Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào! - Quyển 1 - Chương 19: Tránh mưa trong sơn động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!


Quyển 1 - Chương 19: Tránh mưa trong sơn động


Ăn xong cơm trưa, hai người lại đeo hành lý đi, phóng ngựa non nửa ngày lại vào vùng núi, dốc lên dốc xuống khúc khuỷu gập ghềnh, bầu không xanh biếc vô tận. Đường Đường cưỡi ngựa mệt suýt chết, một bên thúc Tiểu Hắc đuổi kịp tốc độ của sư phụ, một bên nhớ nhung máy bay tàu hỏa ô tô thậm chí là cả xe máy của hiện đại.

Lưu Vân nhìn sắc trời dần dần u ám, thả chậm tốc độ, nhìn nhìn xung quanh, quay đầu nói: “Trời sắp mưa.”

“A!?” Đường Đường giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên có một đám mây đen lớn đang hạ xuống, trợn mắt há hốc mồm nói, “Sư phụ, làm sao bây giờ?”

Lưu Vân trừng mắt nhìn hắn một cái: “Có mắt như mù!”

“Sao lại đột nhiên mắng chửi người a…” Đường Đường ấm ức nhìn hắn.

“Nếu không có ta, ngươi định làm thế nào?”

“Tìm chỗ trú mưa…” Đường Đường rụt cổ đáp, sau đó tựa hồ hiểu được ý hắn, vội vàng xem xét xung quanh, sau một lượt tìm kiếm từ trên xuống dưới, ánh mắt đột nhiên sáng lên, đưa tay chỉ về phía bên phải, “A! Sư phụ! Bên kia có sơn động!”

Sắc mặt Lưu Vân hơi dịu lại, không nói gì, giục ngựa đi về phía sơn động. Đường Đường vội vàng cười hì hì đuổi theo. Xem tư thế này, chắc sư phụ đã sớm nhìn thấy sơn động rồi nha!

Sơn động trông vậy mà khá rộng rãi, hiện giờ trời đột nhiên mưa, sắc trời lập tức âm u. Đường Đường nhìn màn mưa dày đặc không kẽ hở ngoài cửa động, không khỏi nhớ nhung ngày tháng thần tiên ở y cốc, ở đó trời nắng có cái hay của trời nắng, trời mưa có cái hay của trời mưa, thật sự ở thế nào thích thế nấy.

“Ầy, dạo giang hồ quả nhiên là một việc vất vả a!” Đường Đường than thở.

Lưu Vân nhóm lửa trong động, mở miệng gọi hắn: “Lại đây.”

“Dạ!” Đường Đường nhanh chóng chạy qua, đến gần bên cạnh đống lửa bắt đầu cởi quần áo.

Lưu Vân nhíu mày nói: “Ngươi làm gì thế?”

“Dạ? Hong y phục a, ướt hết rồi.” Đường Đường vừa nói vừa cởi ngoại sam ra, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Vân, sau đó liền ngây dại.

Hắn chưa từng thấy sư phụ như bây giờ, tóc dài như mực ướt sũng dán trên sườn mặt, mấy sợi tóc vừa mảnh vừa mềm quấn quanh chiếc cổ thon dài, bạch y ướt đẫm, dính sát vào người.

Thật… gợi cảm…

Đường Đường bị từ ngữ đột nhiên nhảy ra trong đầu này giật cho ngực run lên.

“Không cần cởi áo trong, ngươi lại đây ngồi.” Lưu Vân nói xong, phát hiên Đường Đường vẫn ngốc sững tại chỗ căn bản không nghe thấy, nhíu mày đưa tay kéo người đến trước mặt.

Đường Đường nhìn khuôn mắt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mắt, nhịp tim nháy mắt tăng tốc.

Lưu Vân ấn hắn ngồi xuống đất, đồng thời tự mình khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hắn, dán lòng bàn tay lên lưng hắn.

Một dòng chảy ấm áp từ sau lưng rót vào trong cơ thể, nhanh chóng lan ra tứ chi bách hài, thân thể lạnh lẽo nháy mắt được ấm áp bao quanh. Đường Đường nghiêng đầu nhìn về phía sư phụ, ánh mắt không dám nâng lên trên, chỉ bồi hồi nơi cằm và cổ, càm nhìn càng thấy khát, theo bản năng liếm liếm môi trên, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, tóc của ngươi cũng ướt…”

Lưu Vân sửng sốt, lập tức nói: “Không phiền.”

Đường Đường phát hiện, giọng nói của sư phụ nghe xa thì thanh lãnh, có gì đó giống dòng nước suối chậm rãi chảy xuôi buổi sớm, nhưng từ khoảng cách gần như vậy truyền vào trong tai, lại trở nên có chút trầm thấp. Hắn không biết những điều này có phải do tác dụng của tâm lý hay không, tóm lại, hiện giờ cả người hắn đều có chút ngây ngất, ánh mắt như bị chứng ám ảnh cưỡng chế gắt gao nhìn chằm chằm mấy sợi tóc dài đen như mặc ngọc trên cổ sư phụ, mê muội vươn tay.

Ngón tay chạm đến sợi tóc, đồng thời cũng không thể tránh khỏi chạm lên da thịt hơi ấm áp trên cổ, Đường Đường cảm thấy nháy mắt này trở nên quá mức dài lâu, dài lâu đến ngay cả đầu ngón tay cũng có thể chảy mồ hôi.

Lưu Vân nhận ra động tác của hắn, không khỏi nghi hoặc cúi đầu.

Ngón tay Đường Đường run lên, nhanh chóng đẩy sợi tóc trên cần cổ hắn ra, ngẩng đầu cười hì hì với hắn: “Sợ sư phụ bị tóc dính khó chịu.” Nói xong lại nhanh chóng cúi đầu xuống, sợ lộ ra thần sắc gì mất tự nhiên.

Tiếng cháy của củi gỗ đột nhiên trở nên cực rõ ràng, không khí yên lặng vài giây, sau đó nghe được thanh âm rất nhẹ truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Không phiền.”

Đường Đường nhất thời hối hận muốn nhét đầu mình vào đống lửa và củi gỗ. Óc lợn óc lợn! Sao mình lại cúi đầu a! Mấy giây đột nhiên yên lặng mới rồi, sư phụ rốt cuộc có biểu cảm gì a?! Mình không nhìn thấy tiếc quá a!

Lưu Vân đúng là sửng sốt mấy giây, trên mặt xuất hiện nét kinh ngạc hiếm có, không phải kinh ngạc vì động tác của Đường Đường, mà là kinh ngạc tính cảnh giác của mình lại giảm thấp đến như vậy. Cho dù có cao thủ vụng trộm tiếp cận từ phía sau, hắn đều có thể nhận thấy từ xa, mà lúc này Đường Đường an vị trước mặt, tay đưa lên cổ hắn, đây là nơi mệnh môn cực kỳ yếu đuối, hắn lại chưa từng phòng bị với Đường Đường.

Đường Đường đang âm thầm ảo não đến hận không thể đập đầu, đột nhiên cảm nhận được nguồn nhiệt trên lưng biến mất, hơi sửng sốt, lúc này mới ý thức được toàn thân mình đã được hong khô, ngay cả tóc cũng nhẹ đi một chút, nhớ đến sư phụ vừa rồi làm một cái máy sấy nhân công siêu cường, không nhịn được hướng về phía đống lửa toét miệng cười vui vẻ.

Sư phụ quả thật là hành trang tuyệt thế đa tiện ích dù ở nhà hay đi du lịch, mưa to hay gió lớn, khắp trên trời dưới đất a! Hắn híp mắt nhanh chóng ngắm bên cạnh một cái, phát hiện hành trang nào đó đã nhắm mắt lại bắt đầu điều tức.

Trong đầu Đường Đường nhanh chóng hiện ra hình ảnh một cái máy sấy tự động nóng hôi hổi, vẻ mặt 囧囧 rung vai cười trộm, rút một cành củi ra tùy tay nhào nặn, thỉnh thoảng lại lướt mắt qua.

Lưu Vân đột nhiên mở mắt ra, lẳng lặng đối diện với hắn: “Nhìn ta làm gì?”

Hoảng! Thế mà cũng có thể phát hiện!

Đường Đường trợn mắt há hốc mồm trong một giây rồi nháy mắt tỉnh táo lại, cầm nhánh cây đang cháy rực đứng lên chạy qua: “Sư phụ, ta đi xem trong động có rắn không!”

Chờ hắn dạo qua một vòng trở về, Lưu Vân đã chỉnh trang lại bản thân một cách thỏa đáng, nâng mắt nhìn hắn: “Chạy lung tung làm gì? Trong động này không có gì cả.”

“A ha ha ha ha, đúng vậy đúng vậy, ta vừa mới nhìn một lần, thật sự là không có gì cả… Ngay cả con kiến cũng không thấy…” Đường Đường cười gượng ngồi xuống bên cạnh, vừa thấy ánh mắt Lưu Vân chuyển đến đột nhiên nhảy dựng lên như sau mông có lửa, chạy đến cạnh Tiểu Hắc kéo kéo, “Tiểu Hắc ngươi thật là vô lương tâm, uổng ta tốt với ngươi như vậy, ở yên đây cho ta! Học Ngân Sương đi!” Nói xong ngồi xuống đất, dựa vào chân trước Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc phi thường không nể mặt, vung cổ xoay người một cái, tung tăng chạy về vị trí ban đầu. Đường Đường vừa dựa một cái lập tức bị hụt, cộp một tiếng ngửa người ngã ra đất, “Á” một tiếng rồi bật dậy, quắc mắt nhìn trừng trừng Tiểu Hắc, đang muốn chống nạnh chỉ tay mắng mỏ, gáy đột nhiên bị túm chặt.

“Nghịch ngơm đủ chưa?” Lưu Vân kéo người đến bên cạnh mình.

“Đủ rồi đủ rồi.” Đường Đường biết nghe lời phải mà gật đầu, quy củ khoanh chân ngồi xuống, trộm liếc nhìn sư phụ một cái, thấy hắn cũng không nổi giận, lúc này mới yên lòng, nhặt ngoại sam để một bên lên giơ lên lửa hong khô rồi mặc lại vào người.

Nghe tiếng mưa rơi rào rào bên ngoài, Đường Đường rốt cục hiểu ra vì sao lầm trước vì sự chậm trễ của hắn mà phải ngủ ngoài trời sư phụ lại không tức giận chút nào, thì ra chuyện dã ngoại ngủ ngoài trời như vậy là không thể lúc nào cũng tránh được, có khi còn trở thành cơm bữa. Nghĩ một lúc, hắn cẩn thận nói: “Sư phụ, chúng ta vì sao cứ phải đi đường núi? Không có đường lớn để đi sao?”

“Đường núi gần.”

“Nga… Sư phụ, đằng trước thật sự có người mai phục a?”

“Ngươi sợ?”

“Không sợ! Đương nhiên không sợ!” Đường Đường vội vàng phủ nhận, vỗ ngực phành phạch, “Có sư phụ ở đây, không có gì đáng sợ hết!”

Lưu Vân nhìn hắn một cái, vươn tay xoa xoa mái tóc ngắn đã gần khô của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn.”

Đầu Đường Đường lại nổ! Nhiệt độ từ đầu bốc hơi bùng đến mặt! Thật là, sư phụ gần sao cứ xoa đầu mình? Hắn trước kia không phải rất ghê sao… Thật là làm người ta không quen…

Đường Đường âm thầm nói, khóe miệng không chịu khống chế cong cong, bật lên lấy lương khô và nước trên lưng ngựa, đi vài bước đến gần đống lửa ngồi xuống lần nữa.

Lưu Vân nhớ lại lần trước uống nước Đường Đường đun ấm nảy ra ảo giác “mảnh mai” gì đó, cả người không được tự nhiên, không đợi Đường Đường có động tác đã giành lấy túi nước, tự mình đặt trên lửa đun.

Đường Đường nhìn thần sắc bình tĩnh đầy mặt của hắn, vụng trộm cười rộ lên: “Hì hì, sư phụ nhất định đã lĩnh hội được sâu sắc chân lý câu danh ngôn “lời thật khó nghe lợi cho mình”!”

Lưu Vân không để ý lời hắn nói, chỉ vươn một bàn tay lấy túi nước của hắn cũng đặt trên lửa.

Đường Đường nhìn bàn tay không của mình, lại nhìn hai túi nước trên lửa, trong lòng nhất thời vui như hoa nở, lạch bạch hai bước chạy đến gần Lưu Vân, ôm đầu gối ngồi xuống bày ra dáng vẻ chờ ăn chờ uống, cười tủm tỉm, hai mắt sáng như sao: “Cám ơn sư phụ!”

Lưu Vân đưa mắt nhìn, thấy mặt hắn bị ánh lửa chiếu đỏ rực, thần sắc không khỏi nhu hòa đi vài phần: “Cám ơn ta nghe lọt lời ngươi nói, hay là cám ơn ta giúp ngươi đun nước?”

“Cả hai!” Đường Đường vui vẻ nhe răng, quay đầu nhìn hắn, “Sư phụ, dạ dày của ngươi là làm sao?”

Lưu Vân sửng sốt, thản nhiên nói: “Không có gì, bị khi còn trẻ.”

“Sư phụ trước kia…” Đường Đường thấy hắn không có biểu cảm gì, vốn định nói tiếp, lại không biết vì sao đột nhiên có chút khó nói ra miệng, xoay đi nhìn chằm chằm đống lửa, nuốt nuốt nước miếng rồi mới tiếp tục nói, “Sư phụ trước kia, ăn uống không quy luật?”

Đường Đường không nghĩ ra sư phụ khí chất xuất trần như vậy rốt cục là vì lý do gì mà ăn uống không quy luật, sinh hoạt trong y cốc nhàn nhã hệt như nước trong hồ, hắn cũng không phải cảnh sát hiện đại, có lý do gì mà phải bận rộn đến ngay cả cơm cũng không ăn đúng bữa? Thời niên thiếu mà hắn nói, đến tột cùng ra sao?

“…” Ánh mắt Lưu Vân đột nhiên hơi mờ mịt, như là đang hồi ức, hoặc như thuần túy chỉ là ngẩn người.

Đường Đường bị sự tĩnh lặng đột ngột này khiến cho không biết làm sao, ánh mắt bất an xẹt qua ngọn lửa, thấy hai tay sư phụ vô thức hạ xuống, ngọn lửa liếm vào túi nước, chuẩn bị sém vào cổ tay hắn, nhất thời sợ tới mức nhảy dựng lên, kéo hai tay hắn ra.

“Sư phụ! Ngươi…” Đường Đường cau mày, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, cầm lấy túi nước trong tay hắn thử nhiệt độ, lại lấy lương khô từ trong ngực ra bẻ thành từng miếng từng miếng, cúi đầu nhỏ giọng than thở, “Sư phụ vừa mới thất thần đúng không? Suýt chút nữa thì bỏng.”

Lưu Vân lấy lại tình thần, nhìn động tác của hắn, không phủ nhận: “Ân.”

Đường Đường chưa bao giờ từng thấy sư phụ thất thần như vậy, trong lòng cứ cảm thấy rất không thoải mái. Hắn muốn hỏi rất nhiều chuyện, sinh hoạt trước kia của sư phụ là như thế nào? Sư phụ lúc đó vì sao ăn uống không quy luật? Sư phụ vừa rồi có phải tâm tình không tốt hay không? Tuy rằng rất muốn tìm hiểu đến cùng, nhưng như thế nào cũng không nói ra được khỏi miệng.

Lưu Vân nhìn lương khô càng ngày càng vụn trong tay hắn, đưa tay đè lại động tác của hắn: “Đủ rồi, đừng bẻ thêm nữa.”

“A?” Đường Đường ngẩng đầu, mặt đầy mê mang, “Sao đủ được? Như này mới bằng một nửa bình thường mà.”

Lưu Vân lấy một gói giấy dầu từ trong ngực ra đưa sang: “Ngươi ăn cái này.”

Vẻ mặt của Đường Đường dại ra chưa từng có, nhìn ánh mắt toát lên một tia ôn hòa của sư phụ, hơi há miệng nửa ngày, ngoại trừ khó tin vẫn là khó tin. Cứ luôn cảm thấy sư phụ có chỗ nào đó khang khác, nhưng lại không nói được lý do.

“May là dùng giấy dầu gói, vừa rồi tuy dính ít mưa, nhưng vẫn chưa bị ướt.” Lưu Vân cầm lấy lương khô trong tay hắn, lại nhét gói giấy dầu vào trong tay hắn.

Đường Đường hơi kéo thần trí về một chút, trợn tròn mắt nói: “Sư phụ còn biết cả ảo thuật nữa? Dạy ta với.”

“Nói linh tinh gì thế? Đây là lúc trước mua ở khách điếm.” Lưu Vân xoa xoa đầu hắn, “Mau ăn.”

Trong giấy dầu nằm sáu miếng bánh tinh xảo, quả nhiên không bị ướt chút nào, vẫn còn chút hơi ấm, Đường Đường ngây ngất hít sâu mấy hơi não mới khôi phục hoạt động, bất tri bất giác nhe răng cười rộ lên, lấy ba miếng cho mình, lại trả phần còn lại về, cười hì hì nói: “Cám ơn sư phụ! Mỗi người một nửa!”

“Không cần, ta mua cho ngươi.”

Đường Đường kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Vì sao?”

“Không phải ngươi không quen ăn lương khô sao?”

“… Đâu có a! Rất quen!” Mắt Đường Đường đảo đảo, đến mình còn không tin lời mình nói.

“Được rồi, đừng cậy mạnh, biết ngươi trước đây chưa từng chịu khổ, mau ăn đi.” Lưu Vân đưa lại cho hắn, đột nhiên phát hiện mình kiên nhẫn đến thần kỳ.

Sư phụ không phải là có hỏa nhãn kim tinh đấy chứ… Đường Đường không biết mình hiện giờ nên vui sướng vì sư phụ quan tâm hắn hay là giật mình vì sức quan sát sâu sắc của sư phụ, hơi hoảng hốt nhét bánh vào miệng, lại có chút không phục, mơ hồ không rõ nói: “Ai bảo ta chưa từng chịu khổ? Trước khi đến y cốc ta còn từng ăn xin! Trộm đồ ăn còn bị người đuổi đánh nữa chứ…”

Lưu Vân nhìn dáng vẻ lắc đầu lắc não của hắn có chút không biết nói gì, thản nhiên nói: “Tự hào lắm à?”

Đường Đường ngậm miệng liên tục lắc đầu, ánh mắt vô cùng chân thật, uống một ngụm nước nuốt thứ trong miệng xuống, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Sư phụ chắc từng chịu rất nhiều khổ nhỉ?” Tuy rằng không thể tưởng tượng, nhưng trực giác nói cho hắn, nhất định là như vậy.

Lưu Vân nghe vậy giương mắt nhìn hắn.

Đường Đường căng thẳng, đột nhiên không dám nghe hắn trả lời, vội vàng tranh nói: “Các cụ đã nói, chịu được khổ trong khổ, mới là người trên người. Sư phụ chắc chắn đã từng chịu khổ, không cần nói ta cũng biết.” Nói xong cúi đầu cực kỳ nghiêm túc ăn bánh.

Lưu Vân nhìn cái miệng không ngừng chóp chép của hắn, rũ mi, không nói thêm gì.

Đường Đường lúc ăn xong vẫn có chút đè nén trong lòng, muốn nói chuyện lại không biết nói cái gì, không nói lời nào lại sợ không khí nặng nề, muốn luyện kiếm thì lại không thi triển được, cuối cùng thật sự không chịu nổi, đứng lên vươn vươn tay đá đá chân bắt đầu tập thể dục.

“Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn năm sáu bảy tám…”

Lưu Vân đã sớm nhìn quen các loại động tác kỳ quái bất ngờ của hắn, nên cũng không hỏi nhiều, bất quá khi hắn lặp lại động tác lần thứ hai thì kéo người đến trước mặt: “Hôm nay không đủ củi, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Nga!” Đường Đường lắc lắc tay ngoan ngoãn ngồi xuống điều tức.

Chẳng bao lâu, Đường Đường bắt đầu mệt rã rời, giữa lúc mơ mơ màng màng lại kéo ống tay áo Lưu Vân, tựa như thành bản năng. Nhưng củi đốt đến nửa đên là dùng hết, tắt lửa, Đường Đường mơ ngủ run lên một cái bị lạnh tỉnh.

Lưu Vân mở mắt nhìn nhìn hắn, kéo lại gần mình một chút, đưa tay vòng lấy.

Quanh thân ấm áp, Đường Đường nháy mắt cứng đờ, trợn mắt nhìn, lập tức ba hồn bay mất bảy phách. Toàn thân trên dưới bị hơi thở của sư phụ vây quanh, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tim như nổi trống, trên mặt đỏ như lửa.

Cảm nhận thấy hắn cứng ngắc, Lưu Vân cúi đầu nói: “Còn lạnh?”

Hơi thở ấm áp truyền đến từ bên tai, hô hấp Đường Đường thoáng chốc rốt loạn, cúi đầu nhanh chóng lắc hai cái, không dám mở miệng.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Đường Đường lại lâm vào trạng thái mơ hồ, suy nghĩ hỗn loạn trước đó bay hết, chỉ còn lại vui sướng nồng đậm, cong khóe miệng lẩm bẩm “Sư phụ”, tựa đầu vào ngực Lưu Vân dần dần ngủ say.

Khi trời tờ mờ sáng, mưa đã tạnh hẳn. Lưu Vân mở mắt ra, cúi đầu nhìn Đường Đường đang ngủ đến không biết hôm nay là hôm nao trong lòng, không tự chủ được đưa tay lên khóe môi chênh chếch của hắn xoa xoa, thấy căn bản không có nước miếng, trong lòng không hiểu sao gợn lên một tia mất mát.

Đợi đến khi Đường Đường tỉnh lại, ánh mặt trời đã sáng rõ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cằm sư phụ, suýt chút nữa lại nhảy dựng lên. Lưu Vân đè bả vai hắn lại, lạnh giọng nói: “Ta đã nói gì?”

“Nga…” Mặt Đường Đường đỏ như mông khỉ, chậm chạp đứng lên, “Sáng sớm không thể lỗ mãng…”

Hai người ăn lương khô xong lại đi tiếp. Trải qua hành trình bôn ba đêm ngày, rốt cục ra khỏi vùng núi. Đường Đường nhìn lại thác nước chảy xuống như bay (*) sau lưng, cố nén ý muốn nhào vào tắm rửa sảng khoái một bữa trong đầu, tựa lên cổ Tiểu Hắc ngóng nhìn màn nước trắng xóa dần dần rời khỏi tầm mắt mình.

(*) Nguyên văn: “Phi lưu trực há”: Nước bay thẳng xuống, trích từ bài “Vọng Lư sơn bộc bố” của Lý Bạch.

Lưu Vân nhìn dáng vẻ trông mòn con mắt kia của hắn, thản nhiên nói: “Ngày mai là có thể đi vào địa phận Lâm Châu rồi, đi ăn bát mỳ nóng trước.”

“Mỳ nóng?!” Đường Đường nhanh chóng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một quán mỳ, nhất thời hăng tiết vịt, kích động cầm roi điên cuồng quất lên mông Tiểu Hắc. Lần sau đi dạo giang hồ nhất định phải bắt chước dân phượt mới được, xách ba lô lên và đi, mang theo nồi niêu xoong chảo mini, đến lúc ngủ ngoài trời hoang dã là có thể nấu được thức ăn nóng luộc chút rau dại ăn ăn! Tổ sư! Dạo giang hồ chứ cũng không phải làm thầy tu, có cần tra tấn người như vậy không! Cổ nhân thật sự là không có đầu óc! Rất không biết hưởng thụ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN