Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 13


Tiểu Âm đau đầu hết sức, vốn hôm trước quỷ hồn ông Tư vẫn còn rất tốt, cô cho trú ẩn trong bức tranh, vậy mà chỉ sau một lúc cô ra ngoài quay trở về thì đã không thấy ông Tư đâu nữa. Cô tìm kiếm khắp nơi, đông tây nam bắc ở Lâm gia, chỗ nào cô cũng tìm nhưng vẫn không tài nào tìm thấy ra ông ấy. Hết cách, cô liền gọi cầu cứu Lão tử, hỏi xem Lão tử nên làm cách nào để xử lý chuyện kì lạ này.

Lão tử sau khi nghe Tiểu Âm trình bày sự việc, ông suy ngẫm một chút, sau đó mới nghiêm túc trả lời.

“Nếu đã không tìm thấy thì không cần tìm, con chưa có đủ năng lực để kéo hồn phách ông ấy trở về. Thực ra thì ở trong bức tranh vẫn sẽ còn vương lại khí tức của ông ấy, nhưng con không có chuyên môn, ông không thể dạy con cách lần theo khí tức để tìm quỷ hồn của ông ấy trở về được.”

Tiểu Âm rối rắm, cô lo lắng, liền hỏi.

“Vậy… bây giờ không đi tìm nữa sao Lão tử? Ông Tư ở trong bức tranh đã quen, lúc này ra ngoài chắc chắn sẽ nguy hiểm lắm. Nói là quỷ nhưng ông ấy rất yếu, sợ là nếu ông ấy đi lang thang thì sẽ bị bắt đi mất.”

“Không thấy ông ấy cũng chưa hẳn là xấu, biết đâu ông ấy đang đi thực hiện ước nguyện gì đó của mình thì sao. Con cũng đừng lo, nói là quỷ yếu nhưng bản thân ông ấy cũng đã là quỷ. Mà là quỷ thì sẽ tự biết cách bảo vệ quỷ hồn của mình, cũng giống như con người vậy. Con cứ để yên vài ngày, biết đâu ông ấy sẽ tự quay trở về…”

“Đành vậy, hy vọng là ông ấy sẽ không sao!”

Tắt điện thoại, ở đầu dây bên kia, Lão tử thở dài một hơi đầy lo lắng nhìn người đàn ông ưu nhã ở trước mặt. Ông có phần sốt ruột, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà cảm thán.

– Con bé bắt đầu tiếp xúc với những chuyện của đạo pháp rồi, cũng đã tới Lâm gia, không biết tương lai rồi sẽ như thế nào. Thật là lo lắng!

Người đàn ông mặt mày anh tuấn có vài phần trầm tư, anh nhìn Lão tử, trầm giọng, đáp.

– Mệnh của Tiểu Âm đã là như vậy, tránh làm sao được. À, mà làm gì có mệnh, con bé này không có mệnh mà?

Lão tử đồng tình, ông gật đầu, trầm ngâm nói.

– Phải rồi, không có mệnh, nếu có mệnh thì chú và cha con đã nhìn ra được… cũng không biết con bé rốt cuộc là cái gì! Số em gái con vốn dĩ c.hết yểu và không có con, cuối cùng vẫn sinh ra được con bé Tiểu Âm, quả thực kỳ lạ.

Người đàn ông ưu nhã nghe Lão tử nhắc tới em gái đáng thương của mình, sắc mặt anh trầm xuống, bi thương mà lên tiếng.

– Cả đời cha con hành đạo giúp đời, vậy mà cuối cùng vẫn không thể cứu được con gái ruột của ông. Bây giờ con chỉ còn mỗi con bé Tiểu Âm thôi, để nó tới Lâm gia như vậy, con thực sự không thấy an tâm. Ít nhất thì lúc đó chú cũng nên nói với con một tiếng, để con cho con bé một thân phận mà tới đó. Lâm gia này nghe nói là hào môn thế gia, con bé tới với thân phận thấp kém như vậy, cuộc sống chắc chắn là không dễ dàng…

Lão tử cũng là hết cách, ông giải thích với Châu Thông.

– Lúc đó không nghĩ nhiều được như vậy, cơ hội tới không kịp nghĩ, chỉ có thể làm liều. Nhưng mà chú nghĩ con nên yên tâm, quẻ chú xem cho Tiểu Âm không xấu, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm đâu. Con bé cũng lớn rồi, có những chuyện bắt buộc con bé phải đối diện. Con không thể bao bọc con bé cả đời, bởi con bé tới thế gian này hoàn toàn là có mục đích. Tới Lâm gia là bắt buộc, không sớm thì muộn con bé cũng phải tới.

Châu Thông trầm tư không trả lời, anh lúc này đang suy nghĩ làm cách nào để giúp đỡ cháu gái của anh đang sống ở Lâm gia. Anh biết Lão tử cũng luôn muốn tốt cho Tiểu Âm, thế nhưng anh là cậu con bé, anh có nỗi lo riêng của mình. Lâm gia này nổi tiếng là hào môn tường cao khó vào, nếu muốn Tiểu Âm có được thân phận tốt, e là anh phải liên hệ với Hương gia một chuyến rồi…

Đứng dậy, Châu Thông nhìn vào Lão tử, anh nghiêm nghị nói.

– Quẻ của chú con rất tin tưởng, nhưng con vẫn thấy khá là lo, không thể ngồi yên mãi như vầy được…

– Vậy con định làm thế nào? Con tới Lâm gia à? Nếu con đi, chú sẽ đi theo con.

Châu Thông gật đầu, thần sắc của anh tràn đầy kiên định.

– Lâm gia chắc chắn phải tới, nhưng trước tiên để con đi tìm lão Hương cái đã. Chú ở đây chờ tin tức của con, nhất định chú cháu mình phải tới Lâm gia một chuyến.

Lão tử khẽ cau mày, Châu Thông nói sẽ đi tìm ông Hương… là tìm ba của Tiểu Âm sao?

A, vậy cũng tốt, ba con bé có thế lực, Châu Thông nghĩ cách này cũng là thông minh!

*
Từ ngày quỷ hồn của ông Tư biến mất, tinh thần của ông Năm có vẻ tươi tốt hơn, trên trán cũng dần tản đi vệt đen, thần diện tươi tắn hơn hẳn. Đổi lại, bà Năm thì trông hình như không được tốt, sắc mặt hơi tối, chắc lại có tâm sự không được giải bày. Cũng hết cách, phàm là con người thì ai cũng sẽ có những nỗi lo riêng, đó gọi là nghiệp quả trong sinh mệnh, đều là không thể tránh khỏi.

Buổi sáng đẹp trời, Thiên Đức sang tìm Tiểu Âm từ sớm để khoe tranh vẽ đoạt giải thưởng. Hiếm hoi có ngày cậu Hai không muốn ở trong phòng, vậy nên cả ba cùng ra hoa viên uống trà ăn bánh buổi sáng.

Tranh Thiên Đức vẽ rất đẹp, đoạt giải thưởng là chuyện hiển nhiên, cả Tiểu Âm và Thiên Phàm đều không tiếc lời mà khen ngợi khích lệ. Đúng là tài năng do ông Năm bồi dưỡng có khác, mới còn là mầm non mà đã tỏa sáng, ông Năm chắc phải nở mày nở mặt lắm.

Ngồi được một lúc, người làm bưng lên một thố tổ yến chưng với quả lê, đây là món mà buổi sáng Thiên Phàm dặn người làm nấu riêng cho Tiểu Âm. Người làm múc ra hai chén riêng phần cho Tiểu Âm và cậu Hai Thiên Phàm trước, lúc này người làm mới quay sang hỏi Thiên Đức.

– Cậu Thiên Đức có muốn ăn không? Tôi múc cho cậu một chén nhé?

Thiên Đức nhìn yến chưng trước mặt, thằng bé có vẻ cũng thích món này nên liền gật đầu.

– Vâng ạ. Em cảm ơn!

Nhìn thấy ánh mắt Thiên Đức sáng rỡ khi nhìn thấy đồ ăn, Tiểu Âm thuận tay đưa chén của mình cho Thiên Đức. Cô nhìn thằng bé, nháy mắt, cười nói.

– Nhường cho em, cái này ăn rất ngon, cũng rất tốt.

Thiên Đức gật đầu, thằng bé thích thú thử món yến chưng, ăn vào một muỗng lại tấm tắc khen ngon. Mà phải công nhận là nhà bếp của Lâm gia nấu thức ăn rất là ngon, mỹ vị nhân gian cái gì cũng nấu được, sống mà được ăn ngon như vậy thật là thích.

Thiên Phàm nhìn hai người Tiểu Âm và Thiên Đức vừa ăn vừa cười nói, anh vô thức cảm thấy hình ảnh này rất là vừa mắt anh. Nếu vợ con anh sau này cũng đáng yêu lí lắc như hai con người này thì thật là tốt quá. À mà cũng không cần mong ước, anh chỉ cần muốn là được, không phải vậy sao?

– Thiên Phàm… à còn có Thiên Đức ở đây nữa à? Mấy đứa tụi con đang làm gì vậy?

Một giọng nói trầm trầm vang lên, xoay người nhìn lại liền thấy Lâm lão gia đang chậm rãi đi tới.

Nhìn thấy Lâm lão gia, Tiểu Âm vội đứng dậy chào hỏi, còn Thiên Đức thì liền chạy về phía ông nội, khoe bức tranh vẽ đoạt giải thưởng của mình.

Lâm lão gia xoa đầu Thiên Đức đầy yêu thương, ông khen ngợi.

– Giỏi! Con muốn ông nội thưởng cho con cái gì nào?

Thiên Đức ngồi trong lòng Lâm lão gia, thằng bé cười nói hớn hở.

– Con thích đi biển ạ, con muốn được đi tắm biển. Mẹ nói con hay bệnh nên không cho con đi, ông nội xin mẹ con cho con đi biển nha!

Lâm lão gia đương nhiên là đồng ý, ông hứa với thằng bé.

– Đồng ý. Để ông nội nói chuyện với mẹ con, sau đó sẽ sắp xếp người đưa con đi biển chơi nhé?

Thiên Đức cười toe toét, thằng bé lại quay sang nhìn Tiểu Âm, mừng rỡ muốn Tiểu Âm đi cùng.

– Chị đi chung với em đi, chị đi chung với em nha, em đưa chị ra biển tắm!

Tiểu Âm cũng rất muốn đồng ý, thế nhưng cô hiện tại không có quyền quyết định chuyện có được đi chơi hay không. Ánh mắt liếc khẽ sang cậu Hai, thấy cậu vẫn không chịu nói năng gì, cứ nhe răng ra cười, làm cô cảm thấy có chút bí bách….

Cho đi hay không không chịu nói, ở đó mà cười, muốn khoe răng à!

Lâm lão gia nhìn thấy một màn trước mắt, ông cũng buồn cười theo trước biểu cảm bất mãn của Tiểu Âm. Lại thấy cháu trai nhỏ quý mến cô gái này như vậy, ông cũng không nỡ để cháu ông không vui, ông nhẹ giọng ra lệnh với Tiểu Âm.

– Con đi cùng Thiên Đức đi, mẹ thằng bé chắc là không đi cùng được, có con trông thằng bé cũng an tâm hơn.

Tiểu Âm tròn xoe mắt nhìn Lâm lão gia, cô cười rạng rỡ, hỏi lại.

– Con đi được sao Lão gia?

Lâm lão gia gật đầu chắc nịch, phúc hậu trả lời.

– Được, ông cho phép, hai đứa cứ đi.

– Yeah!!!

Tiếng yeah mừng rỡ của Thiên Đức hoà cùng nụ cười sáng rỡ của Tiểu Âm làm cho cả Lâm lão gia và Thiên Phàm đều không nhịn được mà thấy vui vẻ trong lòng, ý cười cũng hiện rõ trên khuôn mặt.

Xong chuyện của Thiên Đức, Lâm lão gia lúc này mới quay sang Thiên Phàm, ý cười đã được thay bằng nét lo lắng, ông khẽ hỏi.

– Dạo gần đây sức khỏe con sao rồi? Hay là ông nội đưa con đi khám tổng quát nha, con đi cùng nội.

Thiên Phàm có hơi khó hiểu một chút, bởi gần đây ông nội anh cứ hỏi han về sức khỏe của anh mãi. Mặc dù anh đã nói là anh rất khỏe, vậy mà cứ cách một vài ngày là ông lại đến tìm anh, nói muốn đưa anh đi khám. Vài lần như vậy còn thấy bình thường, nhưng nhiều lần như vậy, quả thật là không còn bình thường chút nào.

Biết ông nội cũng là vì lo lắng cho mình, Thiên Phàm liền cười thật tươi, anh trấn an ông nội.

– Con khỏe mà, nếu con không khỏe con chắc chắn sẽ đi khám. Nếu con bệnh con sẽ thấy rất yếu trong người, mà đã yếu thì sao con có thể ra ngoài ngồi chơi như thế này được. Ông nội đừng lo, gần đây con rất khỏe, thật sự không có một chút vấn đề nào, ngược lại còn có thể mỗi ngày chạy bộ nửa tiếng.

Lâm lão gia vẫn không thấy an tâm, ông có chút khổ sở, nói với Thiên Phàm.

– Ông nội cũng thấy tinh thần con rất tốt, nhưng nội vẫn cứ lo, không thể an tâm được. Bà nội với mẹ con cũng nói là con rất khỏe, ông cũng thấy rõ như vậy, nhưng mà… Chắc ông già rồi, mắc chứng lo âu quá độ rồi cũng nên.

Thiên Phàm hiểu được nỗi lòng của ông nội, nghe ông nói như vậy, anh thật sự cảm thấy xót xa trong lòng. Thời gian qua đúng là đã bào mòn đi ý chí của ông nội anh rồi, bởi ông cứ lo sợ việc anh khỏe lại chỉ là tạm thời, sợ anh rồi sẽ lại ngã xuống. Vậy nên ông liên tục hỏi thăm anh, liên tục lo lắng cho anh, ông thương anh còn hơn cha anh thương anh nữa…

Nhịn không được chua xót, ánh mắt Thiên Phàm nhìn ông nội mình rất ấm áp, giọng nói của anh cũng trầm ấm hơn rất nhiều.

– Con thật sự khỏe mạnh mà nội, nội phải tin con, tin con sẽ sống thật lâu, sống thật tốt. Con biết nội sợ cho con, nhưng nếu con không qua khỏi thì đã không qua khỏi từ lâu rồi, làm gì có cơ hội được ngồi ở đây lúc này. Số của con không chết như vậy được đâu, bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi ạ.

Lâm lão gia rõ ràng vẫn không thấy an tâm, có điều, ông cũng không thể nói chuyện mà ông đã gặp ở từ đường cho Thiên Phàm biết được. Vậy nên mặc dù vẫn còn rất lo lắng, thế nhưng ông chỉ có thể ngậm ngùi giả vờ như đã an tâm để cháu ông không suy nghĩ nhiều.

– Ông tin rồi, không nói lung tung nữa. Nhưng mà con phải nhớ để ý tới sức khỏe của bản thân, nếu thấy không ổn ở đâu thì phải báo ngay cho ông biết. Còn nữa, con mới khỏe lại, cũng nên hạn chế ra ngoài nếu không có người đi theo cùng…

Như thấy nhắc nhở như vậy vẫn chưa đủ, Lâm lão gia lại xoay sang Tiểu Âm, ông căn dặn.

– Con ở bên cạnh Thiên Phàm, phải để ý tới nó, có gì bất ổn phải báo ngay cho mọi người biết. Sức khỏe của Thiên Phàm đều trông cậy vào con, con nhớ đừng làm cho ông thất vọng.

Tiểu Âm gật đầu, cô hứa với Lâm lão gia.

– Dạ con biết rồi, lão gia cứ an tâm. Con tốt thì cậu Hai sẽ tốt, lão gia cứ tin ở con.

Lâm lão gia gật đầu hài lòng, còn Thiên Phàm thì nhìn Tiểu Âm rồi nở nụ cười chứa đầy ẩn ý.

Phải nói sao đây nhỉ, cô nhóc này mạnh miệng quá, dám ở trước mặt ông nội anh mà hứa hẹn chắc nịch như vậy, càng ngày càng không biết sợ là gì rồi. Có điều, cô như vậy anh rất thích, cô biết quan tâm tới anh như vậy là tốt…

Trước kia, cô hiểu chuyện anh cũng thích. Bây giờ, cô ngang tàng anh cũng thấy vô cùng thích. Thiên Phàm anh chợt nhận ra rằng, bất kể Tiểu Âm làm cái gì anh cũng thích, kể cả khi cô cười hớ hênh hở răng anh cũng thấy thích. Chỉ cần là cô, dù là cô làm cái gì, anh đều thấy rất vui vẻ trong lòng… nghĩ cũng là lạ thật!

*
Buổi sáng vẫn còn vui vẻ cười nói líu lo, vậy mà tới chiều, Thiên Đức đột nhiên phát bệnh, trong đêm lại còn thổ huyết rồi mê man bất tỉnh…

Lúc hay tin, Tiểu Âm lo lắng tới run cả tay, cô rất muốn đi tới bệnh viện nhưng mà cậu Hai không cho, cậu nói ở bệnh viện đông người, cô có tới cũng không giúp ích được gì. Hết cách, cô chỉ có thể ngồi ở nhà chờ, chờ đợi tin tức của cậu Hai.

Tới khuya, cậu Hai trở về, trở về với tâm trạng đầy phiền muộn. Cậu nói với cô, Thiên Đức có thể sẽ không qua khỏi, sức khỏe thằng bé hiện tại đang rất yếu, lại mắc chứng bệnh lạ…

Tiểu Âm như không tin, cô một hai muốn tới bệnh viện nhìn Thiên Đức cho bằng được. Khuyên không được, cậu Hai Thiên Phàm liền đưa cô đi, đưa cô tới bệnh viện để nhìn Thiên Đức một chút.

Lúc nhìn thấy Thiên Đức qua ô kính trong suốt của phòng săn sóc tích cực, trong lòng Tiểu Âm như muốn vỡ tung ra thành từng mảnh. Bởi cô nhìn thấy, nhìn thấy quỷ sai đang đứng canh chừng ở trong phòng bệnh của Thiên Đức!

Sao… sao có thể như vậy được? Sao quỷ sai dẫn lối cho người chết lại ở đây? Sao lại ở đây được chứ?

Không được! Thiên Đức không thể chết! Cô phải đuổi quỷ sai đi, cô phải đuổi quỷ sai đi…

Thiên Đức… thằng bé còn nhỏ lắm… không thể chết được đâu… không thể đâu!!!

Yêu thích: 3 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN