Cốt Cách Chủ Mẫu
Phần 36
Chơn Quang và đệ tử không hiểu vì sao lại chạy theo Lã Tử tới nơi này, đây là một vùng quê hẻo lánh nằm sâu dưới chân núi, ít người qua lại. Từ lúc vào trong thôn, Lã Tử đột nhiên biến mất không dấu vết, Chơn Quang đã đi đi lại lại mấy lần trong thôn nhưng không tìm thấy Lã Tử, hắn giống như là bốc hơi khỏi mặt đất này vậy.
Đi tới lần thứ năm, một ông lão trong thôn cảm thấy quá sức hiếu kỳ, ông liền chặn ngang hai người Chơn Quang lại để hỏi chuyện.
– Hai người này… hai người là muốn tìm ai? Nói ra xem thử tôi có biết không? Tôi thấy hai người đã đi đi lại lại ở đây mấy vòng rồi… trong thôn này có bao nhiêu nhà đâu… sao lại khó tìm như vậy?
Chơn Quang lúc này cũng gần cạn kiệt thể lực, ông nhìn đệ tử đang ngồi phịch dưới đất thở phì phò vì mệt, ông cũng mệt muốn đứt hơi. Vừa khát nước vừa mỏi mệt, may mắn có ông lão ra tiếp chuyện, ông liền tranh thủ mà xin ít nước.
– Chú… chú có thể cho hai thầy trò tôi xin một chút nước uống được không? Thầy trò tôi là đi tìm người, nhưng lại không biết chính xác người đó đang ở đâu. Hỏi người dân trong thôn thì không ai biết, bọn họ bảo tôi đi tìm trưởng thôn…
Ông lão là một người hiền lành hiếu khách, nghe Chơn Quang xin nước uống, ông liền mời bọn họ vào trong nhà. Vừa mời, ông vừa nói.
– Tưởng cái gì chứ nước thì tôi không thiếu, vào nhà nghỉ ngơi chút đi, muốn tìm ai thì để tôi hỏi giúp…
Vào trong nhà, ông lão nhiệt tình lấy nước và lấy trái cây cho hai thầy trò Chơn Quang dùng. Đồ đệ Chơn Quang vì đói nên còn ăn thêm bánh bao, bánh bao do vợ chồng ông lão làm, ăn rất vừa miệng.
Chơn Quang chỉ khát nhưng không đói, ông nhìn đệ tử ăn đến mất luôn tính người, ông liền huých tay, nhắc nhở.
– Con ăn từ từ thôi, ai dành của con. Còn ăn uống thô bạo như vậy nữa thì đừng ăn, ra ngoài đi dạo đi.
Vị đệ tử còn nhỏ tuổi, là tuổi ăn tuổi lớn, nghe Chơn Quang nhắc nhở, cậu ấy liền chộp hai cái bánh bao cho vào trong túi rồi chạy ra ngoài sân ăn cho thoải mái. Chơn Quang muốn mắng nhưng ngại người ngoài, cuối cùng là thôi, không muốn mắng nữa. Lúc này, ông mới hướng sang ông lão đang ngồi trước mặt, ông lịch sự, nói.
– Xin lỗi chú, thằng nhóc còn nhỏ, còn thiếu ý tứ, nết ăn hơi xấu một chút, chú bỏ qua cho.
Ông lão cười khà khà, ông phẩy tay, hào sảng lên tiếng.
– Chấp gì thanh niên mới lớn, ai cũng phải như vậy rồi mới lớn được mà. Mà quên nữa, hai người đi tới đây là tìm ai? Người kia tên gì để tôi đi hỏi thăm thử?
Chơn Quang đúng thật là có lời khó nói, bởi ông không biết phải miêu tả tên Lã Tử như thế nào cho ông lão hiểu. Lã Tử chắc chắn không phải người của thôn này, nhưng hắn ta biến mất ngay cổng thôn, ông không thể không vào đây để tìm được. Nghĩ kỹ, Chơn Quang lúc này mới miêu tả lại hình dáng của Lã Tử, ông nghiêm túc lên tiếng.
– Người tôi tìm… có thể không phải là người của thôn. Là một người đàn ông lớn tuổi, tóc dài rối buộc thấp sau ót, quần áo có hơi rờm rà, tướng mặt hiểm ác dữ tợn…
Lời còn chưa nói hết, sắc mặt Chơn Quang đột nhiên sa sầm lại, ông đứng phắt dậy, như muốn phòng vệ trước ông lão. Chỉ là đứng chưa được bao lâu thì đầu óc Chơn Quang đã lâng lâng, giữ thăng bằng không được mà chao đảo muốn té ngã. Trong lòng Chơn Quang lúc này thầm kêu lên một tiếng không xong rồi, mắc mưu của tên Lã Tử hiểm ác rồi!
Giọng Chơn Quang run run, ông nhìn chằm chằm vào tướng mạo thay đổi tốc biến của ông lão trước mặt, ông tức giận kêu lên.
– Ông… ông… Lã Tử… ngươi…
Gương mặt phúc hậu của ông lão vừa rồi đã được thay bằng gương mặt hiểm ác của Lã Tử, hắn ta đứng dậy, nở nụ cười khoái chí, hắn hưng phấn cười xem thường nói với Chơn Quang.
– Ha ha! Ngươi… ngươi mà cũng dám đối đầu với ta… đúng là không biết lượng sức mình. Nhưng cũng cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã mắc mưu để ta có thể kiểm tra thử kế hoạch của ta. Ngươi mà dính bẫy dễ dàng như vậy thì đám Lão Tử chắc cũng không khá hơn được ngươi là bao nhiêu đâu. À còn tên đệ tử của ngươi nữa, cái thằng tham ăn, để ta đi bắt luôn một thể.
Chơn Quang tức tới nghiến răng, ông nhìn tên Lã Tử trước mặt, lửa giận trong lòng ông phun trào trào. Nhưng mà song song với xúc cảm tức giận, ông còn cảm thấy lo lắng nữa, vừa lo lắng vừa bức bối không yên, bởi ông sợ Lão Tử cũng sẽ giống ông, mắc bẫy tên Lã Tử hiểm ác này…
Mẹ kiếp! Vừa rồi ông còn báo tín hiệu cho Lão Tử… ông ấy chắc chắn sẽ tới đây nhanh thôi… tức thật!
Nhìn thấy mí mắt Chơn Quang sụp xuống vì không chống đỡ được nữa, Lã Tử cười ha ha mấy tiếng, sau đó hắn phất tay, Chơn Quang theo cái phất tay đó mà ngã xuống đất, cuối cùng là bất tỉnh nhân sự.
Nhìn Chơn Quang dễ dàng mắc bẫy, Lã Tử cảm thấy cực kỳ kích khích và sung sướng. Năng lực của Chơn Quang không phải thấp, tới ông ta còn không nhận ra được hắn, vậy thì khả năng hắn bắt được Lâm Thiên Phàm là rất cao…
Lâm Thiên Phàm… Đại Vương của Địa Phủ… ngày tàn của ngươi cũng sắp tới rồi… ha ha ha!!!
*
Sinh hồn của Tiểu Âm bị bắt đi, Lão Tử và Thiên Phàm lo lắng tới rối bời lục phủ ngũ tạng. Nhưng mà lúc này không phải là lúc ủy mị, hai người bọn họ rất nhanh đã tìm tới được thôn làng hẻo lánh dưới chân núi. Thiên Phàm là đi theo tín hiệu của Tiểu Âm, còn Lão Tử là đi theo tín hiệu của Chơn Quang vừa báo tới. Cả hai không hẹn mà tới cùng một địa điểm, chính là thôn làng ở ngay trước mặt.
Tiến vào trong cổng làng, Thiên Phàm và Lão Tử đều cực kỳ cảnh giác. Vừa đi, Lão Tử vừa nhắc nhở Thiên Phàm, kiếm Huyền Sát được ông đặt bên hông, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
– Cậu Hai… phải cẩn thận. Tín hiệu của Chơn Quang được phát ra từ đây, ông ta chắc chắn đang ở đây. Nhưng từ lúc tiến vào trong làng, tôi không còn cảm nhận được hơi thở của ông ta, không biết ông ta đã biến mất ở xó bếp nào rồi, có khi bị tên Lã Tử bắt rồi cũng nên. Thôn làng này trông rất bình thường, không ngửi thấy mùi tà khí, cũng không ngửi thấy được mùi gì khác lạ…
Khác xa với mức độ cảnh giác cực kỳ cao độ của Lão Tử, Thiên Phàm trông có vẻ nhàn nhã điềm đạm hơn rất nhiều. Bước đi của anh vẫn rất khoan thai, cứ như là đi dạo chơi vậy, mặc dù trong lòng đang rất để tâm lo lắng cho Tiểu Âm. Thiên Phàm chính là kiểu người trời sinh ra đã bình thản với mọi thứ như vậy, phong thái của anh luôn khiến cho người đối điện phải sinh ra cảm giác như được nhìn thấy tiên tử, vừa chân thật mà cũng vừa vô thực. Khí chất của Thiên Phàm là loại khí chất độc nhất vô nhị, giống như là khí chất trời sinh của đấng cửu ngũ chí tôn.
Đi bên cạnh Lão Tử, Thiên Phàm quan sát xung quanh rất kỹ, giọng nói của anh nhàn nhạt cất lên.
– Thôn làng này trông càng bình thường thì thực chất nó sẽ càng bất thường. Đường dẫn máu của Tiểu Âm kết thúc ở đây, chứng tỏ sinh hồn của cô ấy cũng đang ở đây. Việc ông không cảm nhận được khí tức của Chơn Quang thì rất có thể là do tên Lã Tử đã làm, hắn là cố ý giấu đi hơi thở của thầy trò ông ấy.
Lão Tử cũng đang nghĩ tới vấn đề này, ông gật gật đầu, nghiêm túc nói.
– Cậu nói đúng, có thể là do thuật pháp của Lã Tử đã che giấu đi khí tức của Chơn Quang. Năng lực của con người này là thứ mà tôi đoán không được, vậy nên không thể xem thường bất cứ thứ gì đang ở trước mắt chúng ta.
Dưới buổi chiều tà nghi ngút khói bếp, thi thoảng sẽ nhìn thấy một vài thôn dân đi đi lại lại trong làng. Bọn họ nhìn thấy Thiên Phàm và Lão Tử tới, ánh mắt hiếu kỳ của người dân không giấu đi đâu được.
Lão Tử cũng hỏi thăm về Chơn Quang, ông miêu tả lại vẻ ngoài của hai người thầy trò Chơn Quang, thế nhưng thôn dân lại trả lời là không thấy, cũng không ai biết thầy trò Chơn Quang là ai.
Một người đàn ông trung tuổi chỉ tay về hướng cuối thôn, ông nhiệt tình chỉ dẫn.
– Hai người muốn tìm người thì đi tới gặp trưởng thôn đi, ở đây ai tới lui đều phải báo cáo với trưởng thôn. Có thể bạn của hai người tới đó, hai người tới đó tìm thử.
Hết cách, Thiên Phàm và Lão Tử đành phải nghe theo lời của người dân mà đi tìm trưởng thôn. Nhưng không may mắn cho hai người họ, bởi trưởng thôn hiện tại không có ở nhà, ông ấy là đi ra thành phố thăm con dâu sinh con từ sáng sớm.
Đối diện với ông lão hiền lành hiếu khách đang vác cuốc trước mặt, Lão Tử cũng không chút đề phòng, ông nhiệt tình hỏi.
– Vậy… khi nào thì trưởng thôn sẽ về? Hai bọn tôi đang đi tìm người, là một người đàn ông lớn tuổi mặc đồ thầy cúng và một cậu thanh niên choai choai nhanh nhẹn. Ông lão… sáng giờ ông có thấy hai người nào như vậy không? Hoặc là… nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc kỳ dị?
Ông lão lắc đầu, ông thật thà đáp.
– Không thấy… không thấy ai như ông vừa kể. Mà cũng có thể sáng giờ tôi làm đồng nên không để ý, hai người đã tìm hết thôn chưa?
Thiên Phàm gật đầu, anh nhìn ông lão, anh bình tĩnh đáp.
– Đã tìm nhưng không thấy, bây giờ trời tối rồi, bọn tôi không biết có nên đi tìm tiếp hay không. Hiện giờ có muốn xuống núi cũng không được, đường xá ở đây khó đi quá. Không biết là ở đây có nhà ai có thể ở lại qua đêm không vậy ông lão… bọn tôi muốn ở qua đêm?
Ông lão nhíu khẽ chân mày, ông như đắn đo suy nghĩ, khoảng chừng vài giây sau mới trả lời.
– Bình thường ở đây rất ít người tới lui, hai người muốn tìm chỗ ở trọ là không có rồi. Nhưng mà nếu như không chê, hai người có thể tới nhà của tôi… Nhà tôi chỉ có hai vợ chồng nhưng mà vợ tôi đã đi thăm con gái rồi, hiện giờ chỉ có mình tôi ở nhà, có thể cho hai người trọ qua đêm được.
Lão Tử nhìn Thiên Phàm, ông không trả lời, ông là đang đợi Thiên Phàm ra quyết định.
Đối diện với ánh mắt thân thiện của ông lão cùng sự chần chừ của Lão Tử, Thiên Phàm không cần suy nghĩ gì liền nở nụ cười phúc khí, anh gật đầu đồng ý.
– Được vậy thì quá tốt rồi, tôi còn sợ không ai cho chúng ta ở nhờ. Tiền bạc ông lão không cần lo, bọn tôi sẽ gửi trả ông tiền ở nhờ, làm phiền ông lo cơm nước.
Ông lão phẩy tay mà cười ha hả, ông hào phóng, cười nói.
– Tiền bạc gì… không cần đâu! Coi như tôi giúp người làm phước, để đức cho con gái tôi ấy mà. Được rồi, hai người đi theo tôi, tôi về nấu cơm cho hai người ăn, chắc là đói bụng lắm rồi phải không? Đi thôi, kẻo trời tối!
Thương lượng xong, Thiên Phàm và Lão Tử cùng theo chân ông lão đi về nhà ông ấy để xin ở nhờ qua đêm. Lão Tử không phản đối, ông cũng không hỏi gì Thiên Phàm, chỉ thi thoảng sẽ hỏi chuyện ông lão vài câu. Còn Thiên Phàm thì vẫn như cũ, vẫn một bộ dạng ung dung tự tại, có khi còn cười mỉm không rõ nguyên do. Cả hai phối hợp rất ăn ý, không ai bàn luận gì tới chuyện Chơn Quang và Tiểu Âm mất tích…
Nhà của ông lão nằm gần cuối thôn, cũng gần với nhà của thôn trưởng. Trong nhà sạch sẽ đơn sơ, có một buồng ngủ và khoảng sân sau nhà rất rộng.
Ông lão tiếp đón hai người Thiên Phàm và Lão Tử rất nồng hậu, trà nóng được rót ra, ông lão mời trà và bánh bao, ông hiếu khách, cười nói.
– Đây có trà với bánh hai người ăn tạm, đều là đồ nhà làm, tôi nghĩ sẽ hợp khẩu vị của hai người. Hai người có muốn tắm thì để tôi đi nấu nước, ở đây nước lạnh, không nấu nước thì sẽ không tắm được đâu.
Lão Tử mỉm cười, ông nhìn thấy Thiên Phàm nâng ly trà lên uống, ông cũng nâng ly trà lên theo. Vừa nãy ông đã soi ở trong trà, trà này không có độc, cũng không có tà thuật, có thể uống được…
Nhấm một hơi, Lão Tử gật gù, ông không ngại mà khen trà ngon.
– Lá trà này là trà gì vậy ông lão? Trà rất thơm, mùi vị thanh mát, uống vào cảm giác ngọt ngào khắp khoan miệng…
Ông lão nghe có người khen trà ngon, ông khoái chí, tự tin lên tiếng.
– Trà này là trà của vợ tôi phơi, là lá trà trên núi, tự nhiên, uống rất tốt cho sức khỏe. Nếu ông thích, tôi gói cho ông một túi đem về.
Lão Tử khéo léo từ chối, mặc dù ông rất thích trà này nhưng hiện tại ông đang đi tìm Tiểu Âm, cũng không có tâm tư để thưởng trà.
Mà ông lão sau khi được Lão Tử khen trà ngon, ông thích thú, cứ canh trà trong ly hai người bọn họ vơi là ông lại rót đầy vào. Khoảng chừng hơn mười phút sau đó, như thấy Lão Tử đã có dấu hiệu choáng váng, ông lão lúc này mới xin phép xuống nhà nấu cơm.
Đứng đối diện với Lão Tử và Thiên Phàm, ông lão nở nụ cười hiền hậu, chỉ là giọng nói của ông ấy lúc này lại đặc biệt trở nên khác thường, nghe qua có phần nham hiểm kỳ quái.
– Trà ngon lắm phải không? Trà này của ta là độc nhất vô nhị, không ngon làm sao được!
Ánh nhìn của Lão Tử mờ dần, ông cố gắng thật nhanh tay để truyền kiếm Huyền Sát sang cho Thiên Phàm. Ôm một bụng ấm ức, ông vịn vào bàn, tức giận, gằng từng chữ.
– Lã Tử… không trực tiếp bóp chết ngươi… ta thực sự tiếc nuối. Nhưng mà ngươi yên tâm… ở đây có người sẵn sàng đưa ngươi xuống Âm Phủ… tin ta đi!
Nụ cười hiền hậu trên môi ông lão chợt vụt tắt sau khi nghe Lão Tử nói như vậy, thay vào đó là ánh nhìn cảnh giác cao độ. Nhìn thấy kết giới đột nhiên hiện lên xung quanh, ánh mắt lão dần hằn lên tia âm hiểm, lão tức giận quát lên.
– Kết giới? Ngươi dám lấy máu của ngươi tạo kết giới? Muốn đồng quy vu tận với ta sao? Ngươi dám sao?
Lão Tử tức giận tới hai mắt phát hỏa, ông là bị nước trà ngấm vào người, toàn thân trở nên mất sức lực. Nhưng mà ông bắt buộc phải tỉnh táo, bởi kết giới này là ông tạo, nếu ông ngất, kết giới cũng sẽ biến mất…
Đưa tay lên miệng cắn cho chảy máu, máu càng chảy thì kết giới càng mạnh, cũng khiến cho Lão Tử tỉnh táo hơn. May là khi nãy ông uống không tính là nhiều nước trà, toàn là ngậm trong miệng rồi sơ hở phun ra để đánh lạc hướng Lã Tử, vậy mà bây giờ vẫn thấy mất bình tĩnh tới như vậy. Không biết Thiên Phàm…
Ngược lại với sự lo lắng của Lão Tử, Thiên Phàm vẫn rất nhàn hạ mà thưởng trà. Anh vừa đỡ Lão Tử, vừa cười mỉm nói với Lã Tử đang tức giận ở trước mặt. Lời nói chậm rãi, anh bình tĩnh, đưa ra phương án lựa chọn cho Lã Tử.
– Kết giới đã được tạo, đây là kết giới độc nhất vô nhị của Lão Tử, ngoại trừ ông ấy, sẽ không có ai phá được kết giới này. Hoặc là bây giờ ngươi trả Tiểu Âm lại cho ta, hoặc là cả bốn người chúng ta đồng quy vu tận chết tại nơi này. Lừa ngươi cũng thật khó, phải khiến Lão Tử ra tay, ngươi không thấy tội nghiệp cho ông ấy sao?
Lã Tử đã thay đổi gương mặt thành chính gương mặt hiểm ác của hắn. Hắn sờ vào kết giới để kiểm tra, tay vừa chạm vào kết giới, da thịt của hắn liền cháy xè bỏng rát. Hắn đã từng nghe nói về kết giới này của Lão Tử, chỉ là hắn không nghĩ, Lão Tử lại có được khả năng tạo ra kết giới đặc biệt tới như vậy…
Cứ tưởng đã lừa được Thiên Phàm và Lão Tử, cuối cùng lại bị hai người họ đưa vào tròng. Tức giận, Lã Tử nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt gằng từng chữ nói với Thiên Phàm.
– Lâm Thiên Phàm… ngươi đừng nghĩ ta không dám chết… nếu kéo cả ngươi theo cùng… ta có gì mà sợ? Chết thì chết, ta và ngươi cùng chết, có tên Lão Tử và hai tên thầy trò ngốc nghếch kia bồi táng theo cũng được. À quên, còn có tiểu Miêu của ngươi nữa… chết như vậy thì cũng đáng!
Lão Tử cố gắng gồng hết sức mình để bảo vệ kết giới, việc đàm phán lúc này sẽ giao lại cho Thiên Phàm. Thú thực khi bày ra trò này, là chính ông và Thiên Phàm đánh cược. Hoặc là cứu được Tiểu Âm, hoặc là cả đám cùng chết theo tên Lã Tử. Bởi vì một khi trận pháp kết giới được khởi động thì chỉ có một mình Lão Tử mới có thể phá được kết giới, người trong kết giới dù cho năng lực có cường đại tới cỡ nào đều không thể phá được kết giới này của ông. Vậy nên, kết quả chỉ có thể là một trong hai, một là Lão Tử phá kết giới để thả Lã Tử ra ngoài, đổi lại cứu được mạng của Tiểu Âm. Còn hai là Lão Tử siết chặt kết giới, tự giết chính mình, cũng là giết sạch những người có mặt trong kết giới, không trừ bất kỳ một ai.
Thiên Phàm nhìn Lã Tử, từ đầu tới cuối, ánh mắt của anh nhìn hắn ta vẫn chưa bao giờ được tính là hận thù quá mức. Thái độ cực kỳ bình tĩnh, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, anh là muốn thương lượng với Lã Tử.
– Tội tình gì phải như vậy hả Lã Tử? Ngươi chết chung với ta thì có gì là hay, vẫn sẽ thua ta một bậc. Mục đích ngươi tới kiếp sống này là gì, ta nghĩ, chắc ngươi cũng đã đoán ra được. Ta còn chưa đau khổ, ngươi đã muốn chết cùng ta… thật là uổng phí một kiếp này làm người. Thời gian của ta với ngươi còn dài, sao phải vội vàng như vậy hả Bạc Vương?
Nghe đến hai chữ “Bạc Vương”, Lã Tử sửng sốt, hắn nhìn Thiên Phàm chăm chăm, như muốn nhìn thấu vào tận tâm can của anh vậy, hắn hỏi gấp.
– Đại vương… ngươi nhớ hết rồi sao? Ngươi đã nhớ ra ta là Bạc Vương?
Thiên Phàm cười cười, nụ cười bàng bạc vô thực, anh trầm tĩnh, đáp.
– Không hẳn. Ngươi nhớ được bao nhiêu, ta cũng nhớ được bấy nhiêu, chúng ta không hơn không kém.
Dừng chút, dưới sự dao động kỳ lạ của Lã Tử, Thiên Phàm tung chiêu cuối cùng, được hay không đều trông cậy hết vào lần này.
– Ngươi theo ta đầu thai tới đây, chắc chắn là có chuyện mà ngươi muốn làm. Nếu bây giờ ngươi và ta cùng chết, vậy thì xem ra, bao công sức của ngươi sẽ đổ hết xuống sông xuống biển. Thật ra nếu như ta chết, cùng lắm thì quay về Âm Phủ làm Đại Vương, cũng tốt, không vấn đề gì. Nhưng mà còn ngươi, ngươi sẽ thế nào khi ta quay trở về làm Đại Vương của Âm Phủ? Ngươi nghĩ là… ta sẽ tha cho ngươi sao? Lã Tử… à không… Bạc Vương… ngươi thua ta một bậc… Diêm Vương ngài ấy cũng sẽ không bênh vực ngươi đâu!
Câu nói cuối cùng của Thiên Phàm đánh thẳng vào nhược điểm của Lã Tử, hắn cau chặt mày, ánh mắt hung hiểm như đang suy nghĩ rất nhiều…
Thiên Phàm nói đúng, nếu như cả hắn và anh đều chết đi thì Thiên Phàm vẫn là Đại Vương của Địa Phủ, vẫn cao hơn hắn một bậc. Mặc dù hắn không thể nhớ được hết tất cả ký ức của Bạc Vương, nhưng rõ ràng hắn theo Đại Vương tới kiếp sống này là vì có mục đích nào đó. Bây giờ mục đích chưa hoàn thành, hắn chết đi, biến lại thành Bạc Vương của Địa Phủ thì ai sẽ xem hắn ra gì? Diêm Vương gia cũng không thích hắn, hắn chẳng phải bỏ công cốc làm chuyện ngu xuẩn rồi sao?
Không được! Hắn không thể chết! Hắn phải sống, phải sống! Hắn có linh cảm là mục đích của hắn sắp hoàn thành được rồi, sắp rồi!
Như nghĩ thông suốt, Lã Tử liền lấy trong người ra một mặt ngọc màu xang cầm trên tay, bên trong đang nhốt sinh hồn của Tiểu Âm. Đối diện với bốn ánh nhìn gắt gao của Lão Tử và Thiên Phàm, hắn cười ranh mãnh, trao đổi.
– Ngươi nói cũng có lý, ta và ngươi phải sống để còn phân thắng bại chứ. Được rồi, tiểu Miêu đáng yêu của ngươi đây, ta trả tiểu Miêu cho ngươi, ngươi phá kết giới để ta ra ngoài. Nếu như các ngươi giở trò, vậy thì cả đám cùng chết!
Thiên Phàm như đạt được ý nguyện, anh liền quay sang ra hiệu với Lão Tử đang đứng bên cạnh. Giây phút mà Lão Tử thi triển thuật pháp phá kết giới thì cũng chính là lúc Lã Tử thả sinh hồn của Tiểu Âm ra. Nhưng mà con người của Lã Tử quá mức đa nghi, thay vì đưa miếng ngọc cho Thiên Phàm thì hắn bóp nát miếng ngọc, để cho Thiên Phàm bận rộn thu lại sinh hồn của Tiểu Âm mà quên đi sự có mặt của hắn…
Kết quả cuối cùng, kết giới được phá, cả Lão Tử, Thiên Phàm và tên Lã Tử đều được thả ra ngoài, cả sinh hồn của Tiểu Âm đều bình an vô sự, không gặp sự cố gì.
Chỉ là, vì lúc nãy tên Lã Tử bóp nát miếng ngọc nên sinh hồn của Tiểu Âm cũng bị ảnh hưởng, Lão Tử phải để sinh hồn của cô vào ngọc trấn hồn mới có thể bảo vệ được cô hoàn toàn bình an.
Thiên Phàm ôm chặt miếng ngọc chứa sinh hồn của Tiểu Âm vào trong lòng, sau đó đỡ lấy Lão Tử, cả ba cùng rời đi trước. Thầy trò Chơn Quang sẽ nhờ người dân trong thôn giúp đỡ, sau khi cứu sống được Tiểu Âm, Thiên Phàm trở về sẽ cho người tới đón bọn họ sau.
Lần này thành công cứu được Tiểu Âm, nhưng lần sau, không chắc sẽ có thể lừa được tên Lã Tử thêm một lần nào nữa. Ôm chặt sinh hồn của Tiểu Âm vào trong người, ánh nhìn của Thiên Phàm hằn lên lãnh khí cao ngút. Chắc anh phải đi gặp Diêm Vương gia một chuyến để hỏi cho rõ, rốt cuộc anh lịch kiếp tới thế gian này là để làm gì?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!