Con Rể
Chương 14: Thi đấu thao trường
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Minniekemi
Lý Lệnh sử ra vẻ thần bí, Hứa Tắc đành dằn lại cơn bất an dâng lên trong lòng, bình tĩnh cất phong thư vào tay áo rồi cảm ơn hắn. Chờ hắn đi xa mới xoay người đi về, dường như đã hoàn toàn quên mất còn một Vương Phu Nam đang đứng đợi nàng bên ngoài chùa Tông Chính.
Vương Phu Nam thấy nàng có tâm sự chỉ lo cắm đầu đi nên cũng không vội đuổi theo mà một mình quay lại vệ sở dắt ngựa, từ Hàm Quang môn ra ngoài.
Hứa Tắc về tới cổng Hoàng Thành mới nhớ ra Vương Phu Nam, nhưng lúc quay lại thì không thấy bóng dáng hắn đâu nữa? Nàng tính đến khu chợ phía tây thành mua rượu, nhưng vừa rẽ vào Quang Lộc phường liền lẩn vào một con hẻm nhỏ. Sau khi chắc chắn xung quanh vắng lặng không có người mới lấy bức thư kia ra xem. Bên trong là một mảnh giấy tiên nhỏ, trắng tinh, trên giấy đề hai chữ..
“Chế cử.”
Đây là toàn bộ gợi ý mà Bùi Thượng thư cho nàng.
Nhìn thoáng qua thì gợi ý này chẳng khác gì chuyện nhạc phụ Vương Quang Mẫn bắt nàng tham gia “Chế khoa khảo thí”, nhưng nghĩ kĩ lại thì thấy hoàn toàn khác nhau.
Bùi Thượng thư của Lại bộ đánh rớt nàng trong kì thuyên tuyển, sau đó lại sai người gửi cho nàng một mảnh giấy nhắn nhỏ gợi ý cho nàng đi thi chế khoa, ẩn ý quả thực sâu sắc.
Mới đầu nàng cho rằng mình không trúng tuyển là do qua chuyện nhận hối lộ, Lại bộ nhận thấy “nhân phẩm của nàng không đạt yêu cầu” Nhưng xem ra chuyện có thể không phải như vậy, nếu Lại bộ đánh giá nhân phẩm của nàng có vấn đề thì cần gì phải đưa tờ giấy tiên này nhắc nhở nàng, gợi ý cho nàng tham gia chế khoa?
Chế khoa không phải là khoa thi thông thường do Lễ bộ tổ chức. Thời gian thi của các khoa thi như Tiến sĩ hay Minh kinh đều được định trước, cứ theo lệ mà làm. Nhưng Chế khoa thì khác, kì thi này có thể được tổ chức vào bất kỳ thời gian nào, khoa mục cũng không theo quy tắc, chỉ cần thiên tử hạ chiếu thì lập tức tổ chức.
Khác với các hội thi Tiến sĩ và Minh kinh thường lệ, Chủ khảo và Tọa chủ ở Chế khoa là cùng một người. Người ứng thi Chế khoa là môn sinh của thiên tử, thiên tử cũng tức là Tọa chủ. Ngoài ra, thí sinh ứng thí trong hội thi Tiến sĩ và Minh kinh đều là bạch thân, không quan chức, không tước vị; Còn ở Chế khoa, bất luận thí sinh đó là bạch thân hay có xuất thân, cứ từ lục phẩm trở xuống đều có thể tham gia.
Những người đỗ cao trong kỳ Chế khoa thậm chí có thể thăng liền ba bốn cấp, trước đây cũng đã có tiền lệ này. Đối với những người đã có quan phẩm, đây chính là đường tắt thăng quan tiến chức ngoài các kỳ thi thông thường và thuyên tuyên của Lại bộ. Không những vậy, người đậu Tiến sĩ trong kỳ Chế khoa còn danh giá hơn, thăng chức nhanh hơn người đỗ Tiến sĩ trong các khoa thi thường lệ.
Bùi Thượng thư nhắc nhở nàng hãy thi Chế khoa, ông ấy muốn nàng đi đường tắt ư?
Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Trình độ thi Chế cử cao đến đâu, chỉ có những người muốn thi mới hiểu, Thiên Anh thường hay quả quyết tài học của Hứa Tắc thì sợ gì kỳ thi này nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ một phía của Thiên Anh mà thôi.
Không tính tới độ khó của kì thi, Hứa Tắc vẫn còn rất nhiều chuyện phải lo.
Chế khoa là khoa thi của thiên tử, do đó việc nghiệm thân chắc chắn là rất nghiêm ngặt, cho dù nàng có tự tin cỡ nào thì chỉ cần thiếu may mắn chút thôi là mọi chuyện sẽ vỡ lỡ. Ngoài ra, nếu muốn tham gia kì thi này, thì thí sinh phải có thư tiến cử. Tuy trên lý thuyết có thể tự tiến cử bản thân, nhưng thực tế thì đều phải nhờ người khác viết thư giới thiệu. Nàng có thể nhận được thư tiến cử của vị trọng thần nào không? Bùi Thượng thư viết cho nàng tờ giấy tiên này, đồng nghĩa với việc ông ta đã chấp nhận tiến cử nàng?
Lúc Hứa Tắc đang đứng trong ngõ suy nghĩ mông lung, thì nghe thấy tiếng vó ngựa đến gần, nàng vội vàng cất mảnh giấy tiên, ngóng ra ngoài xem thử, thì ra là Vương Phu Nam từ cổng Quang Lộc phường chạy tới. Còn Vương Phu Nam thì nhác thấy một bóng người thò ra từ con ngõ rước mặt, hắn bèn ghìm cương chậm rãi đi tới.
Bụi bặm bay đầy làm Hứa Tắc mím môi nghiêng đầu.
Đợi tới khi bụi tản đi hết, nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Đi đâu cũng gặp Thập thất lang, đúng là khéo quá.”
“Công việc không có nên quan viên nhàn rỗi, không luyện binh, không công vụ xử lý, nếu ta không tìm đến người quen cho đỡ vô vị thì lẽ nào cứ ngồi ở Nam nha đánh cờ cùng với mấy lão già kia?”
Hắn đường đường là Đô úy phủ Chiết Xung thuộc hàng tứ phẩm, nếu vào trăm năm trước thì đây là vị trí hết sức quan trọng. Nhưng thời thế đổi thay, triều đình cũng khác, quyền hành đều không còn trong tay nữa rồi.
Hứa Tắc cũng chưa từng suy nghĩ vì sao hắn lại đi tới bước đường này? Hay có phải là do cha hắn liên lụy hay không?
Nàng hơi mất tập trung. Quan bào đỏ tươi của Vương Phu Nam giữa trời nắng như thế này càng thêm chói mắt, một cơn gió thổi tới làm tà áo của hắn bay bay, Hứa Tắc định thần lại, nàng ngước lên hỏi: “Thập thất lang đã không bận, vậy huynh có thể cho ta đi nhờ tới phía tây thành được không?”
Vương Phu Nam hơi nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, vô cùng nghĩa khí chở Hứa Tắc tới thành tây. Một lần đi là đi đến mấy dặm đường, bấy giờ cũng đã tới giờ cơm trưa, Hứa Tắc tiết kiệm tiền nên chỉ mua một cái bánh mè vừng ăn cho đỡ đói, Vương Phu Nam rất hào phóng, hắn mua tận hai cái.
Bánh mè vừng
Hai người ngồi dưới gốc hòe bên đường cái ăn bánh, ăn xong thì tới chợ xem lừa. Trong chợ lừa người qua lại nhộn nhịp giữa một bầu không khí đầy mùi ngai ngái bốc lên. Hứa Tắc đứng nhìn hồi lâu, người nóng nực đổ đầy mồ hôi. Vương Phu Nam thì rãnh rỗi đứng bên ngoài nhìn vào cảnh người lừa chen chúc, con ngựa của hắn cũng đã chán tới mức hí vang một tiếng.
Thời tiết hôm nay đẹp như vậy mà Hứa Tắc lại phí thời gian chen lấn trong khu bán lừa, đúng là một kẻ vô vị.
Dù vậy, Vương Phu Nam vẫn khá vui vẻ khi nhìn thấy nàng bị người ta xô xô đẩy đẩy, gương mặt trắng bóc đó cuối cùng cũng có lúc hồng hào, cho dù sự thật chắc là do nóng quá.
Nghe nói câu ta và Thiên Anh là tự định chung thân với nhau, sau đó vì để được vào làm rể nhà họ Vương, cậu ta đã mang tất cả tiền để dành ra làm sính lễ, cầu xin suốt cả tháng mới được nhà vợ đồng ý.
Gia cảnh của phòng năm mà cũng có người xin ở rể, quả đúng là lạ lùng.
Vương Phu Nam thật sự rất tò mò về Hứa Tắc, thậm chí còn hơn cả thế.
Mặc dù hắn sinh ra ở Tây kinh, nhưng từ nhỏ đã tòng quân đến biên ngoại, bạn bè lúc nhỏ thì cũng đã đi nơi khác cho nên cũng ít lui tới. Chu Đình Tá và Luyện Hội thì lại là kiểu người cứng nhắc và vô vị, cho nên sau khi hắn về kinh Hứa Tắc nhanh chóng trở thành một trong vài điều khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Hắn đứng ngoài khu bán lừa suy nghĩ tới thất thần, có thực sự chỉ là cảm thấy tò mò và hứng thú hay không nhỉ? Sao hắn cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Vương Phu Nam hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, đúng lúc nhìn thấy Hứa Tắc đang chen ra khỏi đám nhốn nháo kia. Cậu ta phủi phủi quần áo, giơ tay lên ngửi thử, nét mặt thoáng vẻ buồn bực, có vẻ đã không chọn được lừa để mua.
Vương Phu Nam dẫn ngựa định đi về hướng đông, nhưng Hứa Tắc lại rẽ hướng tây, thế là hắn đành dẫn ngựa vòng lại đi theo Hứa Tắc. Hứa Tắc lầm lầm lì lì đi vào một quán rượu mua một vò Lang Quan Thanh, lúc ôm ra ngoài Vương Phu Nam lập tức tiến lên đón lấy, hỏi: “Mua cho Thiên Anh à?”
“Ừm.”
“Không mua cho ta hả?” Vương Phu Nam trơ tráo đòi hỏi.
Tay Hứa Tắc vẫn còn để trên vò rượu, nàng ngẩng đầu nhìn Vương Phu Nam một lúc, ngẫm thấy hắn cũng đã giúp mình nhiều, da mặt nàng cũng không có dày lắm, nên nàng buông tay quay vào trong mua thêm một vò nữa.
Vương Phu Nam rất hài lòng khi có qua có lại như vậy, hắn giắt vò rượu lên yên ngựa cẩn thận, sau đó đưa Hứa Tắc rời khỏi thành tây.
“Bây giờ muội phu về nhà à?”
Nhắc tới chuyện về nhà, trong lòng Hứa Tắc thật ra không có tình nguyện lắm. Mặc dù nàng không để ý tới mấy lời châm chọc đó, nhưng cũng không vui vẻ gì. Phiền muộn như tảng đá đè nặng trong lòng, nàng cần tìm một chỗ yên tĩnh suy nghĩ. Vì vậy đáp: “Đến cổng phường thì cho ta xuống được rồi!”
Nhưng Vương Phu Nam không về Sùng Nghĩa phường, hắn đưa nàng tới thẳng thao trường phía đông. Đi tới nửa đường Hứa Tắc mới phát hiện, lúc này thì muộn rồi.
Thao trường là nơi tập luyện, thi đấu của binh lính.
Giờ thân một khắc, trận thi đấu đánh cầu vừa mới kết thúc, mặt trời đã chênh chếch trên đầu. Không biết có phải là vì ôm vò rượu hay không mà bước chân Hứa Tắc càng ngày càng nặng nề hơn.
Nàng nhích từng bước, mỗi bước đều như mang tâm sự. Vương Phu Nam thấy nàng còn mãi ở phía sau, liên dừng lại đợi. Hắn quay đầu lại, trông thấy bóng dáng này hơi quen quen. Gặp ở đâu rồi nhỉ?
Ở cầu sông Bá.
Ngày đó đúng trên cầu Bá nhìn ráng chiều ở Ly Sơn, chợt thấy người ta bẻ cành liễu tiễn người thân, chính là bóng dáng tâm sự trùng trùng như thế này.
Nếu đúng ở cầu Bá mà xúc động thì còn hiểu được, nhưng ở đây là thao trường, đâu phải chỗ khiến người ta phiền não?
Hai người cùng đi tới trường bắn, Vương Phu Nam đặt vò rượu xuống, lệnh hỏa trưởng mang cung tên tới, ném một bộ cung và túi đựng tên cho Hứa Tắc, chỉ vào bia và nói: “Coi nó như Luyện Hội đi.”
Hứa Tắc cảm thấy ý tưởng này vừa kỳ lạ vừa bất chínhnhưng nàng không tìm ra cách giải tỏa nào bèn nhặt cung rơi dưới đất lên, đeo túi đựng tên ra sau lưng, rút tên, giương cung, nhắm ngay hồng tâm.
Nàng đứng rất vững, cổ tay và khuỷu tay tạo thành một đường thẳng, khi giương cung xương bàn tay gồ lên, bắn mũi tên chính xác đầu tiên. Cùng lúc đó, Vương Phu Nam cũng nhắm bắn một mũi tên vào tấm bia bên cạnh, cũng trúng ngay hồng tâm.
Mỗi người một tấm bia, liên tục bắn hai mươi phát hết sạch tên trong túi.
Vốn dĩ họ tập riêng, không ai nói chuyện với ai, nhưng chẳng bao lâu sau Hứa Tắc là người phá vỡ sự im lặng đó.
Tảng đá lớn trong lòng nàng đã nhẹ đi ít nhiều, nên lúc này lại muốn hỏi chuyện có liên quan tới Vương Phu Nam: “Thập thất lang còn trẻ đã ra ngoài chinh chiến, cũng từng lập được công cao hiển hách, bây giờ lại rảnh rỗi thế này thì có cảm tưởng gì không?”
Nàng nói chuyện thẳng thắng, cũng không có ý chế nhạo, vì vậy Vương Phu Nam cũng thản nhiên đáp: “Sao ta có thể phí phạm cả đời ở đây được, đây là suy nghĩ của ta. Còn đệ?”
Lúc nói chuyện lại có một mũi tên bắn trúng hồng tâm.
Hứa Tắc kéo căng dây cung, nhắm bắn: “Sao ta có thể phí cả đời ở Bỉ bộ được.” Dứt lời, tên cũng rời cung, lao vút về phía bia ngắm phía xa xa.
“Xem ra cả đệ và ta đều không cam tâm.” Khóe miệng Vương Phu Nam hơi nhếch lên, lúc nhắm bắn nét mặt lạnh lùng, đúng là mặt của kẻ bạc tình bạc nghĩa.
Hứa Tắc với tay ra sau rút thêm một mũi tên: “Không cam tâm thì có ích gì? Ai cũng nói:” Nên làm như thế này nên làm như thế kia, nhưng phần lớn trường hợp họ đều không đưa ra được cách giải quyết. “
Lúc đang ngắm bắn nàng chợt nghe Vương Phu Nam hỏi:” Bùi Thượng thư không chỉ cho đệ đối sách à? “
Hứa Tắc bị phân tâm làm tay chệch đi, mũi tên này dĩ nhiên không trúng bia.
Nàng định rút thêm một cái khác, thì phát hiện đã hết tên rồi. Hứa Tắc mím môi không biết nên nói gì, lập tức đánh trống lảng:” Nghe nói khi Thập thất lang còn sa trường đã lập rất nhiều chiến tích, tại sao đột ngột bị gọi hồi kinh thế? Có liên quan tới chuyện Vương tướng công bị giáng chức đi Lĩnh Nam không? “
Vương Phu Nam nghe vậy chỉ cười khẽ, kéo căng cánh cung trên tay:” Chuyện đấu đá trong triều, nói đi nói lại cũng chỉ là quân thần hoạn quan sĩ thứ.”
DỨt lời liền buông tay, vứt cung và túi đựng tên đi, không nói thêm gì nữa.
Mặt trời đã ngã về tây, hoàng hôn dần tới, gió bắt đầu nổi lên, Trường An ấm áp dần chuyển lạnh.
Hắn nghiêng đầu nhìn Hứa Tắc, không ngờ Hứa Tắc cũng đang nhìn mình, nhưng hắn chợt nhướn mày, sải bước tới đẩy Hứa Tắc ngã xuống đất.
Một mũi tên lao vun vút qua chỗ hai người.
Hứa Tắc giật mình, ngước mắt nhìn Vương Phu Nam đang gần trong gang tấc, còn Vương Phu Nam thì đang đỡ sau gáy nàng, hắn cảm giác cơn đau từ mu bàn tay lan tới, hình như rách da rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!