Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 11


Tiểu Âm có quan sát ông Năm, có điều cô không quan sát được nhiều, cũng không nhìn ra thêm được gì. Bởi chỗ phòng cô ở và khu nhà của ông Năm cũng cách khá xa nhau, cô chỉ nhìn thấy ông Năm được một vài lần mà thôi, lần nào cũng chỉ nhìn được có một chút…

Tiểu Âm cũng đã hỏi qua Thiên Nhi, Thiên Nhi nói ông Năm là họa sĩ, thường ngày hay ở trong phòng làm việc, cũng ít khi ra ngoài. Thiên Nhi còn nói, tranh của ông Năm vẽ rất đẹp, được giới mê tranh đánh giá rất cao. Có điều ông Năm không mở bán tranh, ông chỉ bán cho những ai đủ duyên, đủ đam mê với tranh của ông vẽ. Cũng có thể nói, ông Năm là nhân vật sống ẩn dật nhất ở Lâm gia, hiếm khi thấy ông ra ngoài giao tiếp tiệc tùng cùng với bạn bè.

Chuyện ông Năm có âm hồn theo sau cũng khó mà điều tra được, bởi Tiểu Âm và ông ấy không thân, mà cô cũng không thân thiết gì với bà Năm, thật sự rất khó để giúp đỡ được cho ông Năm vào lúc này. Nếu may ra, có ai đó làm trung gian dẫn lối cho cô thì còn được, chẳng hạn như là cậu Hai…

Trong thư phòng rộng lớn, cậu Hai đặt nhẹ quyển sách xuống bàn, cậu nhìn Tiểu Âm, có hơi tò mò, cậu hỏi.

– Muốn đi xem tranh à? Xem ở đâu?

Tiểu Âm đi tới trước bàn làm việc của cậu, cô cười lấy lòng, hóm hỉnh, nói.

– Tôi cũng không biết nữa, tự dưng lại muốn đi xem tranh vẽ, muốn học vẽ. Cậu Hai có biết ở đâu có họa sĩ vẽ tranh không, cho tôi theo học với. Gần đây ở trong phòng hoài tôi hơi chán, hôm trước thấy cậu Thiên Đức vẽ tranh, tôi cũng muốn vẽ…

Thiên Phàm tất nhiên sẽ không tin là Tiểu Âm đột nhiên muốn học vẽ tranh, cô gái này vẻ ngoài lãnh bạc, tính tình thì lãnh cảm, làm gì giống với người có tâm hồn yêu thiên nhiên, yêu hội họa. Có điều, nếu cô đã muốn thì anh cũng sẽ chiều theo ý cô. Ai có thể không rõ, riêng anh thì lại khá rõ, cái gì gọi là “tự dưng” từ trong miệng cô thì đều là có lý do cả…

Tựa lưng ra ghế, Thiên Phàm nhìn Tiểu Âm, anh rảnh rỗi điều tra cô một chút.

– Thiên Đức có năng khiếu vẽ tranh, cô có năng khiếu không mà muốn học. Vẽ tranh hay ca hát đều phải có niềm yêu thích, cái gọi là tự nhiên thích thì sẽ không bền, hay còn nói chính xác là bốc đồng.

Tiểu Âm dựa hẳn vào thành bàn, cô quyết tâm bừng bừng, hai mắt cô sáng rực tìm cớ để thuyết phục cậu Hai tới cùng.

– Thích ạ, phải thích tôi mới xin cậu để học vẽ chứ. Nghe nói, ông Năm là họa sĩ, ước gì tôi có thể được nhìn xem tranh vẽ của ông Năm thì tốt biết là bao nhiêu. Cậu Thiên Đức vẽ tranh đẹp lắm ạ, là một tay ông Năm bồi dưỡng đó cậu Hai. Có thầy như ông Năm thiệt là thích!

À ra là muốn đi xem chú Năm của anh vẽ tranh, là muốn gặp chú Năm của anh à? Thiệt là kiểu cách!

Thiên Phàm đã rõ được mục đích của Tiểu Âm, mà anh cũng tò mò, không biết Tiểu Âm đột nhiên có hứng thú với chú Năm anh là vì nguyên do gì. Cô gái này không phải người bình thường, cô có thể nói chuyện được với ma quỷ, hay chẳng lẽ là…

Đối diện với ánh mắt mong chờ sáng rực như sao sáng của Tiểu Âm, Thiên Phàm đứng dậy, anh đi tới trước mặt cô, sau đó nhàn nhạt ra lệnh.

– Muốn thì đi thôi, dẫn cô đi xem chú Năm của tôi vẽ tranh!

Tiểu Âm “yeah” một tiếng ở trong lòng, cô cười tủm tỉm đi theo sau lưng cậu Hai Thiên Phàm, đi theo cậu tới chỗ của ông Năm để xem vẽ tranh. Ây chà, cậu Hai dạo gần đây dễ tính quá, người mới thất tình có khác, ngoan ngoãn thật mà!

Đi xuyên qua hai cái hoa viên lớn mới tới khu nhà riêng của ông bà Năm. Dinh thự của Lâm gia rất rộng, mỗi ông chủ nhỏ đều có khu nhà riêng của mình. Thường vào buổi sáng với tối sẽ cùng nhau tới khu nhà chính để dùng bữa cùng mọi người, còn lại đều sẽ sinh hoạt ở khu nhà riêng, hoặc là sinh hoạt ở khu nhà chính tùy ý. Ông Năm của Lâm gia là họa sĩ, mà hoạ sĩ thì thường sẽ khá là bận rộn để sáng tác. Ngoài việc vẽ tranh, ông Năm cũng không thích ra ngoài, tính cách của ông cũng khác biệt, không thích nhịp sống ồn ào của xã hội đương thời. Mà đa số họa sĩ đều là như thế, họ sinh ra là để cống hiến cho nghệ thuật, vậy nên cách sống của họ cũng sẽ khá là đặc biệt, có một vài trường hợp còn lập dị cách biệt với xã hội bên ngoài.

Đi theo sau cậu Hai, Tiểu Âm tiến vào khu nhà riêng của ông bà Năm. Hôm nay bà Năm đi vắng, chỉ có ông Năm làm việc ở trong phòng, lúc nghe tin cậu Hai Thiên Phàm tới, ông Năm có hơi ngạc nhiên, sau đó cũng liền bỏ dỡ công việc sáng tác mà ra tiếp đón cháu trai.

Người làm đưa khăn sạch cho ông Năm lau tay, trên tay vẫn còn vài chỗ da thịt dính màu sơn. Nụ cười có phần tươi tắn, ông Năm nhìn về phía Thiên Phàm, ông vui vẻ, hỏi.

– Sao hôm nay con rảnh rỗi tới chơi với chú vậy? Muốn tặng tranh cho ai à? Hay đừng nói là tới thăm chú?

Thiên Phàm đẩy cốc trà ấm tới trước mặt Tiểu Âm, ý anh bảo cô uống trà, không cho cô uống nước lạnh. Một bên để ý tới Tiểu Âm, bên còn lại, anh nhàn hạ trò chuyện cùng chú Năm của mình.

– Con muốn tới thăm chú, lâu rồi con chưa có gặp riêng chú mà. Một lát chú đưa con đi xem tranh với, sẵn tiện con cũng muốn mua một bức để tặng bạn, bạn con cực kỳ thích tranh của chú vẽ.

Ông Năm gật đầu, thái độ đối với cậu Hai Thiên Phàm khá là thoải mái.

– Được thôi, muốn mua tranh cũng được, nhưng mà chú nói trước, có một vài bức, chú không bán được đâu.

– Dạ con hiểu, sẽ không làm khó chú.

Tiểu Âm ngồi một bên, cô lẳng lặng uống trà ấm của cậu Hai đưa tới, cũng lẳng lặng quan sát ông Năm đang ngồi ở phía đối diện. Chà, khí đen lại đậm hơn nữa rồi, có vẻ như vong hồn theo ám ông Năm đang lảng vảng ở đâu đây thì phải, trong không khí rõ là có mùi âm khí!

Hai người ông Năm và cậu Hai Thiên Phàm nói chuyện vài câu, sau đó ông Năm đưa cậu Hai và Tiểu Âm đi tham quan phòng trưng bày tranh của ông ấy. Lời của Thiên Nhi nói chẳng sai, ông Năm quả là nhân tài trong giới hội họa, bởi tranh của ông ấy vẽ rất đẹp, cũng rất đa dạng chủ đề, bức nào cũng muốn hút hồn người xem tranh. Đi xem một lát, cả Tiểu Âm và Thiên Phàm đột nhiên dừng bước, cả hai cùng bị thu hút bởi một bức tranh độc đáo. Bức tranh này vẽ một ngôi miếu nhỏ dưới tán một cây đa to, vừa lạ mắt, vừa gây hiếu kỳ, cũng vừa toát lên vẻ âm u kì dị cho người xem.

Đứng trước bức tranh lạ, Tiểu Âm nhón người nói khẽ vào tai cậu Hai.

– Cậu Hai… em thích bức tranh này… em muốn mua bức này… cậu thương lượng giúp em với!

Thiên Phàm cũng biết là Tiểu Âm có hứng thú với bức tranh vẽ ngôi miếu, đã chiều thì chiều cho trót. Anh không hỏi nhiều, lúc này liền quay sang thương thảo với chú Năm của mình.

– Chú, con muốn mua bức này, chú để lại bức này cho con được không?

Ông Năm nhìn cháu trai, ông có phần hơi ngạc nhiên khi nghe Thiên Phàm nói muốn mua lại bức tranh ngôi miếu nhỏ này của ông. Bức tranh ngôi miếu được đặt sát trong góc phòng, nếu không để ý sẽ khó mà nhìn thấy được. Lúc ông vẽ bức tranh này, ông chỉ vẽ dựa theo trí tưởng tượng, vẽ xong cũng không thấy quá tâm đắc, vậy nên ông mới đặt ở vị trí khó nhìn nhất là ở trong góc của phòng trưng bày. Cũng không phải bức vẽ nào được vẽ ra cũng khiến ông hài lòng, cũng có một số bức ngoại lệ, chẳng hạn như bức này…

Tay chỉ vào bức tranh ngôi miếu, ông Năm khó hiểu hỏi lại Thiên Phàm, ông muốn hỏi cho chắc.

– Con muốn mua bức tranh này à? Bạn con là người thế nào mà con lại muốn mua bức tranh này để tặng? Nội dung của bức tranh ngôi miếu này rất kén nơi đặt, nếu là tân gia hoặc mừng sinh nhật hoặc là mừng thọ thì không nên chọn bức này đâu con.

Tiểu Âm im lặng nhìn ông Năm, sau đó lại nhìn chăm chú vào bức tranh ngôi miếu nhỏ. Bức tranh này rất không bình thường, sự âm u tà ám rất rõ ràng, lại còn được đặt ở vị trí trong góc, thiếu ánh sáng của mặt trời. Không biết lúc ông Năm vẽ ra bức tranh này, ông đã tưởng tượng ra như thế nào. Hoặc là bức tranh này, nó có liên quan gì tới âm hồn đi theo ông Năm hay không?

Thiên Phàm nhướng mắt nhìn sang Tiểu Âm, thấy cô chăm chú nhìn vào bức tranh, mà anh cũng cảm nhận rất rõ sự kỳ dị của bức tranh trước mặt. Hạ quyết tâm muốn mua lại, Thiên Phàm liền thuyết phục chú Năm của mình.

– Con biết mà, nhưng người bạn này của con rất thích những kiểu tranh ảnh đặc biệt như thế này. Chú để lại cho con bức này, con mua để tặng bạn. Người thích tranh cũng giống người vẽ tranh, đa dạng thể loại thích mà. Bạn con nếu có được bức tranh này, hẳn là sẽ thích thú lắm!

Ông Năm chỉ tò mò không hiểu vì sao Thiên Phàm lại muốn mua bức tranh này để tặng bạn, nhưng nếu anh đã nói như vậy, ông cũng không nghi ngờ gì, liền gật đầu đồng ý. Bức tranh này đối với ông có cũng được, không có cũng không sao, ông không có gì luyến tiếc với nó cả.

Mua được tranh, Thiên Phàm cũng không quấy rầy ông Năm quá lâu. Anh trò chuyện với ông ấy thêm một lát nữa rồi cũng liền đưa Tiểu Âm rời đi. Mối quan hệ của Thiên Phàm với ông Năm cũng bình thường, không quá thân cận cũng không quá nhạt nhòa. Mà ông Năm tính cách cũng có phần kiệm lời, nếu không chung tần số với ông ấy thì sẽ rất khó để có thể nói chuyện với ông ấy được lâu dài.

Từ trong phòng khách nhìn ra, ông Năm hơi nhíu nhíu mày khi nhìn thấy Thiên Phàm cùng Tiểu Âm đang đi song song bên cạnh nhau, phía sau là người làm đang ôm bức tranh của ông rời đi. Cô gái nhỏ vừa đi vừa che ô, còn hào phóng che luôn cho người làm đang ôm tranh, mặc kệ cháu trai ông đang đi dưới trời nắng tới cháy da đầu…

Có vẻ như, cháu trai của ông rất thích cô gái này, vừa nãy ông cũng nhìn thấy hành động nhỏ của hai đứa, trông Thiên Phàm khá là để ý tới cô gái. Nhìn được một chốc, ông lại đột nhiên thở dài một hơi, nếu sự thật Thiên Phàm thích cô gái này, vậy thì e là hai đứa nó sẽ không thể thành đôi được rồi, cũng hơi tiếc thật…

– Anh à! Vừa nãy Thiên Phàm tới chơi à, em nghe người làm nói?

Ông Năm quay người nhìn sang hướng phát ra tiếng nói, ông nhìn thấy vợ mình vừa trở về, trên tay còn cầm theo một đĩa trái cây tươi đi về phía ông. Lúc sáng vợ ông nói có hẹn với bạn, bây giờ chắc là vừa về.

Khẽ gật đầu, thái độ của ông Năm bình thường, ông trả lời vợ.

– Ừm, Thiên Phàm tới mua tranh. Nó đi cùng với cô gái tên gì Âm Âm ấy, anh quên rồi.

Bà Năm cười dịu dàng, bà khẽ đáp.

– Là Tiểu Âm, cô gái ấy rất được lòng Thiên Phàm, trông hai đứa nó cũng xứng đôi.

Ông Năm cũng công nhận là nhìn Thiên Phàm và Tiểu Âm khá là xứng đôi, một đứa hòa nhã, một đứa lạnh lùng, đi với nhau rất hòa hợp. Có điều, cảm nhận của ông về cô gái Tiểu Âm này vẫn có gì đó kì quái lắm. Lần đầu tiên ông thấy có một cô gái mang dáng vẻ xinh đẹp thuần khiết nhưng lại trông xa cách lãnh đạm tới như vậy. Chưa kể tới ánh mắt của Tiểu Âm khi nhìn ông rất lạ, giống như là muốn soi xét xuyên thấu tới tận tâm can ông vậy. Luôn làm cho ông có cảm giác không được thoải mái, bí bách ngột ngạt kiểu gì rất khó diễn tả.

Nghĩ sao liền nói như vậy, ông Năm thản nhiên nhận xét về Tiểu Âm với vợ mình.

– Cô gái đó bề ngoài tuy xinh đẹp, khí chất cũng đặc biệt hơn người, nhưng mà anh vẫn trông cô ấy có gì kỳ lạ lắm, không giống như những cô gái xinh đẹp khác.

Bà Năm cũng đồng tình, bà ghim một miếng dưa hấu đưa tới cho chồng mình, bà dịu giọng, trả lời.

– Cảm giác xa cách không chân thật, cũng gây áp lực cho người đối diện… Nhưng mà tiếp xúc qua thì anh sẽ thấy cô ấy cũng thân thiện lắm, ăn nói chân thật nhưng khéo léo, lại hiểu chuyện nữa. Vẻ bề ngoài cũng chỉ là vẻ ngoài thôi, không thể nhìn vào đó mà đánh giá Tiểu Âm được.

– Em tiếp xúc với cô gái ấy nhiều lắm à?

– Cũng không nhiều, là chị Hai Nhỏ cho mời cô ấy tới chơi vài lần, em là sẵn tiện mà gặp gỡ thôi.

Nghe vợ nhắc tới bà Hai Nhỏ, ông Năm cau nhẹ chân mày, ông không vui mà nhắc nhở vợ.

– Em cũng đừng thân thiết quá với bà Hồ, bà ấy không tốt tính như em nghĩ đâu. Bà ấy qua lại với em đều là vì muốn lôi kéo chỗ dựa cho Thiên Phúc và Thiên Phát. Ý anh như thế nào thì em cũng biết mà, anh giống anh Ba, trung lập, không muốn gây mất hòa khí gia đình.

Bà Năm hiểu tính chồng, biết chồng không vui, bà liền xuống nước dỗ ngọt.

– Em biết, em cũng không tỏ thái độ gì, em chỉ là rảnh rỗi tới chơi với bà ấy, cũng có con bé Nguyệt Sang, em chủ yếu là tới chơi với Nguyệt Sang.

Nguyệt Sang, vợ sắp cưới của Thiên Phúc là con gái một người quen của bà Năm, vậy nên mỗi khi Nguyệt Sang tới chơi, bà Năm cũng sẽ thường có mặt. Nhìn chung thì vợ chồng ông bà Năm không có tranh đua với đời, ông Năm cũng không để ý tới quyền thừa kế, cuộc sống của hai vợ chồng là giản dị mà trôi qua từng ngày…

Ông Năm đặt cây ghim trái cây vào trong đĩa, ông nhìn vợ, vẫn là cố gắng kìm lại không muốn nhắc nhở quá nhiều.

– Ừm, em tỏ rõ thái độ ngay từ đầu thì sẽ tốt hơn, cũng tránh đắc tội với chị Hai Lớn. Thiên Phàm bây giờ đã khỏe lại rồi, sau này trong nhà sẽ còn biến động nhiều hơn nữa. Anh vẫn như vậy, vẫn không về phe nào, em cũng nên như vậy.

– Em hiểu rồi mà, anh yên tâm. Anh ăn thêm trái cây đi, trái cây bữa nay tươi ngon lắm, là chính tay em chọn đó.

Ông Năm lắc đầu, ông nhàn nhạt lên tiếng.

– Anh không ăn nữa, anh sang chỗ Thiên Đức dạy thằng bé vẽ tranh. Thiên Đức sắp có cuộc thi vẽ, thằng bé muốn đoạt giải, anh giúp thằng bé một chút.

Bà Năm nhíu mày, bà vội vàng lên tiếng giữ chân chồng.

– Nhưng anh đã hứa buổi chiều sẽ đưa em đi xem phim…

Ông Năm đúng là quên mất chuyện đã hứa với vợ, chỉ có điều cuộc thi vẽ của Thiên Đức quan trọng hơn, ông chỉ có thể xin lỗi vợ ông lần này…

– Có thể dời lại ngày khác được không em? Cuộc thi của Thiên Đức rất quan trọng với thằng bé, anh nhìn ra được thằng bé rất yêu hội họa, rất có năng khiếu. Em hủy vé đi, đặt lại sang ngày khác, anh sẽ đưa em đi, vậy nhé em!

– Anh… nhưng mà…

Bà Năm còn chưa nói hết lời thì ông Năm đã xoay người rời đi, ông rõ ràng không quá quan tâm tới cảm xúc của bà Năm, chỉ biết làm theo ý muốn của mình. Đối với ông, hội họa vẫn luôn quan trọng nhất, người yêu hội họa cũng sẽ chiếm vị trí đặc biệt ở trong lòng ông hơn, luôn là như vậy.

Mà bà Năm sau khi nhìn thấy ông Năm rời đi, biểu cảm khổ sở không thể che giấu được trên gương mặt xinh đẹp đức hạnh của bà. Chồng bà vừa rất tốt với bà, cũng vừa rất tệ với bà, bà thật sự không thể chịu đựng được nữa…

Lúc nào cũng Thiên Đức, trong lòng chồng bà chỉ có Thiên Đức Thiên Đức, người làm vợ như bà không có được chút trọng lượng gì, bà thật sự thất bại quá!

Nước mắt như khô quắc lại, tay bà siết chặt đĩa trái cây, ánh mắt sân hận dần hiện hữu lên một cách rõ ràng. Quan tâm tới Thiên Đức… cũng chỉ là bề ngoài thôi… chỉ là bề ngoài mà thôi!!!

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN