Cốt Cách Chủ Mẫu
Phần 10
Thiên Phàm và Nhã Kỳ từ bỏ hôn sự, chuyện này làm cho Lâm gia xôn xao một phen. Cũng không ai rõ thực hư sự việc là thế nào, chỉ biết là bên phía Nhã Kỳ từ chối qua lại trước. Mọi người đều nghĩ rằng, Nhã Kỳ là chấp nhất chuyện cậu Hai Thiên Phàm có Tiểu Âm, vậy nên hai bên mới không thể cưới nhau được. Có điều sự thật là như thế nào thì mọi người không biết, mà chỗ bà Hai Lớn và cậu Hai Thiên Phàm cũng im lặng, không phân trần, cũng không nói qua nói lại với ai về chuyện tế nhị này.
Về chuyện của Thiên Phàm, có người lo lắng quan tâm, có người hiếu kỳ bàn tán thì cũng sẽ có người hả hê vui vẻ. Mà nói tới vui vẻ khi nghe thấy chuyện tốt của Thiên Phàm bất thành thì cũng chỉ có bà Hai Nhỏ, mẹ của cậu Ba Thiên Phúc mà thôi…
Cậu Ba Thiên Phúc mặt mày anh tuấn, khí chất thanh cao, cậu nghe mẹ nói về chuyện của Thiên Phàm, cậu như có suy nghĩ khác mọi người, cậu chậm rãi nói.
– Anh Hai không lấy Nhã Kỳ thì cũng sẽ lấy thiên kim tiểu thư nhà khác. Không sớm thì muộn anh ấy cũng sẽ lấy được con gái của nhà môn đăng hộ đối, mẹ ở đây mừng rỡ như vậy là hơi sớm rồi. Mà con nghĩ, chưa chắc là Nhã Kỳ không chịu anh Hai đâu, có khi là anh Hai chê cô ấy cũng nên. Nói về Nhã Kỳ, danh tiếng của cô ấy cũng không được tốt, nghe nói con bé Thiên Nhi nhà mình không ưa gì tiểu thư Nhã Kỳ này.
Bà Hai Nhỏ đến tầm tuổi này mà dung mạo vẫn như hoa, lúc bà cười lên sẽ rất là yểu điệu, biểu cảm bình thường thôi cũng đã là nhan sắc hơn người. Nghe con trai nói như vậy, bà khẽ nhíu chân mày, giọng bà vẫn rất ngọt ngào mà hỏi con trai.
– Con nói vậy… ý là Thiên Phàm nó chê Nhã Kỳ không muốn cưới à? Sao theo mẹ nghe ngóng được thì là bên Nhã Kỳ từ chối trước?
Cậu Ba Thiên Phúc thẳng lưng rót cho mẹ mình cốc nước, vừa rót, cậu vừa trả lời.
– Là do con đoán như vậy, còn những gì con đoán có đúng hay không thì con cũng không chắc lắm. Nhưng về chuyện thanh danh của Nhã Kỳ không tốt thì đúng là sự thật, lúc anh Hai và Nhã Kỳ qua lại, con cũng đã nghe được vài tin tức về cô tiểu thư này. Với lại, anh Hai từ khi khỏe lại cho tới giờ, tính tình anh ấy rất khó dò, không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Con đã từng nói với mẹ rồi mà, anh Hai không khỏe lại thì thôi, một khi đã khỏe lại, con sẽ khó lòng mà thể hiện trước mặt ông nội. Ông nội rất để ý tới anh Hai, hôm trước con còn nghe nói, ông nội tới từ đường để xin tổ tiên ban phước lành cho anh Hai.
Nghe con trai nói những chuyện này, bà Hai Nhỏ nhăn mặt nhíu mày, thái độ bất mãn ra mặt, bà tức giận trách móc.
– Nói tới ông nội con, mẹ khó chịu quá đi! Bà Diệp đã sinh ra thằng Thiên Phàm xấu mệnh như vậy mà ông nội con vẫn luôn cầu xin tổ tiên Lâm gia che chở cho nó. Cũng là nhờ ông nội con ngày đêm cầu khấn mà nó mới khỏe lại được như bây giờ, càng nghĩ càng thấy tức. Lại thêm cha con nữa, kể từ lúc Thiên Phàm khỏe lại, ông ấy bắt đầu quan tâm tới mẹ con nó nhiều hơn, có phần hời hợt với hai anh em con. Phúc à, tình hình này không tốt lắm đâu con, chỗ chú Ba còn thì trung lập, thím Tư con thì không có chồng chống lưng, còn chỗ chú Năm thì không tỏ rõ thái độ. Con xem, sau này mẹ con mình phải đối phó với mẹ con Thiên Phàm như thế nào đây?
Cậu Ba Thiên Phúc cũng căng thẳng theo từng câu nói của mẹ mình, cậu đương nhiên hiểu rõ tình hình của bản thân, cũng biết điểm yếu của cậu là nằm ở đâu. Thực ra, cái danh tiếng cậu Ba và cậu Tư của Lâm gia cũng chưa chắc đã quý giá như thiên hạ vẫn luôn nghĩ. Mặc dù là cậu Ba và cậu Tư, nhưng trên thực tế, anh em cậu là con của vợ nhỏ, thân phận vẫn thấp hèn hơn con của vợ lớn tới mấy bậc. Nếu không phải do Thiên Phàm bệnh đau từ bé, vậy thì chưa chắc anh em cậu đã có được cuộc sống tốt đẹp thuận lợi như bây giờ. So cậu với bọn con dòng chính như Thiên Phàm và Thiên Hạo, hay cả là Thiên Đức thì cậu vẫn không được ưu tiên như bọn họ. Tất cả mọi hào quang mà anh em cậu đang có được hiện giờ đều là nhờ hết vào cái mệnh xấu của Thiên Phàm. Nếu như Thiên Phàm thật sự c-h-ế-t đi, vậy thì thân phận của anh em cậu mới có thể trở nên thực sự cao quý…
Nghĩ tới đây, Thiên Phúc không muốn nghĩ tiếp nữa, cậu quay sang mẹ mình, giọng nói có phần nghiêm nghị.
– Nhưng thôi, chuyện kết hôn của anh Hai, mẹ cũng đừng quan tâm tới. Không là má lớn thì ông bà nội cũng sẽ tìm một mối phù hợp cho anh Hai. Mẹ con mình chỉ cần làm tốt việc của mình, còn chuyện của anh Hai cũng đừng quan tâm tới nhiều mà sinh phiền muộn. Số Trời đã định, người phú quý là phú quý, không thể cãi được. Còn nếu mệnh người đã không được phú quý thì có xin xỏ cũng không được đoái hoài. Con với anh Hai cũng không tới mức bất hòa, chỉ có mẹ và má lớn cứ tranh chấp… thật sự rất khó xử cho bọn con. Quyền quyết định đều nằm trong tay ông nội, mình có muốn tranh cũng không tranh được mà!
Bà Hai Nhỏ tất nhiên không cam lòng, bà vội vàng nhồi nhét tham vọng vào đầu con trai.
– Thiên Phúc à, con là tất cả hy vọng của mẹ, mẹ không muốn con thua kém ai, nhất là thua kém Thiên Phàm. Một đứa mệnh xấu như vậy, nó làm sao bì được với con. Trước kia khi mẹ chưa sinh ra con, ông thầy bói đã nói con là đứa nhỏ có mệnh quý… là mệnh quý đó con. Xét về công danh sự nghiệp hiện tại, Thiên Phàm không bằng con. Mà con còn có Thiên Phát hậu thuẫn phía sau nữa, sợ gì mà không đủ sức tranh đấu hả con? Cứ nghe theo sắp xếp của mẹ, mẹ đưa hai đứa đi tới được vị trí này, mẹ không muốn nhìn thấy hai đứa con gục ngã trước cổng thiên đàng. Thiên Phàm nó là một đứa có mệnh xấu, mệnh của nó rất xấu!!!
Cậu Ba Thiên Phúc không nói gì, cậu biết mẹ cậu luôn không cam tâm với thân phận vợ bé của bà, cũng không cam tâm khi để anh em cậu yếu kém hơn Thiên Phàm. Số mệnh của anh em cậu sinh ra đã phải chịu thiệt thòi như vậy, cũng không trách được mẹ cậu luôn muốn tranh đấu hơn thua. Hiện tại, cậu chỉ muốn làm tốt công việc và trách nhiệm của bản thân, cũng không nghĩ quá nhiều tới chuyện tranh chấp trực tiếp với Thiên Phàm. Nhưng còn về phần mẹ cậu, nếu bà muốn tranh tới cùng, vậy thì cậu cũng sẽ không khoanh tay mà đứng nhìn. Làm vua thì vẫn sẽ cao quý hơn làm tướng, trước giờ có ai thích làm tướng hơn làm vua đâu!
Mà bà Hai Nhỏ sau khi nhắc tới mệnh xấu mệnh quý, trong đầu bà đột nhiên hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ và táo bạo. Nhưng mà tạm thời, bà vẫn sẽ chọn đánh vào Tiểu Âm, muốn dùng Tiểu Âm để đối phó với Thiên Phàm. Có điều, bà không nghĩ sẽ dùng cách như cũ, mà bà là đang muốn đổi hướng sang cách khác. Bây giờ Nhã Kỳ cũng đã từ hôn, cũng không cần phải mua chuộc Tiểu Âm nữa. Xem ra, bà phải xuống tay mạnh hơn một chút nữa mới được!
*
Tiểu Âm đã biết chuyện cậu Hai và Nhã Kỳ hủy bỏ hôn sự, có điều là cô sẽ không hỏi nguyên nhân, cũng không nhắc tới chuyện này trước mặt cậu Hai. Làm người phải có lòng tự trọng, biết nhiều cũng không bằng biết điều, người ta mới bị “bỏ rơi” mà cô đã chạy tới hỏi, như vậy rất mất lịch sự. Với lại, mặc kệ là giữa cậu Hai và Nhã Kỳ có chuyện gì xảy ra, miễn sao hai người đó không tới với nhau là được. Mới đây cô còn đang đau đầu suy nghĩ không biết dùng cách nào để phơi bày sự thật cho cậu Hai biết, giờ nghe tin hai người đó tan rã, cô vui còn không kịp nữa là, rảnh đâu mà hỏi linh tinh. Không kết hôn nữa là tốt, chứ kết hôn rồi cũng phải ly hôn, cặp đôi không có tướng phu thê thường đều là như vậy!
Bữa nay vẫn như mọi khi, Tiểu Âm được bà Tư mời tới chơi cùng với cậu Bảy Thiên Đức. Chơi xong mấy ván ô ăn quan, cậu Bảy phải đi học gia sư, vậy nên trong hoa viên lúc này chỉ còn lại nhóm người của bà Tư và Tiểu Âm. Hiếm khi có dịp bà Tư có nhã ý muốn trò chuyện cùng Tiểu Âm, Tiểu Âm cũng lịch sự mà tiếp chuyện với bà.
Bà Tư mặt hoa da phấn, môi đỏ tóc đen, nước da trắng sáng, rực rỡ tuyệt phần. Da mặt bà trắng hồng, hai bên má cũng phiếm hồng, nhìn chung thì tướng mạo như thế này rất tốt đối với phụ nữ, nhất là làn da của bà Tư còn rất đẹp nữa. Có điều, giữa trán của bà Tư có một vệt đen, mà vệt đen này trước kia không có, chỉ mới xuất hiện gần đây thôi. Xem ra, bà Tư thật sự dính vào kiếp nạn rồi, trán đen tới cả Tiểu Âm cũng nhìn thấy rõ, đây là biểu thị của vận xui ám thân.
Mặc dù biết bà Tư đang gặp phải kiếp nạn, thế nhưng Tiểu Âm vẫn không thể nói rõ với bà được. Cô cũng không thể kể về chuyện chiếc vòng tay bằng ngọc bị bể, kể như thế sẽ rất vô duyên, cũng chưa chắc là bà Tư sẽ tin và hiểu ý của cô nói. Hết cách, cô chỉ có thể len lén canh chừng trong lúc bà Tư không để ý mà bỏ linh phù đã được cô xếp gọn thành hình tam giác vào trong túi xách của bà, hy vọng là bà Tư sẽ luôn đem theo bên người.
Thật ra, đã nói là kiếp nạn thì bắt buộc phải đối diện, có trốn tránh ở kiếp này thì kiếp sau, kiếp sau nữa vẫn phải đối mặt. Bà Tư không phải gặp quỷ, bà là đang đối diện với nghiệp quả của bản thân, mà nghiệp quả thì làm sao có thể dùng linh phù để tiêu trừ được. Linh phù mà Tiểu Âm cho bà Tư là linh phù bình an, Lão tử nói linh phù này có thể giúp chủ nhân giảm bớt tai ương, trong một khắc có thể gặp dữ hóa lành. Nhưng nói chung thì cũng chỉ là giảm bớt, còn thực sự có thể giảm bớt hay không thì không chắc, bởi còn phải coi vào kiếp nạn mà bà Tư sắp phải đối mặt là kiếp nạn gì nữa thì mới được…
Bà Tư còn rất trẻ, bà đối với Tiểu Âm cũng khá là tốt, bởi vì con trai của bà rất thích Tiểu Âm, bà có không muốn thích cô cũng không được. Thật ra thì ban đầu, bà rất không đồng ý cho Thiên Đức chơi với Tiểu Âm, vì bà trông thấy Tiểu Âm quá mức lãnh cảm khó gần. Có điều khi tiếp xúc lâu dài, cảm xúc của bà dành cho cô lại thay đổi, dần dà thấy cô cũng khá là thân thiện, vậy nên bà cũng quý mến cô hơn. Cũng như bữa nay, bà giữ cô lại để trò chuyện, cũng coi như là nhiều chuyện một phen.
– Thiên Phàm với tiểu thư Nhã Kỳ không thành, chuyện này đối với cô cũng rất tốt. Vì cô là chỗ thân quen, tôi mới mừng thay cho cô. Đây cũng là cơ hội tốt cho cô, cô canh dịp này mà thể hiện tốt một chút, biết đâu chị Hai Lớn sẽ ưng cô luôn thì sao. Tôi nói, chị Hai Lớn nhìn như vậy nhưng tính tình cũng không tới nỗi nào, chị ấy sống cũng rất là thấu tình đạt lý, cô thử tranh thủ xem sao Tiểu Âm.
Tiểu Âm khẽ cười, cô không mặn cũng không nhạt, điềm nhiên mà trả lời bà Tư.
– Bà Hai Lớn rất tốt với con, bây giờ bà ấy đang không vui, con cũng không dám làm phiền. Tranh thủ thì con sẽ cố, nhưng cũng không thể cưỡng ép được. Ý tốt chỉ bảo của bà Tư, con thật lòng cảm ơn ạ.
Bà Tư phẩy tay, bà cười rồi nói.
– Cảm ơn gì, tôi xem cô là chỗ quen biết nên tôi nhắc cô vậy mà. Thiên Đức rất thích cô, thằng bé muốn cô làm vợ anh Hai nó, tôi cũng là theo ý của thằng bé. Mà thực ra tôi thấy cô với Thiên Phàm cũng rất đẹp đôi, chỉ có điều gia cảnh của cô không tốt lắm. Tiếc thật, nếu nhà cô phú quý hơn chút thì có thể đã dễ rồi, tôi cũng có thể thử đi khuyên nhủ bà nội của Thiên Phàm. Thật tiếc!
– Cuộc sống đâu thể hoàn hảo được đâu bà Tư, nếu gia cảnh con tốt, vậy thì chưa chắc con đã chịu tới đây làm vợ xung hỉ cho người ta…
– Cô nói đúng, là con gái, không ai muốn bản thân gả cho người mình không yêu, đừng nói chi là bị ép gả như trong hoàn cảnh của cô. Thôi thì cứ tùy duyên vậy, nhưng mà nếu có cơ hội, tôi vẫn sẽ ủng hộ cô, mẹ con tôi thích cô lắm.
Tiểu Âm gật đầu, cô cười rất tươi, nụ cười cũng vô cùng chân thành, không có chút xíu nào là nịnh nọt. Bà Tư không có ý xấu với cô, cô có thể cảm nhận được, vậy nên mới thoải mái biểu lộ cảm xúc như vậy. Linh cảm của cô thường rất đúng, người có ác cảm với cô, cô tiếp xúc là có thể cảm nhận được ngay. Ở Lâm gia này, nói về “lành tính” thì nhất là bà Ba, nhì là bà Tư, hai bà chủ này rất hòa đồng thân thiện, ai ai cũng yêu quý.
Nói chuyện với bà Tư một lát, Tiểu Âm cũng xin phép rời đi. Vui thì cũng có mức độ, không thể vui quá rồi làm phiền người khác được. Từ hoa viên trong khu nhà của bà Tư bước ra, Tiểu Âm vô tình đụng phải ông Năm của Lâm gia. Ông Năm này là con trai út của Lâm gia, là chồng của bà Năm, người đàn ông duy nhất ở Lâm gia tính tới hiện tại vẫn chưa có con.
Tiểu Âm đã nhìn thấy ông Năm vài lần, có điều toàn là nhìn xa, bữa nay mới có dịp nhìn gần như vậy. Ông Năm còn trẻ tuổi, anh tuấn tiêu sái, chỉ có điều là… ông Năm vậy mà có một vong hồn theo sau!
Chà, trên trán của ông Năm đen thật sự, là kiểu đen u ám của bị ám, không giống vệt đen của bà Tư. Cũng không thể giải thích rõ được là khác nhau nhiều như thế nào, nhưng mà Tiểu Âm có khả năng phân biệt được giữa vận xui và bị vong hồn theo ám. Đây hoàn toàn là khả năng đặc biệt bẩm sinh của Tiểu Âm, nhìn thấy đã đoán được, giống như kiến thức này đã có từ bao giờ rồi vậy, rất khó giải thích.
Quay lại chuyện của ông Năm, trên trán ông Năm đen đậm như vậy, cũng chứng tỏ là vong hồn này đã theo ông ấy từ khá lâu rồi. Không biết vong hồn này theo ông Năm là có mục đích gì, nếu chỉ theo mà không làm hại, quả thực vẫn có phần hiếm lạ. Nhìn chung thì sức khỏe của ông Năm vẫn khá tốt, trông cũng khá là cường tráng, không giống bị ma quỷ ám mà sinh bệnh. Nhưng mà nói gì thì nói, một người sống mà có vong hồn theo sau thì chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Mặc dù vong hồn kia không hại ông Năm, nhưng ít nhiều cũng sẽ gây cho ông Năm khá là nhiều phiền toái, nhất là về mặt sức khỏe.
À, hay có khi nào vì chuyện này mà ông Năm và bà Năm mới mãi không có con không nhỉ? Bởi tướng mạo của bà Năm khá tốt mà, cũng không phải là số hiếm muộn về đường con cái đâu!
– Tôi có vấn đề gì sao?
Câu hỏi vang lên, Tiểu Âm thoáng chốc tỉnh người, cô lúc này mới thu lại được ý nghĩ, liền vội vàng mà nói đỡ cho bản thân.
– Dạ… ông Năm cho con xin lỗi… chắc là vì trời khá nắng… con bị hoa mắt nên mới thất lễ với ông như vậy…
Nghe Tiểu Âm xin lỗi, ông Năm cũng không muốn bắt bẻ, ông nhìn Tiểu Âm, không cười, nhưng thái độ đã tốt hơn chút.
– Được rồi, tôi không trách cô. Trời cũng nắng, cô nên tìm nơi mát mẻ mà đi. Tôi đi trước đây.
Ông Năm khá là kiệm lời, hành động cũng dứt khoát, vừa nói xong là liền bước đi, cũng không dài dòng thêm với Tiểu Âm dù chỉ là một câu. Hướng ông Năm đi tới là hướng khu nhà của Thiên Đức, hình như là ông đi tìm Thiên Đức để đưa thằng bé đi vẽ tranh, lúc nãy cô có nghe Thiên Đức khoe với cô như vậy.
Ông Năm rất là thương Thiên Đức, một phần là vì thằng bé không có cha, một phần nữa là vì ông Năm hiện tại vẫn chưa có con. Ở Lâm gia cũng chỉ có Thiên Đức là trẻ con, ai cũng yêu quý thằng bé, từ lớn tới nhỏ đều là như vậy.
Xoay người nhìn lại, Tiểu Âm thấy ông Năm đã đi khuất vào trong, trong lòng cô bỗng chốc dâng lên suy nghĩ muốn giúp đỡ…
Có điều, không phải cô muốn giúp là có thể giúp được, hiện tại còn chưa rõ vong hồn đi theo ông Năm là dạng gì và có ý đồ gì, không thể hành xử lung tung. Trước tiên phải để cô nhìn xem, nhìn xem vong hồn kia là như thế nào trước cái đã!
Gãi gãi lên mũi vài cái, Tiểu Âm xoay người, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có chút bức bối. Sao cô cứ dính tới những chuyện này hoài vậy, trước kia cô không phải là người thích xen vào chuyện của người khác đâu…
Đúng là lời của Lão tử nói không sai, số cô dính tới Lâm gia, bắt buộc trong số mệnh phải như vậy, có chạy cũng không thoát!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!