Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 5


Sinh nhật của Nhã Kỳ được tổ chức tại nhà riêng, từ trong sân, vô số hàng xe xịn xò được đậu ngay ngắn, người ra người vào tấp nập, ai cũng váy vóc lộng lẫy, rực rỡ quý phái.

Tiểu Âm bước xuống xe, cô đứng bên cạnh Thiên Nhi, mặt không trang điểm, chỉ tô son môi, thân mặc bộ váy màu kem nhạt bình thường, đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn. Để có được bộ dạng bình thường nhất như thế này, Tiểu Âm đã phải tranh đấu với Thiên Nhi rất dữ dội. Bởi xém chút nữa cô đã bị Thiên Nhi cho người đem cô đi hóa trang, nghĩ tới vẫn còn thấy hãi.

Vừa bước xuống xe, từ xa đã nhìn thấy cậu Năm Thiên Hạo đang cười cười nói nói với bạn. Cậu Năm Thiên Hạo với Thiên Nhi là anh em ruột, đều là con của ông bà Ba sinh ra. Thiên Hạo là một “dân chơi” có tiếng, quần áo cậu mặc trên người đều là mẫu mã mới nhất trên thị trường, toàn thân toát lên mùi tiền, thở thôi cũng thấy cao quý. Thiên Hạo và Thiên Nhi có đôi nét rất giống nhau, đều là tuấn nam mỹ nữ, không hổ danh là con cháu của Lâm gia.

Tâm tình Thiên Nhi đã có chút không vui, lúc này còn gặp được anh trai ở đây, tính nóng trong người cô bùng phát, vội vàng kéo tay Tiểu Âm đi tới chỗ Thiên Hạo.

Kéo tay anh trai ra một góc, Thiên Nhi nhăn mặt nhíu mày, cô chất vấn.

– Em đã nói anh đừng đi rồi mà, sao bây giờ lại ở đây?

Cậu Năm Thiên Hạo bình thường rất cưng chiều em gái, thấy em gái không vui, anh cũng là bất đắc dĩ.

– Mẹ bắt anh đi, anh cũng hết cách.

Nói xong, Thiên Hạo lại nhìn về phía Tiểu Âm, chân mày khẽ nhíu, thái độ thay đổi hẳn, anh nghiêm giọng với em gái.

– Sao lại đưa cô ấy tới đây? Anh Hai có biết chuyện này không?

Thiên Nhi tính tình ngang bướng, biết anh trai đang lo lắng, thế nhưng cô một chút cũng không lo, cô khoanh tay trước ngực, bình thản nói.

– Có sao đâu, anh Hai có biết cũng đâu có chuyện gì, em chỉ đơn giản là đưa Tiểu Âm theo cùng đi sinh nhật thôi mà.

– Là ai đề nghị? Là cô ấy muốn em đưa cô ấy đi?

– Không. Là em muốn đưa chị ấy đi. Được rồi, anh đừng hỏi nữa, tới cũng đã tới, lát nữa anh cũng không cần đi theo em, vậy nha.

Nói rồi, Thiên Nhi liền khoác tay Tiểu Âm đi vào trong, mặc kệ cậu Năm Thiên Hạo muốn suy nghĩ thế nào thì nghĩ. Nhà họ Lâm chỉ có duy nhất một mình Thiên Nhi là cháu gái, từ nhỏ đã được hưởng vô vàn cưng chiều, tính khí phải nói là không sợ trời không sợ đất. Mặc dù biết chuyện Thiên Nhi đưa Tiểu Âm đi dự sinh nhật Nhã Kỳ là không đúng, thế nhưng Thiên Hạo vẫn không nói gì, vẫn ngầm dung túng cho em gái. Thiên Hạo bên ngoài có vui đùa với bao nhiêu cô gái thì về nhà vẫn sẽ xem Thiên Nhi là báu vật mà yêu thương che chở, dung túng hết thảy tật xấu của cô, bữa nay cũng không phải ngoại lệ.

Tiểu Âm đi bên cạnh Thiên Nhi, vừa rồi cô cũng nhìn thấy cậu Năm Thiên Hạo, cũng biết tình huống của bản thân hiện tại có chút khó xử. Nghĩ nghĩ, cô liền nói khẽ vào tai Thiên Nhi, hy vọng lát nữa cô ấy sẽ đi cùng cậu Năm Thiên Hạo.

– Thiên Nhi, cậu Năm cũng đã tới rồi, cô đừng đi cùng tôi nữa, sẽ khó xử cho cô lắm. Cô cứ để tôi ở đây, tôi đi loanh quanh bên ngoài là được, khi nào cô dự tiệc xong, tôi sẽ cùng cô trở về. Nếu không phải vì tôi không tự ý ra vào Lâm gia được thì tôi đã bắt xe về luôn rồi, để cô thoải mái chơi cùng mọi người.

Thiên Nhi tất nhiên là không đồng ý, mặc dù chuyện Tiểu Âm không nghe theo lời cô làm cho cô có phần bất mãn. Thế nhưng cô vẫn là người trọng nghĩa khí và rất có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không để Tiểu Âm chịu thiệt khi đi cùng với cô. Thiên Nhi lúc này kiên định nói.

– Không sao đâu, chị không cần phải tránh mặt, trước đây tôi đã nói là chị đi cùng tôi, dù có anh trai tôi hay không thì cũng không ảnh hưởng mà. Tôi cũng chỉ vào bên trong một chút, không ở lại lâu, chị cứ theo tôi là được.

Tiểu Âm nhất quyết không chịu, cô có tự trọng của cô, cũng có nguyên tắc của cô. Mặc dù biết Thiên Nhi cũng là đang lợi dụng cô, nhưng trước mắt Thiên Nhi cũng chưa có được lợi lộc gì từ cô, vậy nên cô cũng không muốn làm cô ấy khó xử. Con người cô rõ ràng, có xem bói cho người ta cũng sẽ lấy phí, chưa bao giờ xem miễn phí cho ai. Cô hiện tại không vào trong, sẽ tự tìm cách tìm hiểu từ bên ngoài, vừa đỡ cho Thiên Nhi khó xử, cũng đỡ cho cô phải mất nợ cô ấy.

Kéo tay Thiên Nhi, Tiểu Âm cứng rắn nói, ánh mắt kiên tâm không một chút yếu lòng.

– Vào bên trong chắc chắn cậu Năm sẽ phải tới chỗ cô, lúc đó tôi lại là dư thừa, cũng khó giới thiệu với người khác. Lần này không đi cùng cô được thì còn lần sau, cô tốt với tôi như vậy, tôi không muốn gây khó xử cho cô. Tôi sẽ ở bên ngoài, đi dạo một chút đợi cô. Khi nào cô dự tiệc xong thì cứ tới chỗ kia tìm tôi, vậy nhé. Thoải mái đi, tôi bình thường mà, cô phải giữ mặt mũi cho Lâm gia và cậu Hai nữa chứ. Để cậu Hai biết cậu Năm có đi dự tiệc mà tôi lại mặt dày đi theo thì sẽ rất khó cho tôi, tôi sẽ bị mắng đó!

Tiểu Âm đã nói tới như vậy, Thiên Nhi đâu nỡ mà làm cho Tiểu Âm bị mắng. Hết cách, Thiên Nhi đành thỏa hiệp, cô một mình vào trong dự tiệc, còn Tiểu Âm thì ở bên ngoài chờ đợi. Cũng vì sự hiểu chuyện này của Tiểu Âm mà Thiên Nhi lại có ánh nhìn khác về Tiểu Âm. Là tự cô thấy có lỗi với Tiểu Âm, cũng thấy Tiểu Âm thật sự rất đáng thương, không còn cảm thấy xa cách như trước đây nữa…

Thiên Nhi đi vào bên trong dự tiệc với một lòng tội nghiệp cho Tiểu Âm. Còn Tiểu Âm ở ngoài này lại rất phấn khởi mà bắt đầu đi loanh quanh nhìn ngó một chút. Cô muốn được nhìn thấy Nhã Kỳ bằng xương bằng thịt, vậy nên liền nghĩ cách để tiếp cận được vào bên trong sảnh tiệc. Khách mời muốn vào dự tiệc phải có thiệp mời mới được cho vào, Tiểu Âm không có thiệp mời, vậy nên cô chỉ có thể ở bên ngoài. Nhìn thấy ở đằng kia có một nhóm người đang bận rộn kéo đồ diễn múa, cô liền nhanh chân chạy tới, phụ giúp khiêng vác một tay. Vì nhóm người khá đông, có người làm của chủ nhà, cũng có người của đoàn múa, vậy nên mới không có ai nghi ngờ thân phận của Tiểu Âm. Thêm phần bộ váy Tiểu Âm đang mặc trên người rất giống váy diễn múa, thế là cô trót lọt đi được vào bên trong hậu trường lễ sinh nhật.

Đi theo nhóm người diễn múa vào bên trong khu hóa trang, Tiểu Âm còn chưa tìm được khu sảnh tiệc ở đâu, vậy mà cô lại may mắn gặp được Nhã Kỳ đang đi tới. Nhìn thấy Nhã Kỳ một thân váy công chúa lộng lẫy, Tiểu Âm liền lùi về sau, sau đó tìm chỗ nấp vào, tránh không cho Nhã Kỳ nhìn thấy được cô. Nấp sau mấy sào treo váy diễn múa, Tiểu Âm vén mấy bộ váy trên sào sang một bên, để lộ một khe hở nhỏ, đủ cho cô nhìn thấy phía trước. Mãi tới lúc này cô mới quan sát được diện mạo của Nhã Kỳ, mặc dù tầm nhìn có hơi hạn hẹp khó nhìn một chút…

Nhã Kỳ đúng là tiểu thư nhà trâm anh thế phiệt, nhan sắc quá sức kiêu kỳ, cộng thêm bộ váy quá xinh đẹp, trông cô ấy không khác gì là nàng công chúa kiều diễm lộng lẫy bước ra từ trong cổ tích. Với nhan sắc này mà không được lòng thiên hạ thì cũng khó, đẹp tới thế này, tới cô là con gái còn phải xuýt xoa khen ngợi.

Chỉ có điều, tướng mạo này của Nhã Kỳ có chút là lạ, Tiểu Âm không nhìn ra được gì, tất cả đều rất mơ hồ. Chưa nói tới việc, trên vai Nhã Kỳ còn có một qu.ỷ hồn, là qu.ỷ hồn của trẻ sơ sinh!

Qu.ỷ hồn trẻ sơ sinh này bám trên vai Nhã Kỳ, bảo sao cô cứ cảm thấy Nhã Kỳ này có chút kỳ quái. Cũng không rõ đây là Nhã Kỳ bị q.uỷ theo ám hay là có nguyên nhân gì khác đây nữa. Đứa bé trên vai kia nhỏ xíu, qu.ỷ thể không được đẹp mắt cho lắm, cô cũng ngại phải nhìn lâu. Có điều, dường như là đứa bé kia biết cô đã phát hiện ra nó, nó trừng hai mắt to tổ chảng như sắp rớt tròng mắt ra mà nhìn cô, còn chảy cả máu dọa cho cô sợ nữa chứ…

Đùa à! Bà đây đã từng thấy qu.ỷ xấu hơn thế này nhiều, có tí xíu tuổi đã muốn hù dọa bà, vẫn còn non dại lắm!

Q.uỷ nhi kia dọa Tiểu Âm, Tiểu Âm liền trừng lại mắt mà nhìn nó, cô còn nhếch môi nở nụ cười lạnh, toàn thân tỏa ra lãnh khí lạnh giá, khiến cho cả người và q.uỷ đều thấy sợ. Nhóm người diễn múa thay phiên nhau mà rùng mình, cả Nhã Kỳ cũng không nhịn được mà run rẩy một chút, không khí trong phòng hóa trang lúc này đột nhiên giảm xuống, lạnh lẽo một cách kỳ quái.

Quỷ nhi cũng bị doạ cho sợ, nó nhìn thấy âm khí tỏa ra từ người Tiểu Âm, tự khắc nó nhận ra được nguy hiểm, thoắt cái nhảy ra khỏi vai Nhã Kỳ, sau đó biến mất vào trong không trung.

Tiểu Âm nhìn thấy quỷ nhi biến mất, cô biết quỷ nhi kia sợ cô, sợ cô sẽ làm hại nó. Có điều Tiểu Âm lại chưa từng nghĩ sẽ bắt quỷ nhi kia, cô chỉ là không sợ nó, chứ cô không phải là huyền sư hay pháp sư, cô không biết bắt quỷ.

Quỷ nhi rời đi, Tiểu Âm cũng điều chỉnh lại cảm xúc bình thường, thoắt cái trong phòng hóa trang cũng không còn lạnh lẽo như vừa rồi nữa. Sau khi nhìn thấy được dung mạo thật sự của Nhã Kỳ, Tiểu Âm đạt được mục đích, cô liền lẻn ra bên ngoài, tránh để nhóm người múa phát hiện ra cô trà trộn vào bên trong.

Đi tới chỗ xe của Thiên Nhi, Tiểu Âm ngồi đó đợi, cũng tiện suy nghĩ một chút về Nhã Kỳ. Vị hôn thê này của cậu Hai đang bị quỷ ám, không ít thì nhiều cũng sẽ gây ảnh hưởng tới sức khỏe của cô ấy. Mặc dù biết như vậy, thế nhưng Tiểu Âm lại không có cách nào xen vào. Bởi ông ngoại cô đã từng nói với cô, giữa người và quỷ, vẫn là có một mối quan hệ đặc biệt. Thế giới này có trăm triệu người, nhưng đâu phải ai cũng bị quỷ ám. Nhân quả luôn công bằng đối với vạn vật trên thế gian này, bao gồm luôn cả quỷ. Vậy nên, nếu nhìn thấy một người bị quỷ ám thì chưa chắc người đó đã bị hại, biết đâu người đó đã từng là người đi hại người khác thì sao?

Ông ngoại của Tiểu Âm trước giờ đều không cho cô xen vào những chuyện của người khác, đặc biệt là chuyện của quỷ. Thân thể Tiểu Âm đặc biệt, ma quỷ nhìn thấy cô đều sợ hãi. Nhưng đó là với trường hợp nhìn thấy bình thường, nếu như giữa cô và ma quỷ xảy ra xung đột, vậy thì chưa biết ai sẽ sợ ai. Hơn nữa, không phải quỷ nào cũng yếu đuối và sợ cô, nếu chẳng may gặp trúng quỷ vương thì có khi Tiểu Âm lại sẽ biến thành quỷ cũng nên…

Nhưng mà Tiểu Âm tò mò quá, không biết quỷ nhi bám trên vai Nhã Kỳ là đang muốn làm gì. Nếu chẳng may nó bám lên để hại Nhã Kỳ rồi hại luôn cậu Hai thì phải làm sao? Cậu Hai mà ngỏm thì cô cũng bị triệt đường sống… chuyện này không đùa được đâu!

Tiểu Âm đợi không lâu lắm, Thiên Nhi cuối cùng cũng trở ra ngoài. Đi theo cô ấy còn có cậu Năm Thiên Hạo, hai người đi song song, đi tới chỗ xe của Thiên Nhi, nơi mà Tiểu Âm đang đứng.

Nhìn thấy cậu Năm Thiên Hạo, Tiểu Âm lịch sự chào hỏi một tiếng. Đáp lại lời chào của cô là ánh mắt dò xét, cũng có một chút gì đó không mấy thân thiện. Có điều Tiểu Âm cũng không thấy khó chịu, cô đối với ai cũng vậy, không phải người quan trọng trong lòng cô thì cô sẽ không để ý tới cảm xúc của đối phương.

Thiên Nhi cứ lo lắng Tiểu Âm đợi lâu, vậy nên khi vừa trở ra, cô đã nhanh chóng kéo tay Tiểu Âm vào xe, cũng không quên chào tạm biệt anh trai mình. Cô tới dự tiệc sinh nhật của Nhã Kỳ cũng là có mục đích, bây giờ mục đích không đạt được, cô cũng không muốn nán lại lâu, rất chướng mắt khi nhìn thấy Nhã Kỳ lộng lẫy như vậy.

Mà cậu Năm Thiên Hạo sau khi bị bỏ lại, cậu vô thức cứ nhìn theo xe của Thiên Nhi, trong đầu nhớ tới hình ảnh của Tiểu Âm, thoáng chốc cậu rùng mình, ảo giác cứ như đang nhìn đường chân trời vậy. Quái lạ, sao một người sống sờ sờ đứng trước mặt cậu như vậy mà cậu lại có cảm giác như xa cách mấy tầng mây, lại còn vô thức thấy sợ hãi cô ấy nữa chứ? Trước giờ cậu chưa từng có cảm giác này, đây là lần đầu tiên, là lần đầu tiên trong cuộc đời luôn đó!

– Thiên Hạo!

– Á! Hú vía em rồi! Anh Hai!

Thiên Phàm từ xa đã nhìn thấy Thiên Hạo, cũng thấy xe của Thiên Nhi vừa rời đi, vậy nên anh mới đi tới. Anh vỗ lên vai Thiên Hạo, cũng không nghĩ Thiên Hạo lại bị giật mình như vậy. Chân mày khẽ nhíu, anh quan tâm tới em trai, liền hỏi.

– Sao vậy? Giờ cũng không phải trời tối, em còn là con trai, sao lại yếu vía như vậy? Bệnh à?

Thiên Hạo phải mất mấy giây mới bình ổn lại được tâm trạng, thấy bản thân hơi thất thố, anh lúc này liền cười trừ, nói với Thiên Phàm.

– Không có, em đâu có bệnh gì. Tại em đang tập trung suy nghĩ, anh Hai đột nhiên vỗ vai em nên em giật mình. Mà sao anh Hai lại ở đây, không vào trong với Nhã Kỳ?

Thiên Phàm không mặn không nhạt, anh nhàn nhã trả lời.

– Anh ra ngoài một chút cho thoáng, lâu quá không tiếp xúc với nhiều người, anh có hơi không quen.

Thiên Hạo gật gù, anh không nghi ngờ gì, cũng cho là anh trai đang không được thoải mái trong người.

– À sao Thiên Nhi lại về sớm vậy? Nó đi cùng ai à? Phải không?

Nghe Thiên Phàm hỏi, Thiên Hạo có chút lo lắng, anh nói dối.

– Đâu có, nó đi một mình mà anh Hai.

– Thật sao? Anh thấy vừa rồi có một cô gái nữa đi cùng với nó lên xe?

– À, chắc là nhân viên trang điểm cho nó ấy mà. Con bé điệu đà, anh cũng biết mà.

Thấy Thiên Hạo cười hề hề mà nói, Thiên Phàm liền nhếch nhẹ khóe môi, ánh mắt anh nhìn Thiên Hạo dần biến chuyển thành ánh mắt sâu hút đầy lực sát thương, anh lạnh giọng chất vấn.

– Đi cùng Thiên Nhi không phải là nhân viên trang điểm. Em nói thật đi, đừng để anh điều tra ra được. Thiên Nhi cũng là em gái của anh, anh không muốn phạt nó. Nếu em bao che cho nó, vậy thì cả em cũng bị phạt, suy nghĩ cho kỹ.

– Anh Hai… em…

– Nói! Thiên Nhi đưa ai theo cùng? Là Tiểu Âm có phải không?

Bị bắt tại trận, Thiên Hạo hết cách bào chữa, anh lúc này chỉ có thể cúi đầu chịu trận. Cũng không quên giậu đổ bìm leo mà cố tình đẩy tội lỗi lên người Tiểu Âm, hòng giảm bớt tội của Thiên Nhi. Cũng thứ lỗi cho anh hết cách, anh phải bảo vệ em gái, vậy nên chỉ có thể để Tiểu Âm chịu thiệt thòi một chút.

Có được câu xác nhận của Thiên Hạo, Thiên Phàm thoáng chốc liền cảm thấy không vui. Từ ngày hôm qua anh đã đoán được là Thiên Nhi đang có âm mưu gì đó khi đến xin anh cho Tiểu Âm cùng con bé ra ngoài. Ban đầu anh còn nghĩ là anh suy nghĩ hơi sâu, vậy mà thật không ngờ, Tiểu Âm thế mà lại cùng Thiên Nhi tương kế tựu kế lừa dối anh…

Ngu ngốc! Ngu ngốc như vậy không phạt là không được mà!!!

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN