Con Rể
Chương 27: Ra oai phủ đầu*
*Hạ mã uy – 下马威 – xìa mǎ wēi (câu trong Hán thư, nguyên để chỉ quan lại mới đến nhậm chức giương uy đối với thuộc hạ, sau để chỉ giương uy đối với đối phương nói chung, cũng để chỉ hạ uy phong của đối phương. Câu nguyên gốc là Hạ xa tác uy- 下车作威, người xưa hay dùng hạ xa, hạ mã – xuống ngựa, xuống xe để chỉ thói quen của quan lại đến nhiệm sở, sau nói rút gọn thành hạ mã uy). (cre: Link )
Edit: Hikari2088
Ngay lúc Thiên Anh cảm nhận được một vật cứng, bén nhọn chĩa vào lưng mình thì đồng thời một thanh kiếm khác cũng kề vào cổ Hứa Tắc.
Lưỡi kiếm sắc lạnh thọc vào da, Hứa Tắc vừa định nhúc nhích liền nghe được người đứng sau uy hiếp: “Không được nhúc nhích!”. Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân lộn xộn tới gần.
Hứa Tắc im thin thít lắng tai nghe ngóng, chúng có ít nhất năm sáu tên. Với vào bản lĩnh của nàng trong khi đèo bồng thêm Thiên Anh, thì bây giờ hoàn toàn không có khả năng bỏ trốn.
Thiên Anh bị dọa đến nỗi hồn bay phách tán, nàng ngồi chồm hổm dưới đất không dám động đậy.
Lúc Thiên Anh định cầm tay Hứa Tắc thì phía sau chợt có người kéo mạnh hai cánh tay nàng bắt chéo sau lưng, rồi nhanh nhẹn dùng dây thừng trói lại. Nàng còn chưa kịp hét lên thì miệng đã bị nhét kín, một cái túi vải đen lập tức phủ xuống, ngay sau đó thì bị lôi dậy, đẩy nàng đi lên trước.
Thiên Anh kêu ấm ớ nhưng vì không nhìn thấy Hứa Tắc nên vô cùng hoảng loạn. Tình cảnh của Hứa Tắc cũng không tốt hơn nàng, tay bị trói miệng nhét giẻ, đầu thì bị trùm kín mít. Hứa Tắc nghe tiếng kêu của Thiên Anh liền ho khan hai cái xem như đáp lại.
Mùi huân hương trên áo khoác của Thiên Anh thoang thoảng, Hứa Tắc biết Thiên Anh vẫn ở gần bên nên cũng yên tâm một chút.
Những kẻ trói họ chắc chắn không phải là sơn tặc thổ phỉ. Lúc Thiên Anh bị trói, Hứa Tắc nhận ra cách buộc dây của họ, cộng thêm những kẻ này biết sử dụng thủ ngữ, nên nàng càng chắc chắn thân phận của chúng.
Hai người bị áp tải lên xe ngựa, người đánh xe hô “Ya –”, xe ngựa chạy như điên, kéo theo thùng xe xóc nảy tiến về phía trước. Đầu xuân, ban đêm gió thổi lành lạnh, không gian yên ắng khiến người ta sợ hãi. Thiên Anh ngồi sát Hứa Tắc, muốn nói lại không nói được, Hứa Tắc cũng muốn an ủi Thiên Anh, nhưng tình trạng hiện giờ nàng không thể làm gì hết.
Xe ngựa chạy khoảng hơn mười dặm thì đột nhiên dừng lại. Dọc đường xe xóc nảy đến mức hồn bay phách lạc, Thiên Anh sợ quá nên lại bắt đầu rên rỉ. Hứa Tắc dùng bả vai đụng nhẹ Thiên Anh giúp nàng bình tĩnh lại, đột nhiên nàng cảm thấy có gió lùa vào buồng xe.
Đối phương vén rèm lên, kéo hai nàng xuống xe rồi đẩy đến trước một cánh cửa, xô mạnh hai nàng vào trong phòng, “Rầm –”, cửa bị đóng lại, có tiếng bấm ổ khóa vang lên.
Thiên Anh toát mồ hôi lạnh đầy người, lại thêm không được ăn uống khiến cái dạ dày trống rỗng đau nhói từng hồi. Nàng ngã bệt xuống đất run rẩy. Hứa Tắc nghe tiếng đóng cửa nhưng không thể lập tức xác nhận trong phòng còn có kẻ nào khác hay không, nên chỉ ngồi bên cạnh Thiên Anh im lặng lắng nghe động tĩnh.
Qua một khắc đồng hồ, trong phòng không có thêm bất cứ tiếng động nào khác, bên ngoài cũng không còn nghe được tiếng bước chân, chỉ nghe thấy tiếng báo canh vang lên.
Tiếng báo canh, vậy là họ đang ở trong thành, dựa theo âm thanh xa gần mà đoán thì có lẽ nơi này không phải một toàn đại viện mà có thể trong một căn nhà nhỏ nào đó nằm trên đường cái, không phải một nơi kín đáo.
Vậy mục địch chúng bắt trói họ ở đây là gì?
Hứa Tắc nghĩ ngợi, nhớ lại lời Vương Phu Nam từng nói “Giám sát Ngự sử đến Hà Bắc mới thảm, ông ta chỉ mang theo một hai nô bộc, phòng hợp cũng không có một người, tay trói gà không chặt nên thường xuyên bị binh lính phiên trấn bắt nạt. Nàng nên biết do phiên trấn độc lập từ lâu, hoạt động tương tự như một quốc gia riêng rẽ, họ rất bài xích người ngoài, do đó nàng phải chuẩn bị tinh thần”, nên tạm thời gạt suy nghĩ này sang một bên.
Nếu bên ngoài đã không có động tĩnh, chẳng lẽ nàng lại ở đây chờ bị ức hiếp ư?
Nàng đứng lên cúi người, cố gắng làm rớt túi vải đen trùm trên đầu xuống, bấy giờ mới nhìn rõ bố cục căn phòng. Trong phòng không có bày biện gì, cửa sổ bị bịt kín, giống như một căn nhà hoang. Hứa Tắc bước tới ngồi xuống trước mặt Thiên Anh, đẩy đẩy nàng ấy, Thiên Anh như chim sợ cành cong, co người nhích về phía sau. Hứa Tắc ho khan một lúc mới làm nàng ấy bình tĩnh lại.
Hứa Tắc quay lưng lại, dùng hai tay bị trói chật vật gỡ túi trùm đầu của Thiên Anh, rồi lại ngồi xuống trước mặt Thiên Anh để nàng ấy nhìn thấy mình.
Dưới ánh sáng lờ mờ, khi Thiên Anh trông rõ mặt Hứa Tắc mà suýt khóc. Hứa Tắc đau lòng khi thấy bộ dạng của nàng ấy, nhưng bây giờ không phải là lúc đau lòng.
Hứa Tắc hất cằm ra hiệu phải tháo khăn bịt miệng ra trước. Thiên Anh nhìn cả buổi mới hiểu được ý nàng. Thiên Anh nhúc nhích đôi tay bị trói sau lưng muốn nói “Ta biết rồi nhưng tay không đưa ra được, làm sao giúp cô”. Hứa Tắc xoay đầu, Thiên Anh lập tức hiểu ngay, nàng vội quay người đưa lưng về phía Hứa Tắc, cử động đầu ngón tay giúp Hứa Tắc tháo khăn bịt miệng, Hứa Tắc ngẩng đầu lên, nhanh chóng thoát ra.
Hứa Tắc thở phào, Thiên Anh vội quay người lại, kêu “ưm ưm” ra hiệu cho Hứa Tắc giúp mình. Hứa Tắc bước đến, dùng răng kéo miếng vải xuống, sau đó nói nhỏ với nàng: “Đừng nói gì cả, cúi đầu xuống.”
Thiên Anh không hiểu nhưng vẫn nghe lời cúi đầu, Hứa Tắc há miệng ngậm một cây trâm nhỏ trên đầu Thiên Anh. Trâm rơi xuống đất, Hứa Tắc lập tức nhặt nó lên sờ nắn không rõ là định làm gì.
Thiên Anh lo lắng quan sát hành động của Hứa Tắc, còn nàng vẫn bình tĩnh không chút hoảng hốt, hai tay gắng sức mài đứt sợi dây thừng.
Ngay khi Thiên Anh muốn mở miệng thì Hứa Tắc bỗng đứng dậy, thì ra đã cắt đứt được sợi dây rồi.
Hứa Tắc nhanh chóng cởi trói cho Thiên Anh, cũng đưa tay vuốt lưng trấn an nàng ấy, sau đó mới nâng Thiên Anh đứng lên: “Có đi được không?”
Thiên Anh vẫn còn choáng váng nhưng nàng cố gắng định thần, vội vàng gật đầu: “Cửa bị khóa rồi làm sao chúng ta ra ngoài được?” Nói đoạn Thiên Anh vô thức nhìn ra cửa sổ. Nàng từng là cao thủ trèo cửa sổ, nhưng cửa này đã bị bít kín bưng! Làm sao trốn được?
Hứa Tắc vẫn trầm mặc, nàng nhặt cây trâm dưới đất, bước tới cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chó sủa vài tiếng, sau đó mọi thứ lại lắng xuống.
Không có ai.
Nàng thử đẩy cửa, chúng dùng dây xích khóa hai cánh cửa lại, nhưng chính giữa vẫn còn khe hở.
Khe hở này chỉ vừa đủ nhét một ngón tay, không thể chìa tay ra ngoài được. Thiên Anh đứng bên cạnh sốt ruột, nàng thấy Hứa Tắc cúi người lấy ra một thanh đoản đao nhét trong giày, sau đó luồn lưỡi đao vào khe cửa bắt đầu khoét.
Thiên Anh chưa từng thấy thanh đao nào sắc như vậy, nàng chăm chú quan sát thậm chí quên mất tình hình hiện tại của họ, trong lòng chỉ còn lại một thắc mắc duy nhất: Sao Tam lang lại có được thanh đoản đao này?
Hứa Tắc nhanh nhẹn thu đao, tay cầm cây trâm xuyên qua khe hở rộng vừa cổ tay. Mép cửa vừa khoét vẫn còn sần sùi, có dăm gỗ đâm vào da thịt nàng. Cho dù bản lĩnh mở khóa có cao đến đâu thì cũng cần cổ tay chuyển động không ngừng, trán Hứa Tắc rịn mồ hôi, lúc cửa được mở thì cổ tay nàng cũng không chịu nổi nữa.
Nàng bất chấp, vội vàng đẩy Thiên Anh ra ngoài, trước khi rời khỏi không quên khóa cửa lại cẩn thận.
Đêm khuya trên phố không một bóng người, Hứa Tắc ngẩng đầu nhìn trời xác định phương hướng rồi kéo Thiên Anh tiến về phía đông thành.
Hai người chạy trốn không bao lâu thì hai trong số những kẻ bắt cóc quay lại. Một tên tiểu bình tiến lên mở khóa cửa thì phát hiện có điểm bất thường, trong lòng thấp thỏm hắn đẩy cửa bước vào phòng, bên trong không có ai.
Gã thủ lĩnh nhìn lướt một vòng quanh phòng, nhấc chân đá tên tiểu binh: “Đồ vô dụng! Chưa được nửa canh giờ đã để bọn chúng chạy mất!”
“Hắn, hắn, hắn mở khóa chạy đi rồi..” Tên tiểu binh ôm gối, tay kia chỉ vào cánh cửa bị khoét.
Gã thủ lĩnh tóm lấy cánh cửa xem thử, hắn hít sâu, trong lòng tức tối, quát tên tiểu binh: “Quan văn! Hắn là quan văn! Chẳng phải quan văn đều là đám nhát gan vô dụng à!” Dứt lời lập tức đá một cước nữa.
Tên tiểu binh cắn răn chịu đau, trong lòng khóc ròng.
“Chúng ta có cần đuổi theo không? Thuộc hạ cho rằng bọn chúng chưa kịp chạy xa đâu.” Một tên khác bình tĩnh nói.
Tên thủ lĩnh cúi đầu ngẫm nghĩ: “Không cần, giết hắn cũng không có ý nghĩa.”
Quả thật Hứa Tắc và Thiên Anh vẫn chưa đi xa, hai người lắng tai nghe tiếng chó sủa trong hẻm vọng ra một hồi rồi lắng xuống, nen đoán có kẻ đến rồi đã đi rồi. Hứa Tắc thở phào, lúc này mới thấy cổ tay hơi đau đau.
Vào lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới câu nói của Vương Phu Nam “Tử tế với bản thân là bản năng”, đáng tiếc nàng không có mang theo thuốc mỡ.
Hai người nán lại trong thành đến hừng đông, các cửa tiệm bắt đầu lục đục mở cửa, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra đêm qua.
Hứa Tắc dùng chút tiền còn lại giấu trong giày mua cho Thiên Anh một chén bánh canh nóng hổi, còn mình thì gặm một miếng bánh hấp khô khốc: “Nếu chưa no nhất định phải nói với ta, chúng ta còn một quãng đường dài phải đi.”
Thiên Anh gật đầu, lại đưa chén qua: “Uống một chút đi, coi chừng nghẹn.”
“Cô ăn đi, ta có nước rồi.” Nói đoạn nàng bèn đứng lên, ra vệ đường vừa quan sát vừa ăn hết chỗ bánh còn lại, thấy không có gì bất thường mới quay vào trong quán.
Sau khi ăn no nê, Thiên Anh đã không còn sợ hãi nữa, nàng khoác áo rồi hỏi Hứa Tắc: “Cô nói còn một quãng đường dài phải đi, là tính đi đâu?”
“Đi tìm hành lý.”
“Chẳng phải hôm qua đã bị chúng làm xáo trộn rồi sao? Từ hôm qua đến nay liệu có bị mất không?” Thiên Anh bối rối.
“Cô nên cảm thấy may mắn vì lúc đó ta đã kịp giấu đi thứ quan trọng nhất.”
Trước mắt Thiên Anh sáng bừng lên: “Phải ha! Sao ta lại quên mất cô đã chôn cái túi quần áo kia đi nhỉ!”
Cáo thân, công phục của Hứa Tắc và tiền riêng của nàng tất cả đều ở bên trong.
Thiên Anh đột nhiên sực nhớ: “Chẳng lẽ mục đích của chúng là cáo thân và công phục của cô? Chúng không muốn cho cô nhậm chức? Có khi nào.. sẽ giết phức cô đi không?”
“Nếu chỉ muốn giết ta thì sẽ không mất thời gian bày vẽ như vậy đâu, có lẽ chỉ muốn quấy nhiễu việc nhậm chức của ta. Nhưng đây không phải điểm chính, cái chúng muốn là khiến ta sợ hãi, muốn ta hiểu nếu đã đặt chân dến Cao Mật thì phải nghe bọn chúng sắp đặt.” Hứa Tắc thong dong nói tiếp: “Đây không phải chuyện lạ lùng gì, không cần phải sợ.”
“Chúng ta, chúng ta vẫn phải quay lại à?” Thiên Anh có vẻ lo lắng.
“Đương nhiên rồi.” Hứa Tắc ngước nhìn nàng, “Nếu bây giờ mà chạy thì chẳng phải là như ý bọn chúng sao?”
“Nhưng mà..” Thiên Anh nhíu mày, vẫn còn lo lắng: “Lỡ như bọn họ lại tiếp tục, thì..”
“Chúng không có cơ hội đâu.” Hứa Tắc mở bản đồ, “Chúng ta đang ở đây, phía đông –” Nàng ngẩng đầu: “Cô biết là chúng là quân của ai không? Biết tại sao chúng lại mai phục ở đây không?”
Thiên Anh hoang mang lắc đầu.
Hứa Tắc mỉm cười châm biếm: “Chắc chắn chúng đã nhận được tin tối qua chúng ta gặp chuyện.”
“Tại sao?”
Hứa Tắc cất bản đồ vào trong tay áo rồi đứng lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!