Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 37


Sinh hồn của Tiểu Âm đã được nhập lại vào thân thể, vừa hay kịp lúc, xém chút nữa là không kịp để cứu sống cô. Theo như sự phán đoán của Lão Tử thì khoảng chừng ba tới bốn giờ đồng hồ sau, Tiểu Âm sẽ tỉnh lại.

Thiên Phàm bộ dáng điềm tĩnh đang ngồi trên ghế, đối diện anh là Châu Thông, cậu của Tiểu Âm. Hôm Tiểu Âm xảy ra chuyện, Lão Tử có thông báo cho cậu của Tiểu Âm đến canh chừng Tiểu Âm trong bệnh viện, vậy nên lúc này Châu Thông cũng có mặt.

Hết nhìn sang Lão Tử đang ngủ như c-h-ế-t ở giường của người thân bệnh nhân, Châu Thông lại nhìn tới gương mặt phúc khí của Thiên Phàm. Nếu so ra thì Châu Thông cũng không hơn Thiên Phàm bao nhiêu tuổi, bây giờ nghe Thiên Phàm gọi là cậu, Châu Thông có hơi ngại ngùng một chút. Nhưng mà biết làm sao, vai lớn thì phải nhận, quy chế tổ tiên trước giờ đều là như vậy mà, nếu Thiên Phàm không gọi Châu Thông bằng cậu thì mới là điều đáng để giận.

Đã nghe Thiên Phàm trình bày và thông báo về chuyện sẽ cưới Tiểu Âm, Châu Thông cũng không ngạc nhiên gì, anh nhìn Thiên Phàm, là nghiêm túc gặp nghiêm túc, anh hỏi cho rõ ràng.

– Nếu đã như vậy… vậy khi nào thì con để con bé về nhận lại nhà cha đẻ? Cậu không muốn Tiểu Âm gả cho Lâm gia con mà không có thân phận gì, như vậy sẽ rất thiệt thòi cho con bé.

Thiên Phàm cũng đã tính toán xong hết tất cả mọi chuyện, bây giờ chỉ cần thương lượng lại với cậu của Tiểu Âm nữa là được. Ánh nhìn ngay thẳng chính trực, Thiên Phàm cực kỳ nghiêm túc mà trả lời.

– Chuyện này con cũng đã tính rồi thưa cậu, đợi Tiểu Âm tỉnh và khỏe trở lại, con sẽ đích thân đưa cô ấy về Hồ gia nhận lại tổ tiên. Con đã thông báo về thân phận của Tiểu Âm cho mẹ con biết, mẹ con sẽ tự có sắp xếp để thông báo lại cho cha con và ông bà nội. Vì tình hình sức khỏe hiện tại của Tiểu Âm không được tốt nên Lâm gia chưa thể mời cậu và mọi người được một bữa cơm, mong cậu thông cảm cho con và người Lâm gia.

Châu Thông là người làm ăn, anh rất phóng thoáng, cũng không để ý tiểu tiết. Nghe Thiên Phàm nói như vậy, anh liền lên tiếng trả lời.

– Trước sau gì đều là người một nhà, tất cả đều vì mục đích chung là bảo vệ cho Tiểu Âm, vậy nên con không cần khách sáo với cậu. Đợi khi nào Tiểu Âm nhận lại cha đẻ rồi mời bữa cơm cho hai bên biết mặt cũng được, cậu thì không cần gấp. Sau này cậu chỉ biết một mình con, vì con là chồng của Tiểu Âm, ngoài ra cậu cũng không cần Tiểu Âm phải là bà này bà nọ gì đó, chỉ thêm khổ thân con bé…

Dừng chút, Châu Thông như đắn đo, sau một vài giây, anh quyết định thẳng thắn với Thiên Phàm.

– Nhưng mà có chuyện này, cậu nghĩ là cậu nên nói rõ trước với con. Về chuyện Tiểu Âm cần ngọc Thiên Địa của Lâm gia con để kéo dài mệnh kiếp của nó… không biết là nó đã nói cho con nghe hay chưa?

Thiên Phàm cũng đang quan tâm tới vấn đề này, nghe Châu Thông nhắc tới, anh liền gật đầu, xác nhận.

– Con đã từng nghe Tiểu Âm nói, cô ấy nói với con là cần ngọc Thiên Địa để áp chế âm khí trong người cô ấy. Ngọc Thiên Địa thì đúng thật là Lâm gia con đang giữ, muốn lấy nó ra để cho Tiểu Âm cũng không khó, chỉ cần chờ con và cô ấy kết hôn nữa là được. Nhưng mà theo con nghĩ thì Tiểu Âm không cần ngọc Thiên Địa nữa đâu cậu, cô ấy chắc chắn sẽ không sao, không cần ngọc Thiên Địa mà vẫn kéo dài được thọ mệnh của mình…

Châu Thông nhíu khẽ chân mày khi nghe Thiên Phàm nói như vậy, anh bán tín bán nghi, liền hỏi.

– Ý của con là…

Thiên Phàm gật gật đầu, thông qua ánh mắt của Châu Thông, anh có thể nhìn ra được suy nghĩ của cậu ấy.

– Đúng như cậu nghĩ, con chính là vật áp chế âm khí hoàn hảo nhất cho Tiểu Âm. Chỉ cần có con, không cần ngọc Thiên Địa, Tiểu Âm vẫn có thể sống tốt bình thường, còn có thể sống rất thọ nữa. Từ ngày Tiểu Âm và con hợp nhất thành một thì khi đó, Tiểu Âm đã không cần lo sợ về việc âm khí cường đại trong người cô ấy bùng nổ. Về thân phận đặc biệt của con, chắc Lão Tử cũng đã nói cho cậu biết rồi phải không cậu?

– Phải, Lão Tử đã nói cho cậu biết. Nhưng mà… con thật sự là Đại Quỷ Vương của Âm Phủ lịch kiếp?

Đối với câu hỏi này của Châu Thông, Thiên Phàm cũng không ngại ngùng giấu giếm, anh vô tư xác nhận.

– Có lẽ đúng thật là như vậy, một số ký ức về vị Đại Quỷ Vương này cũng đang dần xuất hiện trong đầu con, con nghĩ đây là sự thật. Còn về Tiểu Âm, theo như con dự đoán… cô ấy là một sủng vật của Âm giới đầu thai… có thể là một con mèo… gọi là Tiểu Linh Miêu.

– Tiểu Âm là Linh Miêu chuyển kiếp sao?

– Con đoán là như vậy, mà cảm giác của con thì thường rất chính xác, hiếm khi sai bao giờ. Chỉ là con không biết… Tiểu Âm đi theo con tới kiếp sống này là để làm gì… cô ấy đáng lẽ không nên tới…

Châu Thông nhìn Thiên Phàm, lần đầu tiên sau một thời gian ngắn gặp mặt, anh nhìn thấy được một vài tia lo lắng hằn lên ánh mắt của Thiên Phàm. Thiên Phàm đối với vạn vật đều rất bình thản, chỉ đối riêng với Tiểu Âm là đặc biệt chú trọng để ý. Anh nghĩ, chắc Thiên Phàm cũng đã biết lý do Tiểu Âm tới thế gian này, tới anh và Lão Tử đoán ra được, không thể nào Thiên Phàm lại không biết…

Tình kiếp… Tiểu Âm chính là tình kiếp của Thiên Phàm ở lần lịch kiếp này. Chỉ cần Thiên Phàm vượt qua được tình kiếp, vậy thì chắc chắn, Thiên Phàm sẽ phi thăng thành một nhân vật khủng bố nào đó ở Địa Phủ. Và theo như dự đoán của Lão Tử, Thiên Phàm lịch kiếp là vì muốn phi thăng thành Đế Quỷ. Mà Đại Quỷ Vương lịch kiếp vướng phải tình kiếp thì… chỉ khổ sở cho tình kiếp mà thôi… Tiểu Âm thật là ngốc!

Càng nghĩ, Châu Thông càng thấy phiền muộn và lo lắng, mặc dù biết Tiểu Âm không phải là nhân vật bình thường, nhưng ở kiếp sống này, cô ấy chính là cháu gái ruột của Châu Thông, là huyết mạch tương thông, đều sẽ đau đớn khi huyết mạch chia lìa. Châu Thông đã nuôi nấng Tiểu Âm bao nhiêu năm, đổi lại kết quả Tiểu Âm sẽ biến mất, chỉ mới nghĩ thôi mà Châu Thông đã cảm thấy quá đỗi đau lòng rồi. Vốn dĩ mệnh số của mẹ Tiểu Âm là không thể có con, vậy mà cuối cùng vẫn sinh ra Tiểu Âm, đây rõ ràng là sự an bài của một thế lực nào đó, không thể cứu vãn kịp nữa. Kể từ giây phút Tiểu Âm được sinh ra đời thì mọi thứ đã được an bài sẵn, có trách là trách Tiểu Âm quá đáng thương mà thôi…

Thật ra, nếu muốn làm chậm quá trình diễn biến của sự việc thì vẫn còn một cách, chỉ là Châu Thông biết, Tiểu Âm chắc chắn sẽ không đồng ý. Tiểu Âm từ một sủng vật ở Âm Phủ chạy tới thế gian này để làm tình kiếp của Thiên Phàm, lý nào con bé lại chịu từ bỏ Thiên Phàm chỉ vì bảo vệ thọ mệnh của mình… làm gì có chuyện đó chứ?

Thật là… phiền muộn cho người cậu này quá mà!

Châu Thông lo lắng cho Tiểu Âm một thì Thiên Phàm lo lắng cho Tiểu Âm tới mười. Ánh mắt anh khẽ chuyển dời sang giường bệnh, nhìn thấy Tiểu Âm đang nằm an tĩnh mà lòng anh bắt đầu dậy sóng. Anh biết, lý tưởng của anh rất lớn, anh tới thế gian này không phải chỉ để dạo chơi, mục đích của anh rất cao cả. Nhưng mà, anh thương Tiểu Âm, anh không nỡ nhìn cô vì anh mà chịu đau đớn rồi biến mất. Thà là anh không đạt được mục đích, thà là anh thất bại quay trở về, còn hơn là nhìn Tiểu Âm chịu khổ sở vì anh…

Tình kiếp… đáng lý Tiểu Âm không nên làm như vậy… anh đi rồi anh vẫn sẽ trở về mà… sao cô lại cố chấp như thế? Chạy theo anh tới đây… không đáng… rõ ràng là không đáng…

Tiểu Miêu… tiểu Miêu thật là ngốc!

*
Trong một cung điện nguy nga nhuốm màu tối đen của bóng đêm, một thân tướng hùng vỹ xuất hiện. Ngài mặc thần phục của Diêm Vương gia, một thân cao to sừng sững đang nhìn chăm chú vào chiếc gương soi của trần gian. Trong gương đang chiếu hình ảnh của một người đàn ông với ngũ quan sắc sảo đẹp đẽ ngời ngời, anh ta đang ngồi trong một phòng bệnh cao cấp, ánh mắt người đàn ông nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ trên giường bệnh, nhìn tới bi thương không chớp mắt…

Diêm Vương gia nhìn thấy nét mặt âu sầu của người đàn ông trong gương, ngài cảm thấy có chút phiền muộn, liền phất tay để hình ảnh trong chiếc gương biến mất. Trong lòng ngài có quá nhiều suy nghĩ, cũng có đôi chút gì đó chần chừ không nỡ.

Mà đứng gần bên cạnh ngài đây là một cô gái với nhan sắc mỹ miều yếu đuối, thân người cô gái mảnh mai, da dẻ trắng hồng, dáng đi thướt tha yểu điệu. Cô gái nhìn thấy vẻ suy tư của Diêm Vương gia, cô liền cất giọng ngọt ngào để khuyên nhủ.

– Anh à… anh phiền muộn để làm gì? Nếu lúc đầu không nỡ thì đừng nhận lời con bé, đừng để nó tới dương gian là được mà. Bây giờ mọi chuyện cũng đã rồi, anh phiền muộn cũng vô ích, Bạc Vương cũng đã nhớ lại một phần ký ức, chuyện tình của Đại ca và tiểu Miêu coi như… xong!

Diêm Vương gia một thân quyền lực uy lãnh ngút trời, nghe em gái nói thẳng vào nỗi lo lắng của ngài như vậy, ngài quả thực không thể không lên tiếng phân trần một chút.

– Em gái… ngày đó tiểu Miêu van xin ta… ta là kiềm lòng không được. Em cũng biết, nếu Đại ca của em phi thăng thành Đế Quỷ thì nó với tiểu Miêu coi như cũng hết duyên. Đế Quỷ xưng bá một cõi ở Tam giới, làm sao lại có thể kết duyên với một con mèo? Ta cũng là vì suy nghĩ như vậy nên mới đồng ý với tiểu Miêu, để con bé theo A Dục tới trần gian. Tiểu Miêu một lòng với A Dục, con bé muốn yêu đương với A Dục, ta là thành toàn cho con bé thôi mà…

Cô gái xinh đẹp đi tới ghế ngồi xuống, tà váy cô đong đưa, nhan sắc phải nói là tuyệt trần, đẹp tới vô thực, còn hơn cả tiên tử trên Trời. Cô là em gái của Diêm Vương gia, tên gọi là Đông Đông, được Âm Phủ kính cẩn gọi một tiếng cao quý là Đông Địa Mẫu, là nhân vật cũng có tiếng tăm lẫy lừng, chỉ xếp sau Diêm Vương gia và hai vị Đại Quỷ Vương và Bạc Vương.

Đông Đông thân với tiểu Miêu, cũng thân với đại ca của cô là Đại Quỷ Vương, cô cũng được xem là người hiểu rõ nhất về đoạn tình trường của sủng vật duy nhất Âm Phủ. Đối với nỗi lo âu của anh trai mình, Đông Đông cũng đồng cảm, cô dịu giọng lên tiếng.

– Anh nói đúng, cũng chỉ có cách này mới có thể để cho tiểu Miêu được ở cạnh đại ca, được trở thành bạn tình của anh ấy đúng nghĩa nhất. Nhưng mà, cách làm này của tiểu Miêu cũng tuyệt tình quá đi, em cũng khuyên không được, vậy nên lúc đó mới không ngăn cản anh. Tiểu Miêu thà là tan biến vĩnh viễn khỏi Tam giới Lục đạo chứ nhất quyết không chịu bỏ qua cơ hội lần này, con bé ngu ngốc thật, làm một sủng vật duy nhất của Âm Phủ chẳng phải tốt hơn sao? Yêu đương gì chứ?

Nghe Đông Đông nói như vậy, Diêm Vương gia liền chuyển dời tầm mắt nhìn cô chằm chằm, ngài nghi ngờ, hỏi.

– Đông Đông… em nói vậy là đã có suy tính gì rồi có phải không? Em định thế nào?

Đông Đông một bộ dạng hờ hững, cô rũ mi mắt, ậm ừ đáp.

– Suy tính gì nữa… em cũng không nỡ nhìn tiểu Miêu vĩnh viễn biến mất. Con bé là do em đem về, có biến mất cũng phải do em xóa mệnh của con bé, không ai được phép thay thế em…

Dừng chút, dưới ánh nhìn chờ mong của Diêm Vương gia, Đông Đông như đã quyết tâm, lòng cô lo lắng cho tiểu Miêu tới phát sốt, thế nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra không muốn để tâm. Cô làu bàu khẽ lên tiếng than vãn.

– Phiền phức thật! Sao em lại phải hy sinh vì một con mèo chứ? Sủng vật cái gì mà biết yêu, còn trưởng thành hơn cả em, thật là ngoan cố mà! Được rồi, để em nghĩ cách… chẳng lẽ lại để tiểu Miêu tan biến chỉ vì yêu đương, như vậy thật sự rất mất mặt em, em mới là chủ nhân của con bé mà! Cái tên Bạc Vương này, đã bảo đừng gây thêm chuyện, cuối cùng vẫn là do hắn… đáng chết thật mà!

Diêm Vương gia nghe Đông Đông cằn nhằn, ngài vừa mừng cũng vừa lo. Mừng là mừng cho tiểu Miêu, chí ít thì con bé cũng sẽ không phải tan biến vĩnh viễn vì đã có nội đan đặc biệt của Đông Đông lo liệu. Nhưng mà ngài lo là lo cho A Dục, lo là A Dục sẽ vì tiểu Miêu mà từ bỏ con đường phi thăng thành Đế Quỷ, để cho Bạc Vương chiếm thế thượng phong…

Nếu như A Dục có thể vượt qua được tình kiếp Tiểu Miêu, vậy thì con đường phi thăng thành Đế Quỷ của anh là không phải bàn cãi, chắc chắn có thể xưng bá một cõi, áp chế hoàn toàn Bạc Vương.

Nhưng mà Tiểu Miêu… tiểu Miêu cũng thật đáng thương, chỉ vì A Dục mà hy sinh bản thân mình, không ngại sẽ tan biến vào trong hư vô…

Càng nghĩ, Diêm Vương gia càng cảm thấy phiền muộn. Hiện tại bây giờ, mọi chuyện đã đi gần tới kết cục, ngài không thể nhúng tay thay đổi việc gì được nữa. Chỉ hy vọng tiểu Miêu có thể chịu đựng tới cuối cùng mà chờ Đông Đông tới cứu… cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi!!!

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN