Con Rể
Chương 29: Trong ngoài phối hợp
Edit: Hikari2088
Trước nay binh nông tách rời, huyện quan sẽ cung cấp y phục lương thực để nuôi quân. Vì quân do quan nuôi nên gọi là quan kiện. Theo như lời Hứa Tắc việc cắt giảm binh ngạch trưởng từ quan kiện chính là cắt giảm binh lính trong tay Lưu Sĩ Trung, đối đầu với hắn.
(Trưởng từ: Là thời gian đi lính lâu dài. Còn có một từ là trường chinh tráng sĩ, tức là đóng giữ biên cương trong thời gian dài)
Mọi người vừa nghe Hứa Tắc muốn tước binh ngạch thì đều chắt lưỡi.
Tiết Huyện thừa vừa muốn đứng dậy lại bị chủ bộ ngồi bên cạnh ấn xuống.
Hứa Tắc ngẩng đầu đúng lúc thấy Chủ bộ nháy mắt với Tiết huyện thừa, nàng không nói gì, tiếp tục chủ đề khi nãy: “Hàng năm Cao Mật không chỉ phải cung cấp y phục lương thực cho quan kiện binh mà còn phải cung cấp lương thực cho gia đình họ. Tất cả các ưu đãi này là để họ dốc lòng trấn thủ quê hương, nhưng tình hình trước mắt như thế nào thì các vị chắc chắn biết rõ hơn ta. Vả lại, triều đình có quy định đối với binh ngạch quan kiện địa phương, nhiều chinh giả (người đi lính) không đủ điều kiện được cấp y lương. Nay Cao Mật đã do triều đình quản lý, dĩ nhiên phải tuân theo quy định triều đình. Nếu Lưu trấn tướng không chủ động giảm binh ngạch thì ta sẽ đình chỉ cung cấp y phục và lương thực cho quân Cao Mật.”
Rốt cuộc Tiết Huyện thừa cũng không nhịn được nữa, hắn đứng phắt dậy: “Đúng là bàn việc binh trên giấy, cắt giảm binh ngạch là chuyện lớn, há có thể nói là làm được ngay? Nếu ngừng cấp y lương cho quân Cao Mật, lỡ có binh biến thì làm thế nào? Chuyện bao vây huyện giải không phải chưa từng xảy ra. Hứa Minh phủ nói năng phải thận trọng.”
“Thận trọng hay không không quan trọng.” Hứa Tắc ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh giọng: “Quan trọng là phải cắt giảm binh ngạch quan kiện Cao Mật, chuyện này không thể không làm.”
Tiết Huyện thừa lại hỏi: “Dám hỏi Minh phủ định làm như thế nào?”
Hứa Tắc nghiêng đầu hỏi lại tá: “Chúc Ký, đã sai người đi mời chưa?”
“Vâng vâng, đã báo là Minh phủ mời Lưu trấn tướng đến ăn cơm. Chắc cũng đã tới nơi rồi ạ”
Mời Lưu Sĩ Trung ăn cơm?
Mọi người nhìn bàn cơm trống trơn trố mắt nhìn nhau, hóa ra đây thật sự là Hồng Môn Yến? Nhưng không phải là Hồng Môn Yến cho họ mà là cho Lưu Sĩ Trung?
Giữ chân họ ở đây cũng là không để họ đi mật báo? Nói vậy, Hứa Tắc đã nghi ngờ trong nhóm người ở đây có kẻ theo Lưu Sĩ Trung?
Trong lúc mọi người nghi thần nghi quỷ thì Hứa Tắc đã đóng cuốn sổ trong tay lại im lặng quan sát biểu cảm của từng người.
Lại tá Chúc Ký đứng bên cạnh nhanh nhạy phát hiện bèn đằng hắng: “Minh phủ, hình như có tiếng bước chân.”
Hứa Tắc vẫn ngồi yên tại chỗ, đáp: “Mở cửa cho Lưu trấn tướng.”
“Vâng!” Chúc Ký trả lời vội ra mở cửa, Lưu Sĩ Trung hiên ngang bước tới. Chúc Ký mỉm cười, khom người ân cần thăm hỏi: “Bái kiến Lưu trấn tướng!”
Lưu Sĩ Trung không thèm liếc hắn một cái, lập tức đi tới cửa rồi dừng lại ở đó.
Dù sao hắn cũng là quân nhân, tính cảnh giác rất cao, hắn không tùy tiện bước vào trong. Hắn trông thấy huyện quan huyện lại đều đang xung quanh Hứa Tắc, hắn nói mà không hành lễ: “Mời cơm sao trên bàn lại không có thức ăn?”
“Đừng vội, ung nhân đang chuẩn bị.” Hứa Tắc ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
Nàng vừa dứt lời, huyện úy Trần Hướng ngồi đối diện chợt bước ra, khom người nói với Lưu Sĩ Trung nói: “Mời Lưu trấn tướng ngồi.”
Lưu Sĩ Trung liếc nhìn Trần Hướng, lập tức vén áo ngồi xuống, hắn nhìn thẳng Hứa Tắc hỏi: “Hứa Minh phủ mới đến nhậm chức, chưa đợi Lưu mỗ đến chúc mừng mà đã vội mời ta đến dùng cơm rồi ư, e là có việc khác đúng không?”
“Đúng vậy.” Hứa Tắc không vòng vo với hắn, “Mời Lưu trấn tướng tới đây, là vì chuyện cắt giảm binh ngạch của huyện trấn binh Cao Mật.”
Lưu Sĩ Trung hơi sững sốt, sau đó hắn bật cười, hời hợt nhắc lại: “Cắt giảm binh ngạch?”
“Đúng vậy.” Hứa Tắc ung dung ngồi đó, “Chỉ cần lưu lại 500 binh lính trong số 4000 hiện giờ để thủ thành, còn lại từ trưởng từ quan kiện sẽ đổi thành đoàn kết binh, đến mùa vụ thì tham gia sản xuất, lúc nhàn rỗi thì tập trung huấn luyện. Lưu trấn tướng nghĩ sao?”
Đoàn kết binh: Khác với binh lính chuyên nghiệp. Loại binh này phải tham gia sản xuất, không được rời quê hương, ngày mùa thì sản xuất, nhàn rỗi thì huấn luyện, nhà nước sẽ trợ cấp tương ứng .
Hứa Tắc yêu cầu rõ mồn một như vậy đúng là ngu xuẩn. Đám quan lại ngồi xung quanh bắt đầu thổn thức, trong lòng thở dài, vốn còn tưởng buổi Hồng Môn Yến này sẽ ra trò ra trống, hóa ra chỉ như vậy thôi..
Lưu Sĩ Trung cảm thấy nực cười, hắn nghiêng người liếc nhìn Hứa Tắc. Những tưởng tối đó kẻ này có thể thoát khỏi tay hắn vậy hẳn cũng có chút tài cán, thì ra vẫn là loại thư sinh thích khua môi múa mép.
Hứa Tắc cúi đầu xoa đầu ngón tay, sau lại ngước lên nói tiếp: “Những gì nên hỏi ta đều đã hỏi, nếu Lưu trấn tướng không có ý kiến, vậy ta xem như chuyện này không được thông qua.” Nói đoạn, nàng hạ giọng lệnh cho Chúc Ký: “Mang thức ăn lên.”
“Vâng!” Chúc Ký hô to: “Mang thức ăn lên!”
Đám huyện quan huyện lại vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải vừa ăn xong sao? Đúng lúc đó, họ bỗng thấy khoảng mười lăm mười sáu gương mặt lạ hoắc xông lên, bao vây mọi người lại.
Lưu Sĩ Trung cảm giác có chuyện bất thường, hắn định đứng dậy xông ra ngoài thì Chúc Ký đã nhanh chân chốt cửa lại.
“Hứa Tắc ngươi lại dám giở trò này!” Lưu Sĩ Trung tức giận xoay người chỉ Hứa Tắc mắng.
Hứa Tắc ngẩng đầu nhìn hắn, không hề có chút sợ sệt nào: “Ta cũng muốn giải quyết vấn đề binh lính trong hòa bình, nhưng Lưu trấn tướng không hợp tác nên đành phải ra hạ sách này.”
Lưu Sĩ Trung vốn là người nóng nảy, hắn định bước tới tính sổ Hứa Tắc! Nhưng Hứa Tắc làm sao để cho hắn cơ hội này, nàng rút thanh chủy thủ ra đâm xuống mặt bàn khiến đám quan lại hết hồn.
Sau đó bình thản ra lệnh: “Bắt lấy hắn.”
Mấy quân nhân mặc thường phục nghe lệnh liền xông lên đè Lưu Sĩ Trung xuống, nhanh chóng trói hắn lại.
“Tên Hứa Tắc chó chết! So thủ đoạn với ông đây thì ngươi còn non lắm!”
“Ồ?” Hứa Tắc nói, “Vẫn còn hung hăng lắm, ta đoán.. ngươi có dẫn theo người tới đây, đúng không?”
Lưu Sĩ Trung cười lạnh.
“Bao nhiêu?” Hứa Tắc lại hỏi.
“Đủ để bao vây công đường huyện Cao Mật của ngươi!”
Hứa Tắc nhíu mày trầm ngâm: “Vậy phải làm sao đây? Ta phải thả ngươi ư?”
“Còn xem ngươi có phải là kẻ thức thời hay không!”
Lưu Sĩ Trung vừa dứt lời, chợt có một Lại tá chạy tới bên cạnh Hứa Tắc, cúi người nói thầm vài câu rồi đứng sang một bên.
“Ta là kẻ rất thức thời.” Nói đoạn, trong khi mọi người đều đang nghĩ xem nàng có định thỏa hiệp không thì Hứa Tắc chợt ngẩng đầu ra lệnh: “Tiết Huyện thừa.”
Họ Tiết không ngờ Hứa Tắc sẽ gọi đến mình, hốt hoảng đáp: “Có ta.”
“Lấy binh phù của hắn.”
“Cái gì?” Tiết Huyện thừa dường như nghe không hiểu.
Chúc Ký nhắc: “Minh phủ bảo ngài lấy binh phù của Lưu trấn tướng.”
Tiết Huyện thừa giật mình, hết sức kinh ngạc. Hắn ấp úng: “Chuyện này..”
“Nhân tiện bịt miệng hắn lại.”
Mọi ánh mắt đều dồn về Tiết Huyện thừa, ai cũng biết Tiết Huyện thừa có dính líu với Lưu Sĩ Trung, họ đang chờ xem trò hay.
Lưu Sĩ Trung đe dọa: “Tiết Lệnh Chi, ngươi dám lại đây thì ông sẽ lấy mạng của ngươi!”
Hứa Tắc lật tẩy hắn: “Tiết Huyện thừa, binh lính do hắn mang đến đã bị tước vũ khí rồi.”
Tiết Huyện thừa không phải là kẻ to gan, mồ hôi ra ướt hai bàn tay hắn, hầu kết chuyển động lên xuống, thái dương giật từng hồi. Hắn nhìn Lưu Sĩ Trung, lại ngó Hứa Tắc, cuối cùng lấy hết dũng khí đi về phía Lưu Sĩ Trung. Một quân nhân đưa hắn miếng vải bố, hắn run run nhét nó vào miệng Lưu Sĩ Trung, Lưu Sĩ Trung chửi thề một tiếng!
Tiết Huyện thừa cắn răng một cái, đè đầu Lưu Sĩ Trung lại, dùng sức nhét vải vào miệng hắn ta. Sau đó giật lấy binh phù bên hông Lưu Sĩ Trung, rồi lập tức chạy tới chỗ Hứa Tắc.
Hắn đặt binh phù trước mặt Hứa Tắc, sau đó khom người đứng ra sau nàng, ngụ ý sau này sẽ đứng về phe Hứa Tắc.
Hứa Tắc biết loại người này vốn không thật lòng, đối với người không thành thật thì không cần phí tâm tư mua chuộc, chỉ cần để hắn hiểu rõ quan hệ lợi hại như vậy là đủ rồi.
Nàng nắm binh phù trong tay, vuốt nhẹ: “Thủ hạ của ngươi đa phần là côn đồ du thủ du thực và thợ săn hung hãn, chúng chỉ quan tâm lợi ích, vì quyền lợi mà bán mạng chứ không phải vì người nào cả. Đối với chúng kẻ thủ lĩnh là ai không quan trọng, chỉ cần uy hiếp một chút sẽ lập tức phản bội, Lưu trấn tướng không hiểu đạo lý này sao?”
Lưu Sĩ Trung giận đỏ mặt, gân xanh trên thái dương giật liên hồi, nếu không phải hắn đang bị vài bình sĩ khoẻ mạnh kiềm hãm thì không chừng sẽ tiến lên đánh Hứa Tắc thành một đống thịt.
Chúc Ký mở cửa, ánh mặt trời chiếu vào sáng ngời, âm thanh ồn ào bên ngoài cũng rõ ràng hơn.
“Hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân lành, dung túng thuộc hạ gây rối khắp nơi, chừng đó tội danh đã đủ hay chưa?” Hứa Tắc chậm rãi nói, “Nếu không đủ thì thêm một tội nữa, đó là bắt cóc tân nhậm Huyện lệnh, theo luật pháp tôi này phạt tù ít nhất ba năm.” Đôi mắt đen nhánh của nàng nhìn về phía hắn, ánh mắt tựa như đang báo tư thù nhưng lời nói ra hết sức chính nghĩa: “Ta đã báo lên Lục sự tham quân Mật châu, chắc chắn phía Châu phủ sẽ giải quyết chuyện này theo luật.”
Nàng gỡ chủy thủ trên bàn, kẹp nó vào sổ ghi chép rồi nói với các huyện quan: “Hôm nay mọi chuyện tạm dừng ở đây, mời moiij người trở về công phòng.”
Sau đó bước lên nói: “Những việc còn lại làm phiền Chu huynh.”
Chu Đình Tá đi tới sai thủ hạ áp giải Lưu Sĩ Trung xuống, rồi nói với Hứa Tắc: “Ta còn phải xử lý đám thuộc hạ do hắn mang tới, và giám sát trấn binh huyện Cao Mật nên tạm thời rời đi trước, ngày khác gặp lại.”
“Chu huynh vất vả rồi, đi thong thả.” Hứa Tắc chắp tay cảm tạ.
Chu Đình Tá bước ra cửa, những người khác cũng nhao nhao giải tán, trong nhà ăn chỉ còn lại Trần Hướng và Hứa Tắc dọn dẹp tàn cục.
Hứa Tắc ra khỏi phòng, Trần Hướng cũng âm thầm đi theo.
Hứa Tắc đi đến cuối hành lang thì dừng lại, Trần Hướng cũng ngừng bước.
Hứa Tắc xoay người, thuận miệng hỏi: “Trần quân có quen biết Vương Thập thất lang hả?”
Trần Hướng ngước mắt: “Chuyện này..” Hắn ngập ngừng hỏi: “Sao Minh phủ lại biết?”
Hứa Tắc cười cười, xoay người nhắc nhở: “Sau này không nên tùy tiện kẹp thư vào công văn nữa.”
Trần Hướng chợt sáng tỏ, hôm ấy hắn đang đọc dở lá thư, bởi vì có việc nên tạm thời nhét nó vào công văn. Sau đó lại quên mất, Lại tá lại đưa số công văn đó đến cho Hứa Tắc thẩm duyệt, nhất định là Hứa Tắc đã nhìn thấy bức thư kia!
Trần Hướng thầm than. Hắn đi theo Hứa Tắc đến hành lang dãy nhà bên, ánh nắng ấm áp ngày xuân trải dài mặt đất.
Lá thư này dù chưa kí tên, nhưng Hứa Tắc liếc mắt một cái là nhận ra chữ viết thanh tú cẩn thận của Vương Phu Nam.
Lời lẽ trong thư vừa khẩn thiết vừa mất tự nhiên, hắn nhờ cậy Trần Hướng chăm sóc nàng, lại nhắn nhủ tuyệt đối đừng để nàng phát hiện, thậm chí còn nói Trần Hướng đốt thư đi. Đáng tiếc ngàn tính vạn tính lại quên Trần Hướng là một người không cẩn thận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!