Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 2


Dinh thự Lâm gia nằm trên vùng đất cao ở Cổ thành, sáng đón ánh nắng, chiều đón hoàng hôn. Lâm gia là một gia tộc có lịch sử tồn tại từ rất lâu đời, tổ tiên trước kia chắc chắn đã xem qua phong thủy, vậy nên mới chọn thế đất có phong thủy tốt như thế này để xây dựng gia trạch.

Hôm nay vẫn như thường khi, Tiểu Âm đi theo cậu Hai ra vườn đi dạo. Sức khỏe của cậu Hai chỉ vừa tốt lại, bà Hai Lớn căn dặn cậu đi đâu cô cũng phải đi theo canh chừng. Mọi người nói cô là “thuốc” của cậu Hai là không sai, bởi chỉ cần cô ở bên cạnh, cậu Hai lúc nào cũng sẽ cảm thấy thoải mái.

Cậu Hai ngồi ghế trong đình nghỉ mát, cậu không thích ánh nắng, vậy nên có đi dạo cũng sẽ không đi lâu ở trong vườn. Nếu không phải vì bác sĩ khuyên cậu phải thường xuyên phơi nắng để tốt cho sức khỏe thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ đi dạo giống như thế này. Vậy nên mặc dù thần thái trên gương mặt cậu trông rất phúc đức, thế nhưng nếu ai ở gần bên cậu sẽ lại cảm nhận được rất rõ cảm giác lạnh lẽo của gió ở dưới vực sâu. Đây là loại cảm giác rất đỗi kỳ quái và cũng chỉ có cậu mới có thể tạo cho người khác có được loại cảm giác đối nghịch như thế này.

Tiểu Âm trước đây cũng cảm thấy rất hiếu kỳ về loại xúc cảm này khi ở bên cậu Hai Thiên Phàm. Thế nhưng cô không nhìn ra được gì kỳ lạ, cũng không cảm nhận được âm khí trên người cậu, vậy nên cô nghĩ rằng đây là do bẩm sinh, do cơ địa. Hoặc cũng có thể do cậu Hai mệnh yếu, sức khỏe kém, lại luôn thuốc thang nằm ở trong phòng kín, vậy nên trên người cậu mới có hơi thở của gió lạnh. Có điều thân thể này của cậu Hai lại được điều dưỡng khá là tốt, dù từng bệnh nặng nhưng tướng mạo vẫn rất anh tuấn, chỉ là người có hơi gầy một chút. Nhưng nhìn chung thì chỉ cần tịnh dưỡng bồi bổ thêm một thời gian nữa thì sức khỏe của cậu chắc chắn sẽ tốt lên. Còn về chuyện cô có giá trị trong bao lâu đối với cậu thì cô chưa biết, nhưng chắc chắn là trước khi cô tìm được thứ đó, cậu Hai này sẽ phải luôn sống ở bên cạnh cô.

Nhắc tới chuyện sống chung, cô đột nhiên lại nhớ tới cái đêm đó… da mặt cô vô thức đỏ rần lên… là nổi gai ốc vì xấu hổ!

Thiệt là không thể nghĩ ra được, đêm hôm đó cô vậy mà lại bất tỉnh tới sáng. Lúc tỉnh dậy được thì mọi chuyện đã xong, ván đã đóng thuyền, người cô cũng bị ai đó ăn sạch sẽ…

Mẹ kiếp! Cô mà biết ai bỏ thuốc ngủ cô, cô sẽ lột da kẻ đó ra làm ghế ngồi thì cô mới vừa lòng!

Thiên Phàm ngồi trên ghế, vừa nãy anh còn thấy Tiểu Âm rất tốt, vậy mà khi vừa mở mắt ra lần nữa thì đã nhìn thấy hai má cô đỏ rần, mặt mày bức bối giận dữ. Anh có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy, cũng không hiểu cô đang tức giận chuyện gì, bởi vừa rồi cô vẫn còn tốt lắm kia mà. Khó hiểu, anh liền hỏi, cũng muốn quan tâm bạn tri kỷ của mình thêm một chút.

– Cô sao vậy? Sáng ra đã giận ai à? Ai làm cô không vui?

Nghe cậu Hai hỏi, Tiểu Âm khẽ giật mình, chỉ có điều là cô điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, chớp mắt đã trông như bình thường, hai má cũng không còn đỏ nữa. Thần sắc bình thường trở lại, cô điềm nhiên trả lời cậu Hai, giống như người vừa rồi đang thất thần là ai chứ không phải là cô vậy.

– Không có gì, tôi đau bao tử thôi, bây giờ hết đau rồi.

Thiên Phàm nhìn cô, anh chợt nghĩ, đau bao tử mà cũng có thể đỏ mặt như thế kia? Cơ thể con người lạ thật nhỉ?

Tiểu Âm đã trả lời như vậy, Thiên Phàm cũng không cố tình hỏi nhiều, bình thường hai người ở chung cũng luôn im lặng như vậy, thi thoảng mới trò chuyện một chút. Tính tình Tiểu Âm thiên về lãnh đạm, mà Thiên Phàm thì ưa thích sự yên tĩnh, có khi ngồi chung một chỗ nhưng gần mấy tiếng đồng hồ mà cũng không ai nói với ai câu nào. Thiên Phàm cũng không phải người nói nhiều, bề ngoài trông anh rất hòa nhã nhưng tâm tính bá đạo hơn ai hết. Nếu không phải vì anh cần Tiểu Âm ở bên, vậy thì có thể cả ngày anh cũng không muốn tiếp xúc với ai, kể cả là mẹ của anh.

Tiểu Âm là vật bất ly thân của anh, cũng là ngoại lệ của anh!

Không gian tứ phía yên tĩnh, cách xa một đoạn mới có vệ sỹ đang canh chừng. Thấp thoáng lúc này đột nhiên lại có người đi tới, là lão quản gia của Lâm gia. Bác Cao là người thân cận trong nhà, lúc này tới gặp cậu Hai là để truyền lại lệnh của bà Hai Lớn.

– Dạ cậu Hai, bà Hai Lớn cho gọi cậu tới phòng khách, có tiểu thư Nhã Kỳ sang chơi.

Thiên Phàm khẽ nhíu chân mày nhìn bác Cao, anh có chút không thoải mái lắm, liền hỏi.

– Sao nói cuối tháng này nhà bên đó mới sang dùng cơm? Nhã Kỳ sao đột nhiên tới đây? Con vẫn chưa sang nhà bên đó chào hỏi, cô ấy tới đây trước để làm gì?

Bác Cao như hiểu ý của cậu Hai, bác vội vàng trả lời.

– Dạ, nghe nói là tiểu thư Nhã Kỳ sang mời sinh nhật cô chủ nhà mình. Sẵn tiện cô ấy đã tới đây, bà Hai Lớn mới muốn cậu tới gặp mặt cô ấy một chút.

Như đã hiểu rõ, mặc dù bản thân rất không vừa lòng, thế nhưng người cũng đã tới, Thiên Phàm lại không thể không ra chào hỏi. Đối với vị hôn thê Nhã Kỳ này, anh không có quá nhiều hứng thú. Người thì rất xinh, tính tình nghe nói cũng dịu dàng đoan trang, là mẫu phụ nữ rất hợp để làm vợ của anh. Có điều, anh vẫn thấy không thích thú lắm, không rõ là vì lý do gì…

Ánh mắt đột nhiên chuyển dời tới chỗ Tiểu Âm, thấy cô đang nhìn anh bằng ánh mắt lãnh bạc, cảm xúc của anh dường như bình ổn trở lại. Không nhìn về phía Tiểu Âm nữa, anh chuyển ánh mắt tới trên người bác Cao, anh nói.

– Con biết rồi, con sẽ tới ngay.

Bác Cao vội gật đầu đáp lời cậu Hai, lại săn sóc hỏi.

– Cậu có cần ngồi xe không? Tôi kêu người đem xe tới cho cậu?

Thiên Phàm lắc đầu, giọng anh nhàn nhạt, không có chút cảm xúc gì.

– Không cần đâu. Gần đây con đi đứng cũng ổn định rồi, sau này không cần ngồi xe lăn nữa. Được rồi đi thôi, đừng để khách đợi.

– Dạ cậu Hai!

Thiên Phàm nói xong với bác Cao, anh lúc này mới đi tới trước mặt Tiểu Âm, sau đó lạnh giọng ra lệnh.

– Cô về phòng đi, buổi chiều cũng không cần sang phòng tôi.

– Tôi hiểu rồi ạ, cậu đi thong thả!

Thiên Phàm nhíu khẽ mày khi nghe Tiểu Âm trả lời như vậy, chỉ là anh cũng không có quá nhiều cảm xúc, cũng không thấy khó chịu gì. Gật đầu thay cho câu trả lời, anh sau đó theo bác Cao rời đi, cũng không để ý lắm Tiểu Âm đã đi hay vẫn còn ngồi ở trong đình nghỉ mát. Đối với anh, chuyện Tiểu Âm phải ở bên cạnh anh là dĩ nhiên, và chuyện anh phải cưới Nhã Kỳ là bắt buộc. Vậy nên thái độ này của Tiểu Âm rất vừa lòng anh, không giận không ghen, cô càng lãnh đạm thì càng tốt!

Chỉ là khi cậu Hai vừa rời đi, Tiểu Âm thoáng chốc đổi từ thần sắc lạnh nhạt sang hí hửng bừng bừng. Cậu Hai đi hướng này, Tiểu Âm liền chọn hướng khác để đi tới nhà chính. Cô rất tò mò về tướng mạo của vị hôn thê này, cô phải đi rình xem một chút mới được!

*
Trong phòng khách nhỏ đậm chất cổ xưa của Lâm gia, bà Hai Lớn nhìn con trai và con dâu tương lai, lòng bà vui vẻ tới khoé mắt cũng muốn cười. Đúng là trai tài gái sắc, con dâu tương lai của bà quá xuất sắc, còn xinh hơn cả vợ sắp cưới của Thiên Phú, bà thực là vừa lòng.

Tiểu thư Nhã Kỳ đúng như trong lời khen ngợi của mọi người, dáng người yêu kiều, vòng một vòng ba đầy đặn, vòng hai lại vô cùng nhỏ xinh. Nhan sắc mỹ miều kiều diễm, da mặt trắng hồng, toàn thân toát lên vẻ kiêu sa của tiểu thư đài các. Cô ấy ngồi gần bên cạnh cậu Hai Thiên Phàm, một tuấn nam, một mỹ nữ, làm cho mắt nhìn của người đối diện như được mở mang tầm mắt.

Tới cả người không thích tiểu thư Nhã Kỳ như cô chủ của Lâm gia cũng không nhịn được mà xuýt xoa trong lòng, quả thực nhan sắc này của Nhã Kỳ là càng ngày càng thăng hạng.

Nhã Kỳ như có phần e thẹn trước cậu Hai Thiên Phàm, vừa rồi còn nói chuyện với bà Hai Lớn rất thân thiết, lúc này có sự xuất hiện của cậu Hai, cô đột nhiên trở nên rụt rè, lời nói cũng ít đi, cuối cùng là đỏ mặt không dám nói thêm gì nữa. Chừng một lát sau, Nhã Kỳ cũng liền vội vàng xin phép ra về, cô là ngại ngùng không dám ngồi lâu bên cạnh vị hôn phu quá mức tuấn mỹ.

Thấy con gái nhà người ta đã xấu hổ tới như vậy, bà Hai Lớn liền hiểu ý, bà cười tới rực rỡ, vội vội vàng vàng nắm tay con dâu tương lai đưa tiễn. Bà cũng không quên kéo theo con trai đi cùng, muốn con trai cùng theo bà đi tiễn Nhã Kỳ ra về.

Thiên Nhi, cô chủ nhỏ duy nhất của Lâm gia nhìn cảnh tượng trước mắt mà thấy cảm xúc trong lòng rất khó tả. Cô không thích Nhã Kỳ, bữa nay được mời sinh nhật, cô thật sự có chút bất đắc dĩ. Nếu không phải sau này Nhã Kỳ sẽ trở thành chị dâu của cô thì cô đã không thèm đi dự sinh nhật của cô ấy làm gì. Trước giờ đã không thân thiết, hai bên cũng ngầm không ưa thích nhau, vậy mà bây giờ lại sắp trở thành người một nhà. Quả thực ông Trời là đang trêu ngươi cô mà, đây đúng là ghét của nào Trời trao của nấy, khó chịu thật sự!

Thiên Nhi cầm hai tấm thiệp mời trên tay, một là của cô, một là của anh trai cô, bất đắc dĩ phải đem hai tấm thiệp này về phòng, đợi tới ngày đi dự. Cô đoán chắc có thể là anh trai cô sẽ không đi, nhưng nếu có anh Hai cùng đi, vậy thì còn có thể suy nghĩ lại.

Cầm hai tấm thiệp trở về phòng, vừa đi tới trước cửa lớn, Thiên Nhi đụng phải Tiểu Âm đang tròn xoe mắt nhìn cô. Nhìn thấy Tiểu Âm, Thiên Nhi đột nhiên cảm thấy hơi sợ, đây là loại cảm xúc lép vế từ trong bản năng, cũng không rõ vì sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy nữa. Có điều cô khá là thích Tiểu Âm, bởi vì cô thấy Tiểu Âm tính tình giống cô, không phải kiểu người thích xua nịnh giả tạo. Lại chợt sáng kiến ra ý gì đó, Thiên Nhi đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, bỏ qua sợ hãi trong lòng, cô bước nhanh tới trước mặt Tiểu Âm, trò chuyện như rất là thân thiết vậy.

– Tiểu Âm, chị có muốn đi sinh nhật với tôi không?

Tiểu Âm khó hiểu nhìn Thiên Nhi, cô chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi lại.

– Sinh nhật ai? Tôi được mời sao?

Thiên Nhi cố tình giấu giếm, cô cười tủm tỉm, khoác tay Tiểu Âm rất thân thiết.

– À không, là tôi được mời, anh trai tôi cũng được mời, nhưng mà anh trai tôi không đi. Tôi đi một mình sẽ buồn lắm, vậy nên muốn rủ chị theo cùng.

Tiểu Âm nhận ra được sự kỳ quái trước thái độ thân thiện quá mức này của Thiên Nhi, cô cũng đã đoán ra được là sinh nhật của ai, chắc chắn là sinh nhật của tiểu thư Nhã Kỳ rồi. Có điều… cô đột nhiên lại muốn đi, muốn được tận mắt nhìn thấy dung mạo rõ ràng của tiểu thư Nhã Kỳ, cả tướng mạo của ba mẹ cô ấy nữa thì càng tốt. Bởi vừa nãy cô không thấy được gì, chỉ thấy được mỗi cái bóng lưng, vừa mơ hồ vừa kỳ quái, làm cho cô thật sự rất tò mò.

Là do năng lực của cô quá yếu kém, phải quan sát thật kỹ mới đoán ra được chút gì đó từ tướng mạo của người khác, vậy nên cô mới muốn theo Thiên Nhi đi dự sinh nhật của Nhã Kỳ. Bởi bình thường cô sẽ không được rời khỏi Lâm gia khi không được phép, mà nhìn hình của tiểu thư Nhã Kỳ qua ảnh thì cô cứ thấy lấn cấn làm sao đó, dường như có điều gì đó không được rõ ràng. Vậy nên, nếu có được cơ hội gặp mặt trực tiếp Nhã Kỳ và cả người nhà của cô ấy một cách đường đường chính chính, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua. Thiên Nhi đưa cô đi, cô cứ ngơ ngơ ngác ngác giả vờ đi theo cô ấy là được, cũng không sợ bị cậu Hai bắt bẻ. Hơn nữa tiểu thư Nhã Kỳ cũng không biết cô là ai, cô có tới đó góp mặt cũng trở nên nhạt nhòa, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra được.

Đối diện với ánh mắt tinh nghịch của Thiên Nhi, Tiểu Âm vờ cười ngại ngùng, cô chớp chớp mắt, khẽ hỏi.

– Nhưng đi như vậy có được không? Tôi đi cùng cô có hơi xấu hổ, tôi không quen với bạn của cô mà?

Thiên Nhi vỗ lên tay Tiểu Âm trấn an, cô ấy nói chuyện rất trôi chảy, nghe cũng rất hợp tình hợp lý.

– Có gì mà không được, chị là bạn của tôi, tôi đưa chị theo cùng, ai dám nói gì. Bạn bè đưa nhau đi dự sinh nhật tiệc tùng là chuyện bình thường mà, Thiên Nhi tôi không dễ bị người khác ăn hiếp đâu. Tại vì tôi đi một mình thì rất buồn, mà tôi lại không có chị em gái, chỉ có chị là cùng lứa với tôi, tôi rủ chị theo cùng là hợp nhất.

– Nhưng… tôi không biết nói với cậu Hai và bà Hai Lớn làm sao… tôi phải được sự cho phép mới được ra khỏi Lâm gia…

Thấy Tiểu Âm như đã xiêu lòng, Thiên Nhi mừng rỡ, vỗ ngực hào hùng đứng ra lo liệu tất cả.

– Yên tâm, có tôi, có tôi “bảo kê” cho chị, chị cứ đi theo tôi là được. Chỗ anh Hai với bác Hai Lớn chị cứ yên tâm, tôi giải quyết được hết… chị chỉ cần đồng ý đi với tôi là được… chị chịu không?

Tiểu Âm giả vờ do dự, cô như vờ suy nghĩ đắn đo, phải mấy giây sau mới đồng ý nhận lời đi cùng với Thiên Nhi. Cô còn dặn dò Thiên Nhi rất kỹ là phải có trách nhiệm với chuyện cô rời khỏi Lâm gia, nếu không cô sẽ không đồng ý đi cùng cô ấy nữa.

Thiên Nhi đang có toan tính riêng trong lòng, vậy nên tất nhiên sẽ tìm mọi cách dỗ ngọt Tiểu Âm. Chỉ cần Tiểu Âm đồng ý, cô ấy sẽ làm mọi cách để đưa Tiểu Âm theo cùng, còn phải làm cho Tiểu Âm cực kỳ xinh đẹp nữa là đằng khác!

Thiên Nhi có âm mưu riêng của Thiên Nhi, mà Tiểu Âm cũng có mưu tính riêng của Tiểu Âm. Cả hai là không hẹn mà cùng lợi dụng nhau, lợi dụng nhau để đạt được mục đích trong lòng.

Thật ra, Tiểu Âm cũng là bất đắc dĩ nên mới muốn cùng Thiên Nhi hợp tác, mặc dù biết là đi cùng Thiên Nhi sẽ có rất nhiều rủi ro. Nhưng mặc kệ vậy, người không xông vào nguy hiểm thì làm sao vượt lên được nghịch cảnh. Chỉ cần tiếp xúc được với tiểu thư Nhã Kỳ, đoán được một chút vận mệnh của cô ấy thì sẽ rất có lợi cho kế hoạch sắp tới của cô.

Hơn nữa, tiểu thư Nhã Kỳ này cũng có chút gì đó rất kỳ lạ, cảm giác của cô không sai đâu, phải điều tra cẩn thận mới được!

Yêu thích: 3.8 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN