Cốt Cách Chủ Mẫu
Phần 34
Từ Thành Cổ tới tỉnh C phải ngồi xe hơi tới mấy giờ đồng hồ, cũng không có phục vụ đường bay, vậy nên Thiên Phàm phải mở đường bay riêng, sử dụng trực thăng để bay từ Thành Cổ tới tỉnh C.
Bước xuống từ trực thăng, từ xa đã có người của Lâm gia chạy nhanh tới tiếp đón. Dưới thời tiết khá là oi bức, Thiên Phàm được hộ tống lên xe riêng, rất nhanh đã tới trước cổng lớn của Hồ gia.
Người của Hồ gia tiếp đón Thiên Phàm trong sự ngỡ ngàng bởi vì bọn họ không rõ vì sao anh lại đột nhiên chạy tới nơi này làm khách. Dưới phong thái ung dung của Thiên Phàm, Hồ đại lão gia đầu tóc gần như đã bạc phơ, lão vừa cẩn thận cũng vừa dè chừng mà nhìn Thiên Phàm. Thái độ của lão niềm nở có thừa, lão vui vẻ thân thiện, hỏi.
– Lâm đại thiếu gia, nghe danh của cậu đã lâu, bữa nay mới có cơ hội được diện kiến dung nhan của cậu. Thứ cho lão già tôi không rõ, không biết bữa nay cậu đột xuất tới đây là có chuyện gì? Có phải là vì có chuyện liên quan tới Tiểu Âm… cháu gái của lão có phải không vậy?
Thiên Phàm dùng ánh mắt không mặn mà gì mà đối diện với Hồ đại lão gia, bộ dáng của anh vẫn ung dung nhàn nhã như vậy, ánh nhìn có khi đoan chính, có khi lại ẩn chứa hận ý không hề muốn che giấu. Trước câu hỏi của Hồ đại lão gia, Thiên Phàm xem như là cố gắng giữ phép lịch sự giao tiếp tối thiểu. Giọng nói của anh có phần bất mãn, vừa trả lời vừa hỏi.
– Tôi tới đây bữa nay đúng là vì có chuyện liên quan tới Tiểu Âm. Cho hỏi, con dâu lớn của ông đang có ở đây không vậy? Tôi muốn gặp bà ta!
Hồ đại lão gia không giấu được kinh ngạc, lão nhìn Thiên Phàm, như không nghĩ tới vấn đề này, lão cố ý hỏi lại.
– Cậu Hai… cậu nói là muốn gặp Liên Hoa… là con dâu lớn của tôi?
Thiên Phàm nhướng mày, anh gật đầu, coi như là tôn trọng Hồ đại lão gia đã lớn tuổi.
– Phải. Tôi muốn gặp bà ta, phiền Hồ đại lão gia đưa bà ta ra đây ngay lập tức. Tính tình của tôi cũng không xem là dễ chịu, trước khi tôi kìm không được lửa giận, mong Hồ đại lão gia nhanh tay nhanh chân một chút.
Nghe Thiên Phàm xác nhận, Hồ đại lão gia đúng thật là hoang mang tới không thể kìm nén được. Lão nhìn Thiên Phàm, nhìn thấy rất rõ ánh mắt sát hận của anh. Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng chẳng hiểu sao lão lại thấy rất sợ hãi người đàn ông trước mặt này. Bề ngoài Thiên Phàm trông rất phúc khí, nụ cười có thể xem là hoà nhã phúc hậu. Vậy mà chẳng hiểu sao, trong tâm lão lại cảm thấy rét run nhiều tới như vậy. Rõ ràng Lâm Thiên Phàm không hề hòa nhã như bộ dạng bên ngoài của anh, anh là sát thủ ngầm, là loại người có thù tất báo…
Não nhanh chóng suy nghĩ thật nhanh, Hồ đại lão gia không dám câu giờ, lão liền sai người làm đi kêu con dâu lớn đến, cũng sẵn tiện, cho người thông báo với con trai lớn của lão.
Người làm tức tốc chạy đi gọi người, lúc này Hồ đại lão gia một mình tiếp đón Thiên Phàm, lão đối với Thiên Phàm cẩn trọng có thừa, từng câu từng chữ đều vô cùng để ý. Lão cố gắng nở nụ cười đón tiếp, cũng sẵn tiện thử dò hỏi Thiên Phàm.
– Cậu Hai… ừm… không biết con dâu tôi đã gây ra chuyện gì khiến cho cậu không vui như vậy?
Thiên Phàm không một chút kiêng nể, anh luôn nhìn Hồ đại lão gia bằng ánh mắt không vui, thái độ cũng cực kỳ không thân thiện.
– Không phải bà ta làm cho tôi không vui, mà bà ta là muốn tôi giết bà ta thì bà ta mới chịu dừng lại. Cũng không giấu gì Hồ đại lão gia, con dâu của ông là muốn giết chết cháu gái duy nhất của ông. Hôm nay tôi tới đây chỉ đơn giản là hỏi tội, à không, là trả thù mới đúng!
Lời của Thiên Phàm vừa dứt, còn chưa kịp nhìn thấy biểu cảm của Hồ đại lão gia thì ở ngoài cửa phòng khách lúc này, đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân, báo hiệu là có người vừa tới. Cả Thiên Phàm và Hồ đại lão gia đều nhìn ra hướng cửa, cũng không hẹn mà nhìn thấy một người phụ nữ tuổi trung niên với gương mặt đoan trang sắc sảo đang chậm rãi bước vào.
Thiên Phàm híp khẽ mắt mà nhìn về phía người đàn bà vừa bước vào cửa, sát khí từ người anh bắt đầu tản ra, hòa tan vào trong không khí căng thẳng hiện tại. Ngay bây giờ và ngay lúc này, anh chỉ muốn bóp chết người đàn bà này thì mới có thể khiến cho anh hả dạ. Dám động tới Tiểu Âm của anh, đúng là không biết lượng sức mình!
Bà Liên Hoa, bà Hai của nhà họ Hồ, bà được lệnh của cha chồng mà gấp rút đi tới phòng khách. Vừa nãy người làm đã nói với bà là có Lâm đại thiếu gia của Lâm gia tới gặp, mặc dù cảm thấy trong lòng rất ngạc nhiên nhưng bà coi như đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Không cần ai nói thì bà cũng biết, Lâm đại thiếu gia tới đây là vì có liên quan tới Tiểu Âm. Chết tiệt, con ranh con đó, tốt số thật!
Nụ cười đoan trang chuẩn mực, bà Hoa bước vào trong phòng khách, bà trước là gật đầu chào cha chồng, sau đó mới quay sang cười với Thiên Phàm. Mặc dù trông Thiên Phàm không có một chút xíu gì thân thiện với bà, thế nhưng bà vẫn cực kỳ lịch sự mà chào hỏi.
– Chào cậu Hai của Lâm gia, nghe danh tiếng của cậu đã lâu. Hôm nay cậu đại giá quang lâm tới Hồ gia, được diện kiến cậu, thật là vinh hạnh cho tôi và Hồ gia.
Thiên Phàm nở nụ cười lạnh lẽo đầy ẩn ý mà nhìn bà Hoa, đối diện với nụ cười giả tạo của bà ta, anh cảm vô cùng chán ghét. Không dong dài, cũng không muốn ngồi ở Hồ gia quá lâu, anh trực tiếp vào vấn đề chính, không kiêng nể một chút gì.
Để người làm trình ra một sấp ảnh và hồ sơ đính kèm, đợi Hồ đại lão gia và bà Hoa đọc được hơn phân nửa, anh lúc này mới cất giọng, âm giọng lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm.
– Liên Hoa… tên của bà đẹp đấy. Đáng lý tâm tính của bà cũng phải đẹp đẽ như hoa sen nở mới đúng, thật là tiếc cho cái tên này của bà quá!
Nhìn thấy rõ được sát khí tỏa ra từ ánh mắt của Thiên Phàm, tay bà Hoa siết chặt tấm ảnh mà bà vừa xem, ánh mắt bà hằn lên nỗi lo lắng và bất an. Chỉ là dù cho trong lòng đang cảm thấy rất sợ hãi, thế nhưng bà vẫn cố giữ bình tĩnh, cố chống chế tới cùng. Bà cười gượng, cũng tìm cách bào chữa cho bản thân.
– Cậu Hai… chắc là có hiểu lầm gì ở đây rồi phải không? Tôi… tôi làm sao có thể làm ra chuyện này được? Chính tôi còn là người đầu tiên ủng hộ chồng tôi nhận lại con gái… ai ở Hồ gia cũng biết chuyện này mà. Đây… đây chắc là hiểu lầm rồi, có kẻ muốn vu oan cho tôi, chắc chắn là như vậy.
Hồ đại lão gia cũng bán tín bán nghi, lão một nửa tức giận, một nửa lại như không tin tưởng. Lão bước tới giữa phòng khách, nụ cười ngưng trệ, ý của lão là không tin Thiên Phàm, lão là đang muốn bảo vệ con dâu lớn.
– Cậu Hai, chắc là hiểu lầm rồi, Liên Hoa con dâu của tôi không phải là người độc ác như vậy. Mặc dù nói Liên Hoa là mẹ kế của Tiểu Âm, nhưng mà Liên Hoa là thật sự quan tâm tới con bé. Là do con bé Tiểu Âm không muốn nhận lại nhà nội, chứ còn về Liên Hoa thì… chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như cậu vừa nói đâu… mong cậu xem xét lại chuyện này.
Thiên Phàm cười lạnh, vốn vừa nãy anh còn một chút hy vọng vào Hồ đại lão gia, nhưng qua những gì mà lão vừa nói, mọi hy vọng của anh đều như dập tắt. Hồ gia này đúng thật là dột từ nóc, có một ông nội như vậy, bảo sao Tiểu Âm ghét cay ghét đắng nhà cha đẻ mình như thế. Hồ gia này, không thể nào cảm thông được mà, đều toàn là một lũ ngu ngốc!
Thiên Phàm đã hiểu được ý tứ của người Hồ gia, anh thật sự không còn đủ kiên nhẫn để nói qua nói lại với bọn họ. Lần đầu tiên sau khoảng thời gian linh hồn thức tỉnh, anh tự thân mình thi triển thuật pháp với một người nào đó. Bà Hoa này phải nói là có phước, được anh đánh dấu linh hồn, phước phần này chắc bà ta phải còn tu hành lâu lắm thì mới có thể đầu thai được một kiếp khác…
Ngồi trên ghế, Thiên Phàm không buồn đứng dậy, tay anh nâng lên giữa không trung, năm ngón tay thon dài thẳng tắp, linh lực từ bàn tay truyền ra, một luồng khí đen từ tay anh nhanh chóng bay tới bao vây lấy thân thể bà Hoa. Dưới sự kinh ngạc không ngờ tới của bà ta, năm ngón tay anh khẽ động tạo ra một lực kéo về thật nhẹ, linh hồn của bà Hoa cũng theo đó mà liền tách ra khỏi thân thể. Thân xác bà Hoa ngã xuống đất, linh hồn của bà ta thì bay lơ lửng trên không trung với vẻ ngơ ngác và kinh hoàng như không dám tin vào mắt mình.
Ngay lúc này, Thiên Phàm liền đọc một câu chú, con chữ từ miệng anh bay ra đâm thẳng tới linh hồn đang lơ lửng của bà Hoa. Trên trán bà Hoa lúc này đột nhiên có một dấu mộc đen hằn thật sâu, không rõ là dấu mộc gì, chỉ biết là trông rất đáng sợ. Chưa dừng lại ở đó, Thiên Phàm còn cố ý muốn tra tấn bà ta, anh tạo ra hàng trăm hàng nghìn mũi dao đ-âm xuyên qua lại linh hồn của bà ta, đ-âm tới khi nào anh cảm thấy vừa lòng thì mới chịu dừng lại.
Dưới sự thống khổ gào thét yếu ớt của linh hồn bà Hoa, Thiên Phàm liền nở một nụ cười sảng khoái, anh là nói với bà Hoa, là nói riêng với một mình bà ta.
– Thế nào? Cảm giác vạn tiễn xuyên tâm có thích không? Có muốn thêm chút nữa không?
Linh hồn đang lơ lửng của bà Hoa lắc đầu tới điên cuồng, bà ta khóc không được mà nói cũng không xong. Bà ta chắp tay trước ngực, môi run rẩy cầu xin Thiên Phàm, bởi bà ta bây giờ đã quá mức sợ hãi và đau đớn rồi…
Thiên Phàm thật sự rất ngại khi phải lấy đi mạng sống của bà Hoa, không phải là anh không thể mà sự thật là anh không muốn. Anh tới thế gian này không phải để g-iết người. Hoặc nếu có phải g-i-ế-t người thì bà Hoa này cũng không xứng đáng là đối tượng để anh tự mình ra tay.
Anh muốn trả thù cho Tiểu Âm, thế nhưng anh cũng không muốn tạo thêm nghiệp báo cho cô, anh chỉ đơn giản là muốn trừng phạt bà Hoa mà thôi. Mà qua lần trừng phạt này, linh hồn của bà Hoa đã được đánh dấu, sau này khi bà ta tận số xuống Âm Phủ trình báo, bà ta chắc chắn sẽ lãnh trọn nghiệp quả của mình. Nhưng mà là nghiệp quả nhân hai, là trả nghiệp tới tàn tạ linh hồn thì mới thôi!
Chán ghét phải nhìn gương mặt của bà Hoa, Thiên Phàm liền rụt tay về, tay anh phất nhẹ một cái, linh hồn đang chắp tay cầu xin của bà Hoa thoắt cái liền nhập lại vào thân xác đang nằm dưới đất kia. Sau khi hồn nhập vào xác, bà Hoa liền tỉnh dậy, chỉ là bà ta không còn sức, mà ánh mắt bà ta nhìn Thiên Phàm như nhìn thấy quỷ, sợ tới khóc không ra tiếng, tay vẫn chắp trước ngực như muốn cầu xin…
Mà Hồ đại lão gia sau khi nhìn thấy những động tác kỳ lạ của Thiên Phàm, kèm theo biểu cảm kinh hoảng lúc này của con dâu, lão như chợt thông suốt, lão vội vàng đi nhanh tới bên cạnh con dâu, lão run run, nói trong khẩn khoản.
– Cậu Hai… xin cậu Hai nhẹ tay… đều là người nhà của Tiểu Âm… xin cậu nghĩ lại…
Thiên Phàm không thèm để tâm tới Hồ đại lão gia, mắt anh nhìn xuống tay mình, hai bàn tay nhẹ nhàng xoa vào nhau, có điều giọng nói của anh lúc này lại lạnh lẽo tới cực điểm.
– Người nhà? Ông còn dám mở miệng nói là người nhà của Tiểu Âm? Nếu như Hồ gia ông có con cháu nối dõi thì ông có nghĩ tới việc sẽ nhận lại Tiểu Âm hay không? Hồ đại lão gia, ông có thương cháu gái ông hay không thì tự tâm ông biết, đừng nghĩ có thể nói nhảm trước mặt tôi.
– Lâm đại thiếu gia… tôi…
Thiên Phàm khẽ nhíu mày, ánh mắt anh nhìn lão Hồ cực kỳ gắt gao, anh cố tình không để cho lão được nói hết câu, anh chặn ngang lời nói của lão. Câu chữ nhẹ nhàng nhưng đanh thép, Thiên Phàm không một chút nương tay.
– Suỵt nào! Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe! Hồ đại lão gia, những gì con dâu của ông đã làm, tôi không tin là ông đọc không được, trừ khi mắt ông thật sự bị mù. Nếu ông muốn Tiểu Âm nhận lại ông, ông phải đối xử công bằng với cô ấy. Còn nếu đã không muốn đổi xử công bằng, vậy thì quên đi, sẽ chẳng có chuyện Tiểu Âm quay về đây nhận lại tổ tiên. Tổ tiên là gì? Tổ tiên chính là thế lực bảo vệ huyết mạch của chính bọn họ, không phải là kiểu cứ mang danh tiếng là tổ tiên mà lại trơ mắt nhìn huyết mạch của mình bị người khác hãm hại hết lần này đến lần khác như vậy được. Tổ tiên là phải biết lấy gốc dưỡng thân, còn nếu đã không biết quý trọng huyết mạch chính thống, vậy thì các người xứng đáng biến mất khỏi thế gian này mãi mãi!
Lão Hồ nghe tới đây, toàn thân lão đột nhiên run rẩy kịch liệt, lão giống như là vì quá sợ mà cứng họng vậy, một chữ cũng không nói ra được. Lão nhìn Thiên Phàm, lão như muốn van xin, nhưng dưới ánh nhìn đanh thép ghét bỏ của anh, lời muốn nói của lão đều nghẹn lại hết. Lão cứ trơ mắt mà nhìn anh như vậy, nhìn tới hốc mắt chảy nước, nhìn tới sợ hãi đau thắt nghẹn lục phủ ngũ tạng.
Bà Hoa nằm dưới đất, nước mắt bà cũng chảy liên tục, dù thân thể vẫn rất khỏe mạnh, thế nhưng bà lại không thể tự mình ngồi dậy được, phải có người tới đỡ lấy bà. Chắc chỉ có bà và Thiên Phàm là biết… bà đã phải trải qua nỗi đau về linh hồn khủng khiếp tới mức độ như thế nào…
Hơi thở tản ra phúc khí nhàn nhạt, Thiên Phàm đứng dậy, trông anh lúc này như một vị cao quý đang nhìn người phàm phạm lỗi vậy, là ánh nhìn hờ hững không thèm để vào trong mắt. Như đã làm xong việc, Thiên Phàm không muốn nán lại lâu, giọng nói uy nghiêm của anh vang vọng trong phòng khách, anh cảnh cáo.
– Hồ gia các người cũng sắp đến lúc tàn lụi rồi, nên cố mà tu tập, cố mà sửa sai lỗi lầm đi. Nếu không phải vì các người còn có chỗ hữu dụng, vậy thì cũng đừng trách ta vì sao ra tay tàn nhẫn. Nói thẳng cho các người biết, ta cần cho Tiểu Âm một thân phận. Nếu không phải vì trong người Tiểu Âm đang chảy một nửa dòng máu của Hồ gia thì ta cũng chẳng thèm để tâm tới các người. Một cô gái có phước phần sẽ không đầu thai vào nhà tồi tệ, Hồ gia các người nên tu tập để xứng đáng với thân phận của Tiểu Âm. Thù ta đã trả xong, tới lượt Hồ gia các người thể hiện rồi đó, đừng để ta thất vọng…
Dừng chút, dưới ánh nhìn hoảng loạn của Hồ đại lão gia, Thiên Phàm không một chút thương xót, anh liếc mắt cảnh cáo bà Hoa lần cuối, sau đó ung dung như chưa từng có chuyện gì mà rời đi, để lại cha con Hồ gia chết lặng vì kinh hoảng.
Bước ra đến trước cửa, lại nhìn thấy tổ tiên của Hồ gia đang tập trung hết ở trước mặt, bộ dạng của bọn họ còn rất cung kính, như là đang đón tiếp một vị thần thánh nào vậy. Thiên Phàm khẽ nhíu mày, anh không thích Hồ gia, cũng càng bất mãn với tổ tiên Hồ gia. Đối diện với những âm linh đang ở trước mặt, Thiên Phàm khoan khoái bước tới, anh cất giọng trách phạt, không thèm để ai vào trong mắt.
– Hồ gia các ngươi có mắt như mù à? Đến huyết mạch của các ngươi, các ngươi cũng không biết bảo vệ? Các ngươi có xứng với danh vị là tổ tiên của Tiểu Âm hay không? Ta nói trước, nếu trên không bảo được dưới, vậy thì dẹp hết đi… dù sao Hồ gia cũng chỉ là một cái tên… không có cũng chẳng sao…
Nhìn thấy những âm linh của Hồ gia như muốn nói gì đó để phân trần, Thiên Phàm đi trước một bước, anh phất tay, ý bảo không muốn nghe giải thích. Trước khi rời khỏi Hồ gia, Thiên Phàm vẫn cố nhắc nhở vài câu, xem như là anh tận tình với nhà cha đẻ của Tiểu Âm.
– Ta cho các ngươi một cơ hội, đừng làm cho ta thất vọng. Tiểu Âm không phải chỉ là con cháu của Hồ gia, cô ấy còn là người của ta. Người của ta, ta bảo vệ, các ngươi không phục cứ chạy xuống Địa Phủ mà thưa kiện. Được rồi, lui hết đi, đừng cản bước chân… tránh đường!
Thiên Phàm nạt nhẹ một tiếng, âm linh Hồ gia liền lui về hai hướng, sau đó cúi đầu cung kính tiễn chân Thiên Phàm rời đi…
Nhìn thấy Thiên Phàm đã ngồi lên xe rời khỏi Hồ gia, các vị âm linh tổ tiên của Hồ gia lúc này mới có thể đồng loạt cùng nhau thở phào một hơi nhẹ nhõm. Một vị râu tóc bạc phơ tay cầm gậy dõi theo xe của Thiên Phàm, giọng lão run run, lão nói trong lo sợ và đầy khổ sở tiếc nuối.
– Hồ gia… xém chút nữa đã không thể cứu vãn được rồi, may thật! Vị vừa rồi… hình như là có quan hệ rất thân thiết với Diêm Vương gia! Ầy… vẫn là Hồ gia hổ thẹn… có mắt như mù… khẩn xin chịu tội!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!