Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 14


Tiểu Âm đứng sát vào tấm kính trong suốt, mắt cô nhìn chằm chằm quỷ sai, mà quỷ sai kia cũng dường như đã phát hiện ra cô, hắn cũng mở tròn đôi mắt trắng dã kì dị mà nhìn về phía cô.

Quỷ sai có thể được coi là lính của Địa Phủ. Ở đâu có quỷ sai, ở đó sẽ có người chết. Mà lúc này, quỷ sai đang ở trong phòng bệnh của Thiên Đức, vậy thì…

Không nghĩ được nhiều nữa, Tiểu Âm nóng hết cả ruột, cô vội vàng lấy linh phù ở trong túi ra, sau đó kiên cường mà hướng về phía quỷ sai hù dọa. Hiện tại cách một lớp kính, linh phù không thể tung ra được, mà cũng chưa chắc Tiểu Âm đã có thể đánh lại quỷ sai. Nói đúng hơn, nếu trong trường hợp này, Tiểu Âm đánh quỷ sai là cô sai, bởi quỷ sai không hại người, hắn là đang làm đúng trách nhiệm của mình. Vậy nên, Tiểu Âm lúc này là muốn hù dọa hắn một chút, mục đích là lôi kéo sự chú ý của hắn, để hắn cùng cô ra nơi khác nói chuyện thương lượng.

Quỷ sai ở trong phòng bệnh, hắn nhìn thấy hành động của Tiểu Âm, hắn có chút khó hiểu, ngơ ngơ ngác ngác nhìn xung quanh mình một lượt, sau đó mới chỉ ngón tay vào mặt mình, kèm theo đó là một biểu cảm hoang mang cực độ. Khẩu hình miệng của hắn nói chữ “tôi” kèm một dấu chấm hỏi to đùng, ý hắn muốn hỏi, Tiểu Âm là đang hung dữ muốn đánh nhau với hắn?

Tiểu Âm hiểu ý của quỷ sai, cô hung dữ gật đầu, ngón tay chỉ chỉ về hướng hành lang, ý bảo quỷ sai ra ngoài cùng cô nói chuyện. Biểu cảm của cô lạnh lùng kiên định, không chỉ dọa quỷ sai mà còn dọa cả một vài người đang tập trung trước cửa phòng chăm sóc tích cực.

Thiên Phàm đã nhìn thấy hành động của Tiểu Âm, cũng nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đang nhìn cô. Anh lúc này liền đi tới chỗ Tiểu Âm, cố tình dùng cơ thể của mình để che đi tầm nhìn của những người khác.

Mà Tiểu Âm sau khi nhìn thấy quỷ sai biến mất khỏi phòng bệnh của Thiên Đức, cô cũng vội vàng theo, gấp gáp quay sang nói với Thiên Phàm.

– Cậu Hai… tôi ra đây có chút việc… cậu đợi tôi… tôi sẽ vào ngay.

Thiên Phàm không ngăn cản, anh gật đầu, cũng không quên nhắc nhở Tiểu Âm.

– Ừ, nhớ chú ý đường đi, xem chừng lạc.

– Tôi nhớ rồi!

Nói xong, Tiểu Âm rời đi, để lại Thiên Phàm nhìn theo với ánh mắt trầm ngâm, cũng có vài phần lo lắng. Anh biết Tiểu Âm muốn làm cái gì, anh sẽ không ngăn cản cô, bởi anh cũng thật sự không nỡ…

Sau khi Tiểu Âm đi, cậu Năm Thiên Hạo liền đi tới chỗ của Thiên Phàm, ánh mắt cậu nhìn theo bóng lưng của Tiểu Âm, vẫn là không nhịn được, cậu hiếu kỳ liền hỏi.

– Anh Hai, vừa rồi có phải Tiểu Âm cầm theo một lá bùa phải không? Em không có nhìn nhầm chứ? Cô ấy gấp gáp đi đâu vậy? Thần kinh của cô ấy… có được bình thường không?

Thiên Phàm không nhìn Thiên Hạo, ánh mắt anh vẫn dõi theo bóng lưng mảnh mai của Tiểu Âm, có điều lời nói lại hoàn toàn kiên quyết, là kiên quyết bảo vệ cho Tiểu Âm.

– Cái vừa rồi em thấy không phải là bùa mà là linh phù… Tiểu Âm không giống với em, cô ấy có khả năng phi thường và vô cùng đặc biệt…

Thiên Hạo chớp chớp mắt nhìn anh trai mình, anh nhíu mày, cảm thấy trong lòng có phần hoang mang sửng sốt. Cái gì mà không giống với anh, bộ Thiên Phàm cũng đặc biệt giống Tiểu Âm vậy sao?

À, không phải là anh không tin những chuyện huyền ảo tâm linh gì đó, nhưng mà, làm ơn có thể nói rõ hơn được không? Nói thế này thì anh hiểu thế nào được, nghe cứ như chê anh là người bình thường vậy!

– Anh Hai, em không hiểu lắm ý anh…

Thiên Phàm không biết phải giải thích với Thiên Hạo thế nào, mà lúc này cũng không có thời gian để giải thích. Nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Âm đã đi khuất, anh lúc này mới chịu quay sang nhìn Thiên Hạo, anh trầm giọng, nói.

– Có cơ hội sẽ nói với em sau. Em ở đây canh chừng Thiên Đức với mọi người, anh ra đây một lát sẽ vào. Có chuyện gì nhớ phải gọi cho anh, anh đi đây.

– Ơ, dạ…

Thiên Hạo một thân ngơ ngác nhìn anh trai mình rời đi, anh tò mò thật, muốn biết chuyện gì đang xảy ra quá. Chỉ có điều là ngay lúc này, tiếng khóc nức nở của thím Tư bỗng chốc kéo anh trở về với thực tại, anh liền vội vàng đi tới chỗ của thím ấy, cùng mọi người an ủi thím Tư bớt bi thương.

Người của Lâm gia đang thay phiên nhau canh chừng Thiên Đức và an ủi bà Tư, mấy anh em Lâm gia cũng thay phiên nhau túc trực. Ngoài Thiên Phàm và Thiên Hạo thì còn có Thiên Phát nữa. Mà vừa nãy, lúc Tiểu Âm giơ linh phù dọa quỷ sai, Thiên Phát cũng vừa vặn nhìn thấy…

*
Đêm tối tĩnh mịch, dưới tầng hầm để xe, quỷ sai với biểu cảm hoang mang vô cùng đang mở tròn hai mắt mà nhìn hành động thủ võ chuẩn bị đánh nhau của Tiểu Âm. Hắn thật sự không hiểu hắn đã làm sai chuyện gì mà cô gái này hết đem linh phù ra dọa rồi tới rủ hắn đánh nhau. Hắn chỉ là đang đi làm thôi mà, deadline còn chạy chưa xong, thế quái nào lại gặp một cô nhóc cứ dí hắn đánh tới là thế nào?

Thật sự không hiểu, quỷ sai bất lực hết sức, hắn khoanh tay trước ngực nhìn Tiểu Âm, âm giọng trì đục như vang vọng từ địa ngục, hắn hỏi.

– Khoan! Tôi đã đắc tội gì cô mà cô lại muốn gây chuyện với tôi? Nói trước, tôi là đang làm đúng nhiệm vụ của quỷ sai, tôi không có câu hồn của cô, cô tìm tôi gây chuyện làm gì?

Tiểu Âm đề phòng hết sức có thể, trong người cô nhét rất nhiều linh phù của Lão tử cho, có cả đồng xu cổ mà ông ngoại cô để lại, nếu có đánh nhau, cô nghĩ là cô có thể đánh bại được quỷ sai này. Có điều, theo cô cảm nhận thì quỷ sai này cũng hiểu chuyện, tạm thời cô có thể thương lượng với hắn một chút.

– Ông không gây chuyện với tôi nhưng ông muốn câu hồn em trai tôi, tôi không đồng ý. Thằng bé chưa tận số mà, ông không thể bắt nó đi như vậy?

Quỷ sai nhíu chân mày đen rậm rạp mà nhìn Tiểu Âm, con ngươi của hắn to khác thường, hắn lạnh giọng mà hỏi.

– Tôi đã xuất hiện ở đây thì chắc chắn có người tận số, dù lớn hay nhỏ, đã tận số là phải đi. Cô thương xót người thân tôi có thể hiểu, nhưng quy luật luân hồi chuyển kiếp, cô không thể chống đối. Cô gái, tôi không muốn đánh nhau với cô vì tôi biết tôi đánh không lại cô. Nhưng tôi là người thực thi nhiệm vụ của Âm phủ, tôi làm đúng trách nhiệm, nếu cô chống đối, tôi bắt buộc phải báo cáo với Diêm Vương gia. Tôi cũng cảnh báo trước, Diêm Vương gia không phải là vị mà cô muốn gặp là gặp, hy vọng cô đừng làm bừa.

Tiểu Âm biết rõ hành động của cô là sai, nhưng mà cô không cam lòng, không cam lòng để Thiên Đức rời đi như vậy. Ông ngoại cô cũng từng nói, sổ sinh tử có thể sửa, chỉ cần quỷ sai không câu được hồn, vậy thì người sắp chết còn có thể được cứu…

Nghĩ như vậy, Tiểu Âm như bừng bừng ý chí, cô kiên quyết chống đối bảo vệ Thiên Đức tới cùng. Thần sắc lạnh xuống, Tiểu Âm đùng đùng khí thế, cô nói trong nghiêm nghị.

– Mặc kệ! Chỉ cần ông không câu hồn của thằng bé, vậy thì chắc chắn thằng bé sẽ được cứu. Thiên Đức là một đứa trẻ ngoan, tương lai của nó còn rất dài, cũng còn rất nhiều hoài bão chưa làm được… ông không thể cứ hành động rập khuôn như vậy được… ông phải có tình người… à không… ông phải có tình quỷ chứ? Chẳng lẽ lúc còn sống, ông không có người thân, không có em trai, em gái à?

Khoé môi quỷ sai co giật… tình quỷ là cái quái gì nữa vậy? Đã làm quỷ rồi mà vẫn bắt phải hiểu đạo lý của con người sao? Sao bất công với hắn quá vậy!

Làm công việc này không biết được bao nhiêu công đức mà suốt ngày phải đối mặt với những nguy hiểm đáng sợ… khổ cho cái thân quỷ này của hắn quá!

A nhưng mà… hắn tới đây đâu phải để câu hồn Thiên Đức… hắn tới để câu hồn người khác mà?

Quỷ sai khó chịu nhìn về phía Tiểu Âm, hắn nhếch khóe môi, thông báo.

– Này! Tôi tới là để câu hồn Lê Văn A ở phòng chăm sóc tích cực, tôi đã câu hồn người tên Thiên Đức đâu mà cô làm trận làm thượng với tôi?

Tiểu Âm kinh ngạc, cô mở to mắt, vội vàng, hỏi.

– Lê Văn A là ai?

Quỷ sai nhăn mặt trả lời.

– Ai biết cậu ta là ai. Tôi có lệnh thì tôi đi, chẳng lẽ bắt tôi phải điều tra lý lịch của người chết nữa à?

– Vậy… ông không bắt hồn Thiên Đức? Nhưng trong phòng bệnh chỉ có một mình Thiên Đức, làm gì có ai khác mà ông bắt?

– Lê Văn A sẽ mất vì đột quỵ, cậu ta đang làm việc trong phòng kia.

Tiểu Âm hiểu ra, thì ra quỷ sai là đi bắt hồn nhân viên y tế chứ không phải bắt hồn Thiên Đức…

Nhận ra bản thân hơi vội vàng, chưa kịp hỏi han gì đã muốn đánh nhau với quỷ sai, xém chút nữa là gây ra chuyện lớn. Có điều tính tình của cô cũng rất rõ ràng, sai thì nhận, nhận thì sẽ xin lỗi đàng hoàng.

Nhét hết linh phù vào trong túi, Tiểu Âm đứng thẳng lưng, trên mặt liền nở nụ cười nịnh nọt, cô cười hí hí xin lỗi quỷ sai.

– A! Hiểu lầm hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi mà! Ôi trời, cực khổ cho quỷ sai đại nhân quá, vất vả tận tụy vì công việc, Âm Phủ chắc chắn sẽ thăng chức cho ông. Là tôi sai, tôi bậy bạ quá, xin quỷ sai đại nhân lượng thứ, bỏ qua sai lầm này của tôi. Quỷ sai đại nhân công đức vô lượng, tôi về sẽ cúng cho ông tiền vàng đầy đủ, ông bỏ qua cho tôi lần này, nhé!

Quỷ sai nhìn thấy bộ mặt cười nói nịnh bợ của Tiểu Âm, hắn nhếch môi, ghét bỏ nói.

– Tiền vàng thì tôi không dám, mong cô sau này đừng tìm tôi đánh nhau nữa là được. Tôi chết rồi mà vẫn còn sợ muốn chết đây này, tội thân quỷ của tôi. Thời buổi khó khăn, làm ăn đã vất vả còn gặp cô, sợ tím mặt quỷ hết. Có điều, nếu cô có lòng thì tôi nhận, nhưng đừng đốt tiền vàng, tôi không xài gì. Có cúng thì cúng cho tôi điện thoại mới, nhớ cúng thêm cục mạng 5G, à cục sạc nữa… điện thoại trái táo nhé!

– Được thôi, tôi cúng cho ông hẳn 2 cái mới ra, trái táo 15 hẳn hoi nhé. Nhưng chẳng phải tôi đốt tiền vàng cho ông là được rồi à, ông có thể tự mua mà?

Quỷ sai không đồng ý, hắn nhàn nhã nói.

– Đúng là có thể mua, nhưng phải đợi đặt hàng rất lâu mới tới lượt. Cô cúng cho tôi, tôi có thể nhận được ngay, đỡ mắc công chờ đợi ngày này tháng nọ.

– À tôi hiểu rồi, lát nữa ông báo tên tuổi cho tôi, sáng tôi sẽ đốt cho ông ngay, nhé!

– Không gấp. Cô nhớ là được!

Thương lượng xin lỗi xong xuôi, gần tới giờ phải làm việc, quỷ sai lúc này cũng có ý tốt mà nhắc nhở Tiểu Âm.

– Chuyện vừa rồi mặc dù chỉ là hiểu lầm, nhưng tôi hy vọng cô sẽ không mắc sai lầm lần sau. Bình thường quỷ sai bọn tôi sẽ đi câu hồn, nhưng nếu hôm nay cô gặp phải Hắc Bạch Vô Thường hoặc là Ngưu Đầu Mã Diện thì sẽ như thế nào? Tôi nói cô nghe, mặc dù trên người cô có âm khí, thân phận của cô cũng không vừa, nhưng việc cô ngăn chặn người thi hành công vụ của Âm Phủ là hành động sai trái, sẽ không một ai trong Tam giới bênh vực cô được đâu. Người tới số thì sẽ chết, là ai cũng vậy, kể cả là người thân của quỷ sai bọn tôi thì cũng vậy. Dương gian có luật của dương gian, âm phủ có luật của âm phủ, cô phải tôn trọng Âm Phủ chứ…

Dừng chút, quỷ sai cũng coi như là có ân tình với Tiểu Âm, hắn cũng không ngại mà tiếc lộ vài chuyện.

– Thằng bé mà cô bảo vệ, thọ mạng của nó không có, xem ra sẽ phải rời đi trong nay mai. Đấy là số mệnh của nó, cô không thể cứng đầu cố chấp được. Việc cô ngăn cản quỷ sai kéo hồn cũng sẽ dẫn đến những hệ lụy về nhân quả, tôi nghĩ là cô đã hiểu rõ về vấn đề này. Thay đổi số mệnh của một người, việc làm này là trái với quy luật, phạm vào việc này cũng như là phạm vào trọng tội của Âm Phủ, sẽ phải nhận hình phạt khích đáng. Mỗi một linh hồn đều có những kiếp sống không trọn vẹn, đó là quy luật của nhân quả, quy luật của luân hồi… cô nên nhớ!

Tiểu Âm hiểu chứ, cô rất hiểu những quy luật này. Có điều, cô là không nỡ, không nỡ nhìn Thiên Đức rời đi trước mặt cô như vậy. Từ nhỏ cô đã thiếu bạn bè, bây giờ gặp được Thiên Đức quý mến cô như vậy, cô làm sao mà cam lòng để Thiên Đức rời đi đây? Thà là cô không có năng lực, một khi đã có năng lực mà cứ trơ mắt nhìn thằng bé biến mất khỏi thế gian này… cô thật sự là làm không được!

Quỷ sai biết thừa Tiểu Âm sẽ không muốn để cậu bé kia rời đi, đáng lý quỷ sai sẽ không nói, nhưng vì hai chiếc điện thoại trái táo đời mới, hắn bắt buộc phải tiếc lộ cho Tiểu Âm một chút, coi như là trả công Tiểu Âm đã mua điện thoại cho hắn.

Bay gần sát tới gần Tiểu Âm, quỷ sai nhìn trước ngó sau, sau đó mới cẩn thận mà nói vào tai cô, nói nhỏ chỉ mình cô nghe được.

– Cũng… không phải là không có cách… tôi chỉ cho cô… xem như là trả công cho cô vì chịu mua điện thoại mới cho tôi. Thế này nhé, tôi sẽ về xem lại sổ sinh tử của Phán Quan, xem ngày nào thì cậu bé đó sẽ đi, sau đó tôi nhắc cho cô, cô canh chừng ngày đó…

Lại như tỏ ra rất bí ẩn, giọng của quỷ sai nhỏ xíu, nhỏ tới mức khó nghe, hắn nghiêm nghị mà nói.

– Người đàn ông đứng cạnh cô lúc nãy… anh ta là nhân vật không tầm thường. Vào ngày mà cậu nhóc đó sẽ chết, cô cứ để người đàn ông đó canh chừng ở bên cạnh, khả năng cao quỷ sai sẽ sợ không dám bắt hồn cậu bé đó đâu. Nhưng đấy là tôi nói với trường hợp gặp được quỷ sai nhé, còn nếu gặp trúng nhân vật khác mạnh hơn… vậy thì phải xem người đàn ông đó có năng lực như thế nào. Nói chung, tôi chỉ biết được thế thôi, tôi cũng không biết lai lịch người đàn ông kia là gì, chỉ biết anh ta có thể bóp c-h-ế-t được tôi… Được rồi, tôi đi làm việc đây, sẽ gặp lại cô sau, chào cô nhé!

Quỷ sai trước lúc biến đi, tầm mắt hắn đột nhiên nhìn về một hướng, sau đó nheo mày, âm thầm sợ hãi mà rời đi…

Thật là khổ sở cho thân phận của quỷ sai hắn quá, đã làm việc vất vả mà còn gặp toàn nhân vật đặc biệt… biết tới khi nào hắn mới có thể đứng ngang hàng với những nhân vật này được đây?!

Mà Tiểu Âm sau khi nghe những lời nhắc nhở của quỷ sai, thần sắc của cô lúc này trầm ngâm, khí lạnh đột nhiên tỏa ra, suy tư tới mức bất động…

Cậu Hai Thiên Phàm, cô đã đoán được con người này không đơn giản, không nghĩ anh ta lại đặc biệt tới như vậy. Là nhân vật có thể khiến quỷ sai sợ hãi, anh ta rốt cuộc là người hay là quỷ đây?!

Yêu thích: 4 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN