Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 35


Sinh hồn của Tiểu Âm đang ngồi trên ghế, cô chống cằm nhìn về phía giường bệnh, nhìn chăm chú y tá đang tận tình lau rửa vệ sinh cho thân thể cô. Mặc dù đang có chút chuyện cần phải suy nghĩ nhưng cô cũng không thể phủ nhận được rằng dịch vụ ở bệnh viện này rất tốt. Chưa kể, bác sĩ và y tá ở đây còn rất tận tình, chưa một lần làm cô cảm thấy không thoải mái. Đúng thật là vừa có tiền vừa có quyền có khác, mãi tới bây giờ cô mới thấy tầm quan trọng của việc có thật nhiều tiền là như thế nào. Đãi ngộ tốt thế này, ai chẳng thích!

Lúc Thiên Phàm vào phòng bệnh, y tá đã vệ sinh xong cho thân thể Tiểu Âm. Nhìn thấy Thiên Phàm vào phòng, y tá có phần hơi rối rắm, hai má ửng đỏ, y tá thẹn thùng mà ngập ngừng nói với Thiên Phàm.

– Lâm đại thiếu gia… tôi… tôi vừa vệ sinh thân thể cho cô ấy. Một lát nữa tôi sẽ… sẽ tới truyền nước cho cô ấy sau.

Thiên Phàm không để ý tới tâm sinh lý khác lạ của y tá, anh chỉ quan tâm tới Tiểu Âm, ánh mắt dịu dàng cũng chỉ dành cho cô.

– Cảm ơn cô, cô có thể ra ngoài được rồi.

Y tá nhìn theo tầm mắt của Thiên Phàm, cô ấy nhìn thấy rõ được ánh mắt ấm áp như nước của anh. Chỉ là ánh mắt này không dành cho cô, mà lại dành cho cô gái xinh đẹp đang nằm ở trên giường bệnh kia. Trong lòng dâng lên chút tiếc nuối, y tá ước gì ánh mắt dịu dàng ấm áp kia là thuộc về cô ấy thì hay quá. Lần đầu tiên cô ấy được tiếp xúc gần với một người đàn ông có hơi thở phúc khí thanh lành như vậy. Bề ngoài đẹp trai tới vô thực, cử và lời nói chuẩn mực lịch sự hòa nhã, ánh nhìn đoan chính, một cái nhíu mày thôi cũng khiến cho con tim bao thiếu nữ đập rộn ràng. Quả không hổ danh là Đại thiếu gia của Lâm gia, xuất chúng mê hoặc lòng người như vậy… càng nghĩ càng thấy mê mẩn không thôi. Tiếc là… sự dịu dàng thâm tình của Lâm đại thiếu gia đã có chủ… bọn y tá cô chỉ biết ước mà thôi!

Y tá rời đi rồi, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Thiên Phàm và Tiểu Âm. Thiên Phàm đi tới ghế sô pha ngồi xuống, Tiểu Âm liền bay tới sà xuống bên cạnh anh. Cô nở nụ cười tươi tắn, tay khẽ huých vào người Thiên Phàm, cô khoái chí, nói.

– Lâm đại thiếu gia đi tới đâu là làm xao xuyên bao nhiêu tấm lòng của thiếu nữ tới đó. Mấy cô y tá ở bệnh viên này mê cậu như điếu đổ, ngày nào em cũng nghe bọn họ bàn về cậu, bàn luận thiệt là sinh động. Có người còn gọi cậu là anh chồng quốc dân của Thành Cổ, thích quá nha!

Thiên Phàm biết Tiểu Âm đang chọc ghẹo anh, anh cũng không lấy làm khó chịu, ngược lại còn vui vẻ trả lời cô.

– Vậy à? Chồng quốc dân nghe cũng hay ấy chứ? Được người khác yêu mến cũng là một dạng của phước đức và nhân quả, tôi là cầu còn không được nữa đó.

Tiểu Âm bĩu môi nhìn anh, cô cười nói.

– Cậu Hai thì cần gì phải cầu, cậu sinh ra đã là trên vạn người rồi mà. Được đầu thai vào Lâm gia, phước đức này phải để đâu cho hết…

Nói tới đây, Tiểu Âm đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, biểu cảm của cô hơi xìu xuống, giọng cô cũng trầm xuống hẳn.

– Nói tới chuyện đầu thai lại nghĩ tới em, em cũng là đầu thai vào nhà có điều kiện, vậy mà không hiểu sao. Thiệt tình là… em không muốn trở về Hồ gia… bọn họ càng nhiệt tình thì em càng thấy không được thoải mái…

Thiên Phàm không vuốt ve dỗ dành cô được, vậy nên anh chỉ có thể dùng ánh mắt ấm áp mà nhìn cô, anh nuông chiều, nói với cô.

– Tôi đã nói nếu em không thích thì có thể không về mà, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

Tiểu Âm hiểu ý của Thiên Phàm, có điều, cô không thể nào không nghĩ tới Hồ gia. Chưa kể mấy ngày nay, Hồ gia còn đột nhiên thay đổi tới không thể ngờ tới. Việc đầu tiên là Hồ đại lão gia đích thân muốn tới đón cô về Hồ gia, việc thứ hai là mẹ ghẻ của cô, vợ sau của ba cô không hiểu vì lý do gì mà bị đuổi khỏi Hồ gia, còn bị ba cô tuyên bố ly hôn. Ngay cả bà Ba của Hồ gia cũng không hiểu vì sao mà bị nhốt lại trong từ đường. Con gái duy nhất của Hồ gia nghe nói phản đối Hồ đại lão gia nhận lại cô cũng bị Hồ đại lão gia cấm cửa không cho về. Không hiểu vì sao đột nhiên Hồ đại lão gia lại cương quyết như vậy…

Hiện giờ Hồ gia phải nói là trống trơn trống lóc, nhà cửa sạch sẽ không còn ám chút tà khí nào của đám phản diện. Cậu cô nói, Hồ gia là dọn đường sạch để rước cô về, dọn sạch tới mức không còn sót lại một ai tâm tính xấu xa. Mà Hồ gia đã như vậy thì cô lại càng cảm thấy bức bối, bọn họ cố chấp làm tới như thế, cô chẳng lẽ lại không nể mặt mà về nhìn một chuyến?

Nghĩ tới đây, Tiểu Âm liền quay hẳn sang nhìn Thiên Phàm. Cô bán tín bán nghi trong bụng, cô dò hỏi.

– Cậu Hai… cậu có liên quan gì tới chuyện Hồ gia thay đổi không vậy?

Thiên Phàm không nghĩ là Tiểu Âm lại nghi ngờ anh, cô thông minh thật, tư duy suy luận sắc bén hơn anh nghĩ nhiều. Có điều, những gì anh đã muốn giấu thì sẽ giấu được, không có ngoại lệ.

– Không. Tôi có muốn xen vào cũng chưa chắc đã được. Hồ gia tỉnh C, tôi ở Thành Cổ, vẫn là cách trở về địa lý và con người. Với lại cũng chưa chắc tôi nói bọn họ đã nghe, dù sao Hồ gia cũng là một gia tộc đứng đầu tỉnh C, Hồ đại lão gia nghe nói cũng là người quyết đoán bản lĩnh.

Tiểu Âm nhìn chằm chằm Thiên Phàm, cô quan sát kỹ tới từng cái nhíu mày, sợ là sẽ bỏ xót đi một chi tiết nào đó.

Quái thật! Trong lòng cô rõ ràng là nghi ngờ Thiên Phàm, nhưng thái độ của Thiên Phàm lúc này lại rất thật, khiến cho sự nghi ngờ của cô bị lung lây rồi…

Thấy Tiểu Âm đang cố soi cảm xúc của anh, Thiên Phàm cười, nụ cười ấm áp mà đối diện với cô.

– Đừng nghi ngờ linh tinh nữa, em là một cô gái tốt, mà một cô gái tốt thì phải được nhà cha đẻ trân quý và yêu thương. Hồ gia còn có tổ tiên, mà tổ tiên thì chắc chắn sẽ bảo vệ cho em, bảo vệ huyết mạch duy nhất của Hồ gia. Người Hồ gia đột nhiên thay đổi thì cũng có chút kỳ lạ, nhưng không sớm thì muộn, bọn họ cũng sẽ phải thay đổi. Hồ gia nếu muốn còn được tồn tại thì bắt buộc phải thanh lọc lại nhân mạch của mình, đồng thời phải bảo vệ huyết mạch duy nhất của bọn họ là em. Vậy nên, không cần suy nghĩ nhiều, em tốt đẹp, mọi thứ tốt đẹp nhất cũng sẽ tới với em… tin tôi!

Tiểu Âm nhìn Thiên Phàm, mặc dù trong lòng vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng cô coi như là đã tin tưởng lời của Thiên Phàm vừa nói. Mà thật ra cô cũng hy vọng là bản thân cô sẽ luôn gặp được những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này. Hồ gia không sớm thì muộn cũng sẽ nhận lại cô, thứ ngăn cản duy nhất hiện tại chỉ còn là thời gian và sự chần chừ của cô nữa mà thôi…

Nhìn thấy anh mắt dao động của Tiểu Âm, Thiên Phàm xem như đã an tâm được phần nào. Anh làm tất cả mọi thứ đều vì cô, đều vì hướng tới tương lai tốt đẹp cho cô. Hiện tại, chỉ cần là những thứ tốt nhất cho Tiểu Âm thì anh sẽ làm, cũng sẽ không ngần ngại mà giấu giếm cô. Anh muốn có cô, cũng muốn cho cô những điều đẹp đẽ cao quý nhất của một kiếp người. Cô là báu vật của anh, cô xứng đáng được ngồi trên đống châu báu mà cả thế gian này đều phải ngưỡng mộ. Anh là Vua thì cô cũng sẽ là Hậu, chắc là phải là như vậy!

*
Chuyện Tiểu Âm là con cháu của Hồ gia, Lâm gia vẫn chưa được thông báo. Thiên Phàm định là khi nào Tiểu Âm tỉnh lại, anh sẽ đưa Tiểu Âm về Hồ gia nhận lại tổ tiên, lúc đó cũng sẽ thông báo cho Lâm gia biết về thân phận thật sự của cô.

Hiện tại Lâm gia lúc này đang vào giai đoạn căng thẳng nhất là chọn người thừa kế và chọn người giao lại quyền chủ mẫu. Quyền thừa kế không cần đoán cũng biết, Lâm lão gia sẽ giao lại cho ai. Nhưng còn về quyền chủ mẫu, hiện tại Lâm lão phu nhân vẫn còn chần chừ, vậy nên hai ông bà đã tới từ đường để xin ý kiến của tổ tiên.

Ba lần xin ý của tổ tiên để cho Nguyệt Sang được thừa kế quyền chủ mẫu đều không thuận, vậy mà khi đổi sang xin cho Tiểu Âm thì quẻ lại thuận ngay từ lần đầu tiên. Tới cả Lâm lão gia xin lại thêm một lần nữa cho Nguyệt Sang và thử một lần nữa cho Quế Vân vẫn đều là không thuận. Vậy mà chỉ cần thay đổi quẻ xin cho Tiểu Âm thì lại là thuận, mười lần xin thì thuận đủ mười lần, không một lần không thuận….

Đứng trước kết quả vừa được tổ tiên Lâm gia chọn lựa, Lâm lão gia trước là nhìn sang vợ mình gật đầu, sau đó lại nhìn tới các vị tổ tiên đang ngự ở trên cao, ông trầm giọng, chấp nhận sự thật mà nói.

– Xem ra… ý của tổ tiên là như vậy… vợ chồng chúng ta phải nghe theo thôi. Là Tiểu Âm thì cũng tốt, Thiên Phàm và Tiểu Âm, xem như số Trời đã định.

Lâm lão phu nhân có hơi tiếc nuối một chút, bà cũng không hẳn là không thích Tiểu Âm, chẳng qua là bà vẫn còn một chút quan ngại về thân phận của cô. Nhưng mà, nếu tổ tiên đã chấm chọn, vậy thì bà cũng sẽ không ngăn cản. Mà xem ra, ngay từ ngày đầu tiên Tiểu Âm xuất hiện ở Lâm gia thì kết cục đã định, không cách nào thay đổi được.

Tay vỗ nhè nhẹ lên vai chồng mình, chất giọng của Lâm lão phu nhân dịu dàng nhưng ý tứ lại vô cùng kiên định. Như đã suy nghĩ đủ cẩn thận, bà lúc này mới lên tiếng bảo vệ Tiểu Âm.

– Lão gia à… ông có biết cái gọi là cốt cách của một chủ mẫu không? Từ đầu, ngay khi con bé Tiểu Âm xuất hiện, tôi đã nghĩ tới kết cục này, nhưng lúc đó Thiên Phàm đang có ý với Nhã Kỳ, tôi cũng không ôm suy nghĩ này quá lâu. Nhưng mà bây giờ, xem ra là ngay từ đầu, tổ tiên đã chọn con bé. Mà tính cách của con bé này không nóng không lạnh, ánh mắt ngay thẳng sạch sẽ, thái độ làm người cũng tròn trịa ngay ngắn… chỉ cần dạy dỗ thêm chút nữa là sẽ thật hoàn hảo…

Lâm lão gia cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của vợ, ông gần như đã đưa ra được quyết định, cũng không còn lăn tăn đau đầu lựa chọn nữa. Mà sau khi nghe vợ ông nói, ông cũng ngầm để ý và phát hiện ra rằng… cô gái Tiểu Âm này rất thích hợp để ngồi lên vị trí cao nhất. Nếu bỏ qua gia cảnh thì tính cách của Tiểu Âm rất phù hợp với Thiên Phàm, còn phù hợp để quản lý người dưới trướng. Bởi ở Tiểu Âm, cô có một loại lãnh khí đặc biệt khiến người đối diện phải khép nép và dè chừng khi tiếp xúc với cô. Mà loại khí chất đặc biệt như thế này thì lại vô cùng thích hợp để ngồi lên cái ghế chủ mẫu của Lâm gia…

Vợ ông nói không sai, Tiểu Âm là có cốt cách của một chủ mẫu. Ngoài cô ra, sẽ không ai phù hợp hơn cô nữa.

Khẽ gật đầu, Lâm lão gia như đã thông suốt, ánh mắt ông kính cẩn nhìn về phía các vị tổ tiên, ông một lòng trang nghiêm và tin tưởng, ông thành tâm, khẩn xin.

– Vợ chồng con đã hiểu ý của các vị, chúng con sẽ nghe theo và làm theo như ý mà cha ông đã chỉ bảo. Chỉ xin mọi người ở trên bảo vệ, ban phúc lành và che chở cho toàn thể con cháu Lâm gia, cũng như hướng dẫn và dạy dỗ cho chủ nhân và chủ mẫu của Lâm gia đời kế tiếp… vợ chồng con một lòng thành kính!

Sau khi xin ý kiến của tổ tiên xong, vợ chồng Lâm lão gia liền xin phép lui ra ngoài, trả lại không gian thanh tĩnh cho tổ tiên Lâm gia.

Mà sau khi vợ chồng Lâm lão gia rời đi, các vị âm linh tổ tiên của Lâm gia liền hiển linh xuất hiện. Một vị tóc bạc hoa râm đứng ra thay mặt tổ tiên Lâm gia mà dõng dạc tuyên bố.

“Tiểu Âm được ngài ấy lựa chọn, Lâm gia chúng ta phải hỗ trợ hết mình cho ngài ấy. Tương lai sau này của con cháu Lâm gia đều do ngài ấy định đoạt, đây đều là phúc đức của nhà họ Lâm. Nhà họ Hồ là minh chứng sống cho việc tắt trách, Lâm gia chắc chắn sẽ không đi lại vết xe đổ của Hồ gia. Ngày dài tháng rộng của Lâm gia sau này… chỉ có thể nương nhờ vào phước đức của ngài ấy… Đại Vương của Âm Phủ!”

*
Thiên Phàm có việc phải rời đi từ sáng, anh giao Tiểu Âm lại cho Lão Tử để mắt tới. Mặc dù vết thương bị chó cắn cũng đã sắp lành lại, vậy mà không hiểu tại sao Tiểu Âm lại cứ mãi hôn mê như vậy, sinh hồn cũng không thể nhập vào thân thể để tỉnh dậy. Thiên Phàm và mọi người đều hết sức lo lắng cho Tiểu Âm, nhưng mà lo lắng lúc này cũng bằng thừa, cuối cùng vẫn phải trông chờ vào phước đức của Tiểu Âm để định đoạt.

Lão Tử nằm ngửa trên ghế sô pha, ông đang xem ti vi, là một bộ phim hài đang nổi. Đang xem đến đoạn cười bể bụng, Lão Tử đột nhiên ngồi phắt dậy, ông đi thẳng ra cửa, kèm theo đó là biểu cảm nghiêm trọng bất thường. Tiểu Âm thấy vậy cũng liền bay theo ông, cô ở phía sau hỏi gấp.

– Lão Tử… có chuyện gì vậy? Có chuyện gì sao? Ông muốn đi đâu?

Nghe Tiểu Âm hỏi, Lão Tử liền chặn cô lại, ông nghiêm giọng, nói.

– Con ở trong đây, đừng theo ta. Ta đi một chút sẽ trở về ngay.

Nói xong, còn chưa kịp đợi Tiểu Âm phản ứng, Lão Tử đã bước ra khỏi cửa, ông còn cẩn thận phong ấn phòng bệnh của Tiểu Âm, tránh cho những thứ tà khí âm khí có thể xâm nhập được vào trong phòng bệnh.

Lão Tử đi rồi, Tiểu Âm ở trong phòng bệnh cứ thấy sốt ruột không yên. Sinh hồn của cô bay tới bay lui trong phòng, hết ra ngóng trước cửa phòng rồi lại ra ngóng ở cửa sổ, trông Lão Tử trở về còn hơn trông mẹ đi chợ. Rõ ràng là cô cũng cảm nhận được có một luồng âm khí rất mạnh vừa xuất hiện ở trong bệnh viện. Đây không phải là âm khí của người chết, người chết không có được âm khí cường đại như vậy được.

Trong lúc còn đang nóng lòng chờ đợi Lão Tử thì ở ngoài cửa phòng bệnh lúc này liền truyền tới âm thanh mở cửa phòng. Tiểu Âm đột nhiên nhíu mày khi nhìn thấy phong ấn bị phá vỡ, cùng lúc đó là một loại hơi thở không được sạch sẽ đang dần tiến vào trong phòng bệnh…

Tinh thần cảnh giác tăng cao, Tiểu Âm ngồi sát ở bên giường bệnh, sinh hồn cô đang cảm thấy rất là lo lắng, bởi cô biết, cô sẽ không có cách nào chống trả được nếu như gặp kẻ xấu mạnh hơn cô muốn hãm hại cô. Mà phong ấn của Lão Tử lúc này cũng đã bị phá vỡ, kẻ mang loại hơi thở không sạch sẽ này… chắc chắn là người không đàng hoàng!

Mà đúng như dự đoán của Tiểu Âm, bởi kẻ mang hơi thở không sạch sẽ này đúng thật chính là kẻ xấu trong truyền thuyết. Ngay từ lúc nhìn thấy hắn, trong lòng Tiểu Âm đã thầm kêu lên là không xong rồi… phen này cô chết chắc!

Đối diện với ánh mắt sợ hãi của Tiểu Âm là ánh nhìn nhọn hoắc như ánh mắt của đại bàng đang nhìn con mồi. Lần đầu tiên gặp mặt, hắn ta đã nở nụ cười không tử tế, biểu cảm hiểm ác có thừa. Mỗi hành động và lời nói của hắn đều khiến Tiểu Âm run lên vì hoảng loạn.

– Xin chào tiểu Miêu… ta là Lã Tử… thật hân hạnh được gặp ngươi. Chà, biến thành người mà cũng đáng yêu như vậy, bảo sao tên quỷ vương kia không mê đắm ngươi. Lại đây nào, ta đưa ngươi đi chơi, ngoan nhé!

Lời nói vừa dứt, tên Lã Tử liền hung hăng thi triển thuật pháp rồi tóm lấy sinh hồn của Tiểu Âm cho vào một miếng ngọc, sau đó nhanh chóng rời đi, để lại căn phòng bệnh với thân thể của Tiểu Âm đang nằm đó…

Trong phòng bệnh, một loạt máy móc đột nhiên kêu lên inh ỏi, báo hiệu chỉ số sức khỏe của Tiểu Âm đang xuống dốc, tình hình đột nhiên chuyển biến xấu…

Mà ở trong một ngôi chùa lớn nằm trên núi Linh Tiên, Thiên Phàm như cảm nhận được nỗi hoảng loạn của Tiểu Âm. Anh đứng bật dậy, ánh mắt sắt lạnh như dao cắt mà nhìn về một hướng, cõi lòng dần trở nên lạnh lẽo. Nắm tay siết chặt lại, thần sắc anh trầm xuống, sát khí tỏa ra ngút trời. Giọng nói của anh lạnh tới cực điểm, lãnh khí không cách nào khống chế được, anh gằng giọng, tức giận nói thầm với một mình anh.

– Lã Tử… ngươi muốn chết à? Muốn đối đầu với ta tới như vậy sao… Bạc Vương?!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN