-anh cứ thử xem.
-tao không cần thử.. tao cá hẳn 1 tháng lương, nếu như mày đi ra đường mà gặp thằng nào mặc áo giống mày thì chắc chắn BD.
-thật nhá.
-ok… mang về đây tao xem.
-được rồi. anh cứ chờ đấy… em ra đường đây.
Tôi đi ngay ra đường. thật ra trong lòng vẫn thấy ngại ngại vì cái áo cam tôi mặc trông rất buồn cười. có vẻ nhìn nó khá nổi bật trước đám đông.
Và đúng như vậy… ai đi qua cũng ngước nhìn tôi và nhìn xuống chân tôi. vì thật ra đây là cái áo Nam khá rộng mà nếu một đứa con gái chân ngắn lạc loài trong nhà như tôi thì việc bố mua áo quá dài là chuyện rất đỗi bình thường.
Tôi có bị hiểu lầm không nhỉ. Bình thường tôi cũng đã rất ngầu rồi nhưng mà giờ cái áo màu cam tai hại này có lẽ sẽ khiến tôi không giống bất cứ ai trên đời này. càng đi tôi càng thấy nhiều người nhìn tôi hơn… cái nhìn đầy chất chế giễu, như tôi là đứa con gái ngoài hành tinh.
Anh tôi phóng xe đi qua.
-nhà có một nàng tiên… thử một lần chơi lớn xem thiên hạ có hết hồn.
Tôi quay ra lườm… nhưng lóe lên trong đầu một suy nghĩ rất chi là điên rồ.
Tôi bới tóc mình ra. Giũ nó lên bù xù.
nếu tôi giả điên thì sao nhỉ. Thì ngày mai mấy anh chàng trong cái phố này, cái công viên này sẽ đưa tôi lên trang nhất báo. Và trong danh sách những con tâm thần cần phải tránh xa… và thế là tôi lại tiếp tục ế trong vui vẻ.
Tôi cười cười kéo tóc mình ra… giũ lên xù xù đúng kiểu, vừa đi vừa cười một mình khoái chí. Gặp bất cứ chàng trai nào cũng chặn lại cười cười
-anh có thấy em xinh không?
-này… cô ta bị sao thế
Tôi nghe mấy cô bạn gái của cành đàn ông này nói. Tôi thấy vui
-chắc cô ta bị hâm đấy.
-thôi đi đi… không phiền.
Họ lôi nhau đi, tôi nghe đâu đó câu nói
-eo… trông cũng xinh đấy mà hâm. Phí nhờ
-Anh nói gì vậy…
-à,… anh nói đùa thôi mà
-anh chết với em…
Tôi thích chí đi lại trêu thêm mấy cặp nữa.
-anh ơi… anh có phải người yêu em không? Về với em đi… em nhớ anh nhiều lắm.
Tôi bám theo mấy cặp đôi… thấy cánh con gái có vẻ tức cánh con trai càng khiến tôi muốn phá hoại hơn.
-anh ơi… cho em xin bát cơm… sáng em chưa ăn…
-eo… nhìn xinh thế này chả giống ăn mày gì cả.
Tôi ngẩng lên nhìn… đám con trai này có tay săm trổ… trông có vẻ cũng không được đàng hoàng… tôi lùi lại .
-à… xin lỗi… tôi nhầm.
Tôi tính rút lui thì bị chúng chặn lại trêu.
-này em… hâm thật hay hâm giả đấy.
-à… à…
-hay đi với bọn anh bọn anh cho ăn ngon… cho mặc đẹp…
Mấy tay này làm tôi thấy kinh tởm quá… tôi lùi thì va vào tên đứng phía sau
-công an phường ra kìa
Cả hội ngoái nhìn theo hường tay tôi chỉ. Tôi 3 chân 4 cẳng chạy thoát thân.
-chưa kịp ngẩng lên đã va vào một tên nào đó
-ái…
Tôi ngã xuống. cái tên kia giật mình đứng đó nhìn rồi sau khi lấy lại linh hồn mới ngồi xuống nhìn tôi.
-này… cô sao thế?
Tôi cũng đã hết choáng váng vì cú va…nhưng lại ngây ra vì tên con trai trước mặt. Lần đầu mà tôi gặp… nhưng mà hình như tôi đã quen hắn từ kiếp trước rồi thì phải… đúng không? sao tôi thấy hắn có gì đó thân quen lắm.
Đôi mắt hắn nhỏ… mắt hàn quốc. cái mũi cao, nhưng nước da lại ngăm ngăm vì nắng trông rất khỏe mạnh. Quan trọng hơn cả là hắn mặc một bộ đồ thể thao màu cam… cơn lốc màu da cam… và hắn khiến cho tôi giống một ai đó trên cõi đời này. thấy tôi đơ ra hắn gọi.
-này cô ơi, này chị ơi… chị có sao không?
Hắn lay tay tôi, cú va chạm khiến tôi có cảm giác như nguyên dòng diện 3 pha chạy và người, tôi run. Đây không phải là lần đầu tôi có cảm giác ấy. uh đúng rồi, nó giống cảm giác lần đầu tôi hôn… giờ… tôi bị tiếng sét ái tình rồi hay sao ý… tôi lại rung động rồi thì phải. tôi có điên rồ không khi tôi chỉ gặp anh ta có vài phút trước. sao tôi lại có cảm giác thân quen, muốn gần anh ta thế nhỉ? Anh ta nhìn tôi lo lắng
-này cô ơi, cô nhà ở đâu để cháu đưa về.
Tôi cau mày, thằng ngu này, tôi mới có 25 sao gọi cô như thế. Tôi tự nhiên giật mình sờ lên đầu. nó rối tung lên. trông tôi giống con hâm thật sự… sao lại tệ thế này.. tôi xấu hổ với hắn… mặt tôi đỏ lên tưng bừng, nhưng nếu giờ này tôi nói tôi ổn. thì hắn sẽ cười vào mũi tôi và biến mất không tăm tích. vì vậy… tôi cần biết hắn là ai, nhà ở đâu, làm gì?
Tôi cúi xuống nhìn hắn một lượt cười cười. tôi cứ hâm thật đi, để xem hắn nói gì.
-anh… chúng nó cứ trêu em.
-ai trêu cô.
-chúng nó.
Tôi chỉ ra đằng sau dù ở đó chả còn ai đứng cả, mọi người vẫn hối hả với công việc của mình.
-làm gì có ai. Thôi cô về đi. cô nhớ nhà không?
Tôi lắc đầu. tên đó thở dài nhìn tôi thương hại.
-không nhớ nhà thì không được đi lung tung không lạc đấy.
Tôi ngây ngô.
-giờ biết tìm nhà cho cô ở đâu bây giờ .
Tôi khẽ tủm tỉm cúi xuống không để hắn biết tôi cười. còn hắn thì khuôn mặt tỏ rõ sự lo lắng.
-hay để tôi đưa cô ra công an phường nhé. họ tìm nhà cho cô nhanh thôi.
Tôi gật đầu, nhưng tôi biết, nếu ra phường mấy ông ấy sẽ nhận ra tôi. vậy thì kế hoạch cua tôi đổ bể mất. Cho nên khi đi gần đến đó tôi phải đánh lạc hướng. anh ta…
-nhà em ở bên kia kìa.
-đâu…
Hắn nhìn theo tay tôi rồi dắt tôi. tôi nắm chặt lấy tay hắn như sợ hắn chạy mấy, mùi thơm đàn ông rất rõ ràng. Tôi ngẩng lên khẽ liếc. từng đường nét rất Nam tính. Nếu như hắn ta có người yêu thì sao nhỉ? Không sao… tôi sẽ đập chậu cướp hoa. Nhưng mà nếu hắn có vợ rồi thì tôi đành hâm cả đời trong mắt hắn . vậy. cho nên vừa đi tôi vừa cầu trời rằng hắn còn ế vô hạn như tôi. và chúng tôi sẽ…
-nhà em bên kia
Tôi đưa hắn đi vòng vo mãi, hắn có vẻ sốt ruột.
-này cô, tôi hẹn bạn đi đá bóng mà giờ muộn mất của tôi rồi.
-chỉ cho đúng không thì cứ về tạm phường chốc tôi đón nhé.
Hắn ta dắt tôi về phía công an phường. tôi thấy giận, cái đồ ích kỉ, chỉ ham đá bóng mà không nhiệt tình giúp đỡ. Chứng tỏ không phải người tốt rồi. tôi mở to mắt nhìn. Đôi mắt ngấn nước vì giận…. thấy ghét quá… thất vọng vì bức tường cao dựng lên cho hắn sụp đổ rồi. tôi vùng vằng.
-đi đi, không cần đưa gì hết.
Hắn ta đứng đơ ra.
-sao cơ.
-đi đi…
Tôi ngồi xuống không chịu đi… hắn ta cau mày ngồi xuống sốt ruột.
-này cô… đừng thế chứ… chịu khó vào đó đi.
Tôi không nói gì mà hậm hực đứng lên bỏ đi, chân đi như chạy. tôi rẽ vào cái ngõ trước mặt.cổ họng tôi nghẹn ứ… tôi ấm ức… thất vọng… muốn chửi cái thằng khốn nạn đó mà lại nghĩ ,cóc khô gì phải buồn vì cái loại rẻ rách… loại ích kỉ… loại không có tình người… vậy tôi chả có gì để tiếc nuối về hắn nữa.
Tôi cắm cổ đi thật nhanh. Người đi đường vẫn nhìn cái đầu xù của tôi nghi ngại.
-này cô ơi…
Tôi nghe tiếng gọi sau lưng mình nhưng không thèm dừng lại.
-này cô ơi.. cô đi đâu thế. Xa chỗ mình gặp nhau rồi đấy. nhớ nhà không mà đi.
Tôi dừng lại ngẩng lên, đôi mắt đầy nước mắt khiến hắn ta giật mình chột dạ. Hắn đơ ra, còn tôi không nói gì mà cắm cổ đi nhanh như chạy. hắn vẫn chạy theo và tóm tay tôi.
-này cô ơi.. đừng đi nhanh như thế. Cô có nhớ nhà không nói tôi nghe xem nào.
Hắn khuôn mặt bắt đầu tỏ rõ sự lo lắng. tôi vẫn không nói gì. Tôi đứng im quay đi.
-giờ tôi đưa cô đi tìm nhà cô nhá… đừng chạy lung tung
Hắn tỏ ra lo lắng rồi đó. tôi lại thấy có gì đó vui vui trong lòng. Hắn tóm cánh tay tôi rồi cầm điện thoại nghe.
-khéo em không đi cùng các anh được rồi, em có việc gấp lắm anh ạ.
-ôi… em xin lỗi các anh, việc đột xuất quá ạ. Mẹ em đi viện
Tôi ngẩng lên nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi, hai đôi mắt chúng tôi gặp nhau, sét lại đánh trúng đầu tôi cái nữa rồi.
lần này tôi thấy xúc động vì rõ là cuộc gặp này của hắn cỏ vẻ rất quan trọng mà hắn dám bỏ đi vì tôi. tôi thấy cảm kích quá.
-này cô ơi, sắp tối rồi, hay tôi đưa cô về nhà tôi nhé. Nhà tôi gần đây thôi.
Tôi nghe được câu đó mừng như mở cờ, hắn dám đưa tôi về nhà chứng tỏ chưa có vợ. tôi đứng nhìn hắn ngây ngô rồi gật đầu.
Đi theo hắn một quãng thì hắn quay lại hỏi.
-cô đói không?
Tôi lại gật đầu, hắn đi và mua một đống đồ ăn rồi xách đi cùng tôi, tay vẫn giữ bắp tay tôi. mà chỗ đó thấy ấm ấm, thích thích kiểu gì….
Nhưng cái hay ho nhất vẫn chờ tôi phía trước… trên cái cổng nhà mà hắn đang dắt tôi vào… cũng có một cái biển ghi dòng chữ… “nhà có trai 29 chưa yêu”
Tôi mừng như bắt được vàng… cầu trời cho trai 29 là hắn… thì tôi sẽ tấn công… ngay cả việc mang bom nguyên tử đến nhà hắn thả tôi cũng làm được… cứ để tôi.
Sau khi bấm chuông, một cô gái khá xinh đi ra mở cổng. cái nỗi vui mừng của tôi tụt mất một nửa.
-anh… ai đấy?
-không biết… cô ấy bị lạc gần đây nên đưa về…
-nhỡ người ta lừa anh thì sao… hâm gì mà lại…thế.
-đừng nói thế… đưa cô ấy vào rửa tay hộ anh.
Hắn ta đi vào nhà với tôi, đứa bé lon ton đi ra thấy anh ta thì vồ vào chân. Anh ta cười cười bế nó lên.
-tít không chơi với mẹ ư… ba thơm nào.
Anh ta thơm thằng bé, còn tôi… ôi lậy chúa … cả bầu trời của tôi tối sầm… thằng khốn đó.. có vợ không đeo nhẫn còn giả nai tơ… đi lừa con gái nhà lành. lần này cái nỗi vui mừng của tôi còn rơi xuống tận 18 tầng địa ngục ấy chứ.
Cơn ấm ức kèm theo nỗi thất vọng tràn trề trong cổ họng…tôi đứng đơ ra, hai mắt mở to tướng nhìn.
-chị ngồi đây…
Cô gái kia lay tay tôi, tôi đứng im. Hai mắt rưng rưng nhìn hai người đàn ông đó…
-chị ơi… để em đưa chị ra rửa tay nhé…
tôi không nói gì mà đơ ra đó… tôi cùng không đi theo cô ta… tôi tính quay lưng bỏ đi thì cô người phụ nữ đi vào.
-ai đến nhà mình đó con.
-mẹ… cô này bị lạc nên anh Sơn đưa về.
-cô ấy không vào công an, nên con không dám bỏ ngoài đường.
-vậy hả… con cái nhà ai, trẻ đã bị thế này thì khổ thân
Người đàn bà nhìn tôi thương hại… tôi giờ mới thấm cái nỗi ngại mà bây giờ nếu tôi mở mồm ra nói tôi không điên thì tôi… nhục… mà thế này thì… Cũng nhục.
Thôi được rồi, tôi đã diễn thì cố mà diễn cho sâu, rồi chốc nữa nghĩ cách mà chuồn về. tôi đi theo cô gái kia vào nhà tắm rửa tay rồi đi ra. Ngồi lên ghế cạnh mẹ hắn ta.
-sao nay nói đi chơi bóng với bên nào cơ mà.
-Nhưng giờ vướng cô này nên muộn rồi, con gọi điện thôi rồi.
-thôi thì ở nhà tắm rửa đi rồi ăn cơm.
Mẹ hắn giọng rất nhẹ nhàng
-tít sang mẹ bế cho bác đi tắm.
Tôi lại lần nữa đơ ra… tsb muốn chửi thề… cái tên khốn kia, là bác mà xưng ba như đúng rồi… ấy thế mà tôi cứ tưởng… tôi thở phào.
-mẹ trông cô này tí, con vào thay quần áo
-uh… đi đi
Hắn ta đi vào trong… tôi nhìn theo… thấy ấm lòng… thấy hắn đẹp và sáng như một vầng hào quang… cứ làm tôi đau tim tôi lại càng thích hắn… ôi… soái ca lòng tôi đây rồi. tôi bị trúng trăm ngàn mũi tên của thần tình yêu rồi . cho nên , dù hắn có đưa tôi qua bao nhiêu thằng trầm cảm xúc dù chỉ hai tiếng thôi. tôi lại thấy nó dài như chúng tôi quen nhau từ lâu lắm rồi.
-lại đây bác chải đầu cho.
Trong lúc tôi đang nghĩ rối bời thì mẹ hắn đã cầm cái lược. nhẹ nhàng với tôi khiến tôi xúc động… tôi ngồi im… cố mà diễn. mẹ hắn chải đầu rồi buộc tóc cho tôi. mẹ tôi bận lắm, lâu rồi cũng không quan tâm tôi như vậy… tự nhiên tôi thấy tủi thân quá. tôi khóc… nước mắt tự nhiên chảy ra. Mẹ hắn nhìn tôi.
-con sao thế… chờ chốc nữa Sơn nó tắm xong rồi cô bảo nó đi hỏi xem nhà con chỗ nào.
Tôi im không nói gì
Anh ta tên là Sơn.. mà Sơn Tiên tức là cô tiên ở trên núi… cũng hay và hợp.
Hắn ta tắm xong đi ra. Trên người lại nguyên bộ thể thao đen, nhìn đẹp hơn hẳn cái bố cơn lốc da cam kia… nhưng thấy tôi cũng giật mình.
-ơ… hóa ra cô này trẻ thế á… từ nãy con cứ tưởng
-xinh xắn thế này mà bị thì tiếc nhỉ.
Tôi ngồi im nghe họ bàn tán
-Sơn…chốc con ra hỏi quanh đây xem có ai biết cô bé này không, chắc tầm 23-24 thôi… trẻ mà.
-chắc học nhiều bị ngộ chữ hay bị…
-đừng nói vớ vần tội người ta. Anh nghe mẹ nói chưa?
-vâng, con biết rồi
Cô em gái hắn đi vào nhìn tôi cười cười.
-Bạn này có cái áo giống áo mẹ mua cho anh Sơn nhỉ?
-giống đâu mà giống. áo này to. con mi nhon khác
-hôm đấy mẹ cũng chọn cỡ to mà sao nó ra cỡ nhỏ. Họ gói nhầm ý. hình như giống Sơn ạ
– anh để đâu mang ra xem đi
Hắn đứng lên đi vào nhà mang cái áo giống cái của tôi nhưng là của nữ, nhỏ hơn cái áo tôi mặc nhiều.
-ơ… có khi nhầm áo thì phải… hôm đấy… cô bán hàng còn đùa mẹ là nếu ai mặc áo còn lại của cái này sẽ là người yêu con…
Tôi đơ ra, bố tôi cũng nói thế…. hay ông trời đã sắp đặt cho chúng tôi rồi. hắn ta cười gãi đâù.
-lấy vợ không thôi cũng sợ thật nhưng lấy vợ như này thì con… không dám nghĩ đến.
-như này chăm mình còn không xong thì chăm gì con chứ.
Tôi khẽ cau mày rồi lại giãn ra… cúi xuống không nhìn mà lặng lẽ ăn. Ăn và nghĩ cách làm thế nào để về nhà. Chứ chả nhẽ tối nay tôi ngủ đây với mẹ hắn. vậy thì bố và 3 ông anh tôi sẽ sôi lên sùng sục để đi tìm, vì tôi đâu có mang theo điện thoại.
Anh ta nhìn tôi một lúc rồi mang cái điện thoại ra chụp hình tôi. có lẽ sẽ mang ra đường để hỏi xem tôi con cái nhà ai. Tôi vẫn ngồi im. Hai mắt lơ ngơ như mình dở thật. Anh ta chụp xong thì đi ra ngoài.
-này… chốc về ăn cơm nhé. Không thấy thì cứ về mai mình báo công an họ tìm cho.
-vâng, con đi tí xem thế nào.
Anh ta mặc nguyên cái bộ đó, tay đút túi đi ra đường. tôi ngồi không nói gì hết, hai mắt vẫn mở to, thi thoảng đứa bé đi lại thì cười với nó. tôi ngại…vừa vì tôi đang diễn cảnh mình hâm, vừa vì người phụ nữ này là mẹ anh ta, mà tôi thích anh ta nên tôi phải qua cửa ải này.
Giả ngu cũng có một điều hay ho. Tôi ngồi im nghe mẹ và em gái anh ta kể xấu anh ta, người gì mà xấu tính vậy, bảo sao lại ế đến tận giờ này. nhà có trai 29 chưa vợ ư… tôi khoái câu đó rồi, nếu anh ta đến nhà tôi, thấy cái biển của bố tôi không biết có mừng như tôi không nữa. ôi… tôi hồi hộp quá.
Mãi sau anh ta đi về, nhìn tôi rồi thở dài.
-không thấy ai biết ạ.
-vậy chắc nhà nó cách xa đây rồi đi lạc về. thôi ăn cơm đi, mai mình báo công an cũng được.
-thế tối nay cô ta ngủ với ai.
-ngủ với mẹ chứ chả nhẽ lại ngủ với anh.
Mẹ anh ta và em anh ta khẽ cười.
-anh nhát gái thế à?
-không phải nhát, tao chỉ ngại tối cô ta khùng lên thì khổ mẹ thôi.
-không sao đâu. thấy nó hiền mà, ngồi im từ nãy không nói gì.
Tôi vẫn cố nén cười, anh ta là cái đồ nhát gái, vậy thì để tôi… tôi sẽ làm gì để anh ta thấy tôi đang quan tâm anh ta nhỉ. Từ từ đã… giờ cái bụng tôi đang căng lên vì buồn tè nên chưa nghĩ ra được. tôi ấm ức trong ruột quá rồi. tôi đứng lên, nhìn trước sau…
-con sao thế…
-cháu… cháu… đi… đi…
Tôi ấp úng, mẹ hắn ta cũng hiểu ra.
-để bác dắt đi vệ sinh nhé.
Tôi gật lia lịa. đi theo bà vào nhà vệ sinh. Nhưng khi vừa giải quyết xong thì tôi thấy cái bút bi để trên cái giỏ đồ. Trong đầu lóe lên một tia suy nghĩ. Tôi phải về chứ không thì ông bố và 3 ông anh hổ đói của tôi sẽ táng chết tôi mất… cho nên tôi phải nghĩ cách để về.
Tôi nhìn quanh xem có mảnh giấy nào không? cuối cùng đành lòng phải gấp tờ giấy vệ sinh lại và ghi số điện thoại của bố vào đó. cầu trời cho mọi người nhìn thấy nó. tôi nhét nó nửa chừng vào túi quần rồi đi ra, tính chốc sẽ làm rơi nó ở chỗ nào dễ nhìn cho mọi người thấy.
Ăn cơm xong, cô em gái hắn mới đứng lên đi dọn dẹp hắn ngồi đó vui vẻ chơi với thằng bé con như hai cha con thực thụ. Người ta nói đàn ông yêu trẻ con thường rất dễ thương… nguyên cái điểm này tôi đã chấm hắn mười rồi đấy nhé…tất cả các điểm tôi cũng chấm điểm tối đa… trừ điểm dịu dàng với con gái.
-Nào, ra mẹ cho uống sữa nào tít.
Anh ta đặt nó xuống, thằng bé đi ra chỗ tôi, thò tay vào cái túi quần tôi đang nhét nắm giấy nửa chừng, vỗ đùi tôi cười cười rồi nghịch. Cô em gái sợ tôi sẽ khùng lên với nó nên tiền lại kéo nó ra.
-ra với mẹ để cô ngồi.
Cô gái đó nhìn tôi rồi khẽ nhún mày.
-ơ anh ơi., bạn ý có cái gì trong túi kìa.
-đâu
Anh ta ngồi dậy khỏi ghế, nhìn tôi..
-hình như mảnh giấy trong túi quần.
-uh… lúc nãy quên không nghĩ ra, có khi người nhà họ để giấy vào túi.
Anh ta tiến lại nhìn tôi soi xét e dè
-mày thò tay vào lấy đi.
– bạn ý có cho không?
-thì tao ngồi đây trông rồi, đừng sợ.
Tôi muốn cười cái thái độ của anh ta, nhưng phải nén lại. cô em gái ngồi xuống cạnh tôi
-cho tớ mượn cái giấy trong túi bạn nhé. Nếu có số điện thoại thì tớ gọi về cho mẹ bạn nhé.
Tôi gật đầu như đúng rồi. cô gái rút cái mảnh giấy đó ra.
-đúng là có số điện thoại đây anh ạ.
-đâu, đưa đây
Hắn ta cầm cái mảnh giấy lên rồi đọc
-091…
Anh ta đứng lên cầm điện thoại bấm mà không cần đọc lại. 10 giây… 20 giây…anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy hi vọng… ngay lúc này tôi lại chẳng muốn về, tôi muốn ở đây để thấy cái tên mắt hí chân dài đó… tôi không muốn xa hắn chút nào luôn… trời ơi…
-alo ạ
-nhà bác có phải có một cô con gái đi lạc không ạ.
-vâng…
-bạn ấy không nhớ đường về. bác qua đón giúp cháu được không ạ.
-nhà cháu ở gần cây xăng Nam Hòa…
-vâng. Bác cứ đến cây xăng cháu ra đón ạ.
Hắn ta cúp máy khẩn trương. Rồi nhìn tôi
-nhà cô ấy cách đây cũng không xa đâu.
-vậy con đi ra cây xăng đón nhà người ta đi.
Mẹ hắn cũng giục, hắn gật đầu đi ra. Hai mươi phút sau… bố tôi cùng đoàn hộ tống đã đến, ba ông anh cao ngồng của tôi cùng bố đi vào nhà, ông anh thứ hai tôi cũng có cái mắt hí sắc bén nhìn tôi như đang rất tức giận.
-chào chị ạ.
-cháu chào bác.
Mẹ hắn nhìn 4 người đàn ông của tôi bất ngờ… có lẽ trong lòng cũng có chút hoang mang.
-chị cho tôi xin cháu về, xin lỗi chị vì mấy trò trẻ con của cháu.
Bố tôi nhẹ nhàng nói.
-không có gì.. cháu nó đi lạc con tôi đưa về, nếu không có số điện thoại thì tôi cũng định mai ra báo công an phường.
Bố tôi nhìn tôi khẽ cau mày. Trò đùa này quá giới hạn rồi … thật mất mặt…
không bàn tán nhiều, bố tôi xin phép đón tôi về luôn. Tôi lưu luyến hắn ta quá mà hắn ta cứ bình thản như tống tôi ra khỏi nhà là vui lắm. sao không lưu luyến tôi đi… đau lòng.
Giờ tôi phải đối mặt với 4 người đàn ông này thế nào đây. tôi ngồi im bên cạnh bố, ông anh cả lái xe trong im lặng, ông anh hai ngồi ghế trên quay xuống nhìn tôi.
-nói cho bố biết có chuyện gì đi con kia.
-em…
Tôi không biết mở lời sao nữa….
-em…
-có đời thuở nhà ai giả điên bỏ nhà đi chơi không. trend mới ở đâu ra đấy. mày định khởi sướng phong trào đấy à?
-là tại các anh ý.
-tại bọn tao cái gì?
-các anh cứ trêu em.
Mấy ông anh tôi phì cười vì cái vẻ ngốc nghếch của tôi.
-mày thấy bố từ nãy có nói câu gì với mày không… bố chán mày lắm rồi.
-tao còn ném cả mẹ con con bông giữa đường để chạy đi tìm mày. Mẹ còn đang khóc với cô huế ở nhà kìa, chỉ sợ mày bị chúng nó bắt cóc. Vậy mà mày…
Tôi vẫn ngồi im nghe mấy ông anh tôi xỉ vả.
-Tiên ơi là Tiên, đúng là chữ Tiên với chứ Điên cách nhau có vài milimet. Lần này bố mà đánh mày thì không trượt phát nào, bọn tao cũng ủng hộ
-các anh thôi đi, đừng có mà nói không bố lại mắng em.
Tôi quay sang cười cười nhìn bố, bố tôi không nói gì mà quay sang nhìn tôi thờ dài chán nản.
-em thấy thằng đó trông cũng được đấy, hay con Tiên nhà mình thích nó thì giả hâm theo nó về.
-mày thích nó à Tiên.
Tôi ngại ngại ngồi im.
-nhưng mà giả điên vào nhà người ta thì bị đánh trượt từ vòng gửi xe rồi em ạ. Vé vào trận chung kết coi như đã bán hết. Em làm khán giả đi
Hahaha
Tôi ấm ức vì bị trêu, tôi kéo tay bố
-bố bảo các anh ý đi, cứ trêu con.
Bố tôi quay sang nhìn tôi không nói, rõ là vẫn đang giận mà. Xe đỗ trước cổng, tôi trèo xuống đi vào nhà, mẹ tôi đang ngồi trên ghế ngóng, thấy tôi đi vào thì cấm cái cán chổi lông gà quát tôi.
-mày chơi ngu thế hả con. đi với đứa con trai nào hả?
tôi đứng im…Bố tôi đi vào, khuôn mặt cau có.
-thôi đi, đánh con làm gì?
Bố tôi quát mẹ rồi ngồi xuống ghế. Ba ông anh cùng mẹ tôi cũng ngồi xuống nhìn tôi như tội đồ đang bị xử đẹp. Tôi ngồi im ái ngại.
-giờ mày tính sao?
-cho con đi tắm cái.
-mày xin lỗi bố mẹ đi rồi làm gì thì làm.
-con xin lỗi bố mẹ.
-từ giờ đừng có chơi trò đấy, lớn rồi, nghiêm túc mà lấy chồng đi. trẻ con mãi sao được.
-bố nói đúng đấy,mày lấy chồng đi cho nó trưởng thành.
-bố con anh cứ chiều nó nên mới thế.
-em thôi đi, con cái nó vậy đánh nó làm gì. Hỏi xem nó ăn chưa rồi kêu nó lên tắm rửa
-đấy, anh cứ thế bảo sao nó bướng cơ.
-mẹ cứ yên tâm, nó ngang con đánh cho trận, mẹ không phải động tay.
tôi ngồi nhìn mọi người bàn tán về mình rồi đứng lên.
-cho con đi tắm.
-tắm rồi đi ngủ đi, muộn rồi.
Mẹ tôi nói vọng theo.
-mai con có đi làm không?
-có ạ
-thế mà còn chơi đến giờ này.
Tôi cười cười. thế là thấy tôi bố mẹ hết lo lắng. tôi tắm xong lên giường, tôi tự nhiên lại thấy nhớ hắn. tôi muốn thấy hắn nhưng chẳng nhẽ lại chạy sang nhà xin số hắn sao?
Tôi phải làm thế nào nhỉ. Tự nhiên lóe lên trong đầu suy nghĩ. Tôi đứng lên đi xuống phòng bố. ngập ngừng gõ cửa.
-bố,mẹ… con nhờ cái.
Mẹ tôi mở cửa, bố tôi đã nằm trên giường, tay cầm quyển sách đọc.
-gì đấy con.
tôi bước lại. nhìn bố ngập ngừng
-bố…. bố cho con mượn điên thoại.
-Điện thoại con đâu.
-đây.
-hết tiền sao?
-không… con…. con
Tôi ngập ngừng, ngại ngại… chưa bao giờ tôi khó mở lời như lúc này nhưng nếu để mai lấy thì tôi không biết nó sẽ trôi về đâu.
-con muốn lấy số điện thoại.
-số điện thoại của ai
Mẹ tôi đứng cạnh hỏi… tôi cúi xuống không nói. Bố tôi không ngẩng lên nhìn tôi nhưng hỏi một câu
-lấy số của cậu đấy đúng không?
Bố tôi rất nhanh hiểu ra vấn đề . Tôi im… mẹ tôi tròn mắt nhìn
-cậu nào?
-cái cậu gọi điện cho nhà mình báo ý. Nhìn cũng được. có vẻ hiểu biết , thật thà.
Mẹ tôi nhìn tôi khẽ tủm tỉm kéo tay tôi.
-thằng bé đó thế nào? nhà ở đâu.
-con…
tôi ngại chết đi được. mẹ tôi kéo tôi ngồi xuống giường sốt sắng.
-hay hôm nào mẹ bảo bố đưa sang đó nhìn nó cái xem thế nào?
-em buồn cười, sang người ta cười cho.
-thì coi như mình sang cảm ơn.
-Nhỡ nó có vợ hay có người yêu rồi thì sao.
-anh ấy chưa có người yêu
Tôi nó chen vào.
-sao con biết.
-thì nhà anh ấy cũng có cái biển bán con giống nhà bố kia kìa.
-Lúc tối bố không để ý nhưng mà mày thích nó thì hôm nào sang nhà nó mà xin lỗi mẹ nó đi. mất hết cả thể diện.
-khổ lắm cơ.
Mẹ tôi thở dài rồi cười. bố tôi với cái điện thoại. mở máy rồi tìm kiếm và đưa cho tôi..
-cái đuôi 446 đấy.
-vâng.
Tôi bấm vào điện thoại của mình… lưu là Sơn Suly.
-nó tên gì để bố lưu.
-tên Sơn ạ.
-uh… về ngủ đi. làm gì thì làm… đừng có như hôm nay là được
-vâng, con xin lỗi bố mẹ.
-uh… về ngủ đi.
Tôi đi về phòng, cả đêm đó không ngủ được vì suy nghĩ về chuyện đó. tôi không biết rằng bố tôi đã làm một việc sau lưng tôi. chiều hôm sau… khi tôi vừa về đã thấy chị dâu tất bật dọn đồ ăn.
-gì mà nhiều đồ thế chị. Nhà mình có cỗ à?
-uh… hôm nay có chuyện vui nên bố gọi chị về sớm. cô trông cháu đi chị làm cho.
-có cần em làm gì giúp không?
-thôi… trông cháu cho quen đi.
Tôi không biết ý chị ấy là gì… chỉ nghĩ đến tuổi thì học trông trẻ con thôi, nhưng tôi không ngờ….
Tối đến, lúc chúng tôi dọn đồ ăn ra thì người đó xuất hiện. dáng người hắn cao trong bộ quần áo chỉnh tề… đẹp và lịch sự. tôi đứng chết chân giữa bếp… mẹ tôi thấy tôi như vậy thì cười cười.
-lên thay bộ quần áo ra.
Tôi nhìn lại mình. tôi đang mặc áo hai dây, với quần đùi. Nhưng mà tôi ngại mọi người, sợ mọi người cười tôi mê trai.
-kệ
-lên thay đồ ra đi, chứng minh cho nó thấy mình hoàn toàn bình thường chứ
Chị tôi đẩy tôi lên.
-Đi đi
Tôi ngại ngại đi ra, người ta đang ngồi ghế cũng ngẩng lên thấy tôi. tôi ko dám quay lại mà đi nhanh lên phòng. mở tủ… tôi nên mặc gì đây, mặc đồ đi làm cho lịch sự, hay mặc đồ đi chơi… hay lại mặc vài bộ đồ ở nhà kín đáo. Tôi có nên trang điểm không… tôi hồi hộp quá.
Cuối cùng chọn một bộ đồ đơn giản nhất nhưng cũng kín đáo lịch sự để đi xuống, tô cho mình chút son môi, đầu tóc buộc lại gọn gàng.
-làm gì mà lâu thế Tiên
Tôi ngập ngừng đi vào bàn ăn, bốn người đàn ông của tôi cùng người đó đã ngồi trước chén rượu. thấy tôi đi lại hắn ta ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi bất ngờ. tôi cũng đâu đến nỗi cơ chứ… tôi tự tin về ngoại hình của mình mà.
-chú thấy em gái anh xinh không?
-xinh ạ
Hắn ta cũng ngại ngại.
-thấy nó có hâm không?
-không… em thấy… bình thường.
-thật ra là phải cảm ơn trò đùa của nó . hôm nay mới có buổi anh em mình gặp nhau thế này.
-vâng ạ.
-thôi.. đến đây thì anh giới thiệu luôn… mọi người thì chú cũng biết rồi. còn đây là em gái út anh… Tên là Tiên, 25 rồi, ế nên bố anh giao bán ngoài cửa chú đọc rồi đúng không.?
-vâng
-tính thì hơi khó chịu một tí, ngày nó hâm nhiều hơn 15 giây, nhưng mà nó đang làm kế toán cho công ty anh. Trông thì ngu ngu nhưng cũng thông minh lắm. còn cái chuyện hôm qua ở nhà chú là có lỗi kĩ thuật… đọc nhầm kịch bản thôi. hôm khác bố anh cho nó sang xin lỗi bác bên nhà.
Cả nhà cười ầm lên. hắn ta cũng cười nhìn tôi. tôi cúi xuống ngại ngại.
-hôm qua em tưởng thật còn bỏ cả buổi giao lưu với bên đối tác. May hôm nay không bị sếp mắng.
Bố tôi nhìn tôi như tội đồ.
-Tiên, con thấy chưa, suýt nữa làm hỏng việc của anh. Xin lỗi anh đi.
-xin… xin… lỗi
Tôi cố mãi mới nói ra thành lời.
-ăn nói cho đàng hoàng chứ
Tôi cau mày nhìn anh tôi, mặt đỏ lên tưng bừng.
-thật ra hôm qua là anh với nó đùa nhau cái áo mà nó đi cả buổi nó không về.
-cái áo cam đấy ạ?
-uh.
-mẹ em cũng mua một cái y như thế nhưng lấy nhầm của con gái.
-ơ.. thế bác mua con gái nó lấy nhầm con trai.
-ôi… thế giới tròn rồi, hay hai đứa này có duyên với nhau rồi.
-Trời se cho chúng nó là một cặp rồi
-thế thì hay quá rồi, hai đứa còn ế đúng không?
Hắn ta cũng cười ngại ngại.
-vậy kể từ hôm nay chú cứ coi đây là nhà đi, sang chơi với bố mẹ anh với con bé. Nhà anh được cái vô tư. Đừng ngại
-vâng
Hắn ta vâng không biết là đồng ý hay vâng lấy lệ. Tôi ngại ngại, hai đôi mắt khẽ liếc nhau rồi cúi xuống. trời se chúng tôi hay tôi phải tự thân đi kiếm người ta về cho mình. tôi cũng tự nhủ với lòng… bắt đầu từ hôm nay… tôi sẽ theo đuổi hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!