Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!
Quyển 1 - Chương 20: Lại bị tập kích
Quán mỳ này không khác mấy so với quán mỳ lần trước, đều là dựng tạm ven đường phục vụ người đi đường, sạp, bàn, ghế tuy hơi cũ nát, nhưng mọi thứ đều đầy đủ. Đường Đường nhìn mấy người phân tán ở bàn bên, cẩn thận đề phòng, học sư phụ hắn nhẹ nhàng đặt bội kiếm lên bàn, trong lòng âm thầm nói: “Thật là kỳ quái, nơi hoang vu dã ngoại như này vốn không thể có bao nhiêu người, tại sao luôn gặp sốngười qua đường thưa thớt ấy ở quán mỳ? Thật sự tình cờ như vậy?”
Lão bản bưng hai bát mỳ lên, Đường Đường đang định hạ đũa, đột nhiên bị sư phụ giữ lấy cổ tay, còn chưa kịp đỏ mặt a rung động a gì đó, đã thấy sư phụ nhanh chóng cầm một thanh ngân châm chọc một cái vào bát nước, bất động thanh sắc dùng dư quang lạnh lùng quét bốn phía một vòng, một lát sau thấy ngân châm không có bất cứ thay đổi gì, mới buông tay hắn ra, nhẹ giọng nói: “Ăn đi.”
Đường Đường bất an, không nghĩ ra vì sao lần nào ở quán mỳ cũng có thể ngửi được hơi thở võ hiệp đậm đặc như vậy, trong lòng run sợ cho bát mỳ vào bụng, đôi con ngươi đen láy thật cẩn thật đảo xung quanh.
“A! Ngươi làm gì? Buông tay!” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ vừa thẹn vừa giận.
Đường Đường quay đầu nhìn, chỉ thấy nương tử của chủ quán kia đang bị một tên trọc, đầu toàn chốc, xấu muốn chết gì chặt tay trên bàn, bộ dáng dâm dục.
Nàng kia tuy rằng mặc quần áo cũ nát chắp vá, nhưng ngoại hình trái lại có mấy phần tư sắc, vừa bị hắn nắm như vậy, nhất thời đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận, vội vã muốn rút tay ra.
Chủ quán kia ba bước thành hai chạy đến, vẻ mặt nôn nóng, cúi đầu khom lưng nói: “Vị đại hiệp này, nương tử nhà ta nếu có chỗ nào phục vụ không chu toàn, mong đại hiệp đại nhân đại lượng, không so đo với đàn bà!”
“Hừ hừ! Ngươi cũng biết các ngươi phục vụ không chu toàn?” Đầu trọc kéo miệng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục dùng ánh mắt đáng khinh đánh giá nữ tử, cũng mặc kệ nàng giãy giụa như thế nào, đặt bàn tay lên mu bàn tay nàng vuốt ve qua lại, làm cho Đường Đường nhìn mà phát tởm.
Chủ quán cuống đến mồ hôi đầy đầu: “Cầu xin đại hiệp tha cho nương tử nhà ta, tiểu nhân lập tức đi nấu cho ngài bát mỳ, đại hiệp có yêu cầu gì cứ nói, trăm ngàn lần đừng gây khó dễ nương tử nhà ta, nàng không biết gì hết, cầu xin đại hiệp đừng so đo với nàng!”
“Ngươi thật đúng là không biết điều!” Một tên gầy râu cá trê ngồi cùng bàn đầu trọc trừng mắt với hắn, “Đại ca chúng ta đến đâu ăn mà chả đều có tiểu mỹ nhân tiếp khách, nữ nhân này đã làm vợ người ta, đại ca chúng ta không chê bai nàng đã xem như phúc phận của nàng! Đừng có ra sức chối từ!”
Chủ quán kia nghe vậy cuống lên, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, thấy mấy bàn ai cũng vùi đầu ăn mỳ bày vẻ chuyện không liên quan đến mình lại càng thêm nóng lòng, lúc ánh mắt đảo đến chỗ Đường Đường nhất thời sáng lên. Đường Đường đang hiếu kỳ hóng bọn họ, lại thấy chủ quán kia cất bước chuẩn bị đi tới.
Lưu Vân ném mấy quan tiền lên bàn, kéo tay hắn đứng dậy: “Đi!”
“A?!” Đường Đường không biết làm sao quay đầu nhìn tình hình bên kia, “Cứ thế đi a?” Bị Lưu Vân lạnh lùng nhìn một cái, vội vàng nghe lời cầm lấy kiếm trên bàn ngoan ngoãn đi về phía Tiểu Hắc.
“Thiếu hiệp dừng bước! Xin thiếu hiệp giúp ta với!” Chưởng quầy kia nôn nóng vọt đến, giữ chật lấy Đường Đường.
“Chúng ta không giúp được ngươi.” Lưu Vân lạnh lùng nói, “Lên ngựa.”
“Dạ!” Đường Đường nghe lời đeo kiếm lên người, đang muốn nhấc chân lên ngựa, bên cạnh đột nhiên truyền đến hai tiếng rít sắc nhọn.
“Khộng được bắt nạt nương ta! Người xấu! Thả nương ta ra!” Hai đứa bé một nam một nữ không biết từ góc nào nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, lập tức vọt đến bân cạnh đầu trọc, một ôm chân hắn cắn, một ôm tay hắn cắn, vừa đấm vừa đá.
Thân thể đầu trọc kia rung một cái, hai đứa bé lập tức văng ra thật xa, rơi xuống đất, “Oa” một tiếng bắt đầu gào khóc.
Đường Đường nhìn vậy không đành lòng, muốn đi hỗ trợ lại sợ sư phụ mắng, cứ đứng đó do dự. Chủ quán thấy hắn không chịu hỗ trợ, đành chạy về nâng hai đứa bé dậy, tiếp tục đi cầu xin tên đầu trọc kia.
Đường Đường quay đầu trông chờ nhìn sư phụ hắn: “Sư phụ… Giờ chúng ta đi sao?”
Lưu Vân lắc đầu: “Không cần.”
“A!” Ánh mắt Đường Đường sáng lên, “Vậy đi giúp ạ?”
“Xen vào việc của người khác.” Lưu Vân lướt nhìn hắn một cái, “Ta chỉ muốn xem, chúng muốn diễn kịch đến khi nào.”
“Thật con mẹ nó lằng nhằng!” Đầu trọc mắng một tiếng, căm giận nói, “Chẳng phải hầu rượu thôi sao? Chuyện lớn lắm à? Có thể mất mấy cân thịt của các ngươi a? Mất hứng!” Một bên mắng, một bên đưa tay sờ soạng hông nàng kia, khiến nàng kia lại thét lên một tiếng chói tai, không ngừng giãy giụa.
Tên gầy râu cá trê bật cười hai tiếng: “Đại ca, sao lại mất hứng được! Con ả này ngoại hình khá được, sao đại ca không chiếm làm của mình? Ngươi xem ả với cái tên vừa xấu vừa nghèo kia, thật đúng là đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, nói cứt trâu còn là đánh giá cao hắn!”
Đầu trọc nghe vậy, hưng trí quát to một tiếng được, đứng lên đẩy nàng kia ngã ra bàn, dữ tợn cười: “Không chịu hầu rượu, thế thì hầu ngủ đi! Ha ha ha ha!” Nói xong đưa tay xé rách một mảng quần áo nàng kia, lộ ra bả vai trắng bóng. Nữ tử một bên khóc lóc xin tha, một bên kêu cứu.
“Nương tử!” Chủ quán gào một tiếng, xông lên cứu người, bị đầu trọc một cước đá văng.
“Nương!” Hai đứa bé nhào lên ôm lấy đùi đầu trọc. Đầu trọc từng cước từng cước, lại đá chúng ngã lăn ra thật xa.
Đường Đường hoảng sợ trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng tượng được tiết mục vũ nhục phụ nữ đàng hoàng giữa ban ngày như vậy mà hắn cũng gặp phải, thấy hai đứa bé kia bị đá đến ôm bụng không thể đứng dậy, nhất thời có chút khó nhẫn nhịn, không để tâm liệu sư phụ có mắng hắn hay không, xông lên nâng hai đứa dậy, lớn tiếng ồn ào: “Uầy uầy uầy! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Ngươi nói ai là cóc?!” Đầu trọc vừa nghe vậy quay đầu căm tức nhìn hắn.
Đường Đường cười quái dị hai tiếng, ôm ngực nói: “Ai trả lời thì chính là người đó…”
“Oắt con! Thật đúng là không biết trời cao đất rộng! Chuyện ông nội ngươi mà cũng dám nhúng tay!”
“Hử——?” Đường Đường trừng to mắt nhìn hắn, “Ta vừa nói con cóc chỉ là thuận miệng nói, không ngờ thật sự là ngươi! Ngươi xem cái đầu đầy chốc của ngươi này, đúng là giống cóc thật! Không phải là cóc tinh đấy chứ?”
Đầu trọc kia nghe vậy nổi giận, đang chuẩn bị xông đến giáo huấn hắn, lại bị tên gầy bên cạnh giữ chặt.
“Oắt con! Ít lo chuyện người thôi!” Tên gầy trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu nói với đầu trọc, “Hề hề, đại ca ngươi cứ tiếp tục đi, ở đây có ta quản, ngươi yên tâm đi, tẩu tử mới đang chờ ngươi đấy.”
Đầu trọc nghiêng đầu nhìn nàng kia, nhất thời cười ha ha, luôn mồm kêu đúng, quay đầu vung tay lần nữa, “toạc” một tiếng lột nốt bả vai còn lại của nữa tử.
“Vương bát đản! Ta muốn liều mạng với ngươi!” Chủ quán ôm một cái chậu lớn, đỏ mắt nhào về phía đầu trọc, vẻ mặt quả thật là hận không thể xẻ thịt lột da nuốt tên kia vào bụng.
Ánh mắt Lưu Vân khẽ lay động, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, vội vàng phi thân nhảy bổ đến bên cạnh Đường Đường, đang muốn đưa ngươi đi, chủ quán đột nhiên quay người lại, “rào” một tiếng, trút chậu nước xuống đầu Lưu Vân và Đường Đường.
Đường Đường lập tức ngây ngẩn cả ngươi, đợi lúc phản ứng lại mới phát hiện, đây đâu chỉ là một chậu nước, rõ ràng chính là một chậu nước bẩn! Lập tức một mùi hương gay mũi vừa chua vừa thối chui vào trong lỗ mũi, làm hắn kinh tởm đến giơ chân mắng to: “Ngươi con mẹ nó lòng lang dạ thú! Chúng ta hảo tâm giúp ngươi!”
Lưu Vân xoay ngươi một cái bắt lấy chủ quán, cũng không để ý cả người chật vật, mặt đầy sát khí, trong mắt toát ra hàn ý như dao băng, lạnh lùng nói: “Các ngươi là ai?!”
“Sư phụ cẩn thận!” Đường Đường hô to một tiếng rút kiếm ngăn cản con dao sắc đâm đến từ sau lưng Lưu Vân trong tay tên gầy.
Tình thế trong nháy mắt đột nhiên thay đổi, đầu trọc, tên gầy và nữ tử vừa bị hạ nhục vừa rồi toàn bộ rút vũ khí quây hai ngươi họ lại, thậm chí cả hai đứa bé kia cũng rút roi từ trong ngực ra, đứng xa mấy bước theo dõi Đường Đường.
“Nói mau!” Lưu Vân cũng không để tâm đằng sau, chỉ bóp cổ chủ quán, lại thêm ba phần lực đạo, bóp cho tên kia không thể thở được, “Ai phái các ngươi tới?!”
Chủ quán cười lạnh một tiếng, không trả lời. Lưu Vân lại thêm một lực, khiến cho hai tròng mắt hắn trợn đến sắp lòi cả ra.
Đường Đường lướt nhìn xung quanh, đột nhiên phát giác khác thường, lúc nãy trên những bàn khác còn có mấy người ăn mỳ trong này, lúc này tất cả đều không thấy bóng dáng, đang âm thầm nghi hoặc, một vòng ngươi chung quanh kia đột nhiên hành động, lại không xông về phía họ, mà là đánh về phía cột gỗ chống mái che nắng trên đầu, đồng thời đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng vang.
Lưu Vân nghe thấy động tĩnh, không dây dưa nhiều nữa, ngón tay vặn một cái cắt đứt cổ chủ quán kia, ngay khi tiếng động cột gỗ nứt gãy vang lên, vội vàng xoay người bay qua nhấc Đường Đường lên, định thả người nhảy ra, lại chậm non nửa bước, mái che trên đỉnh đầu đã ầm ầm sập xuống, lại “rào” một tiếng, từng đợt từng đợt nước bẩn từ trên trời trút xuống như mưa, lại tẩm ướt họ từ đầu đến chân.
Cả đời này Lưu Vân chưa bao giờ từng chật vật như vậy, nhất thời nổi sát tâm, không để ý sau lưng những người đó là ai sai phái nữa, ôm Đường Đường đột ngột nhảy lên phá tan mái che trên đầu, kéo hành lý phi người đuổi theo, lớn tiếng quát với Đường Đường: “Nhắm mắt lại!” Nói xong rút thanh kiếm đen từ bên hông Đường Đường ra đâm về phía đầu trọc. Đầu trọc còn chưa kịp ra lấy một chiêu đã bị một kiếm xuyên tim, Đường Đường từ kẽ ngón tay nhìn thấy ánh mắt kinh sợ trước khi chết của hắn, nhất thời toát một thân mồ hôi lạnh.
Những ngươi đó chạy tứ tán ra bốn phương tám hướng, nhưng tốc độ của Lưu Vân cực nhanh, giải quyết xong đầu trọc lại chuyển hướng đuổi theo tên gầy, tên gầy hét lên một tiếng bị chặt cổ, lập tức máu tươi tung tóe, ngã xuống đất mà chết. Đường Đường nhìn mà ứa mồ hôi lạnh, đôi mắt trừng to cả ngươi bắt đầu run rẩy, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng quát mắng: “Bảo ngươi nhắm mắt lại!”
Lưu Vân lại xoay ngươi muốn đuổi theo những người khác, bị Đường Đường giữ chặt vạt áo, run giọng nói: “Sư phụ đừng mà! Đừng giết người nữa!” Thân hình Lưu Vân hơi khựng lại, hạ xuống đất cúi đầu nhìn hắn.
Đường Đường nhìn sát khí tràn ngập trong mắt hắn, lại không được run rẩy, cố nén ý sợ hãi nói: “Chỉ là bị hắt nước bẩn, tắm một cái là được, đừng giết…” Càng nói thanh âm càng nhỏ, ánh mắt cũng không dám đối diện với cặp con ngươi kia nữa.
Lưu Vân nhìn hắn trong chốc lát, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi tin bọn họ làm vậy chỉ vì hắt nước bẩn?”
Đường Đường rụt cổ lắc đầu, nghĩ một lát lại lấy dũng khí giương mắt nhìn hắn: “Nhưng mà hiện giờ chúng ta đều không sao…”
Lưu Vân mím môi nhìn hắn, tuy rằng trong mắt không còn sát khí khiếp người, nhưng sắc mặt thật sự không dễ nhìn.
Đường Đường dưới ánh nhìn gần kề của hắn suýt chút nữa không dám hô hấp, thật lâu sau lại lấy dũng khí nói: “Sư phụ, trên người vừa hôi vừa khó chịu, ta muốn tắm rửa một cái…” Nói xong lại rũ đầu xuống.
Yên lặng hồi lâu, đỉnh đầu mới truyền đến thanh âm thanh lãnh trước sau như một: “Được.”
Lưu Vân vừa nói vừa ôm hắn phi người trở lại chỗ mái che, dắt người đi về phía thác nước.
Trở lại thác nước khiến Đường Đường thèm nhỏ dãi không thôi, nhưng hắn làm thế nào cũng không tìm về được tâm tình lúc trước, chỉ cảm thấy dòng nước đổ xuống kia lạnh lẽo kinh người, mỗi lần liếc nhìn là lại có thể nhớ đến ánh mắt khi giết người của sư phụ, lại nhịn không được run rẩy một trận.
Lưu Vân nhìn hắn một cái, thấy hắn có chút sợ hãi rụt rè với mình, nhất thời trong lòng khó chịu, trầm mặc trong chốc lát rồi xoay người ngồi xuống đất, thản nhiên mở miệng: “Ngươi đi tắm đi.”
Đường Đường trộm nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Sư phụ không tắm sao?”
“Ngươi đi trước, ta ở lại trông đồ.”
“Nga…” Đường Đường lên tiếng, lột quần áo bẩn trên người ra, trần truồng chui vào hồ nước, bị hơi lạnh trong nước kích thích nổi một thân da gà. Hắn cũng không dám đến chỗ dưới thác tắm, cũng không dám rời khỏi sư phụ quá xa, chỉ đứng trong hồ nước nơi hạ du thác nước tắm rửa từ đầu đến chân, lại giặt sạch quần áo bẩn, sau đó mới lên bờ, mở quần áo sạch ra mặc vào.
“Sư phụ, ta tắm xong rồi…”
Nghe thấy tiếng hắn, Lưu Vân mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy trong mắt hắn vẫn còn mấy phần ý sợ hãi, trong lòng càng thêm tràn ngập phiền muộn. Hắn đứng lên, cầm quần áo sạch sẽ, lạnh nhạt nói: “Trông đồ, có nguy hiểm thì gọi ta.”
“Ân.” Đường Đường gật gật đầu, nhìn theo bóng lưng hắn không nháy mắt.
Lưu Vân vốn không quen cởi quần áo trước mặt người khác, thế nên đi xa hơn một chút, cho đến khi đi hẳn vào trong nước mới cởi quần áo trên người ra, nghe tiếng động ầm ĩ của thác nước phía sau, sợ Đường Đường bên kia kêu hắn sẽ không nghe thấy, đành phải vừa tắm, vừa chú ý động tĩnh bên kia. Ánh mắt co rúm của Đường Đường cứ thỉnh thoảng lại lướt qua trước mặt hắn, ngực nhói đau cùng cực, nhịn không được nhắm mắt lại hít sâu, mới lại mở ra.
Từ xa nhìn lại, Đường Đường vẫn ngồi yên tại chỗ, thế nên yên tâm cọ giặt quần áo bẩn trong nước mấy cái, lại nhanh chóng nhúng tóc dài xuống nước gội. Không biết rằng, Đường Đường bên kia sớm đã xảy ra chuyện.
Đường Đường vẫn ngồi một chỗ nhìn về phía sư phụ, đột nhiên nghe được tiếng vang nhỏ sau lưng, còn chưa kịp phản ứng, phía sau lập tức bị người đập mạnh một cái, nhất thời đơ ra như cọc gỗ, vừa định mở miệng kêu, lại nháy mắt bị khống chế á huyệt. Sư phụ từng dạy hắn làm thế nào để phá huyệt đạo, tiếc là công lực hắn còn thấp, biêt phương pháp nhưng không thực hành được, trong lòng vô cùng nôn nóng.
Sau đó liền nhìn thấy một sợi dây nhỏ đầu treo móc chậm rãi hạ xuống trước mắt, rất rõ ràng, trên nhánh cây trên đỉnh đầu có người. Người nọ lặng yên không một tiếng động, dùng móc kéo lấy bọc đồ trên đùi Đường Đường, nhắm chuẩn cơ hội Lưu Vân bên kia nhắm mắt, kéo bọc đồ lên. Đường Đường cuống đến toát mồ hôi hột, sư phụ bảo hắn trông đồ, giờ đồ bị câu đi ngay dưới mí mắt hắn! Đợi lát nữa thật không biết nên giải thích thế nào!
Qua mấy tiếng sột sột soạt soạt, bọc đồ lại bị ném xuống nguyên xi, Đường Đường nhìn mà trong lòng nghi hoặc.
Không bao lâu, Lưu Vân mặc quần áo sạch sẽ trở về mới phát hiện Đường Đường không thích hợp, cả kinh vội vàng vọt đến bên người hắn. Đường Đường xoay tròng mắt cố hết sức nhìn hắn, tình hình không thể rõ ràng hơn.
Lưu Vân đưa tay giải huyệt đạo cho hắn, quay sang bên cạnh mở bọc đồ ra tìm kiếm, sau đó chậm rãi buộc bọc đồ lại, ánh mắt nhìn về phía hồ nước bắt đầu lạnh xuống.
“Sư phụ…” Đường Đường vừa cuống vừa sợ, co rúm nhìn hắn, “Sư phụ ta sai rồi…”
Lưu Vân quay đầu lại, nhìn đôi mắt cuống đến suýt chảy nước mắt của hắn, vội vàng giấu thần sắc, sờ sờ tóc hắn: “Không trách ngươi.”
Xúc cảm truyền đến từ mái tóc tựa như lời an ủi vô thanh, Đường Đường lập tức đỏ mắt, gục đầu xuống.
Nhìn thần sắc sư phụ, trong bọc chắc chắn có thứ quan trọng. Hắn nhìn chằm chằm mũi chân mình, thật cẩn thật hỏi: “Sư phụ… Thiếu thứ gì…”
“Một ít thuốc giải thường dùng, còn cả mấy viên Bách Độc Tán có thể giải trăm độc. Bọn chúng hôm nay là nhằm vào đống thuốc này, xem ra tâm tư người sau lưng cực kỳ thâm trầm.” Lưu Vân nói xong dừng một lúc, kéo hắn lại gần, “Đành vậy, mấy ngày tới cẩn thận bị người hạ độc là được.”
Đường Đường gật gật đầu, mắt nhìn thẳng về phía vạt áo sư phụ hắn, nhưng lại không dám ngẩng đầu. Tuy rằng hôm nay sư phụ không lớn tiếng quát mắng, lại còn rất khó được mà an ủi hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn vừa áy náy vừa khổ sở. Không có thuốc giải, sắp tới sợ là khá phiền toái. Những người này nếu trộm thuốc giải của họ, có lẽ một lúc nào đó sẽ hạ độc, thật sự là khó lòng phòng bị. Lại nói tiếp đều do mình không đủ cẩn thận, lúc ấy đáng lẽ ra nên kiểm tra kỹ hoàn cảnh xung quanh một lần.
Lưu Vân không tiếng động phát ngốc một lát với đỉnh đầu hắn, sau đó kéo hắn đi về phía Tiểu Hắc: “Đêm nay không kịp đến khách điếm, lên ngựa trước đi, tìm nơi nào đó ấm áp qua đêm.”
Đường Đường gật đầu lên ngựa, ỉu xìu tiếp tục đi theo sau Ngân Sương. Đến gần chạng vạng, hai người tìm được một ngôi miếu đổ nát, đây đã xem như nơi qua đêm tốt nhất trong mấy ngày nay của họ, thế nên dừng lại, dựa theo lệ cũ đi thu thập chút củi đốt, đến khi trời tối thì nhóm lửa, hai người hai ngựa dựa vào chút lửa này mà sưởi ấm.
Lúc này trời đã gần cuối thu, quanh ngôi miếu đổ nát đều có gió lùa, đến đêm mới phát hiện, hoàn cảnh ở đây còn kém hơn so với tùy tùy tiện tiện kiếm chỗ trong núi, càng không thể so sánh với sơn động kia.
Lưu Vân thấy Đường Đường lạnh đến phát run, lại không tiếng động kéo hắn lại vòng vào trong lòng.
Lồng ngực Đường Đường lại bắt đầu nổ vang sôi trào, gương mặt nóng bừng tâm tư chạy loạn thật lâu mới chậm rãi bị cơn buồn ngủ tập kích, lại theo bản năng vươn hai tay, nắm vạt áo Lưu Vân thiếp đi.
Lưu Vân cúi đầu nhìn nắm tay trên vạt áo, lại nhìn nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của hắn, lồng ngực đau nhói cuối cùng cũng thả lỏng, cánh tay siết lại thật chặt, sau đó mới tựa đầu vào tường nghỉ ngơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!