Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
245


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 1


Cậu Hai nhà họ Lâm trẻ tuổi nhưng yểu mệnh, sức khỏe hư yếu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Vì để kéo dài tuổi thọ cho cậu Hai, mẹ cậu lại cố chấp rước về thêm một cô gái trẻ tuổi có ngày sinh đặc biệt, theo dân gian gọi là để “xung hỉ” nhằm kéo dài thêm thọ mệnh cho con trai.

Cứ tưởng chuyện xung hỉ lần này cũng sẽ giống như những lần trước, cô gái xung hỉ sẽ lại phát điên hoặc là đổ bệnh liệt giường khi ở cùng với cậu Hai. Vậy mà ai có ngờ kết quả lần này lại khiến cho mọi người phải hoàn toàn kinh ngạc, bởi vì chẳng những cô gái xung hỉ không bị làm sao, mà sức khỏe của cậu Hai cũng đột nhiên chuyển biến tốt lên chỉ trong một đêm tới sáng.

Vậy là kể từ sau đó, bên cạnh cậu Hai nhà họ Lâm lúc nào cũng kè kè theo một cô gái trẻ, giống như là vật bất ly thân, giống như là bùa phòng thân vậy. Có người còn đùa dai cho rằng, cô gái này là “thuốc” của cậu Hai, là phương thuốc làm từ thịt người…

Song song bên cạnh đó còn có tin đồn nói rằng, cô gái xung hỉ bên cạnh cậu Hai là vì có khả năng rất đặc biệt, vậy nên mới được cậu Hai nâng niu, xem như là bảo bối trong lòng. Có điều, thực hư như thế nào thì không ai biết rõ, mà cũng không ai dám đi tới Lâm gia để xác minh. Bởi Lâm gia ở Thành cổ này tuyệt đối không phải là nơi mà người ngoài muốn đến là đến, muốn chạy tới hỏi gì là hỏi.

Thế là sau này, lâu lâu sẽ có một vài tin đồn từ Lâm gia truyền ra, khi thì đồn cô gái xung hỉ sắp c-h-ế-t, khi thì đồn cô ấy bỏ trốn theo người khác, có khi còn đồn cậu Hai đột nhiên phát điên sau khi cô gái xung hỉ biến mất…

Quả thật là đủ thứ tin đồn giật gân, người của Thành cổ nghe hoài cũng không thấy chán!

*
Sáng nay cậu Hai không muốn ăn sáng, vậy nên Tiểu Âm cũng không xuống nhà. Cô ở trong phòng, sắp xếp lại quần áo mà hôm qua người làm mới đưa tới. Đây đều là quần áo cô vừa đặt may riêng, rất giống với quần áo ở nhà của cô, càng nhìn càng thấy hợp ý.

Tiểu Âm không thích váy vóc lượt là thời thượng, cô thích quần áo đơn gian, càng cổ điển, càng cổ trang thì càng tốt. Đặt may được quần áo vừa ý mình, nghĩ kiểu gì cũng thấy vui vẻ. Cô còn đặt một mớ quần áo ở trên mạng, có điều là chưa giao tới, người ta nói giao tới đây chắc cũng phải nửa tháng, vậy nên cô cũng không trông mong quá nhiều.

Buổi sáng sẽ rất vui vẻ cho tới khi có người gõ cửa, bảo là cậu Hai cần tìm cô có chuyện. Tiểu Âm có phần hơi không vui vì công việc còn đang dang dỡ, nhưng mà lệnh của cậu Hai truyền tới, cô không thể không nghe. Vội vàng cất đồ vào trong ngăn tủ, Tiểu Âm mở cửa bước ra ngoài, bước chân của cô vững vàng, từng bước đều nhau, tấm lưng thẳng tắp.

Đi ngang qua vườn hoa, cách một đoạn nữa là tới phòng của cậu Hai, Tiểu Âm vô tình đụng phải mợ Tư đang đi dạo. Gặp người có vai vế cao hơn mình, Tiểu Âm buộc lòng phải dừng bước, chào hỏi một tiếng.

Đứng trước mợ Tư, Tiểu Âm khẽ cúi đầu, cô lịch sự chào hỏi cẩn trọng.

– Mợ Tư!

Mợ Tư trước mặt Tiểu Âm đây là một cô gái xinh đẹp, tuổi tác chắc không lớn hơn Tiểu Âm là bao, nhưng vai vế lại lớn hơn cô một bậc. Thái độ không mặn không nhạt, mợ Tư nhìn thấy Tiểu Âm chào thì cũng liền chào lại, giọng nói của mợ ấy dịu dàng, vô cùng dễ nghe.

– Chào cô Tiểu Âm, sáng nay nghe nói anh Hai không khỏe trong người, bây giờ đã đỡ hơn chưa?

Tiểu Âm thần sắc tươi sáng, cô có sao nói vậy, điềm tĩnh trả lời mợ Tư.

– Lúc sáng cậu Hai chỉ bảo là không muốn ăn sáng, vậy nên tôi cũng không dám tới làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi. Vừa nãy cậu Hai có cho người sang tìm tôi, tôi cũng đang trên đường tới phòng của cậu ấy.

Mợ Tư đã hiểu, mợ ấy cũng không làm phiền Tiểu Âm, nhanh chóng thúc giục.

– Vậy cô mau tới chỗ anh Hai đi, không làm phiền cô, lúc khác có thời gian rảnh sẽ cùng cô nói chuyện sau.

Tiểu Âm nở nụ cười đáp lại, cô khách sáo chào hỏi thêm một chút, sau đó cũng liền rời đi, không nán lại nói chuyện với mợ Tư quá lâu.

Rời đi rồi, trong lòng Tiểu Âm lại thầm đánh giá mợ Tư này thêm một lần nữa. Cô tới đây không quá lâu, cũng không tiếp xúc nhiều với mợ Tư, nhưng qua vài lần nói chuyện, cô có thể thấy được mợ Tư này là một người có tâm cơ. So với mợ Ba tương lai thì mợ Tư này chắc chắn không kém phần, có khi còn sắc sảo khôn khéo nhỉnh hơn một chút. Có điều là tướng mạo của mợ Tư có một chút khiếm khuyết, mặc dù cô không biết rõ là khiếm khuyết gì nhưng chắc chắn sẽ gây cản trở cho danh vị của mợ ấy sau này. Vậy nên nhìn chung, mợ Tư vẫn “lành” hơn mợ Ba tương lai nhiều, cô có qua lại với mợ Tư cũng sẽ an tâm hơn.

Nói là qua lại nhưng Tiểu Âm cũng đã phân định rất rõ ràng, qua lại ở đây là chỉ giao tiếp xã giao, chứ còn chuyện thân thiết như bạn bè, cô tự biết là không thể, mà thực ra cô cũng không muốn. Con đường trở thành chủ mẫu của Lâm gia chắc chắn sẽ không thể có bạn đồng minh, cô chỉ nên đi một mình. Chưa kể cậu Tư và cậu Hai còn không phải là anh em ruột, bên trong bọn họ vẫn đang âm thầm đấu đá lẫn nhau. Vậy nên chắc chắn cô và mợ Tư, cả hai sẽ tuyệt đối không thể ngồi chung một chiến thuyền được.

Chà, nhìn chung con đường phía trước của cô sẽ rất là gian nan, có khi còn đổ máu không chừng. Nhưng mà biết làm sao được đây, cô không còn cách nào khác, cũng chỉ có duy nhất một cách này mà thôi…

Tiểu Âm đi tới trước phòng của cậu Hai, nhìn thấy cô đi tới, người làm liền nhanh chóng gõ cửa thông báo, sau đó được phép mới mở cửa cho cô bước vào bên trong.

Tiểu Âm tiến vào trong phòng, một thứ cảm giác lạnh lẽo lập tức tràn tới. Có điều cô đã quen với loại cảm giác này, có cho cô ở trong đây cả ngày cũng không thấy lạnh buốt xương cốt như người nhà họ Lâm vẫn thường hay nói. Lại nhìn tới người đàn ông đang ngồi trên ghế gỗ chạm rồng, thấy anh ta nhìn cô, cô liền nhanh chân đi đến. Trong phòng không có hơi ấm, chỉ có ánh mắt nóng rực của người đàn ông này là khiến cho Tiểu Âm khẽ dậy sóng trong lòng.

– Cậu Hai!

Hai tiếng “cậu Hai” Tiểu Âm gọi nghe rất êm tai và quen miệng, cô đi tới bên cạnh người đàn ông nọ, hai mắt cô to tròn nhìn anh ta chăm chú, như muốn nhìn thấu xem anh ta đang suy nghĩ điều gì. Có điều là lần này vẫn như những lần trước, cô vẫn là thất bại, vẫn là không thể đoán được tâm ý của đối phương.

Thiên Phàm là cậu Hai của nhà họ Lâm, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn nhan sắc có nhan sắc, tính tình hòa nhã, mặt mày tràn đầy phúc đức, luôn tạo cho người khác cảm giác thanh lành, cảm giác ấm áp vô hại. Nếu không phải vì thân mang bệnh nặng quanh năm hiếm khi ra ngoài, vậy thì danh hiệu đệ nhất mỹ nam của Thành Cổ chắc chắn sẽ thuộc về người đàn ông này chứ không phải là cậu Ba Thiên Phú.

Nhìn thấy Tiểu Âm đang cố đoán ý của mình, Thiên Phàm không khó chịu, ngược lại còn khẽ nở nụ cười. Ánh mắt trong vắt như hồ nước sâu không đáy, giọng trầm trầm ấm áp dễ nghe, anh điềm nhiên hỏi cô gái trước mặt.

– Lại nhìn tôi bằng ánh mắt như thế? Cô đã nhìn ra được gì rồi?

Đối với câu hỏi này của Thiên Phàm, Tiểu Âm có chút bất mãn, chỉ là cô cũng không sợ hãi, rất vững tâm trả lời.

– Không nhìn ra được gì, tôi đoán không được tâm ý của cậu.

Nghe Tiểu Âm trả lời, nụ cười trên môi Thiên Phàm lại tươi hơn một chút. Anh nhìn cô, thần sắc tươi tắn, anh hỏi.

– Đoán không được là do tôi không có ác ý với cô, tôi đã nói nhiều lần rồi mà. Sao vậy, đoán không được nên không vui sao?

Tiểu Âm lắc đầu, cô đúng là có chút bức bối nhưng lại không muốn thể hiện ra ngoài.

– Không có. Cậu gọi tôi tới đây là có chuyện gì vậy ạ? Cậu muốn ra ngoài sao?

Thiên Phàm không vội trả lời, anh hướng mắt lên chiếc ghế trước mặt, sau đó hòa nhã nói với Tiểu Âm.

– Hôm nay tôi không muốn ra ngoài, cô ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.

Tiểu Âm gật đầu, cô ngồi xuống ghế, mặc dù có hơi tò mò về thái độ khác lạ này của cậu Hai, thế nhưng cô không nôn nóng cũng không sợ hãi, vô cùng điềm nhiên mà đối diện. Mặc dù tâm tính của người đàn ông này khó dò, thế nhưng cô biết anh ta sẽ không làm hại cô, bởi cô vẫn còn có giá trị đối với sức khỏe thân thể của anh ta.

Thiên Phàm quả thực là có chuyện muốn nói với Tiểu Âm, anh đã suy nghĩ kỹ về chuyện này, nghĩ vẫn nên thông báo với Tiểu Âm một tiếng, xem như là anh tôn trọng cô, tôn trọng người có ơn với anh.

– Chắc cô đã nghe qua chuyện… tôi có một mối duyên đã định sẵn từ trước rồi có phải không?

Tiểu Âm cũng lờ mờ đoán được là chuyện này, mấy bữa nay trong nhà họ Lâm đâu đâu cũng nghe nhắc tới vị hôn phu tương lai của cậu Hai, cô có không muốn nghe cũng không được…

– Tôi có nghe.

Thiên Phàm nhìn Tiểu Âm, thấy cô không một chút biểu cảm dư thừa, mặt mày vẫn lạnh tanh, anh có phần tò mò, liền cố tình đào sâu vào hỏi.

– Vậy ý cô thấy thế nào? Vui hay là không vui?

Tiểu Âm nhìn thẳng vào ánh mắt tĩnh lặng của cậu Hai, cô muốn đoán thử xem người đàn ông này đang muốn dò xét gì ở cô. Thế nhưng lần này cô vẫn là thất bại, bởi vì ánh mắt người đàn ông này quá sâu lắng trầm tĩnh, không thể nhìn ra được một chút gì. Đoán ý không được, vậy nên Tiểu Âm chỉ có thể trả lời thật lòng theo cảm xúc, là nghĩ sao thì sẽ nói thật ra như vậy.

– Tôi không vui, nhưng tôi thấy đây là chuyện không thể ngăn cản được, vậy nên tùy vào cậu và bà Hai Lớn.

Thiên Phàm khẽ nheo mày, khoé môi hơi nhếch, nụ cười bàng bạc bỗng hiện lên trên môi.

– Ồ! Tùy vào tôi và mẹ… tức là nếu cô trở thành bé… cô vẫn sẽ vui vẻ đồng ý?

Tiểu Âm lắc đầu, biểu cảm trước sau như một, kiên tâm không một chút xúc động nào.

– Không vui vẻ nhưng vẫn sẽ đồng ý!

Thiên Phàm nhìn Tiểu Âm, nhìn biểu cảm lạnh nhạt này của cô, trong lòng anh càng cảm thấy vừa lòng. Anh biết cô không có tình cảm với anh, cô đối với anh luôn rất khách sáo, không quá thân cận nhưng sẽ luôn nhẹ nhàng với anh. Anh cũng nhận ra được là cô có dã tâm, có ý đồ của riêng mình. Cô so với những cô gái khác luôn rất khác biệt, không hề bị anh thu hút, thái độ đối với anh lại rất vừa phải, không mặn không nhạt. Cô ở trước mặt anh luôn điềm nhiên nhẹ nhàng, thế nhưng khi quay lưng rời đi thì lại tỏa ra cảm giác lạnh nhạt tới sửng sốt. Cô không giả vờ yêu thương anh, thế nhưng cảm xúc của cô khi ở bên cạnh anh lại rất thật, quả là làm cho anh phải mở mang tầm mắt…

Càng nghĩ, Thiên Phàm càng cảm thấy có phần dao động, thế nhưng sau khi bình tâm lại, anh vẫn sẽ chọn làm theo đại cuộc. Anh rất thích tính cách này của Tiểu Âm, cô ở bên cạnh anh cũng rất thoải mái. Thế nhưng sự thật vẫn luôn phũ phàng, cô không thể giúp anh củng cố địa vị, anh không thể chọn cô làm vợ, chỉ có thể để cô làm bạn tri kỷ bên cạnh mà thôi.

Nghĩ tới tương lai sau này của Tiểu Âm, Thiên Phàm đột nhiên có phần thương xót, ánh mắt anh nhìn cô cũng dịu dàng hơn, âm giọng cũng trầm thấp đặc biệt.

– Tiểu Âm, cô là “thuốc” của tôi, tôi sẽ không để cho cô chịu khổ. Nhưng cô cũng biết là có một số việc, tôi không thể chiều theo ý của cô… chẳng hạn như chuyện tôi sẽ phải lấy vợ. Chỉ có điều là cô yên tâm, cả tôi và mẹ đều sẽ bảo vệ cô, vì cô tốt thì tôi tốt… cô hiểu ý của tôi không?

Tiểu Âm làm sao có thể không hiểu, cô quá hiểu là đằng khác. Thực ra chuyện cậu Hai có vị hôn thê là chuyện rõ như ban ngày, nếu không phải sức khỏe cậu quá yếu thì có lẽ hiện tại vợ cậu đã sinh được mấy đứa nhỏ cho cậu rồi cũng nên. Mặc dù cô có chút không vui khi biết tin này nhưng mà cô có cách tính của riêng cô, vậy nên trước cứ bình tâm, xem xét thêm một thời gian nữa rồi hẳn hành động.

Vị hôn thê của cậu Hai là tiểu thư con nhà trâm anh thế phiệt, hai bên môn đăng hộ đối, sẽ giúp được cậu Hai rất nhiều trong việc củng cố quyền lực để tranh giành quyền thừa kế. Chỉ là Tiểu Âm có thể nhìn ra được tướng mạo của vị hôn thê này không tốt, cả hai người họ cũng không có tướng phu thê, hôn sự khả năng cao là không thể thành. Có điều là cô vẫn chưa được nhìn thấy vị hôn thê của cậu Hai ở ngoài đời lần nào, vậy nên mọi suy đoán của cô đều không quá chính xác.

Nghĩ ngợi một chút, Tiểu Âm lúc này mới nhìn thẳng vào mắt của cậu Hai Thiên Phàm, thái độ của cô chân thật, không một chút giả dối.

– Tôi hiểu ý của cậu, vậy nên cậu và bà Hai Lớn cứ yên tâm, tôi sẽ không hành động ngu ngốc. Tôi biết thân phận của tôi thế nào, tôi không thể trèo quá cao… Vẫn là câu nói của cậu, tôi tốt thì cậu sẽ tốt, ngược lại, cậu tốt thì tôi cũng sẽ tốt, chúng ta đều sẽ tốt.

Những gì mà Tiểu Âm vừa nói quả thật làm cho Thiên Phàm cực kỳ hài lòng. Anh thích một cô gái hiểu chuyện như vậy, Tiểu Âm luôn khiến cho anh bất ngờ, chưa lần nào làm anh thất vọng. Mẹ anh nói rất đúng, Tiểu Âm là bùa hộ mệnh của anh, có cô ở bên cạnh, anh sẽ không lo tới chuyện c-h-ế-t bất đắc kỳ tử. Tới cả chuyện xoay chuyển sinh mệnh mà cô còn làm được, vậy thì nói gì tới những chuyện khác.

Thật ra anh vẫn luôn nghĩ, nếu như có được cơ hội, anh chắc chắn sẽ chọn cô làm vợ. Chỉ là tình thế của anh hiện tại không thể chọn cô, bởi anh còn một con đường rất khó phải đi, không thể vì cô mà khiến cho tất cả người thân của anh phải chịu khổ cùng anh được. Vậy nên chỉ có thể phụ tâm ý của cô, ngày sau chắc chắn sẽ bù đắp cho cô gấp bội.

Một chút cảm kích, một chút thương xót, Thiên Phàm nhìn vào đôi mắt đen láy to tròn của Tiểu Âm, anh cho cô một câu hứa hẹn.

– Tôi sẽ đem những gì tốt nhất tới cho cô, chỉ cần trong phạm vi tôi có thể, cô muốn thứ gì cũng được, tôi luôn sẵn lòng với cô. Hy vọng là tôi và cô có duyên, tôi tốt, cô chắc chắn sẽ tốt!

Tiểu Âm khẽ mỉm cười trong lòng, đáy mắt cũng không nhịn được mà dao động, sự tự tin có thừa trong cô. Đúng vậy, cô tốt thì cậu Hai sẽ tốt, cả hai chắc chắn sẽ tốt. Mặc dù con đường này có hơi khó đi một chút, nhưng cô tin rằng cô chắc chắn sẽ thành công, cái ghế chủ mẫu của Lâm gia là phải thuộc về cô!

*
Đêm khuya tĩnh lặng, Tiểu Âm đợi người nhà họ Lâm đã ngủ hết, cô lúc này mới dám rón rén đi tới từ đường của Lâm gia.

Vì đã ghi nhớ đường đi từ trước, vậy nên rất nhanh Tiểu Âm đã tới được khu từ đường của nhà họ Lâm. Cô mở cửa đi vào gian nhà lớn, sau đó đóng cửa lại, âm thầm đánh giá một vòng trong gian nhà chính. Ở đây là nơi đặt bàn thờ và bài vị của tổ tiên nhà họ Lâm, có tổng cộng hơn 50 bài vị, chứng tỏ nhà họ Lâm có lịch sử tồn tại rất là lâu đời.

Tiểu Âm trước là thắp nhang, sau đó cô mới vào vấn đề chính. Mục đích cô tới đây lần này là muốn hỏi ý kiến của tổ tiên Lâm gia, hỏi xem bọn họ có chấm chọn cô là cháu dâu hay không, để cô còn biết đường mà tính.

Ở trong tâm linh vẫn thường hay có khái niệm “tổ tiên chấm chọn”, tức là chỉ một người nào đó được tổ tiên chấm chọn làm con dâu, con rể, hoặc là cháu dâu, cháu rể. Tiểu Âm cũng là vì tò mò, vậy nên cô mới cả gan tới từ đường để hỏi thẳng tổ tiên Lâm gia. Bởi cô không thể tự xem tình duyên gia đạo cho chính mình được, vậy nên cô chỉ có thể làm cách này mà thôi, biết đâu may rủi tổ tiên Lâm gia hiển linh với cô thì sao?

Sau khi thắp nhang, Tiểu Âm liền chắp tay khấn vái, cô làm thủ ấn trước bài vị của tổ tiên Lâm gia, sau đó thành tâm nói ra ý nguyện của mình. Như cảm thấy chưa đủ, Tiểu Âm liền tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, một luồng âm khí cực mạnh liền lan tỏa, bao trùm lên toàn bộ gian phòng thờ.

Chẳng mấy chốc, rất nhiều bài vị ở trên cao đột nhiên rung lên, thế nhưng lại chẳng có một bóng dáng nào xuất hiện. Tiểu Âm vẫn không bỏ cuộc, cô cố tình xin tới mấy lần, lần nào bài vị trên cao cũng rung, chỉ có điều là cô lại không mời được ai, không giống như ông ngoại cô, mời được tổ tiên quá cố…

Loay hoay hơn mười phút trong gian thờ, mồ hôi tuôn như nước mà vẫn không mời được vị nào. Biết rõ tổ tiên Lâm gia không muốn hiển linh, vậy nên Tiểu Âm cũng đành từ bỏ, không dám tiếp tục quấy rầy sự “an tĩnh” của nơi này.

Tiểu Âm mang một khí thế hừng hực đi tới, sau đó lại mang một tâm trạng ủ dột rời đi, trong lòng cô có hơi buồn bã, buồn là vì năng lực cô không có, vậy nên không thể mời được tổ tiên của Lâm gia. Nếu biết sẽ có ngày phải nương nhờ vào đạo pháp, vậy thì trước kia cô đã theo ông ngoại học tập cho tử tế. Chứ không phải là giống như bây giờ, mời một âm linh xuất hiện cũng không làm được, thất bại ê chề!

Thôi đành vậy, nếu không thể hỏi được tổ tiên Lâm gia, vậy thì cô đành phải về tiếp tục nghiên cứu xem bói tình duyên cho vị hôn phu của cậu Hai mới được. Mặc dù có thể là cô sẽ không xem ra được gì nhưng cô trước tiên cứ cố gắng, biết đâu lại ăn may thì sao?!

Tiểu Âm vừa rời đi, trong gian thờ tự yên tĩnh đột nhiên lại phát ra tiếng nói âm lãnh khàn đục, đây rõ là giọng nói của một vị lớn tuổi, dường như là đang đặt câu hỏi cho một ai đó.

“Xém chút nữa đã kéo tôi ra được… ông xem… cô ta là ai?”

Giọng nói kia vừa dứt, khoảng mấy giây sau, một giọng nói khác liền nhanh chóng lên tiếng trả lời lại.

“Tôi không biết… cái này phải họp lại mọi người mới được. Trong ghi chép nhân sự của Lâm gia không có xuất hiện người có năng lực âm mạnh mẽ như vậy… Vậy cô ta là ai? Tới đây để làm gì?”

“Chuyện này… cô gái vừa rồi… quả thực là kỳ lạ!”

_________________________
⭐ TRUYỆN MỚI, CHỊ EM LIKE CHO EM NHA.

Yêu thích: 3.2 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN