Cốt Cách Chủ Mẫu
Phần 12
Bức tranh ngôi miếu nhỏ được Tiểu Âm đem về phòng, cô đặt bức tranh ở một nơi cao ráo dễ thấy, sau đó cứ đi tới đi lui ngắm nghía. Nhìn âm khí quẩn quanh ở trong bức tranh càng lúc càng đậm mà cô không biết phải làm thế nào bây giờ…
Cô khoanh tay trước ngực, nghĩ nghĩ xem nên làm gì để có thể mời “âm khí” đó ra khỏi bức tranh. Luồng âm khí này chắc chắn là có âm hồn, là một âm hồn ẩn vào bức tranh ngôi miếu này để trú ngụ.
Nghĩ một lát, Tiểu Âm lúc này mới liền đi tới, cô gõ gõ vào bức tranh, vừa đề phòng, vừa cảnh giác, cô nói thật nghiêm túc.
– Đừng trốn nữa, ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện một chút!
Không có động tĩnh gì, bức tranh vẫn sừng sững như vậy, luồng âm khí vẫn như thế, không tăng cũng không giảm.
Tiểu Âm nhăn mày, cô tiếp tục gọi, gọi thêm mấy lần nữa, thế nhưng bức tranh vẫn chỉ là bức tranh, không phát ra tiếng nói, cũng không chịu hiện “nguyên hình”. Có chút bực dọc, Tiểu Âm lấy ra một linh phù đưa tới gần bức tranh, cô cố tình hù doạ.
– Tôi biết ngươi vẫn đang trốn trong đó, nếu còn không ra, đừng trách tôi bắt ngươi trói lại!
Linh phù đưa gần tới, bức tranh đang yên lặng bỗng dưng rung lên, âm khí dao động mạnh mẽ, chạy loạn trong bức tranh. Tiểu Âm biết đã bắt được nhược điểm của thứ đang trú ẩn ở trong bức tranh, cô đưa linh phù gần thêm chút nữa, sau đó nghiêm giọng, nói.
– Tôi không có ý làm hại, chỉ muốn nói chuyện một chút. Nếu còn không ra, đừng trách tôi ra tay mạnh. Tôi có linh phù còn mạnh hơn loại này, sợ là sẽ làm ngươi hồn phi phách tán…
Vừa dứt lời, bức tranh bắt đầu rung lên kịch liệt, luồng âm khí gom lại thành một tụ tròn, đen kịt. Tiểu Âm nhận ra được là thứ bên trong bức tranh đang muốn ra ngoài, vậy nên cô liền lùi ra xa, cũng giữ khoảng cách vừa đủ để đề phòng. Nhét linh phù vào túi, Tiểu Âm tròn mắt quan sát, cô cũng rất là tò mò, không biết ẩn bên trong bức tranh ngôi miếu nhỏ là nhân vật nào…
Bỗng chốc, trước mặt Tiểu Âm xuất hiện một hồn thể lơ lửng, hồn thể có hình dáng con người, đầy đủ mắt mũi miệng và tứ chi, chỉ khác chút là đang bay lơ lưng mà thôi. Hồn thể là đàn ông, gương mặt khá là anh tuấn, lại có đôi nét rất giống với Lâm lão gia. Nếu bỏ đi âm khí và vẻ u uất xanh xao lạnh lẽo của một hồn ma ra thì phải công nhận là người đàn ông này rất đẹp trai, chưa kể còn anh tuấn khí chất nữa.
Vậy xem ra, đây là q.uỷ hồn của người nhà họ Lâm à? Trông giống Lâm lão gia như vậy mà?
Tiểu Âm cho tay vào túi cầm chặt linh phù để đề phòng, cô bước tới một bước thủ thế sẵn để dễ bề hành động hơn. Đối diện với hồn ma… à không… đối diện với quỷ hồn trước mặt, Tiểu Âm vẫn giữ được sự bình tĩnh, cô lạnh giọng, lên tiếng trước.
– Ông là ai? Tại sao lại trốn trong bức tranh này? Ông có phải là quỷ hồn theo ám ông Năm của Lâm gia không? Có phải ông không?
Quỷ hồn giương đôi mắt u uất vô hồn mà nhìn về phía Tiểu Âm, giọng nói của quỷ hồn như phát ra từ địa ngục, âm trì một cách đặc biệt khó nghe.
– Tôi là ai… tôi là ông Tư của Lâm gia. Tôi đi theo ông Năm sao… nó là em trai tôi…
Ông Tư của Lâm gia? Là chồng của bà Tư, là cha của Thiên Đức?
Tiểu Âm bán tín bán nghi nhìn người đàn ông trước mặt, cô đột nhiên nhớ lại mấy bức ảnh treo trong khu nhà của bà Tư, cô lúc này mới chợt nhận ra, quỷ hồn trước mặt này chính xác là ông Tư của Lâm gia…
Nghe nói, ông Tư là vì bạo bệnh mà qua đời? Thường là người chết vì bệnh thì đều được đi đầu thai mà, sao ông Tư vẫn còn ở đây? Lại còn biến thành quỷ rồi trốn trong bức tranh ngôi miếu này nữa?
Buông nhẹ một chút đề phòng, bởi Tiểu Âm nhìn thấy được sự vô hại từ chỗ quỷ hồn của ông Tư. Có điều, cô không dễ tin tưởng quỷ hồn như vậy, và cũng chưa chắc là quỷ hồn này đã thật sự vô hại. Ông ngoại cô từng nói, không đáng tin nhất vẫn là quỷ, một khi đã thành quỷ thì đều có năng lực riêng, không thể xem thường được.
Con người sau khi chết thì sẽ biến thành vong hồn, sau khi tận thọ sẽ được quỷ sai đưa xuống âm phủ lãnh tội và đi đầu thai chuyển kiếp. Còn vong hồn sau khi chết mà không thể đi đầu thai thì cũng có nhiều dạng, thường là chưa hết thọ mạng, hoặc là chết oan, hoặc là tự t-ử, hoặc là vì một số nguyên nhân đặc biệt nào đó. Theo lý thuyết, vong hồn ở lâu trên dương gian, dần dần gom góp đủ sân si thù hận của con người, nghĩ không được thông suốt thì sẽ biến thành quỷ hồn. Hoặc cũng có những trường hợp vừa chết đã biến thành quỷ hồn, như là khi chết mặc đồ đỏ, hoặc là chết trong trạng thái quá oan uất, khổ sở và tủi nhục. Và cũng có một dạng ngơ ngơ ngác ngác không nhớ được gì về bản thân trước khi chết, nhưng vì chấp niệm một thứ gì đó mà cố tình tồn tại ở trên dương gian, lâu ngày vô thức sẽ biến thành quỷ…
Mà ông Tư ở trước mặt, hình như là rơi vào trường hợp quỷ cuối cùng, là ngơ ngơ ngác ngác chấp niệm không buông mà biến thành quỷ!
Tiểu Âm quan sát ông Tư thêm mấy lượt, thấy ông ấy cũng đang trố mắt quan sát lại cô. Cuối cùng vẫn là cô không nhịn được nữa mà lên tiếng trước, cô hỏi quỷ hồn trước mặt.
– Ông nói ông là ông Tư của Lâm gia, tôi có thể tin tưởng ông. Vậy ông có thể nói cho tôi biết, nguyên nhân vì sao ông chết không? Với lại, ông ở lại dương gian làm gì? Theo lý, sau khi chết, ông phải xuống âm phủ để đầu thai chuyển kiếp chứ?
Quỷ hồn ông Tư nghe tới “đầu thai chuyển kiếp” liền sợ hãi mà run rẩy kịch liệt. Biểu cảm như tránh né sợ sệt Tiểu Âm, lại như có phần ngớ ngẩn vô tri không biết gì, ông ấy run rẩy mà lên tiếng trả lời.
– Không… tôi không thể đi đầu thai… tôi còn chuyện phải làm… còn chuyện phải làm…
Biểu cảm của quỷ hồn ông Tư rất chân thật, có vẻ là vô tri thật sự chứ không phải là giả vờ.
Càng lúc càng cảm thấy tò mò, Tiểu Âm liền tiếp tục rặn hỏi cho rõ ràng.
– Chuyện phải làm là chuyện gì? Ông còn chuyện gì khi sống vẫn chưa làm xong à? Là có liên quan tới ông Năm, em trai của ông có phải không?
Quỷ hồn ông Tư lắc đầu, ông nhìn Tiểu Âm bằng ánh mắt dáo dác hoang mang, ông mơ hồ trả lời.
– Không… không phải là nó… không phải nó…
– Không có liên quan tới ông Năm, vậy ông ám theo ông ấy làm gì?
Nghe Tiểu Âm chất vấn, quỷ hồn ông Tư tỏ thái độ không vui.
– Tôi không ám nó… tôi không ám ai hết!
– Không ám? Ông nói là không ám ai, vậy sao ông không đi đầu thai mà lại biến thành quỷ rồi trú ở trong bức tranh này? Phải có nguyên do chứ, không thể tự dưng như vậy được!
Quỷ hồn ông Tư nhíu mày nhìn Tiểu Âm, ông tỏ vẻ ngạc nhiên, nói năng rối rắm.
– Phải có nguyên do sao? Tôi không biết vì sao tôi không đi đầu thai, nhưng tôi không muốn đi đầu thai, tôi còn chuyện phải làm… Nhưng tôi không hại người, cũng không ám ai, tôi không ám nó, không hại nó. Tôi có thể ở trong bức tranh này, ở trong đây dễ chịu, không phải chui lủi trốn con người… Tôi… tôi là quỷ rồi sao?
Tiểu Âm khựng lại một vài giây, lát sau, cô mới gật đầu, xác nhận chuyện ông Tư đã biến thành quỷ cho ông ấy biết.
– Phải rồi, ông đã biến thành quỷ, một quỷ hồn vô tri vô hại, không biết vì sao lại tồn tại ở dương gian. Đáng lý thì ông phải biết chứ, không thể vô tri như thế này được, làm sao tôi giúp được ông?
– Giúp được tôi? Cô có thể giúp được tôi? Thật không?
Tiểu Âm cư nhiên gật đầu, cô nghiêm túc, nói.
– Tất nhiên giúp được, nhưng quan trọng là giúp ông chuyện gì? Ông không nói cho tôi biết, tôi cũng hết cách.
Quỷ hồn ông Tư xụ mặt, gương mặt đã không đuợc tươi sáng, lúc này còn xụ xuống, trông kì cục muốn chết. Công bằng mà nói, con người lúc sống có đẹp trai tới cỡ nào thì khi chết vẫn thấy cách xa một trời một vực. Đã vậy còn xụ mặt bất mãn, thật là muốn chọc mù mắt người nhìn mà!
Im lặng một hồi, quỷ hồn của ông Tư mới chịu ngẩn mặt nhìn lên, ông ngơ ngác nhìn Tiểu Âm, có chút bất lực, cũng có chút khổ sở, ông nói.
– Cô gái… mặc dù tôi không biết vì sao tôi biến thành quỷ, cũng không nhớ được lý do tôi phải tiếp tục ở lại dương gian. Nhưng mà, tôi chắc chắn có chuyện cần phải làm, ước nguyện chưa thành, tôi không thể đi được. Tôi biết cô không phải người xấu, vậy cô giúp tôi, giúp tôi tiếp tục được ở lại dương gian đi… Đợi sau khi ước nguyện của tôi thành sự thật, tôi chắc chắn sẽ rời đi… tôi hứa đó!
– Cái này… tôi… tôi…
Thấy Tiểu Âm do dự, quỷ hồn ông Tư một lần nữa van nài khẩn khiết.
– Cô giúp tôi, chỉ có cô mới giúp được tôi. Cô cũng biết tôi không có năng lực hại ai mà, tôi chỉ biết trốn ở trong bức tranh này mà thôi. Tôi… tôi sẽ ở trong đó tới khi ước nguyện của tôi được thực hiện. Tôi chắc chắn khi ước nguyện thành hiện thực, tôi sẽ đi, sẽ rời đi theo đúng con đường luân hồi của vạn vật. Cô đừng bắt tôi, nếu cô bắt tôi, tôi sẽ phải chạy trốn… tôi không muốn làm hại ai… cũng không muốn hại cô…
Ây chà! Quỷ hồn của ông Tư rắc rối thật, khó giải quyết hơn quỷ nhi ám theo Nhã Kỳ rất nhiều. Rõ ông ta đã biến thành quỷ, vậy mà lại không nhớ gì, cũng không biết ông ta muốn gì và cần gì ở dương gian. Một quỷ hồn ngơ ngác như vậy mà tồn tại được trong từng ấy năm cũng hay, thật sự là không thể đoán được chuyện gì mà!
Bây giờ… cũng hết cách… tạm thời chỉ có thể để quỷ hồn ông Tư tiếp tục ở lại trong bức tranh. Đối với chuyện này, Tiểu Âm sẽ hỏi qua Lão tử, hỏi ý kiến ông ấy nên giải quyết chuyện này như thế nào…
Thiệt tình, thà là cô không biết, một khi đã biết mà không giúp thì không được, quả là đau đầu quá mà!
*
Thiên Phàm biết lúc này Tiểu Âm không có trong phòng, vậy nên anh mới cố ý đi tới phòng của cô. Mở cửa bước vào bên trong, anh đi tới chỗ bức tranh ngôi miếu nhỏ, quan sát một lát, đột nhiên như phát hiện ra gì đó, tay anh vô thức sờ lên bức tranh.
Bức tranh vừa rồi còn yên tĩnh, thế nhưng sau khi ngón tay Thiên Phàm sờ vào thì bức tranh liền rung lên một cách dữ dội. Tiếp theo đó, một luồng khí đen phóng nhanh từ trong bức tranh bay ra ngoài, sau đó bay thẳng ra khỏi cửa sổ rồi biến mất vào không trung…
Thiên Phàm quả là trở tay không kịp, anh đi tới bên cửa sổ, nhíu chặt chân mày mà quan sát xung quanh. Rõ ràng vừa nãy anh cảm nhận được có thứ gì đó bay ra từ trong bức tranh, sau đó vọt qua cửa sổ rồi biến mất…
Sao… sao lại như thế? Cái thứ đó là gì? Là quỷ hồn à?
Mà hình như thứ đó nó sợ anh… nó rõ ràng là rất… rất sợ hãi anh!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!