Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 15


Tiểu Âm đã nói toàn bộ những gì mà quỷ sai đã nói với cô cho cậu Hai Thiên Phàm nghe, cô không muốn giấu giếm. Mà trước biểu cảm nghiêm túc tới căng thẳng của Tiểu Âm, Thiên Phàm lại có vẻ bình thản khác thường. Anh nhìn cô, không có một chút kinh ngạc hay tò mò nào, anh điềm tĩnh, nói.

– Nếu quỷ sai đã nói như vậy, vậy thì cứ làm như thế đi. Cứu được Thiên Đức là được, những chuyện khác không quan trọng.

Cậu Hai Thiên Phàm không ngạc nhiên, Tiểu Âm cũng không lạ về thái độ này của cậu. Từ trước cô đã cảm thấy người đàn ông này rất lạ rồi, ai dám nghĩ, cậu ấy vậy mà lại là một nhân vật có thể bóp c-h-ế-t cả quỷ sai. Quỷ sai tính ra cũng ngang hàng với lệ quỷ, mà năng lực của lệ quỷ là không đùa được. Nếu là con người mà muốn đối phó với lệ quỷ thì phải thuộc hàng huyền sư có tiếng tăm, tu vi cao cường, năng lực thượng thừa. Còn nếu là quỷ muốn đối phó với lệ quỷ thì phải là quỷ thuộc cấp bậc tu vi từ lệ quỷ trở lên, như là thanh quỷ, tướng quỷ, quỷ vương hoặc là các vị thánh thần.

Còn nói một con người không có chút tu vi tu luyện nào mà có thể bóp chết được quỷ sai, quả thực là chuyện hư cấu. Nói Tiểu Âm cô có thể đánh lại quỷ sai thì nghe cũng hợp lý đi, vì cô vừa sinh ra trong thân thể đã mang âm khí, còn được học lóm đạo pháp của ông ngoại và Lão tử, có gọi cô là huyền sư thì cũng tạm chấp nhận được. Nhưng còn cậu Hai Thiên Phàm, cậu ấy rõ ràng là con người, một con người rất bình thường, không có một chút đạo pháp nào của người học đạo… Nói cậu ấy có thể đánh được quỷ sai, nghe qua quá mức phi lý. Đã vậy, cậu còn điềm nhiên trước thông tin này, cứ như trong người cậu có sẵn tu vi cao cường vậy. Con người này… kỳ lạ quá đi mất!

Nhìn thấy rõ được ánh mắt nghi ngờ dò xét của Tiểu Âm, Thiên Phàm có muốn không giải thích một chút cũng không được. Nhìn cô, anh từ tốn chậm rãi, điềm tĩnh nói.

– Đừng nhìn tôi như vậy, tôi là con người, không phải quỷ, cô không cần nghi ngờ tôi. Còn lý do vì sao tôi lại bình tĩnh như thế này là vì tôi đã nghe được cô và quỷ sai kia nói chuyện, coi như đã chuẩn bị tâm lý trước. Mặc dù không hiểu quỷ sai kia vì sao lại nói tôi như vậy, nhưng nếu tôi có thể cứu được Thiên Đức, vậy thì cứ coi như đây là chuyện tốt đi. Có khi kiếp trước tôi là người học đạo pháp gì đó thì sao, kiếp trước và kiếp hiện tại, cũng đều có liên quan nhân quả cả mà.

Tiểu Âm bán tín bán nghi, có điều, cậu Hai đã nói như vậy, vậy thì cô sẽ không tò mò điều tra nữa. Hoặc nói đúng ra, nếu cậu Hai Thiên Phàm có là một nhân vật phi thường nào đó thì cũng có ảnh hưởng gì tới cô đâu. Bản thân cậu Hai không nghi ngờ, không hiếu kỳ, vậy thì cô nghi ngờ và hiếu kỳ để làm gì. Trong tam giới này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, người thấy bình thường vậy nhưng năng lực chưa chắc đã tầm thường. Biết đâu giống như lời cậu Hai vừa nói, kiếp trước cậu là một huyền sư tu vi đạt tới ngưỡng có một không hai, sau khi chuyển kiếp, trong linh hồn vẫn còn giữ được hào quang của đạo pháp cao thâm, vậy nên mới khiến ma quỷ vừa nhìn thấy cậu đã thấy khiếp sợ… biết đâu như vậy thật thì sao?

Nghĩ được như vậy, Tiểu Âm lúc này mới giảm đi được sự căng thẳng, thái độ của cô điềm tĩnh hơn rất nhiều.

– Là thế nào cũng được, chỉ cần cậu có thể cứu được Thiên Đức, vậy thì cậu có là gì thì tôi cũng ủng hộ cậu. Bản thân tôi cũng không phải bình thường, điểm đặc biệt này của cậu, tôi có thể hiểu được.

Thiên Phàm sẵn dịp, anh hỏi luôn cho rõ về thân phận của Tiểu Âm. Tấm lưng thẳng tắp, đáy mắt sâu hút khó dò, Thiên Phàm nghiêm túc, hỏi.

– Vậy à? Vậy nói tôi nghe chút, cô rốt cuộc là người từ đâu tới? Cô không phải Thanh Lan, có đúng vậy không?

Thái độ này của Thiên Phàm đã nói lên được chuyện anh nghi ngờ về thân phận của Tiểu Âm, mà một khi anh đã nghi ngờ thì chắc chắn anh đã cho điều tra. Vậy nên nếu cô vẫn còn tiếp tục nói dối thì chắc chắn là cô sẽ nhận lại cái kết bẽ mặt và xấu hổ. Nếu đã như vậy, vậy thì cứ nói thật thôi, tới đâu tính tới đó vậy.

Mắt đối mắt, mặt đối mặt, Tiểu Âm không một chút yếu thế, giọng nói của cô rõ ràng, thái độ nghiêm túc cẩn trọng.

– Cậu Hai… rất xin lỗi vì đã lừa dối cậu. Cậu nói đúng, tôi không phải là Thanh Lan, tôi là Tiểu Âm, người của thành phố C, không phải người của vùng Hạ Lưu nghèo khó. Mặc dù đã lừa dối cậu, nhưng cậu yên tâm là tôi không có ý xấu với cậu, tôi là toàn tâm toàn ý muốn giúp đỡ cậu. Hiện tại cậu cũng biết mà, tôi với cậu tuy hai là một, cậu tốt thì tôi sẽ tốt, và ngược lại…

Khoé môi khẽ nhếch, Thiên Phàm tiếp tục hỏi.

– Nói rõ một chút… mục đích của cô tới Lâm gia là vì nguyên nhân gì?

Tiểu Âm cũng không giấu giếm, cô đã suy nghĩ rồi, trước sau gì cũng bị lộ, hiện tại lộ sớm một chút cũng không phải là chuyện xấu. Với lại, cô và cậu Hai sau này còn phải ở cạnh nhau dài dài, vẫn nên xây dựng lòng tin cho nhau, như vậy mới có thể đi cùng nhau lâu dài được.

– Không giấu cậu… tôi là muốn cái ghế chủ mẫu của Lâm gia. Bởi chỉ có chủ mẫu của Lâm gia mới được sở hữu miếng ngọc cổ Thiên Địa. Mà ở trên đời này, chỉ có duy nhất ngọc cổ Thiên Địa mới có khả năng áp chế được âm khí trong cơ thể tôi. Nếu không có ngọc cổ Thiên Địa, tôi có nguy cơ sẽ chết… chết khi còn rất trẻ…

– Ngọc cổ Thiên Địa? Miếng ngọc được khai quật từ mộ cổ 1000 năm trước? Ý cô là miếng ngọc này?

– Đúng vậy. Thiên Địa ngọc là miếng ngọc duy nhất được tạo nên từ sự giao thoa của đất trời. Năm trăm năm hấp thụ linh khí trên núi Linh Tiên, năm trăm năm hấp thụ cổ khí ở dưới mộ cổ. Có thể nói, đây là miếng ngọc có một không hai trên thế giới, cũng là vật duy nhất áp chế được âm khí cực đại trong cơ thể tôi. Vậy nên lý do tôi giả mạo Thanh Lan tới đây cũng là vì ngọc cổ Thiên Địa.

Không quá ngạc nhiên, cũng không có sự tức giận, Thiên Phàm chỉ nhíu mày một chút, sau đó lại hiếu kỳ rồi hỏi.

– Vậy cô có chắc là bản thân sẽ ngồi lên được cái ghế chủ mẫu của Lâm gia?

Tiểu Âm gật đầu chắc nịch, thái độ kiên định tự tin có thừa, cô trả lời đầy khí thế.

– Tin. Tôi tin tôi có thể trở thành chủ mẫu của Lâm gia, và tôi cũng tin, cậu cũng sẽ trở thành người thừa kế tiếp của nhà họ Lâm.

– Chắc chắn như vậy sao?

– Giác quan của tôi rất đúng, chắc chắn sẽ được, cậu tin tôi!

Thiên Phàm không nhiều lời, những gì anh muốn biết, Tiểu Âm cũng đã trả lời rõ ràng. Hơn nữa, chuyện Tiểu Âm giả mạo Thanh Lan tới đây anh cũng đã điều tra được từ trước, còn điều tra được Tiểu Âm còn có một người cậu, thân phận người cậu này cũng không tầm thường. Mà điều quan trọng nhất là anh không có ý làm khó Tiểu Âm, nếu không phải sẵn dịp này, anh cũng sẽ không hỏi tới chuyện thân phận thật sự của cô. Đối với anh, chỉ cần Tiểu Âm là Tiểu Âm, như vậy đối với anh là đủ. Anh không quan trọng tiểu tiết, càng không để ý tới thân thế của cô thực sự là như thế nào…

Không tiếp tục làm khó Tiểu Âm, Thiên Phàm liền nở nụ cười, nét phúc khí lại hiện rõ trên khuôn mặt tuấn mỹ. Thực ra thành thật với nhau như thế này cũng tốt, coi như là mối quan hệ đã khăng khít lên thêm một bậc, đều là chuyện tốt.

– Được rồi, cô không cần hứa hẹn nhiều như vậy. Cô muốn trở thành chủ mẫu, vậy thì tôi sẽ giúp cô. Những gì cô muốn, tôi đều có thể cho cô, chỉ cần cô nói một tiếng. Sau này cứ thành thật với tôi, bởi vì như cô đã nói, tôi với cô hiện tại đã là một. Ngày tháng sau này, cô chắc chắn sẽ hạnh phúc!

Hạnh phúc sao? Ái chà, Tiểu Âm không tham vọng nhiều như thế…

Nhưng mà, nếu hạnh phúc được thì tốt, nhất là hạnh phúc với người đẹp trai như cậu Hai… thật là mong chờ!

*
Quỷ sai quả thật không có nói dối, ông ấy nói đi bắt hồn của nhân viên y tế trong phòng hồi sức tích cực, sự thấy đúng là như vậy…

Còn về phần Thiên Đức, hiện tại thằng bé vẫn còn sống, nhưng vẫn chưa qua cơn nguy kịch, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Có người còn nói, Thiên Đức là bị trúng loại độc gì đó chứ không phải là mắc bệnh lạ, lời đồn đoán bắt đầu truyền miệng nhau, hiện tại đã thành một tin tức nổi lên trong Thành cổ gần đây…

Đối với lời đồn này, Lâm lão gia đang cho điều tra, nếu đúng thật là như vậy, vậy thì kết cục chắc chắn có kẻ phải bỏ mạng rồi!

Trước sảnh lớn của bệnh viện, Thiên Hạo uể oải xoay vặn người cho giãn gân cốt. Vừa xoay, cậu vừa quay sang nói với Thiên Phàm.

– Anh Hai… em đi tới chỗ bạn em một chút… anh về trước nhé.

Thiên Phàm không trả lời, anh biết Thiên Hạo có hẹn với bạn, vậy nên anh cũng không để ý nhiều lắm. Có điều vào lúc này, Tiểu Âm đột nhiên nhìn chằm chằm vào Thiên Hạo, sau đó cô nghiêm túc hỏi.

– Cậu Năm… dạo gần đây sức khỏe cậu không tốt… phải không? Thường hay nhức mỏi thân thể, đặc biệt là ngủ không ngon giấc?

Nghe Tiểu Âm hỏi, Thiên Hạo dừng ngay lại động tác xoay vặn người, cậu chớp chớp mắt nhìn Tiểu Âm, hoang mang ngơ ngác hỏi.

– À… sao cô biết? Cô là thầy bói sao?

Tiểu Âm lắc đầu, cô vẫn nhìn cậu Năm Thiên Hạo bằng ánh mắt soi xét như vậy, giọng cô dần nghiêm túc hơn nữa.

– Thầy bói không xem được sức khỏe, thầy thuốc mới xem được sức khỏe con người chứ. Nhưng mà để cẩn thận hơn thì thời gian này cậu nên hạn chế đi đêm, hạn chế gặp gỡ người lạ, cũng hạn chế sử dụng rượu bia hoặc là chất kích thích.

Thiên Hạo nghe tới đâu liền giật bắn người tới đó, chẳng hiểu sao khi đối diện với ánh mắt lãnh đạm này của Tiểu Âm, cậu vô thức có cảm giác như bị chụp X Quang toàn thân. Đã vậy Tiểu Âm còn nói rất đúng về cậu, là đúng bệnh đúng tật, thật là kinh dị mà!

Đột nhiên đưa tay gãi gãi đầu, Thiên Hạo ấp a ấp úng, cậu cứ như là học sinh bị cô giáo bắt lỗi sai phạm vậy, cậu ngượng ngùng nói.

– À… tôi hiểu rồi… tôi sẽ tiết chế lại bớt… sẽ không chơi bời nhiều nữa…

Tiểu Âm gật đầu, cô không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Thiên Hạo. Trên trán Thiên Hạo có vệt đen rồi, đây có lẽ là cảnh báo về điềm xui hao tài tốn của… vẫn nên để ý tới cậu ấy mới được!

Mà Thiên Phàm sau khi nghe Tiểu Âm nhắc nhở Thiên Hạo, anh liền đi tới đánh một cái cảnh báo vào vai Thiên Hạo, anh mắng.

– Bớt ăn chơi lại, suốt ngày chỉ phóng túng rượu bia, còn dám chơi “đồ”? Không phải là anh không biết lời đồn xấu về em, coi chừng anh bẻ gãy chân em. Về nhà ngủ nhanh!

– Ơ dạ… em biết rồi… em biết rồi mà!

Một người dọa, một người mắng, phải mất mấy phút sau, cả hai người khủng bố trước mặt mới chịu rời đi, trả lại không gian an tĩnh cho Thiên Hạo. Đứng nhìn dõi theo bóng lưng của anh trai và Tiểu Âm, Thiên Hạo thoáng chốc rùng mình, không hiểu sao anh lại có cảm giác sợ hãi hai con người này tới như vậy nữa?

Nói anh sợ anh trai anh thì cũng đúng đi, nhưng sao ngay cả cô gái kia anh cũng sợ… thế là thế quái nào vậy?!

“Ting ting ting tang”, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, dọa Thiên Hạo hết hồn đến giật bắn người. Tay anh run run lấy ra điện thoại từ trong túi, nhìn thấy tên người gọi, anh như tìm được nơi phát hỏa, gấp gáp nghe máy rồi mắng.

“Giật hết cả mình! Gọi cái gì vậy? Muốn hù tao chết à?”

Đầu dây bên kia vang lên nụ cười ha hả, kèm theo giọng nói to lớn vang vọng.

“Ngũ thiếu gia đang bị ma dọa à? La hét như ai cắt cổ!”

“Sủa vào vấn đề chính đi, đừng nói nhảm!”

“Mày đi chưa? Chỉ còn thiếu mình mày? Khi nào thì lết tới vậy?”

Đáng lý là có hẹn, nhưng lại nhớ tới lời cảnh báo vừa rồi của Tiểu Âm, Thiên Hạo đột nhiên không muốn đi nữa.

“Chắc là tao không tới được, anh em chơi đi, hôm khác gặp.”

“Ơ sao? Điên à? Anh em chỉ chờ mỗi mày!”

“Mày cũng biết em trai tao đang bệnh mà, tao vẫn còn đang ở bệnh viện. Để hôm khác đi, hôm nay có tới tao cũng không chơi hết mình được.”

“Không cần mày chơi hết mình, tao chỉ cần mày có mặt. Vài ngày nữa tao bay rồi, mày không thể bỏ tao như vậy. Không nói nhiều nữa, tới nhanh đi, mai tao với bọn nó tới thăm em trai mày, vậy nhé!”

Nói xong liền tắt máy, Thiên Hạo thật sự không thể từ chối không đi. Được rồi, tới chơi một chút rồi về, anh cũng không nghĩ là bản thân anh lại xui xẻo tới như vậy!

*
Sau khi đốt xuống cho quỷ sai hai chiếc điện thoại đời mới kèm theo hàng tá đồ dùng bằng giấy vô cùng hiện đại. Khoảng chừng gần một tuần sau, quỷ sai mới tìm tới Tiểu Âm để thông báo về chuyện của Thiên Đức.

Theo như lời của quỷ sai nói, thọ mệnh của Thiên Đức đúng ra là trên 60 tuổi, nhưng vì c-h-ế-t oan nên chỉ sống đến số tuổi như hiện giờ. Trong sổ sinh tử cũng có ghi chép, Thiên Đức là bị trúng độc mà chết. Nhưng đặc biệt ở chỗ, phía sau ghi chép về giờ c-h-ế-t của Thiên Đức thì không rõ ràng, chỉ có duy nhất ngày c-h-ế-t…

Mà điều này cũng đồng nghĩa với việc, ngày giờ mất của Thiên Đức có thể sửa lại được. Nói cách khác, chỉ cần vào ngày dự định được ghi trong sổ sinh tử, quỷ sai không câu được hồn của Thiên Đức, vậy thì chắc chắn thằng bé sẽ tai qua nạn khỏi, chắc chắn được cứu sống.

Chỉ là, nghe quỷ sai nói, vào ngày hôm đó, vào ca làm việc hôm đó, khả năng rất cao là Hắc Bạch Vô Thường sẽ làm việc…

Xem ra, Tiểu Âm phải gọi cho Lão tử tới đây một chuyến rồi…

Chỉ hy vọng là… mọi chuyện sẽ thật suôn sẻ!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN