Con Rể Bố Là Anh
Phần 3
Hôm sau hắn vẫn tới. Về cơ bản theo ngôn ngữ tán gái của mấy ông anh tôi thì đây gọi là – làm công tác hậu cần. Nhổ cỏ phải nhổ từ gốc rễ.
Hắn mặc cái áo cam đó. Đứng ngập ngừng chào rồi quan sát xung quanh. Tôi đang ngồi ở bàn ăn gọt hoa quả cho bố mẹ, thấy hắn thì ngẩng lên rồi cúi xuống lạnh lùng.
-cháu chào hai bác ạ.
-Sơn đến chơi đấy hả con.
Mẹ tôi đi ra nói rất nhẹ nhàng. Bố tôi đang ngồi xem tivi trên ghế, khẽ nhấc cái kính xuống rồi lại quay sang nhìn tivi không nói gì. Mày làm con ông buồn thì ông ghét.
Hắn ngồi xuống ghế, mấy ông anh tôi không đến đón tiếp khách quý của mình sao? Mẹ tôi đứng lên đi ra bếp
-Tiên lấy nước cho mẹ.
-vâng
Tôi rót ba cốc nước trà ra mới bố mẹ và lịch sự đưa cho hắn. hắn nhìn tôi khẽ mỉm cười, ánh mắt như biết lỗi.
Hôm nay hắn mặc quần jean, giày thể thao chứ không lịch sự như hôm qua nữa. Tôi đặt xuống rồi quay đi.
-Tiên, mang hoa quả ra mời anh ăn.
Mẹ tôi lại sai, bố tôi quay lại khẽ cau mày. Nhưng ngồi thẳng lên không nói.
-hai bác đã ăn tối chưa ạ?
Hắn ngập ngừng hỏi như bắt chuyện.
-bác ăn rồi. Tiên mấy hôm nay nó đi về muộn nên cũng ăn hơi muộn.
-chắc cô ây bận công việc của công ty.
-bận gì đâu, còn ham chơi nên mới thế.
-ham chơi là ham chơi thế nào. cuối tháng nó tổng kết số liệu em biết không?
Bố tôi nói như mắng mẹ. Mẹ tôi cười cười ngồi im.
-làm kế toàn vất vả, áp lực nhiều lắm ạ.
Bố tôi không nói gì mà chỉnh gọng kính lên và xem tivi tiếp. Tôi mang hoa quả ra lần nữa. Tôi và hắn lại nhìn nhau, nhưng không như những lần người ta đến tìm hiểu tôi, lần này tôi không ngồi lại tiếp hắn nữa. Tôi mặc kệ mà đi lên phòng, lại tiếp tục đeo cái túi của mình và đi xuống nhà.
-con xin phép bố mẹ con đi chơi.
-con đi đâu?
-con có hẹn với bạn.
-bạn nào?
Mẹ tôi tỏ ra không hài lòng khi tôi lạnh nhạt với hắn như vậy.
-mẹ… con lớn rồi cũng phải có bạn trai, cũng phải hẹn hò mới có cháu cho mẹ bế chứ.
Tôi nói một tràng, hắn nhìn tôi khẽ cau mày nhưng không dám thể hiện gì?
-con ngồi đây mấy phút đi, mẹ không dậy con làm thế đâu nhé.
-con đi không muộn rồi.
-đừng lý do.
Mẹ tôi nghiêm khắc nhìn tôi, tôi ngồi xuống, hắn cũng liếc tôi nhưng không nói gì mà quay sang nói chuyện với mẹ, người duy nhất ủng hộ hắn ngay lúc này.
-mẹ cháu bảo, hôm nào đưa mẹ cháu sang chơi với bác mà cháu không biết bác nghỉ ngày nào để mẹ cháu sang chơi.
-bác làm nhà nước thì thứ 7 chủ nhật nghỉ thôi, thế mẹ cháu làm gì?
-mẹ cháu làm giáo viên ạ.
-vậy cũng bận nhỉ?
-cũng không bận lắm đâu ạ.
-bảo mẹ thứ 7 chủ nhật sang đây chơi với bác. Ngoài sang nhà bà ngoại bác cũng ít khi đi chơi.
-vâng.
-thế hôm vừa rồi uống ở đây về có mệt không?
Như được mẹ tôi mở đường cho hắn trình bày, hắn nhìn tôi nhanh một cái rồi quay sang nhìn mẹ.
-hôm đấy cháu say quá, cháu xin lỗi hai bác .
-Có gì mà xin lỗi. vui mà.
-cháu uống say về là ngủ không biết gì. Hôm sau lại dậy đi làm sớm. dạo này công ty cũng hơi nhiều việc. cho nên… cháu muốn khi nào rảnh sang chơi với hai bác và cả nhà.
Cả nhà trong đó có tôi đúng không? Tôi ngồi im quay đi thờ ơ không quan tâm nhưng thật ra trong lòng muốn nhảy dựng lên hỏi sao không thèm trả lời tin nhắn… đồ khốn …đồ khinh người.
Tôi tức … đứng phắt lên.
-con xin phép bố mẹ con đi.
-con đi bằng gì?
Mẹ tôi hỏi thêm
-con đi xem máy.
-đi với ai.
-con đi với bạn.
-em hỏi nhiều nhỉ, không nghe con nói đi với bạn trai à?
-với bạn trai càng phải hỏi rõ. Nhỡ có chuyện gì.
-chuyện gì thì nó lớn rồi, nó chịu trách nhiệm, trẻ con đâu mà cầm tay từ tối đến sáng.
Bố tôi nói như quát mẹ. Tôi quay đi ra cửa dắt xe .
-để anh dắt cho
Hắn ta tiến lại, xỏ đôi dép đi xuống tranh phần dắt xe ra cho tôi, cơ bản cái xe chềnh ềnh của hắn chặn hết đường ra của tôi rồi.
-không cần.
-đừng giận nữa.
Hắn nói nhỏ đủ cho tôi nghe. Tôi không thèm trả lời.
-đi đâu anh đèo đi cho được không.
-không cần
Tôi vẫn lạnh nhạt.
-đừng thế mà.
-tránh ra cho tôi đi.
-em…
Tôi lạnh lùng không nói hắn cũng đứng đó không chịu dắt xe ra cho tôi. Hai mắt tôi đỏ lên vì tủi thân. Tôi ghét hắn
-từ giờ đừng có đến nhà tôi nữa. tránh xa tôi ra.
-anh thừa nhận anh cố ý không trả lời tin nhắn của em. nhưng mà anh có lý do, và giờ anh đến vì lý do đó. Nghe anh nói đi được không?
-không… tránh xa ra. Tôi có người yêu rồi.
-anh không tin.
-tin hay không đấy là chuyện của anh.
Hắn buồn buồn mang xe ra cho tôi nhưng trước khi dắt ra, hắn dắt cái xe của mình ra trước. Tôi chả có một câu cảm ơn leo lên phóng đi. Hắn có lẽ cũng vội vàng vào chào rồi đuổi theo đuôi tôi và bám lấy. Tôi làm gì nhờ. Tôi gọi điện cho lũ bạn… mấy tên bạn thân ế dài hạn như tôi, rủ chúng nó trà sữa chém gió… tôi muốn nói cho hắn biết bạn thì tôi có đầy, và không có hắn thì tôi vẫn rất vui vẻ. Mặc kệ cái kẻ cứ lẽo đẽo đi theo, chúng tôi ngồi vắt vẻo giữa quán buôn dưa bán chuối đủ những thứ chuyện trên đời, đến 11 giờ mới đứng lên chia tay nhau. Nhưng lần này tôi nhờ chúng nó đưa tôi về vì không muốn thấy tên khốn đó nữa.
Tối hôm sau hắn lại mò tới như hôm qua chẳng xảy ra chuyện gì. Thấy hắn lại đến, bố tôi có vẻ cũng mở lòng. Ngồi thẳng lên rót nước trà mời hắn uống.
Tôi không có thời gian tiếp hắn nữa. Tôi lên phòng kiểm tra lại hành lý trong va li. Rồi mang nó xuống nhà. Thấy tôi xách đồ hắn ngẩng lên nhìn
-con đi đấy hả?
-vâng.
-bao giờ về?
-mấy hôm thôi.
-mẹ nó có mua gì thì nói nó mua cho.
-mua cho mẹ ít hoa atiso. Mua nhiều vào rồi mang sang biếu bác gái bên nhà một ít.
Tôi không nói gì mà nhìn hắn.
-bố chả mua gì… đi chơi khuây khỏa rồi về, kiếm cho bố thằng con rể về nữa thì càng tốt.
Tôi cười ngại
-con hết tiền rồi, chỉ đủ mua atiso cho mẹ còn con rể bố thì đắt quá không mua được.
Tôi khẽ lườm hắn, hắn vẫn ngồi đơ ra nhìn tôi. Tôi kéo đồ đi ra cửa.
-chào bố mẹ
-đến nơi nhớ gọi điện về.
-vâng.
Hắn đứng lên đi theo tôi ngập ngừng
-em đi ra sân bay đúng không? để anh chở đi.
-không cần. tôi có bạn trai đón rồi.
Tôi nói phũ phàng như vậy . Hắn đứng đơ ra đó, đôi mắt trùng xuống đến 7 phần. Tôi cũng thấy nặng lòng lắm nhưng cái kẻ coi thường mình thì không đáng để mà thương. Tôi chờ thằng bạn đi xe đến, chạy xuống cất đồ rồi mở cửa cho tôi vào. Cười với tôi như chúng tôi yêu nhau thật ý. Hắn ta đứng trên sân nhìn xuống. Tôi lạnh nhạt quay đi rồi chiếc xe cũng lăn bánh theo cung đường mà tôi đã vạch sẵn… giờ tôi không lập cho mình một kế hoạch tình cảm tiếp theo nữa đâu.. ế thêm vài năm nữa cũng được.
Điện thoại của tôi rung lên… là tin nhắn của số hắn, đuôi 99…dù tôi đã xóa danh bạ hắn đi nhưng tôi nhớ đuôi số 99 của hắn.
-hai người đi chơi vui vẻ nhé. Đi tới nơi, nhắn cho anh xin một cái tin cho anh yên lòng.
Chỉ một câu nói ấy thôi… giống câu bố tôi nói lúc nãy , sao mà sức ảnh hưởng tới tâm hồn tôi lại lớn đến như vậy?
Tôi ứa nước mắt… sao hắn ghét tôi rồi giờ lại quan tâm tôi thế hả. đồ đáng ghét này.
Tôi ném điện thoại sang một bên ngả ghế ra nhắm mắt lại nghe cái thằng bạn càu nhàu. Tôi kệ nó.. tôi đi đây… đi cho đỡ nặng lòng.
Đến nơi… tôi cầm điện thoại nhắn tin cho bố, rồi ngập ngừng mãi mới nhắn cho hắn là tôi đến nơi rồi. hắn ngay lập tức rep tin nhắn của tôi.
-em đi cùng cậu ấy hả?
-uh
-vậy hai người đi vui vẻ nhé, anh không làm phiền nữa.
Không làm phiền…. Tôi tự nhiên lại khóc.. Thấy lòng mình nặng trĩu, cứ tưởng đi chơi là sẽ thanh thản ai ngờ còn nặng nề hơn. Giá như tôi không đóng vai diễn điên rồ đó, giá như chúng tôi không gặp nhau thì mọi thứ sẽ tốt hơn như thế này.
Hắn không còn nhắn tin cho tôi nữa, nhưng hai hôm sau, lúc tôi đang ngồi uống cafe ven Hồ Xuân Hương thì hắn lại gọi
-alo…
Tôi mở máy.
-chào em…
Hắn ngập ngừng
-anh có việc muốn hỏi ý kiến em.
-nói đi.
-mẹ anh bảo chiều đưa mẹ sang chơi với mẹ em. em thấy có được không?
-cái đó anh phải hỏi mẹ tôi chứ tôi biết sao?
-không… hai mẹ biết nhau là do em… giờ nếu em đồng ý thì anh đưa sang, còn không thì thôi cũng không sao. Anh chỉ sợ em ngại với bạn ấy.
Hắn ta thủ thỉ thật thà. Tôi ghét… ấm ức.
-vậy anh muốn làm thế nào thì làm, chả ai dỗi hơi quan tâm đến chuyện nhà anh đâu.
Tôi cáu lên cúp máy, hắn không dám gọi lại. tôi cũng chẳng nhắn thêm tin gì.. kệ .. người lớn là chuyện người lớn.
Nhưng mấy hôm sau tôi về. việc đầu tiên mẹ tôi làm là chuẩn bị một túi quà lớn, trong đó có mấy gói trà tôi mua
-đi sang nhà bác Liễu cùng mẹ.
-bác Liễu nào ạ?
-mẹ thằng Sơn ý.
-con không sang đâu.
-mày hay thật, từ hôm mày sang phá nhà người ta giờ chưa sang xin lỗi đâu, mày làm mẹ mất mặt qúa rồi đấy nhé.
Tôi vùng vằng đứng lên chở mẹ sang. Đến cổng, hắn đã ở đó mở cổng đón tiếp, trong nhà vẫn những người tôi đã từng gặp. Chỉ khác họ nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Cô em gái thân thiện của hắn thả đứa nhỏ ra chỗ tôi.
-ra bác bế đi con
Tôi ngại
-cái con Tiên này … cứ làm tôi thấy thương cơ… lúc ấy tưởng nó bị thật, mà nó cũng gan, ngồi cả buổi không nói câu gì.
Tôi ngại mà ngồi im.
-em đưa cháu sang xin lỗi chị.
-có gì đâu… tuổi trẻ nó quậy. mà cũng là cái cơ duyên, nó mà không thế thì sao thằng con tôi mất ăn mất ngủ được.
Tôi cười cười
-cháu xin lỗi bác… là lúc đó… cháu …
Tôi không biết phải nói gì.
-lúc ấy trông đáng yêu lắm… không ghê gớm như bây giờ.
Hắn nói nhỏ cho tôi nghe, tôi quay ra nhìn hắn.
-mấy chục năm nuôi thằng Sơn, giờ mới thấy nó ngày ngày ngóng tối để mặc quần áo ra đương. chứ trước giờ ra đường toàn mặc nguyên bộ thể thao thì lấy sao được vợ.
-con bé nhà em cũng kén lắm… chúng nó chắc hợp nhau rồi. nó đi chơi Đà Lạt về mua biếu anh chị ít trà atiso, mà cứ giục em đi cùng sang biếu bác. Tiện xin lỗi bác luôn.
-ấy… có gì đâu.
Mẹ ơi là mẹ.. kịch bản có ghi thế đâu.
Hắn nhìn tôi tủm tỉm, nhưng cũng không vui vẻ như mấy bữa trước nữa.
-giờ… anh chị cứ cho tôi xin qua lại. khi nào hai đứa về nói thì chúng ta tính tiếp.
-vâng… bác không chê là may quá rồi.
Hai cụ bàn tán nhau, tôi ngồi im nghe , thi thoảng thấy tên đó liếc nhìn mình thở dài.
-bác Tiên bế cháu đi, cháu bắt đền bác Tiên, tại bác Tiên làm bác Sơn cháu buồn.
-mấy hôm nay cứ thẫn thờ như mất sổ gạo ý… chắc do xa bác Tiên nên nhớ ý mà.
-nói thế bạn trai bác Tiên lại đấm cho đấy, đừng có mà linh tinh.
Hắn nói gượng gượng. tôi ngồi im không nói gì chỉ nhìn thằng bé con… đáng yêu lắm.
-chị có bạn trai rồi à?
Tôi ngập ngừng cúi xuống không nói. Hắn thì thở dài, hai mẹ chúng tôi cũng nhìn nhau. rồi mẹ tôi cũng chào ra về.
-chán mày lắm con ạ.
Tôi không nói gì. Nhưng từ hôm đấy hắn không đến nữa. thi thoảng cùng mấy anh tôi đi nhậu thì cũng chỉ đỗ xe cửa nhà, chào rồi đi luôn…ánh mắt nhìn tôi có vẻ buồn hơn nhiều lắm.
Hai đứa cùng thất tình… tim tôi không ngừng rung động được, đầu óc vẫn nghĩ về hắn, muốn nói mà chỉ sợ hắn lại im. Tôi phát điên mất… dù cố cũng khó mà lấy lại cân bằng.
-thằng Sơn nó yêu mày đấy sao mày lạnh nhạt thế. Có tí chuyện nhắn tin nhắn tủng mà mày cũng thù dai.
-Anh ăn bùa của lão rồi à?
-Ăn đéo gì… tao thấy nó được
-Vậy anh lấy lão đi.
-Mày thích ăn đập à? Thằng tốt thì chê lại muốn vớ phải thằng thế nào.
-lão coi thường em quá
-nó không coi thường mày… mà mày nghe nó nói chưa mà biết. Nó nhiệt tình thế còn thế nào?
-sao lão không đến
-nó bảo mày nói mày có bạn trai rồi, nên nó tôn trọng mày… không làm mày khó xử. Thế mày ưng thằng nào chưa
-vài năm nữa sẽ ưng
-thế đồng ý nó đi, không mẹ nó đang giục quen người khác đấy.
-lão coi thường em
-coi đầu mày.
Tôi ngồi im.
-có không giữ mất đừng có mà kêu. Thích bỏ mẹ ra còn cành cao, mày ế xem chó nó lấy, rồi bố mẹ không xỉ vả mày mới lạ.
Có lẽ ông anh tôi truyền bệnh sang bố mẹ… mỗi bữa ăn cơm là tôi lại được sướng tên vì cái tội ế quá lâu dài… kiêu một cách vô cùng khó hiểu… nhưng không… là tôi còn vương người ta đó, cái kẻ thi thoảng cứ đứng cửa nhà ngó nghiêng chờ anh tôi, thấy tôi thì ngại không dám vào. Mà không có tôi thì thản nhiên ngồi cưa bố mẹ…cả nhà tôi đổ hắn rồi, chờ tôi gục nốt thôi.
Dạo này hắn không còn xuất hiện, khiến tâm trí tôi tự nhiên thấy bất an. Có lẽ hắn đã chán theo đuổi đứa con gái chảnh chó như tôi rồi.
-Sơn nó có bạn gái rồi đấy.
Tôi ngồi im, cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng. không ngờ nghe tin đó xong tôi lại thấy mất hết cả tinh thần để sống. Tôi có ích kỉ quá không khi vừa ghét bỏ hắn lại vừa muốn giữ hắn cho một mình mình. Tôi có điên rồ quá không khi cứ cố tỏ ra lạnh nhạt nhưng sâu trong lòng tôi nhớ hắn nhiều lắm ấy chứ.
Tôi cầm điện thoại lên. Nghĩ mãi rồi lại bấm số… rồi lại tắt đi… ko… tôi chưa chuẩn bị kịch bản nào, lý do gì để gọi cho hắn… nếu gọi mà hắn hỏi là -Có chuyện gì? thì chả nhẽ lại -Có hỏi mẹ anh hết trà chưa? và hắn sẽ lại nói giống tôi là – hỏi làm gì? Thì tôi không biết trả lời sao… tôi dừng lại nghĩ một hồi rồi nhắn tin.
-này… nhờ cái được không?
-nhờ gì?
-tối nay sinh nhật bạn nhưng nó ở xa mà bạn tôi đi vắng nên không có ai đi cùng.
-vậy ở nhà đi.
-anh … bạn thân của tôi đó.
-kêu nó đến đón đi, tối nay bận rồi.
-bận chuyện gì?
-hỏi làm gì?
Tôi biết ngày sẽ nói giống tôi mà
-hỏi để biết chứ làm gì?
-từ khi nào biết quan tâm người khác.
-từ lúc cha mẹ đẻ ra đó.
-vô lý quá.
-gì mà vô lý. Trả lời đúng câu hỏi đi, đừng lạc đề
-câu hỏi gì?
-câu số 2 đọc kĩ và không hỏi lại.
-( mặt cười)
-tối nay có hẹn với bạn đi xem phim rồi.
-trai hay gái?
-không có hai thằng con trai đi xem phim với nhau đâu
-rạp nào? ở đâu.?
-hỏi làm gì?
-để biết
Tôi bắt đầu bị hắn chọc tức. Tôi thấy ấm ức quá… Tôi sẽ hỏi cho ra nhẽ, nếu cần thiết tôi sẽ bám theo hắn ta và phá đám cho hả lòng. Không… người ta gọi là đập chậu cướp hoa đấy nhé. Kệ đi… thôi thích thế… cho dù chưa biết hoa hái về sẽ cắm vào bình của mình hay lượm ra thùng rác nhưng tôi tức rồi, cứ giật đi cái đã tính sau.
-có cần cho đi theo không?
-có… ở nhà buồn chán quá luôn
-vậy thì người ta làm ăn gì được nữa.
-kệ đi, tôi sẽ ngồi im, không phiền hai người, chỉ cần cho tôi đi xem ké là được, hết tiền rồi.
-được rồi, tối nay ra công viên chỗ hôm nọ. tự đi xe nhé. Tôi đèo người ta rồi.
-được
Trời ạ… tôi trơ quá rồi. liêm sỉ gì tầm này nữa… tôi tức hắn … tôi ghen có phải không?
Đúng tối, tôi mặc quần đùi áo hai dây đen, khoác ngoài cái áo cánh mỏng nhìn trông sexy mà ngon mắt. So với cô gái kia thì tôi cũng không kém cạnh tị nào… Tôi vô duyên quá không khi đi cùng họ nhỉ… kệ đi… kệ đi, đã nói liêm sỉ tạm cất đi cơ mà.
Hắn dắt hai cô gái đẹp vào rạp. Nhìn sơ qua có thể thấy đây là một cuộc tình tay ba, mà chưa ai giành phần áp đảo cả. chân tôi tuy ngắn nhưng mà vẻ lanh lẹ, cái đôi mắt dễ thương của tôi cũng không thua kém cô ta đâu nhé. Hắn ta ngồi giữa hai bên.
-này…. đi mua giùm chai nước và bỏng ngô đi được không?
Hắn ta gật đầu đứng lên. khi hắn đi khuất, cô gái kia nhìn tôi vẻ khó chịu
-cô cũng lịch sự gớm đấy nhỉ?
-đừng nói mát nhau thế chứ.
Tôi cười khẩy.
-cô chen vào chuyện nhà người khác mà không ngại à?
-có gì ngại đâu, anh ta rủ tôi đi cùng đó, cô phải nên xem lại , lý do vì sao mà anh ta lại gọi tôi đi theo.
Tôi thản nhiên nói, cô ta tức… nhưng kệ đi. hắn ta đi vào với hai túi bỏng ngô và ba chai nước.. lâu lắm tôi không đi xem phim… do vậy cái cảm giác ngột ngạt trai gái khiến tôi không thoải mái. Nhưng đây là một bộ phim hành động của Mỹ… mà riêng phim có đánh nhau là tôi thích rồi. không quan tâm đến hai người ngồi bên cạnh. Tôi vắt cả chân lên ghế, thu mình lại, tay chống cằm chú ý xem, phim này thi thoảng cũng có mấy cảnh kinh dị máu me, tôi thấy cô ta nắm tay hắn nép vào sợ hãi. Có nhất thiết phải thế… đây là phim thôi mà… làm màu.
Con gái yểu điệu yếu đuối như vậy thì đàn ông thích hả. tôi sợ cô ta quá. Hắn ta vẫn ngồi im, thi thoảng quay sang nhìn tôi xem tôi có ổn không. Có cần phải đưa nốt cánh tay còn lại cho tôi bám không? Nhưng không.. tôi rất tự nhiên, vẻ thản nhiên, chăm chú của tôi có lẽ khiến hắn thấy mình không cần quan tâm nữa. Hắn quay sang cô gái kia.. họ nói cái gì đó mà tôi ko nghe ra… rồi cô ta cười với hắn… hãm…tôi hết vui rồi.. giờ nếu để vui lại… có lẽ tôi nên chọc tức cô ta, tôi xoay mình sang phía hắn.. đến cảnh chết chóc tôi cũng níu tay như đúng rồi, phải thế hả?
Hắn quay sang nhìn tôi bất ngờ… nhưng vẫn ngồi im, hai tay giữ hai cô gái… có buồn cười không chứ? Nhưng cái cảm giác ấm ấm giữa bầu không khí lạnh do điều hòa. Mùi thơm đàn ông an toàn đến lạ. Tôi cũng mệt mỏi vì công việc và vì hắn mấy hôm nay… Tôi gục đầu vào tay hắn ngủ biến đi mất… rõ là vẫn nghe tiếng đấm đá bom mìn nổ trong chiếc loa trên kia… vậy mà tôi cũng ngủ được.
Cho đến khi tôi mở mắt… rạp đã về hết người, cô gái kia chạy đâu cũng không biết, hắn ta vẫn ngồi im như thế bên cạnh tôi. tôi giật mình ngồi thẳng dậy.
-sao thế… sao không gọi tôi, mọi người đâu hết rồi.
-vừa về hết xong.
-vậy sao không gọi
-ngủ ngon quá.
-cô kia đâu rồi.
-cô ấy đi taxi về rồi.
-vậy về thôi.
-ngái ngủ vậy đi được xe không?
-không sao, say rượu còn đi xe được.
Tôi đứng lên nhưng loạng choạng. hắn vòng tay đỡ eo tôi cười cười.
-rạp chiếu phim thường có 2 công dụng, 1 là để xem phim, hai là để hôn nhau, giờ có công dụng thứ 3 là ngủ.
-mệt quá… mấy hôm nhiều việc phải lo.
Tôi kệ hắn giữ tôi trong tay, lười biếng ngáp một cái thật dài rúc vào ngực hắn cho bớt vô ý. Hắn cũng ôm tôi vui vẻ.
-sao không đưa cô ấy về.
-thế để ngủ đây cho chúng nó bắt đi mất à
-kệ chứ… bắt đi đỡ phiền còn gì?
-ai thấy phiền cơ.
-không biết.
-nhưng đây không thấy phiền.
-Không phiền chỉ khinh người không thèm nhắn tin lại.
-à… thù dai thật… vẫn thù người ta vụ đó nhưng không chịu cho giải thích.
-giải thích gì…
-chuyện đó.
– lý do toàn to hơn mục đích.
-cứ nghe đi xem có to không?
Tôi cười ngại cúi xuống, tay hắn cũng vòng qua eo, tính siết tôi chặt hơn thì nhân viên rạp đi vào. Chúng tôi rời nhau ra ngại ngại. hắn nhìn tôi tủm tỉm cười.
-đi uống nước đi
-xin cô kia chưa?
-bảo cô ấy về đi với cô này, mai đi với cô ấy sau
-chia thứ lẻ thứ chẵn thì chủ nhật dành cho ai?
-cho cô già ở nhà.
Tôi khúc khích cười. ngủ giấc dậy thấy lòng thoải mái hẳn lên. hay có hắn ở đây nên mới ấm lòng đến vậy.
-ra uống nước cho tỉnh rồi về nhé.
Tôi gật đầu, ra kêu cốc sữa chua mát mát cho tỉnh ngủ. hắn ngồi đối diện ngập ngừng nhìn tôi.
-hôm đó, người ta có đọc tin nhắn… vào sáng hôm sau… định nhắn lại nhưng mà…
Tôi im lặng húp sữa chua
-có nghe không đó.
-cứ trình bày đi.
Hắn phì cười.
-vậy thôi không nói
-này ở đâu ra kiểu đấy. người khôn ăn nói nửa chừng, làm cho đứa dại vừa mừng vừa lo.
-văn vở..
Hắn lườm tôi.
-rồi sao nữa.
Tôi ngồi im nhìn hắn, chăm chú nghe
-nhưng người ta nghĩ… cứ im lặng… thử thách xem, nếu bên đó mà thờ ơ… nhắn lại thì nhắn không thì thôi… chứng tỏ là không có cảm tình gì với người ta cả…mà nếu có thái độ nào khác thì người ta cũng qua xin một góc trồng cây si trong nhà.
Tôi phì cười rồi lại ứa nước mắt, nghĩ đến những ngày đen tối đó mà hắn lại nghĩ đó như một trò đùa.
-vậy tôi ghét anh… không có tình gì với anh hết.
-không phải, anh khẳng định là không phải.
-sao không phải.
-vì mẹ nói dạo này em lạ lắm… tương tư rồi.
-bố tôi không cho quen những người kiêu ngạo như cái nhà anh.
-về bảo bố là con rể bố là anh… chứ không là ai hết. Bố đừng có mà hòng chia rẽ.
Tôi nghe câu đấy có khi đổ gục xuống mất rồi. tự nhiên đơ ra xúc động. hắn nói cùn , cùn một cách dễ thương và đi sâu vào lòng người.
Thấy tôi đã liêu siêu, hắn nắm tay tôi, nhìn tôi, nhìn rất chân thành.
-tha lỗi cho anh. Anh không nghĩ em lại giận anh như thế.
Tôi ngồi im nhìn hắn mà không biết nói gì. Nước mắt tôi lại trào ra vì giận… đồ đáng ghét.
-anh thích em từ cái ngày em về nhà anh… lúc ấy… anh biết em không ngốc như những gì em thể hiện … chẳng qua là… muốn giữ em lại lâu hơn thôi.
Tôi bị hắn cho vào tròng từ lúc nào rồi… trời ơi… không phải hắn mắc câu tôi mà là tôi bị hắn câu từ khi nào ấy, dính bẫy mà không biết gì luôn… hắn nhìn tôi cười cười.
-giờ em chịu trách nhiệm đi nhé. Em là người khơi nguồn cho mối quan hệ này, chủ động theo người ta về nhà người ta ra mắt rồi nhé.
-lúc nào?
-hôm đấy. mẹ người ta ưng lắm
-ưng gì con hâm.
-thì ước bình thường để đến hỏi. giờ bình thường thật… đòi qua hỏi mấy lần mà không đc.
-ai biết là người thế nào mà hỏi.
-người ta thích là được. người ta thấy tốt là được. mẹ có sống với hai đứa cả đời đâu.
Nó ngại ngồi thu lu, đôi mắt ánh lên tia xúc động.
-giận lắm mới bỏ vào Đà Lạt đúng không? lúc ấy người ta chỉ muốn chạy vào theo nhưng mà nghĩ lại… kệ cho suy nghĩ, không muốn can thiệp. Đủ thông cảm sẽ yêu còn đủ ích kỉ sẽ thay lòng.
-còn giờ… nếu đã dành tình cảm cho người ta rồi, thì đừng từ chối người ta nữa.
-nếu cần anh sẽ nói với bố, con rể bố chỉ có thể là anh thôi, không cho phép thằng nào khác.
-ai thèm
Tôi tủi thân quá nước mắt ứa ra, mọi người thấy tôi khóc thì nhìn cả hai đứa., hắn nắm lấy tay tôi. chống khửu tay lên bàn. rồi nắm chặt hai bàn tay nhỏ của tôi trong tay hắn, nắm chặt và thơm nhẹ lên đó.
-anh xin mà…cho anh tìm hiểu rồi chúng mình cưới thôi.
Tôi xúc động… hắn chưa kịp yêu đã đòi cưới rồi. có phải là yêu tôi hay vì ế lâu nên đòi thoát ế.
-sao lại vội vàng như thế.
-chẳng có gì là vội vàng, vì ông trời se duyên cho chúng ta, vì cái áo đó anh khẳng định… chúng ta sinh ra là dành cho nhau. em tốt em xấu vẫn cứ là em, đơn giản, cá tính như bây giờ đi, chỉ cần hiểu và thông cảm cho anh là được, anh cũng đâu có hoàn hảo bao giờ.
-vội vàng bố không đồng ý đâu.
-em có quyết tâm không?
Hắn nhìn sâu vào mắt tôi, câu hỏi khiến tôi gục ngã… lý trí bị đánh bại mất rồi. Hắn nắm chặt lấy tay tôi… ánh mắt đầy chân thành.
-một mình anh quyết tâm là không đủ. Em có thể cho anh động lực được không?
Tôi khóc… khẽ gật đầu… hắn cười… nắm chặt tay tôi rồi lại hôn lên đó…rồi khi không có ai để ý nhẹ nhàng kéo đầu tôi lên, khẽ thơm lên trán, thơm lên mũi rồi nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi tôi lưu luyến rời ra. ánh mắt mơ màng.
-mình về đi.
Tôi gật đầu… cái câu về đi có nghĩa là ra khỏi đây và dành cho nhau không gian riêng tư hơn. Chúng tôi dắt nhau về công viên nơi chúng tôi gặp nhau. Hắn nắm tay tôi tới đúng chỗ chúng tôi đã gặp nhau lần đầu. lôi cái thứ mà hắn vừa lấy trong cốp xe ra. Mặc vào cho tôi. cái áo màu cam của con gái có hình minhon, đôi mắt hình trái tim… cái áo của hắn có nửa còn lại…
-giờ em đã tin chưa?
Tôi cười.
-chúng ta sinh ra đúng là dành cho nhau thật rồi. vì em mải chơi quá nên ông trời mới đích thân xuống kiếm em dắt về cho anh.
Tôi cười ngại cúi xuống… giờ thấy tim mình rung động lắm rồi, nửa đêm rồi hai đứa vẫn còn diễn cảnh yêu đương.
-Tiên… làm người yêu anh nhé.
Tôi nhìn hắn xúc động không nói nổi thành lời.
-anh không hứa sẽ không làm em khóc, nhưng nhất định sẽ cho em cười thật nhiều.
Tôi khóc vì cảm động. hắn giữ lấy đôi má ướt nước mắt của tôi, cúi xuống hôn nhẹ, rồi dần cuốn tôi vào những đam mê đó. tôi mở miệng đáp lại nụ hôn này… vòng tay qua eo ôm siết vào lòng mình thật chặt.
-em nhớ về bảo với bố nhé.
-con rể bố là anh… và không là ai khác.
Tôi phì cười. rúc vào ngực.
-em yêu anh… con rể của bố… là anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!