Con Rể - Chương 13: Trước núi có đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Con Rể


Chương 13: Trước núi có đường


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hikari2088

Beta: MinnieKemi

Nước tuyết tan nhỏ tí tách từng giọt tuyết rơi “tí tách”, hơi lạnh trườn vào qua khe cửa, Thư lại của Lại bộ đã ngồi trước bàn viết lách cả ngày nhưng vẫn được gác bút đi ngủ.

Đây là danh sách thuyên tuyển, bút sa gà chết, dây thần kinh căng như dây đàn của hắn rốt cuộc cũng được thả lỏng. Trời đã vào đông, vậy mà sau lưng hắn lại lạnh ngắt.

Mực trên giấy còn chưa khô đã bị hắn cuốn lại, sáng sớm mai nó sẽ được mang ra dán ngay đường cái ở Chu Tước môn, thông báo kết quả cho các thí sinh đang tạm trú trong thành Trường An.

Rốt cuộc Thư lại cũng viết xong chữ cuối cùng, hắn ném bút, chụp ngay ấm trà lạnh bên cạnh nốc òng ọc: “Ôi lạnh quá!” Hắn run lập cập lẩm bẩm: “Tại sao ngày mai lại không phải là ngày nghỉ! Tại sao! Ôi buồn ngủ quá!”

Nhưng mà tinh thần đang rất phấn khích như hắn lúc này thì làm sao ngủ được? Hắn trùm mình trong tấm chăn ấm trong công phòng, tiếng tí tách của tuyết tan bên ngoài cũng đủ làm hắn mất ngủ.

Thời tiết thành Trường An hôm nay đẹp lạ thường, ánh nắng ấm áp dễ chịu, tuyết đọng đã tan hết. Thời điểm này cũng gần đến cuối năm, vẻ mặt dân chúng trong thành cũng thêm phấn khởi, dĩ nhiên không kể những kẻ đang thiếu nợ người khác. Cổng phường vừa mở, thí sinh và người thân nhao nhao ùa vào phố Chu Tước, tất cả đều thấp thỏm đượi xem danh sách niêm yết..

“Từ Tam Bá! Huynh trượt rồi! Cố gắng chờ sang năm đi, ta thấy tên huynh rồi!”, “Xui xẻo quá! Huynh ở đâu? Đậu hay rớt?”, “Ta đang tìm nè. Ơ, vị nương tử này xin đừng chắn đường! Thấy rồi thấy rồi, chỗ này viết cái gì vậy nhỉ? Chẳng hiểu gì cả..”, “Quan nhân này, ngài cũng bị đánh rớt rồi, về nhà chờ khóa sau đi!” Vị quan nhân này nghe xong thì ngất xỉu luôn, nếu không nhờ bạn hắn kéo ra ngoài thì đã bị đám đông giẫm đạp đến chết.

Tất nhiên cũng có người hô “Ôi trời đất ơi, ở đây đề chữ” Lấy “đúng không, ta muốn được vào Lại bộ! Cửu lang, huynh thì sao? Huynh phải đậu để vào Lại bộ với ta đấy!”, “Đậu rồi đậu rồi, ta cũng đậu rồi! Triệu huynh, chúng ta đi chung! Ơ kìa, Tô hiền đệ đâu rồi? Này, Tô hiền đệ, đệ thì sao?” Người được gọi là Tô hiền đệ im lặng nhìn chữ “Bỏ” rồi lẳng lặng quay người đi, hắn quyết định từ nay về sau không làm bạn tốt với hai người kia nữa.

Từ xưa đến nay, mỗi lần thi cử đều có người vui kẻ buồn, chẳng biết Hứa Tắc ra sao nữa?

Trong tiểu viện của phòng năm, Thiên Anh đang hì hục nhào bột làm bánh, Vương Quang Mẫn lo lắng xông vào bếp: “Hôm nay công bố kết quả! Tiểu tử họ Hứa kia vẫn còn ngủ à?”

“Ồ, hôm nay có kết quả ạ?” Thiên Anh cũng chẳng buồn rửa tay đã vội bỏ công việc trên tay lao về phòng, nàng vừa định gọi thì đã thấy Hứa Tắc bật dậy. Trông Hứa Tắc cứ như bị ma ám, nàng cứ ngẩn người nhìn thẳng về phía trước, sau đó thình lình vỗ đầu nói: “Hôm nay yết bảng rồi!” Nói xong vội vàng vén chăn phóng xuống giường, trong lúc Thiên Anh vẫn trợn mắt há hốc miệng thì Hứa Tắc đã thay quần áo, chạy như vay ra ngoài.

Thiên Anh chợt níu tay nàng bảo: “Từ từ thôi, đi chậm một chút cũng không sao, đỡ phải chen chúc. Buổi tối chúng ta ăn Cổ lâu tử *, lúc về nhớ mua một vò Lang quan thanh nhé.”

IMG

* Bánh nhân thịt dê​

“Cổ lâu tử? Bánh lớn không?”

“Lớn chứ, nhà chúng ta có bốn miệng ăn mà, nhỏ quá không đủ ăn!”

Thiên Anh càng ngày càng rộng rãi rồi đấy!

“Chàng sắp thăng chức rồi, lúc đó bổng lộc sẽ tăng theo, ăn ngon một chút cũng là chuyện hợp lý thôi!” Thiên Anh dứt lời thì quay vào phòng cầm ra một cái bánh hấp đưa cho nàng, “Chàng cầm lấy mà ăn dọc đường, đừng để bị đói nhé.”

Hứa Tắc mang theo kì vọng của Thiên Anh, tay cầm bánh ra dắt. Tròng trành mất một lúc mới tới được Chu Tước môn. Lúc đến nơi vẫn còn rất nhiều người chen lấn, nên nàng đành buộc con lừa đằng trước một cửa tiệm, một mình xăm xăm bước tới nơi dán thông báo.

Trường danh bảng viết chi chít chữ, tìm một cái tên cũng giống như mò kim đáy bể, Hứa Tắc vừa ăn bánh vừa tìm, một lúc sau trán đã đổ đầy mồ hôi. Chợt có một kẻ lực lưỡng đẩy Hứa Tắc ngã sang bên cạnh, người nàng nghiêng đi, lúc sắp ngã xuống thì bỗng một bàn tay vòng qua sau lưng đỡ nàng lại.

Hứa Tắc còn chưa kịp quay đầu nhìn thì đã nghe thấy tiếng nói: “Đệ đến xem kết quả à? Là đậu hay không đậu? Tên ở đâu rồi?”

Vương Phu Nam đúng là cái đồ âm hồn bất tán, từ sau khi hắn hồi kinh đến nay đều như lúc ẩn lúc hiện bên cạnh nàng. Khi thì bất thình lình nhảy ra khiêu khích con lừa của nàng, khi thì đột ngột nắm tay nàng, khi lại hiện lên nói chuyện.. Bây giờ hắn đang đứng sau lưng nàng, nhìn chằm chằm đỉnh đầu tóc bạc lấm tấm của nàng bằng đôi mắt sâu hút của hắn, hơi thở dường như phả xuống ngay đỉnh đầu nàng!

Hứa Tắc bất giác rùng mình ớn lạnh, nàng nhét vội cái bánh trong tay vào miệng. Song còn chưa kịp nuốt xuống bụng thì một cánh tay đã tự nhiên khoác qua vai nàng, Hứa Tắc quay lại nhìn thấy Vương Phu Nam đang đứng bên cạnh mình.

Cảm giác nặng nề trên vai khiến Hứa Tắc khó chịu, ho húng hắng. Nàng cố gắng nuốt cho xong miếng bánh cuối cùng, giật giật hai vai. Nhưng nàng càng mất tự nhiên, Vương Phu Nam lại càng thản nhiên, tựa như đang coi nàng là huynh đệ nối khố với mình, không cần biết “liêm sỉ” bá vai bá cổ, kéo nàng từ bên này bảng đến bên kia bảng.

Có điều nhờ vậy mà nàng không còn bị mấy kẻ lực lưỡng xô đẩy nữa.

Hứa Tắc nhíu mày tìm tên mình, nhưng nửa canh giờ đã trôi qua mà nàng vẫn chưa thấy nó đâu. Đúng lúc nàng định than thở thì Vương Phu Nam chợt chỉ một cái tên nói: “Kia kìa!”

Hắn nói xong lập tức quan sát thần sắc trên mặt Hứa Tắc, chân mày Hứa Tắc hơi nhướn lên rồi từ từ hạ xuống, ánh mắt ảm đạm và thất vọng, kết quả đúng như nàng đoán.

Hiếm khi Vương Phu Nam bắt được cảm xúc biến hóa trên mặt Hứa Tắc như lúc này, dù chỉ là một thay đổi rất nhỏ nhưng cũng đủ để hắn tin rằng Hứa Tắc là một người sống, cũng biết vui buồn hờn giận, chứ không phải là người lạnh lùng tàn nhẫn.

Hứa Tắc mấp máy môi, ánh mắt và sắc mặt vẫn bình thường. Ánh nắng chói chang, càng làm nổi bật chữ “Bỏ” bằng mực đen trên Trường danh bảng.

Chỉ có một chữ thôi nhưng đã có thể khẳng định những cố gắng bao năm qua của một người có đáng giá hay không.

Chắc chắn là không cam tâm, vì bên cạnh chữ “Bỏ” ấy vốn có một chữ khác nhưng lại bị gạch đi.

Hóa ra, đêm đó ở Chính Sự đường, Bàn Thượng thư nhìn thấy ánh mắt ẩn ý của Tể tướng chấp bút liền viết hai chữ “Giữ – Bỏ” lên bản danh sách. Đến khi trong Chính Sự đường không còn ai khác mới trình cho Tể tướng chấp bút quyết định. Tể tướng chấp bút không nói hai lời dùng bút gạch bỏ chữ “Giữ”, ý là muốn đánh rớt Hứa Tắc.

Sau đó Bàn Thượng thư đưa thẳng danh sách này cho thư lại sao chép. Nhưng thư lại ở Lại bộ làm việc cứng nhắc, mặc dù không hiểu tại sao lại có dấu gạch xóa ở đó, nhưng hắn vẫn sao chép y hệt rồi đem dán lên Trường danh bảng, cho nên lúc này bên cạnh tên của Hứa Tắc mới xuất hiện một chấm đen cạnh chữ “Bỏ”, trông hết sức kì lạ.

Ý là người này vỗn dĩ phải đậu, nhưng vì một vài nguyên do nên đã bị sửa thành trượt.

Còn nguyên do là vì sao thì trong thâm tâm Hứa Tắc hoàn toàn sáng tỏ, Vương Phu Nam cũng biết, mà những người khác cũng biết.

Cái tên Luyện Hội này, phải băm vằm hắn mới hả!

Vẻ mặt nàng trống rỗng, lúc quay người bỏ đi tìm con lừa còn vô tình hất cánh tay của Vương Phu Nam. Vương Phu Nam bị nàng bỏ lại, hắn biết trong lòng người này đang tức giận, bèn chậm rãi theo phía sau.

Hứa Tắc lầm lũi bước tới trước cửa hiệu mà lúc nãy nàng buộc lừa, chợt khựng lại, nhìn dáo dác xung quanh một vòng, chỗ này làm gì còn bóng dáng con lừa của nàng nữa? Lừa mà cũng ăn cắp! Đồ đáng ghét. Hứa Tắc nhịn nãy giờ, lúc này đã muốn bốc hỏa nhưng nhác thấy Vương Phu Nam đang đi về phía này, đành dằn cơn tức trong lòng lại.

Vương Phu Nam thấy trên cây cột chỉ còn buộc sợi dây, thì lập tức hiểu được tình hình. Ồ, thì ra có người dắt mất con lừa của muội phu, đúng là thêm dầu vô lửa rồi đây.

Hứa Tắc đứng yên tại chỗ không lên tiếng, lồng ngực yếu ớt phập phồng, nàng đứng lẻ loi một mình, cả người toát ra vẻ không phục trông rất đáng thương. Nhớ đến dáng vẻ tràn đầy mong đợi của Thiên Anh sáng nay, nàng bất giác nhíu mày. Thi tuyển thất bại, con lừa duy nhất trong nhà lại bị trộm mấttrong nhà chỉ có duy nhất một con lừa lại bị trộm, nàng thật sự không biết nên về nhà như thế nào nữa.

“Thi trượt, mất lừa chẳng biết là phúc hay họa đâu, đi theo ta đi.”

Lần này Vương Phu Nam đã nhanh nhạy hơn, hắn bắt được ánh sáng lóe lên trong mắt Hứa Tắc bèn lập tức xoay người đi đi tới Hàm Quang môn. Hứa Tắc đi theo ngay sau lưng, nhìn Vương Phu Nam hăm hở đi đằng trước bỗng sinh ra một chút hâm mộ.

Nàng cũng mang chí hướng cao rộng, nhưng chưa bao giờ được sống thẳng thắn, nhàn nhã như thế.

Hai người trình ngư phù cho lính canh, sau khi qua bước kiểm tra tiến vào Hàm Quang môn, bèn tiếp tục đi sâu vào trong, vòng qua khách quán Hồng Lư đi về hướng đông, họ đang đến Ngự Sử đài.

Vài tên Thứ phó [1] đang quét dọn tiền viện, lính lại thấy có người tới lập tức chạy đi thông báo. Chờ đến khi Luyện Hội có thể dứt ra khỏi đống giấy tờ đó thì Vương Phu Nam và Hứa Tắc đã vào đến công phòng.

[1] Thứ phó: Là người hầu, tôi tớ ban cho quan lại. Lấy ví dụ trên bổng lộc của quan lại nhà Đường, bổng lộc bao gồm tiền lương tháng, tiền ăn, tiền tiêu vặt các loại.. Chức sự quan (quan có chức vụ) thì được ban Phòng hợp hoặc Thứ phó (từ nhất phẩm tới ngũ phẩm được ban Phòng hợp, nhất phẩm ban 96 Phòng hợp; Lục phẩm tới cửu phẩm thì ban Thứ phó, lục phẩm ban 15 Thứ phó, giảm dần theo thứ tự, tới cửu phẩm thì còn 2 người. Trong truyện không thấy nhắc tới Hứa Tắc có Thứ phó là vì Hứa Tắc không phải là Chức sự quan ╮ (╯▽╰) ╭ Nàng chỉ là một trực quan (không phẩm cấp không quan giai) nhưng lại bị bắt làm những công việc của Chức sự quan.

Lúc này bên trong công phòng không còn ai, Luyện Hội thấy hai người đã đến, bèn ngồi trở lại hỏi: “Hai vị tới đây vì chuyện gì?”

Vương Phu Nam đang định nói, ai ngờ Hứa Tắc lại mở miệng trước.

Nàng nói dối không chớp mắt: “Ngự Sử Đài nợ ta một con lừa.”

“Cái gì?” Luyện Hội nhướng mày.

“Hôm ta đi thi, Kim Ngô Vệ đã bắt ta đến Ngự Sử đài, nhưng lại không trông nom tử tế con lừa của ta. Ta đã đi tìm nó suốt mấy hôm nay, nhưng rõ ràng nó đã bị kẻ khác trộm đi rồi, chuyện này là do Ngự Sử đài làm việc tắc trách, hay là.. trách nhiệm của Luyện ngự sử đây?” Hứa Tắc tiếp tục nói quàng nói xiên.

Vương Phu Nam hoàn toàn bất ngờ vì không nghĩ tới nàng sẽ nói như thế, thế là hắn cứ im lặng ngồi một bên lắng nghe.

“Ồ, thì ra là thế.” Khuôn mặt trắng ngần của Luyện Hội treo nụ cười, “Đây quả đúng là sơ suất của Ngự Sử đài.”

“Nếu là vậy thì xin hãy chịu trách nhiệm, gia cảnh nhà ta vốn cũng túng bẫn, chỉ có mỗi một con lừa đó thôi, nên hi vọng Đài viện cho ta một lời giải thích.”

“Giải thích tất nhiên sẽ có, có điều..”

Ồ, nghe giọng điệu này y hệt giọng điệu của quan lại khi muốn rũ bỏ trách nhiệm, Vương Phu Nam đột ngột duỗi tay về phía Luyện Hội, lòng bàn tay lật ngửa, chuẩn bị đòi tiền: “Lý do này rất chính đáng, mời đền tiền đi.”

Hứa Tắc tiếp lời: “Tiền công giải của Ngự Sử đài có thể dùng để trả chút chi phí này, cũng phù hợp với quy định câu kiểm của Bỉ bộ, là chuyện hợp lý hợp pháp.”

“Muốn tiết kiệm chút tiền cho công giải cũng được, huynh lấy tiền túi ra trả khoản này đi.” Vương Phu Nam nhất quyết không nhượng bộ.

Luyện Hội bị một đôi “Ngay thẳng” và “Tái phát bệnh nghề nghiệp” này kẻ xướng người họa ép cho khóe miệng nhếch lên nhưng vẫn khăng khăng nói: “Các người không sợ bị tố cáo tội hối lộ à?”

“Hối lộ? Ta là Giám quan của huynh à? Giữa ta và huynh có quan hệ lợi ích? Hay giữa huynh và cậu ta?” Vương Phu Nam xòe tay ra: “Không phạm vào sáu điều Lục tang thì đừng chụp mũ, tiền con lừa và phí bắt nhầm đều đưa cả đây đi, ngay bây giờ.”

(Lục tang: Một bộ luật thời Đường về tham ô hối lộ dành cho quan lại, gồm 6 tội)

Luyện Hội trầm mặc ngồi đó, trong giây lát lại đứng bật dây bước ra ngoài kêu quan Chủ điển phòng bên cạnh sang.

Hai người Vương, Hứa sau khi lấy được tiền bồi thường như ý nguyện lập tức rời khỏi Ngự Sử đài. Lúc đi tới chùa Tông Chính thì gặp một kẻ thở hồng hộc chạy tới.

Người nọ dừng lại, Hứa Tắc nhận ra người này họ Lý làm Lệnh sử trong Lại bộ, liền chào hắn.

(Lệnh sử: Một chức quan nhỏ, phụ trách ghi chép lịch sử)

Lý Lệnh sử nhìn Hứa Tắc nói: “Ta thấy quen nên chạy đến nhìn thử, thật đúng là huynh.”

Hứa Tắc nhíu mày: “Lý Lệnh sử có chuyện gì không?”

“À, là như thế này.” Lý Lệnh sử thở dốc, liếc nhìn Vương Phu Nam đứng bên cạnh sau đó trở tay nắm tay Hứa Tắc, kéo nàng qua một bên, thì thầm: “Bùi Thượng thư lệnh mỗ giao cái này cho huynh.” Hắn nói xong liền lấy một phong thư trong tay áo dúi cho nàng.

IMG

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN