Con Rể Bố Là Anh - Phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1198


Con Rể Bố Là Anh


Phần 2


Cả buổi ăn cơm tôi chỉ lén nhìn hắn ta. Hắn ta có vẻ ngại nhưng thi thoảng cũng quay ra nhìn tôi. nhìn như không tin rằng con hâm hôm nọ giờ biến thành đứa con gái bình thường. xinh xắn và có vẻ rất lanh.
Tôi ngồi im không nói, thi thoảng mẹ tôi cũng nhìn hai đứa xem có tí tín hiệu tử tế gì không? nhưng mấy ông anh trời đánh của tôi thì có lẽ không biết hết mục đích bố tôi mời hắn đến. cho nên đến khi hắn đứng lên có lẽ cũng say ngắc cần câu rồi.
Mấy ông anh này chỉ được cái phá đám tôi là giỏi.
Hắn ta say thật rồi. ngồi im như một khúc gỗ không nói gì cả. trước đây khi thất tình, tôi cũng uống say nên tôi hiểu, ngồi im có nghĩa là đang nén cái cơn buồn ói vào người. hắn có lẽ đang kìm chế lắm. bố tôi đứng lên, vỗ vai hắn.
-còn ra ngồi uống nước được không?
-thôi ạ. Có lẽ cháu xin phép cháu về.
-chắc không đi xe được đâu. để bác gọi taxi cho mà về.
-không… cháu về được.
Hắn đứng lên cúi chào bố mẹ tôi rồi đi ra. Tôi ngập ngừng bước theo hắn để tiễn, bố tôi và mẹ tôi cũng vậy. mấy ông anh tôi vui quá cũng bị hạ bệ hết rồi. một lũ sâu rượu gặp nhau. cuộc trùng phùng của những kẻ nát rượu.hắn hợp với nhà tôi thật rồi đó.
Thấy hắn cắm chìa khóa vào ổ cũng không xong. Mẹ tôi đẩy tôi tiến lại.
-ra nói nó đi taxi đi, đi như kia nhỡ nó làm sao thì chết.
Bố tôi đứng đó nói với hắn.
-thôi, cháu để cái Tiên gọi xe cho. đừng đi như thế.
-cháu không sao ạ.
Tôi tiến lại. ngập ngừng thò tay cầm chìa khóa hắn , hắn giật mình ngẩng lên nhìn tôi. ánh mắt hắn say khiến tôi cũng say theo. Nhưng hắn say rượu còn tôi thì say hắn.
Ôi… thần linh ơi. Tôi bị sao thế này.mấy hôm trước tôi còn muốn giả điên để ế thêm vào năm nữa. vậy mà giờ sao tôi lại nhớ đến một kẻ tôi mới gặp có 2 lần. tôi trúng mũi tên của thằng con trai cởi chuồngcó cánh đó rồi phải không?
Tôi đơ ra một lúc rồi giật mình khi hắn nắm lấy tay tôi rồi giữ lại chùm chìa khóa.
-không sao mà.
-đi đường nguy hiểm lắm.
Tôi ngập ngừng ngại ngại nói với hắn.
-không sao… quen rồi.
hắn nói trống không. tôi cũng có chút buồn lòng. Đứng im tay vẫn nắm chặt chìa khóa. Hắn cũng nắm tay tôi đòi lấy khóa lại… tôi có chút cảm động vì cái va chạm nhưng có chút đau lòng vì bị hắn từ chối. tôi có lẽ… bị mất điểm ngay từ vòng gửi xe rồi.
-thôi được rồi, để bác chở cháu về. rồi con Tiên đi theo chở bác về cũng được
Bố tôi tiến lại, nghiêm khắc và dứt khoát.
-cháu không sao đâu ạ.
-không sao là không sao thế nào. đây là lệnh của người lớn, anh cứ thế mà làm theo.
Bố tôi cầm chìa khóa từ tay hai đứa rồi đi xuống leo lên xe
-gần đây không cần đội mũ. Trèo lên đi.
Hắn ngập ngừng nhìn tôi ngại ngại. tôi cũng ngại mà lùi lại cho bố quay xe.
-con Tiên vào dắt xe đi sang chở bố về.
-vâng
Hắn không có sự lựa chọn đành leo lên xe bố , bố tôi phóng đi mặc tôi đuổi theo sau. Sang đến nhà bên đó đã thấy hai phụ huynh đứng bắt tay nhau nói chuyện vui vẻ. hắn vẫn đứng đó không dám nói gì. Thấy tôi, bố hắn ngẩng lên nhìn rồi cười chào hỏi.
-vậy con gái anh kia à?
-vâng
-cháu chào bác ạ.
Tôi cúi đầu lễ phép chào.
-xinh gái quá nhờ, có ưng thằng Sơn nhà bác thì để bác sang nói chuyện
Tôi cười ngại nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi. ánh mắt không nói thêm điều gì. Chúng tôi chia tay nhau không nói lời gì hết. Hình như hắn có vẻ… chẳng mặn mà với tôi như tôi từng tưởng tượng, hóa ra tôi cũng chỉ là đứa con gái tầm thường… không có gì nổi bật trong mắt hắn.
-bố thấy thằng đó được đấy.
-vâng
Tôi vâng trong mông lung của những dòng suy nghĩ.
-bố nói thế thôi nhưng cũng không cần quan trọng hóa lắm.. đừng để nó nghĩ mình dễ dãi.
-vâng
Tôi lại vâng mà trong lòng có chút buồn. hay là hắn có người yêu mà không nói ra. Hay là hắn nghĩ tôi điên như những gì hắn từng nói. Thôi thì nếu hắn không thích tôi cũng không sao nhưng trước khi nhận được câu trả lời đó, tôi sẽ đặt câu hỏi với hắn trước đã.
Tôi về nhà lên giường nằm nghĩ mông lung. Nghĩ mãi cuối cùng cũng lấy hết dũng cảm nhắn cho hắn.
-có ổn không đấy?
Tôi chờ đến nửa tiếng mà cũng chả thấy có tin nhắn hồi âm. Lòng tự nhiên dâng lên nỗi buồn vô hạn, thấy mình cô đơn nhiều lắm.
Cuối cùng không chiu được tôi lại nhắn thêm một tin nữa.
-rửa mặt đi rồi uống một cốc nước chanh . ngủ một giấc mai sẽ hết.
Không có tin gì hồi âm hết. Trong lòng bắt đầu rấy lên nỗi lo sợ rằng hắn ghét tôi, hắn chê tôi, hay hắn có người yêu rồi… tôi phải sao đây.. tôi chằn chọc cả đêm không ngủ được. rồi sớm mai dậy cũng mò điện thoại nhưng mọi thứ trống trơn… cả ngày đi làm tôi canh điện thoại và mọi thứ vẫn im lặng. im lặng là thứ mà tôi thích trước đây nhưng bây giờ tôi sợ sự im lặng đó.
Tối đến nằm trên giường… tôi không giấu nổi sự tò mò của mình . lại cầm điện thoại bấm bấm… mãi mới gửi đi được một tin.
-hôm qua thế nào. nay có đi làm được không?
Tôi chỉ nhắn mỗi tin như thế nhưng mọi thứ vẫn chẳng hề có chút động tĩnh gì. Hắn ta vẫn im lặng… tôi tự nhiên lại thấy lo lắng. hay là hắn cảm chết mất rồi, hay là hắn ghét tôi, khinh thường tôi không thèm nói chuyện. có vậy thật không?
Lại một đêm tôi khó ngủ…tôi tương tư rồi.
Ngày thứ 3… lần này tôi vẫn không giấu được cảm xúc… nhưng xóa đi xóa lại… cuối cùng tôi cũng nhắn được một tin.
-xin lỗi vì đã làm phiền.
Sau tin nhắn này… tự nhiên tôi thấy tủi thân. Cảm giác bị coi thường thật đáng ghét… hóa ra chỉ có 4 người đàn ông của tôi mới thức sự tốt với tôi còn những người khác thì không hề thế. Tôi đã tự đề cao mình quá rồi. hóa ra tôi cũng tầm thường trong mắt họ… không đáng để mà nhận được một dòng chữ rằng – tôi chẳng thích cô… có lẽ họ đang cười khẩy vào mặt tôi khi đọc dòng chữ này… nhưng mà tôi không rút lại được nữa… tôi khóc… khóc nguyên cả một đêm… cho đến sáng hôm sau đôi mắt tôi sưng lên, khuôn mặt tôi thảm hại… tôi không đi làm được mà nằm bẹp ở nhà trong sự xót xa của bố mẹ… có lẽ bố tôi cũng tạm hiểu ra vấn đề và không nói thêm gì cả.
Tôi im lặng theo hắn… cái sự im lặng như một căn bệnh lây truyền mà hắn mang đến… không ai nói với tôi câu gì… bố mẹ chỉ lặng lẽ chăm sóc cho tôi.
Ngày thứ 5 tôi đã đi làm lại, cả đêm hôm qua tôi đã nghĩ… có lẽ tôi nên tiếp tục mục tiêu ế dài của mình… tôi tự động viên mình bằng những lợi ích của việc FA…. tôi sẽ đi du lịch… đúng rồi… vì anh ta chỉ xuất hiện trước mặt tôi có 2 lần… nên có lẽ cũng chẳng có gì để mà đáng nhớ hết.
Tôi ôm lấy cái máy tính… bấm bấm gõ gõ những chỗ nào đẹp để đi.
-Đà lạt nhé…
Tôi nhấn nút đặt vé… tuần sau tôi sẽ đi.Đà lạt đẹp… và có tận 4 mùa trong một ngày.. đáng lắm cho những đứa trải nghiệm một mình như tôi.
-chị Tiên dạo này lạ lắm… mở trang du lịch nữa này,… tính đi du lịch cùng anh nào sao?
Tôi im không nói gì.
-dạo này nàng ấy có vẻ tương tư… chắc hội mình sắp được ăn cỗ rồi đấy.
-ai vậy? kể cho hội này nghe với.
Tôi im không muốn nói nhưng mấy cô gái cứ lèo nhèo khiến tôi cáu lên
-làm việc đi, giờ làm mà ngồi buôn chuyện vậy… các cô tính đi làm hay nghỉ việc.
Tôi quát lên, mấy cô gái cúp đuôi về chỗ. Lén nhìn tôi bĩu môi khó chịu. anh trai tôi phòng bên nghe tiếng quát cũng đi sang
-tiên, em sao đấy. sang đây xem nào
Tôi đứng lên đi ra mà mặt lạnh như băng.
-nghe anh nói này. anh hiểu tâm trạng của em… nhưng chúng ta lớn rồi, trưởng thành là khi người ta không đem cảm xúc cá nhân vào công việc. và người ta không cười mình ế mà người ta chỉ coi thường khi mình không kiếm ra tiền thôi. em hiểu không?
-vâng
-vậy về làm việc đi và đừng làm hỏng việc.
-vâng
Tôi đi ra cửa rồi quay lại.
-tuần sau cho em nghỉ đi chơi được không?
-đi đâu
-em đi Đà lạt
-mày giàu thế.
-có cho nghỉ không?
-viết đơn xin nghỉ gửi phòng hành chính nhân sự.
-vâng
Tôi gật đầu lẳng lặng về phòng ngồi xuống cắm mặt vào màn hình vi tính. Tôi không cầm điện thoại mong ngóng nữa… họ không cần tôi thì tôi cũng không cần. suy cho cùng tôi chỉ nên cần chính mình… bởi với tôi, tôi mới là thứ quan trọng nhất.
Ngày thứ 7… sau hai ngày tôi đấu tranh bào chữa cho bản thân… tôi đã có được chút cân bằng. cho dù tôi vẫn giữ thái độ im lặng để suy nghĩ về cái sự vụng dại ngốc nghếch của mình, nhưng mà giờ tôi không còn buồn nhiều như trước nữa.
Ngày thứ 8… sau khi tan làm về… tôi ra tiệm cắt tóc… tính sẽ làm cho mình một quả đầu mới… thay đổi bản thân khi đang buồn sẽ khiến tôi vui hơn. Tôi nhuộm tóc mình màu sáng hơn, điểm trên đó là những sợi bạch kim dễ thương. Tôi trang điểm thêm một chút rồi một mình ra phố, khẽ ngắm những con người đi xung quanh, trong lòng vẫn còn vương vấn chút buồn và cô đơn… nhưng lại thấy một mình cũng tốt, có lẽ tôi sẽ không phải cãi vã như đôi trai gái vừa xong, hay không phải tay bế tay bồng như một vài người tôi vừa gặp.
Cô đơn cũng là một dạng hạnh phúc mà những người có gấu không hiểu được. tự cười mình rồi quay về nhà. Việc đầu tiên tôi làm là sẽ cười với bố mẹ. tôi đã làm thế và tôi nhận ra- hóa ra với bố mẹ, niềm vui của tôi quan trọng nhiều lắm. Nếu tôi không hạnh phúc… người buồn nhất là họ còn gì… tôi đã cố tỏ ra là mình rất ổn, và tôi vẫn là tôi trước kia… cho dù sâu trong thâm tâm tôi vẫn buồn nhiều lắm.
Nhưng tôi chỉ có thể mạnh mẽ cho đến khi tôi thu dọn quần áo của mình… chiếc áo cam tôi đã giặt sạch và treo cẩn thận trong tủ như một thứ kỉ niệm đẹp, như một sợi dây duyên tình của chúng tôi mà dù nó không hề có tác dụng như thế.
Nhìn thấy nó, nỗi tủi nhục của tôi tăng lên… nước mắt tôi lại rơi ra… cảm giác ấm ức dâng lên trong cổ họng. tôi muốn ném nó đi… trông thấy nó… tôi thấy mình ngu ngốc quá. cầm cái áo trên tay, tôi đi thẳng xuống nhà. Đi ra cổng… tôi sẽ vứt nó đi… tôi không muốn nhìn thấy nó nữa.
Giữ cái áo đó trong tay, bao nhiêu kí ức về hắn ra lại hiện về… đây sẽ là lần cuối cùng tôi nghĩ về hắn. lần cuối cùng tôi nhớ tên hắn, nhớ mặt hắn… lần cuối cùng tôi cho mình cơ hội yếu đuối. tôi ném cái áo lên cái túi rác của nhà hàng xóm… rồi đứng nhìn nó… coi nó như một bài học nhớ đời của mình. từ giờ trở đi… Không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa
-sao lại vứt nó đi.
Tiếng nói ngay bên cạnh tôi… có lẽ vì mải nghĩ mà không để ý có người đang tiến lại.
Tôi giật mình ngẩng lên, đơ ra khi thấy hắn đang đứng đó, đôi môi ngập ngừng khẽ mỉm cười. tôi thấy ấm ức … nỗi hờn tủi dâng lên trong lòng khiến nước mắt tôi ứa ra… thấy tôi khóc hắn đơ ra nhìn, rồi ngập ngừng định nói gì đó thì tôi quay đi rất nhanh về nhà và đóng cổng lại.
Hắn cũng đi theo tôi, nhưng không lao theo vào cổng mà lịch sự bấm chuông . người mở cửa là ai tôi không biết, người tiếp hắn là ai tôi không biết, thái độ của họ là gì tôi không quan tâm… tôi đứng đó, khóc một hồi rồi lau nước mắt… tôi với cái túi nhỏ của mình đeo lên rồi đi xuống dưới nhà… tôi sẽ đi ra ngoài bởi nếu chung bầu trời với hắn tôi không chịu được.
Thấy tôi đi xuống hắn quay ra, giờ tôi mới nhìn. Hắn vận sơ mi trắng quần âu lịch sự. Mang đến nhà tôi cái túi gì đó, đang ngồi rất nghiêm túc nói chuyện với bố mẹ tôi. thấy tôi đi qua mẹ tôi liền hỏi
-con đi đâu đấy?
-con đi chơi
-đi đi và đi cẩn thận
-vâng
Bố tôi có lẽ cũng thay thái độ với hắn rồi, không còn tha thiết như mấy ngày trước nữa. tôi lặng lẽ ra đường, giờ này chỉ có công viên và trà sữa là vui nhất…nhưng tôi không thích trà sữa… tôi lang thang vào mấy shop quần áo, chọn một vài bộ để chuẩn bị đi chơi… giờ tôi mong thời gian trôi nhanh… Đà Lạt mộng mơ đang chờ tôi đến.
-chị ơi… của chị hết 1 triệu 200 nghìn ạ
-vâng
Tôi rút tiền trong cái túi của mình ra. Thì có bàn tay đưa tiền ra trả giúp, rồi cầm hai cái túi của tôi . tôi giật mình quay sang, người đàn ông mặc cái áo cam đó… nhìn tôi tủm tỉm cười ngại… tự nhiên tôi lại thấy tim mình đập mạnh… nhưng tôi không cho phép tôi mềm yếu nữa.
-đưa trả đây.
Tôi giật lại đến đứt cả quai túi rồi quát lên. hắn giật mình đơ ra nhìn tôi. nếu hắn tâm lý thì hắn thừa biết tôi giận lắm. tôi ghét hắn rồi.
Tôi để tiền trước quầy thanh toán rồi cầm túi bỏ đi. hắn giật mình rồi nhanh chân bước theo.
-này…
-này…
Tôi không đứng lại mà cắm cổ đi… coi như không nghe thấy
-này… nghe anh nói đã.
Hắn kéo tay tôi giữ lại… nhưng tôi không nghe mà giật tay thật mạnh rồi bỏ đi. hắn cứ bám theo tôi như hình với bóng. Một bước cũng không rời. hắn hình như không thấy chán cái việc bám đít đứa con gái đáng ghét điên rồ như tôi thì phải. cho đến khi tôi không chịu được mà cáu lên.
-đi theo tôi làm gì?
-anh xin lỗi.
Hắn cúi xuống như là biết lỗi.
-anh nhầm tôi với ai à?
-không.
-vậy tôi không quen anh.
-Tiên… anh xin lỗi.
– tránh xa tôi ra.
Tôi không muốn nghe, mà quay đầu đi nhanh hơn… cố gắng để không thấy hắn ta, không nghe hắn ta nói… tôi ko muốn mình mềm yếu, không muốn mình lại yếu lòng.
Cuối cùng cái sự ngang bướng của tôi cũng làm hắn mất hết kiên nhẫn. hắn bước đi nhanh theo tôi và kéo tay thật mạnh về phía mình. tôi bất ngờ nên mất đà ngã sang, còn hắn thản nhiên kéo tôi vào lòng. Cái túi đồ mất quai của tôi văng ra rồi rơi xuống đất.
Bàn tay hắn vòng qua eo tôi siết vào lòng hắn. tôi đang giận mà cũng thấy mủi lòng. Tôi đứng im nhìn hắn hắn thì tủm tỉm.
-nghe anh nói được không?
Vùng vằng, càng bị hắn siết mạnh.
-Nghe anh nói. Rồi ghét cũng được.
-tôi không quen anh.
-nhưng anh quen em.
-anh xin lỗi.
-không muốn nghe.
-vậy phải nói sao bây giờ.
-buông ra cho tôi về.
-anh không muốn.
-vậy tôi kêu lên đó.
-em kêu đi
Hắn vẫn siết tay rồi thách thức tôi.
Hai mắt tôi trợn lên… cái nỗi nhục của tôi vẫn còn đây.. tôi ghét…. đưa tay vòng qua eo hắn tóm lấy nhéo mạnh vào đó. lúc đầu hắn còn thản nhiên nhưng sau đau quá thì cau mày.
-đau anh.
-tránh xa ra… đồ rẻ rách. Anh nghĩ người ta dễ tính cho anh chơi đùa lắm sao.
-anh không đùa.
-vậy cút
Tôi đẩy mạnh hắn ra rồi bỏ đi. vứt bỏ luôn túi đồ mình vừa mua, hắn không bám theo tôi nữa mà biến mất… tôi thấy hả dạ quá. tự trách mình sao không cào cấu cắn xé hắn thêm… nhưng thôi… giờ hết rồi… hết thật rồi… tôi lại thấy mình chả còn thích hắn như xưa nữa.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN