Công Chúa Bướng Bỉnh Của Hoàng Tử Lạnh Lùng - Chương 39: Giấy bảo đảm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


Công Chúa Bướng Bỉnh Của Hoàng Tử Lạnh Lùng


Chương 39: Giấy bảo đảm


“A, Khải ca ca, hay là tui cũng đi về trước nha, mọi người chơi vui vẻ” nhìn Thiệu Vĩ Thần đứng một bên vui mừng khi người gặp hoạ, tiểu Anh Nhi trừng mắt, sao anh không nhắc nhở tui một câu, hại tui lại bị Khải ca ca bắt.

Hehe, người ta không kịp mà, có điều nếu thực sự nhắc nhở cô, thì còn cái gì thú vị nữa, Thiệu Vĩ Thần không để tâm đến ánh mắt căm hận của Anh Nhi, trộm nghĩ.

“Không phải là em muốn đến sao, vậy thì ngồi đây với anh một lát” Minh Khải điềm nhiên mở miệng, từ chối lời cầu khẩn của Anh Nhi một cách không lưu tình.
    ——

Căn phòng trở nên ồn ào, Minh Khải thực không biết để cô ở lại rốt cuộc là tốt hay xấu.

“Haha, anh lại thua rồi, mau ăn mau ăn” chỉ thấy đám người trong phòng lúc nãy còn tách ra nói chuyện giờ lại ngồi lại một chỗ, tiếng cười đùa không dứt, đây là đang làm cái gì?

Hoá ra là đang chơi bài, chiếc đĩa bên cạnh còn đặt quả chanh đã cắt thành từng miếng, lúc này Tiểu Anh Nhi đang cầm một miếng chanh đưa cho người vừa thua.
   
Còn có vài người không biết chơi đang ngồi một bên xem trò hay cùng Minh Khải.
 
Nhìn cô gái nhỏ mau chóng hoà nhập cùng mọi người, Minh Khải cười bất lực, đúng là đi đến đâu cũng đem lại niềm vui cho người khác, nghĩ đến lúc nãy cô vừa bước vào căn phòng, liền bị đám trai đẹp mê hoặc, chỉ thiếu chút nữa là rớt nước miếng, thật đúng là… không có chí khí.
 
“Hihi, ngon không?” Nhìn chàng trai mặt nhăn như quả mướp đắng, tiểu Anh Nhi cao hứng “an ủi”

“Tôi không chơi nữa” chua đến mức không chịu nổi nữa, vừa nãy đã ăn mấy miếng rồi, đúng là quá chua, cả đời này sẽ không ăn chanh nữa, nhìn miếng chanh còn đang cầm trong tay, trong lòng muốn nôn ra nhưng vẫn phải nhịn lại ăn nốt, không chơi nữa,…
 
“A? Không được, chỉ được chơi tiếp, không được bỏ cuộc, đợi khi chanh trong đĩa đều ăn hết rồi mới được kết thúc trò chơi, lãng phí thì rất thất đức, đúng không?”

Nhìn nam sinh muốn chạy trốn, tiểu Anh Nhi “nghiêm túc” giáo huấn, sao có thể thế được, còn chưa chơi đủ đã muốn chạy.

“Huhu, tôi hối hận rồi, các cậu ai có thể thay tôi?” Bất lực chuyển mục tiêu sang những người đang ngồi một bên xem trò vui, hy vọng bọn họ có thể giúp hắn một lần.

“Thôi thôi thôi, cậu vẫn là tự mình chơi đi, hehe” đùa chắc, bọn tôi còn đang cảm thấy may mắn vì lúc nãy không tham gia, nếu không với bản lĩnh này của cô ta, bọn tôi phỏng chừng miệng sẽ tê mất mấy ngày không ăn được thứ gì.

“… Đúng là không trượng nghĩa” chẳng còn cách nào khác, tiếp túc chiến đấu, cố gắng thua ít thôi, đúng thật là, tại sao bao nhiêu người chơi mà luôn là hắn thua cuộc.
    
*

“Nói đi, sao lại to gan như vậy, dám đến nơi đó?”

Về đến nhà, trong thư phòng, Minh Khải ngồi trên ghế, nhìn cô gái nhỏ thành thành thật thật đứng ở giữa phòng, nhíu nhíu mày.
   
“A,… không phải là vì vừa mới thi xong mà, tui chỉ muốn thư giãn một chút” vân vê gấu áo, tiểu Anh Nhi ngẩng đầu nhìn tảng băng trước mặt, lại nhanh chóng cúi đầu, thật đáng sợ, thật đáng sợ…

“A? Thư giãn một chút? Lại cứ phải đến nơi đó mới được”

“Không phải vậy, lần trước anh đưa tui đến đó, tui thấy cũng rất an toàn, ai biết hôm nay lại có người sờ mó tui” ấm ức nhìn hắn, giống như là cô cũng rất tội nghiệp vậy, bản thân cô cũng bị chiếm tiện nghi, còn hung dữ với cô, đáng ghét, chẳng hiểu cho người ta gì cả, người ta cũng là người bị hại có được không…

“Sao, em còn nói đạo lí?” nhìn cô gái nhỏ không dám phản kháng, Minh Khải lạnh lùng hỏi, nếu không phải hôm nay trùng hợp hắn cũng có ở đó, thì cô phải làm thế nào, bị người khác chiếm tiện nghi hay bị đánh đến nỗi nửa tháng cũng không được ra viện?

“…Không phải” tự biết mình sai, vẫn là không cãi nữa thì tốt hơn, nếu không lại đắc tội thêm lần nữa, tiểu Anh Nhi nghĩ thầm.

“Nếu đã có tâm trạng đi ăn mừng, vậy thì lần này chắc là làm bài rất tốt? Vậy được, lại đây, viết giấy bảo đảm, nếu lần này môn Toán không đạt 9.8 điểm thì sau này anh nói gì em cũng phải nghe theo, không được phản kháng biết chưa?”

“A? … có thể không cần không?” Cúi đầu thấp giọng hỏi, sao hiện tại cảm thấy 9.8 điểm lại cao như vậy, a… hình như trước khi thi cô còn mạnh miệng nói 10 điểm cũng không vấn đề.

“Em nghĩ sao?” Nhíu nhíu mày, nhìn Anh Nhi không cam tâm tình nguyện, sao, còn muốn phản kháng? Không được.
 
“Huhu… viết thì viết” tin tưởng bản thân, không sao hết, nghĩ đến bài thi, đều làm xong hết rồi, chắc là không vấn đề.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN