Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 4


Kể từ sau lần bị “thị tẩm” trong lúc bất tỉnh, cậu Hai Thiên Phàm cũng không đòi hỏi Tiểu Âm thêm lần nào về chuyện nhạy cảm này nữa. Bình thường cậu chỉ cần tiếp xúc với Tiểu Âm, ngoài ra cũng không yêu cầu cô phải chung chăn chung gối, ngủ chung phòng với cậu.

Tiểu Âm hết sức hài lòng về thái độ này của cậu Hai Thiên Phàm, cũng cảm thấy bản thân vẫn còn rất may mắn. Vì thực ra, nếu cậu Hai đòi hỏi về chuyện kia thì cô cũng phải đồng ý, không cách nào từ chối hoài được. Mà cứ hễ nghĩ tới chuyện sẽ ngủ cùng với người đàn ông mình không yêu thì Tiểu Âm liền thấy nhức nhối trong lòng. Có đôi khi cô còn cảm thấy rất hoài nghi về quyết định tới Lâm gia lần này của cô. Mặc dù lão Tử đã xem cho cô một quẻ bảo rằng “quẻ tốt”, gặp dữ hóa lành, thế nhưng cô vẫn thấy rất phiền não, sợ là sức mình có hạn, không thể tự cứu lấy bản thân mình được….

Con đường phía trước còn khá dài, lão Tử cũng đã nói, số mệnh của cô gắn liền với Lâm gia… có chạy cũng không thể chạy thoát!

*
Tiểu Âm hiếm hoi lắm mới chịu gọi điện thoại về cho cậu, nhận được cuộc gọi của cô, cậu cô như bắt được vàng, vội vàng bắt máy.

“Sao? Chịu gọi cho cậu rồi đó hả? Cậu tưởng con c-h-ế-t ở cái xó nào rồi? Định mua vàng mã đốt xuống dưới kia cho con đây!”

Bình thường hai cậu cháu toàn nói chuyện kiểu sưng sỉa bới móc nhau như thế này, Tiểu Âm cũng đã quen, không có chút xíu nào khó chịu, ngược lại còn cảm thấy rất là vui vẻ sảng khoái.

“Cậu giữ mà dùng cho mình, con tự biết đường đi xuống dưới, không cần xài tiền hối lộ quan sai qua đường đâu.”

“Bớt nói luyên thuyên, con đang ở đâu, rảnh rỗi về nhà một chuyến.”

“Con hiện tại đang có chút việc quan trọng, không thể về được. Con gọi cho cậu là báo con vẫn đang bình an, nếu có c-h-ế-t sẽ hiện hồn về báo cho cậu biết, cậu đừng lo cho con. Điện thoại của con sẽ tắt máy một thời gian, rảnh rỗi con sẽ gọi hỏi thăm cậu.”

“Hừ! Cảm ơn, cậu vẫn khỏe lắm, không cần con gọi hỏi thăm. Là cha con tìm con, không phải cậu tìm.”

Tiểu Âm khẽ nhíu mày khi nghe nhắc tới cha, giọng nói của cô thoắt cái liền thay đổi, lạnh lùng hơn rất nhiều.

“Ông ấy tìm con làm gì? Cậu nói với ông ấy là con không muốn gặp, sau này đừng tìm nữa!”

Cậu của Tiểu Âm ở đầu dây bên kia đột nhiên thở dài phiền não một hơi, cậu ấy im lặng một vài giây, sau đó lại trầm giọng mà nói với Tiểu Âm.

“Bé con… dù sao ông ấy cũng là cha của con… nên nhận thì vẫn phải nhận.”

“Bộ cậu sắp lấy vợ sinh con à?”

“Nói gì vậy? Chuyện nọ xọ chuyện kia, cậu lấy vợ bao giờ?”

“Vậy sao cậu lại đột nhiên khuyên con nhận lại ông ấy? Cậu đã hứa sẽ nuôi con tới suốt đời kia mà?”

“Con bé này! Ai lại vô lương tâm như con, toàn nghĩ xấu cho cậu! Cậu là đang khuyên con, trước đây ông ngoại khuyên con, con cũng đâu có gạt đi như vậy! Mà thôi đi, con cứ suy nghĩ, người mất cũng đã mất, cuộc đời này ngắn ngủi lắm bé con à!”

“Hôm nay cậu ăn trúng gì rồi! Nói chuyện nổi gai ốc quá! Cậu mau đi tới tìm lão Tử xem cho cậu một quẻ đi, nhanh còn kịp!”

Cũng không đợi cậu cô có dịp khuyên nhủ thêm, Tiểu Âm liền nói nhanh, cũng là lời nói thật lòng của cô.

“Cậu, con hiểu ý của cậu, nhưng con thật sự không muốn gặp ông ấy, cậu bảo ông ấy rằng con vẫn tốt, con sống với cậu rất tốt. Thời gian này con đang có chuyện quan trọng, sẽ ít về nhà, cũng ít gọi cho cậu. Nhưng cậu cứ yên tâm là con rất tốt, con sẽ không gặp vấn đề gì đâu.”

Cậu của Tiểu Âm biết cô đang muốn tắt điện thoại, cậu liền vội nói với vào.

“Cần tiền xài không? Cậu chuyển.”

“Dạ không. Khi nào cần con sẽ nhắn. À, cậu in một tờ thông báo ở trước cửa hàng của con, bảo là con không nhận tiếp khách trong thời gian này. Vậy nha cậu, con tắt điện thoại đây. Con thương cậu!”

Nói xong, Tiểu Âm liền tắt điện thoại, cũng không cho cậu cô có cơ hội kịp nói thêm câu nào.

Điện thoại ngắt kết nối, cậu của Tiểu Âm ở bên kia làu bàu mấy câu, sau đó lại thở dài, có chút phiền não khi nghĩ tới đứa cháu gái đáng thương của mình. Cậu ấy cũng biết rõ, Tiểu Âm sinh ra tính tình đã lãnh bạc cục mịch như thế, vậy nên cậu cũng không trông mong gì một ngày Tiểu Âm sẽ trở nên ngọt ngào đáng yêu như những cô gái ngoài kia. Nhưng dù cho Tiểu Âm có lãnh đạm tới cỡ nào thì cô vẫn luôn là số một trong lòng cậu, chỉ như vậy là đủ…

Nghĩ xong xuôi, cậu của Tiểu Âm liền đứng dậy, nghe theo lời của cô mà đi in một tờ thông báo dán ở trước cửa hàng xem bói của cô. Vừa gõ máy tính, cậu của Tiểu Âm vừa cảm thấy việc làm này của cậu là quá sức vô bổ. Bởi vì cửa hàng của Tiểu Âm luôn vắng khách, đã có khách nào tới tìm cô đâu mà cần phải dán bảng thông báo. Thật là vô nghĩa, chuyện xấu hổ vậy mà cậu cũng dám làm!

*
Bà Hai Lớn bảo nhà bếp nấu cho cậu Hai gà hầm nhân sâm để ăn bồi bổ, cậu Hai liền gọi Tiểu Âm tới cho cô ăn cùng. Ngồi cạnh bên cậu Hai, đối diện là bà Hai Lớn, Tiểu Âm vẫn vô cùng điềm tĩnh ăn gà hầm, một chút sợ sệt cũng không có. Đối với Tiểu Âm, cô không sợ ai ở Lâm gia này cả, cô chỉ khép nép một chút để làm nên việc lớn mà thôi. Mà từ trước tới giờ cô cũng chưa sợ ai bao giờ, kể là ma quỷ thì cô cũng không sợ, nói chi là sợ con người.

Bà Hai Lớn quan sát Tiểu Âm một lát, thấy cô ăn uống cũng rất biết cách, lại còn nhẹ nhàng, bà có phần ưng bụng. Thật ra, bà cũng cảm kích Tiểu Âm này lắm, mặc dù nói là gia đình Tiểu Âm đã nhận tiền của bà, là mua bán giao dịch. Thế nhưng người có ơn cứu mạng con trai bà, bà làm sao mà phủi ơn như gà quẹt mỏ được. Chưa kể là qua thời gian Tiểu Âm ở lại đây, bà cũng thấy được rằng cô là một người hiểu chuyện, bà lại càng an tâm hơn. Ở chỗ Nhã Kỳ bà cũng đã nói chuyện xong, chỉ cần ngày sau Tiểu Âm an phận, vậy thì bà cũng không còn gì mà lo lắng nữa.

Mặt mày rạng rỡ, bà Hai Lớn nhìn Tiểu Âm, bà cố tình nhẹ giọng, hỏi.

– Đã quen với lối sống ở đây rồi phải không? Có khó khăn gì không hả Tiểu Âm?

Tiểu Âm dừng tay, cô ngước mắt nhìn bà Hai Lớn, thái độ kính trọng, cô trả lời.

– Đã quen ạ, cũng không có khó khăn gì ạ.

Bà Hai Lớn gật đầu, bà lại nói, lần này là cố ý nói cho Tiểu Âm nghe.

– Ừ, quen rồi thì tốt, nhưng cũng cần chú ý cẩn thận hơn, cũng hạn chế đi lại lung tung trong nhà, sợ là có người sẽ làm phiền tới cô. Sau này có Nhã Kỳ về nữa thì phải càng chú ý, vai vế khác nhau, cũng không thể đòi hỏi công bằng như người khác được. Cô chỉ cần ở gần khu phòng của Thiên Phàm, được kêu tới thì nhanh chân một chút, đừng làm mất thời gian của Thiên Phàm. Nhã Kỳ tính tình cũng rất tốt, sẽ không làm khó dễ cô, con bé rất hiểu chuyện.

Tiểu Âm chỉ nhíu khẽ chân mày một chút, ngoài ra cũng không cảm thấy khó chịu gì khi nghe bà Hai Lớn nói những lời như vậy. Mà đúng ra là do cô không để trong lòng những lời này, vậy nên cũng thấy bình thường, không buồn không giận.

– Con hiểu lời của bà chủ ạ!

Bà Hai Lớn không nhìn ra được cảm xúc của Tiểu Âm, có điều là bà cũng không quan tâm tới nhiều, bởi mục đích của bà là muốn răn dạy Tiểu Âm. Vậy nên dù cho cô có tủi thân hay là không vui thì bà cũng mặc kệ, không quan tâm tới cảm xúc của cô quá nhiều. Cô đã tới đây, chấp nhận làm cô gái xung hỉ cho con trai bà thì cô phải tự biết vị trí của bản thân ở đâu. Cô không thể đòi hỏi, càng không thể đèo bòng, bởi vì thân phận của cô thấp hèn, không xứng để đứng ngang hàng với bất kỳ ai ở trong Lâm gia này cả. Có điều, bà vẫn sẽ tôn trọng cô, tôn trọng trong khả năng mà bà có thể.

Vừa đánh vừa xoa, bà Hai Lớn lúc này lại múc thêm vào chén của Tiểu Âm vài con bào ngư, bà cười rất khẽ, giọng nói cũng êm tai hơn rất nhiều.

– Cô ăn nhiều vào, nếu có thèm món gì thì bảo với người làm, tôi sẽ cho người nấu bồi bổ cho cô. Đồ dùng của cô cũng không cần tiết kiệm, tôi sẽ luôn chuẩn bị những thứ tốt nhất cho cô dùng, cô cứ an tâm. Cô cũng đừng suy nghĩ gì nhiều, cứ ngoan ngoãn nghe lời tôi và cậu chủ của cô là được. Phải đặt sức khỏe của bản thân lên hàng đầu, sức khỏe cô tốt thì Thiên Phàm mới tốt, cô nhớ chưa?

Tiểu Âm cũng không có ý kiến gì, cô cứ thế gật đầu, nhàn nhạt mà đáp.

– Con hiểu rồi ạ, bà chủ yên tâm!

Bà Hai Lớn rất vừa lòng với thái độ ngoan ngoãn này của Tiểu Âm, nhưng còn cậu Hai Thiên Phàm thì lại không nghĩ như vậy. Anh quan sát cô suốt từ nãy tới giờ, trong suốt quá trình cô nói chuyện với mẹ anh, anh chỉ thấy cô nhíu mày duy nhất một lần. Ngoài lần nhíu mày đó ra thì dù cho lời mẹ anh nói có khó nghe tới cỡ nào thì cô cũng không thể hiện một chút biểu cảm gì khác thường.

Anh có chút không hiểu, không hiểu đây là do Tiểu Âm che giấu giỏi hay thật sự là cô không có cảm xúc gì với những lời nói răn dạy kia của mẹ anh? Chẳng lẽ cô thông suốt tới mức như vậy sao, thông suốt tới đỗi phục tùng mà không có tâm tư gì khác?

Không đâu, cô gái này không đơn giản như vậy đâu! Đây không phải là phục tùng, mà đây là không quan tâm, không muốn để vào trong mắt!

Đợi Tiểu Âm ăn hết chén canh hầm, bà Hai Lớn liền bảo cô trở về nghỉ ngơi, trong phòng lúc này chỉ còn lại bà và con trai của bà, là cậu Hai Thiên Phàm.

Tự tay rót cho con trai một ly nước, bà cười yêu thương mà nhìn con trai, bà dịu dàng nói.

– Sinh nhật của Nhã Kỳ, con nhớ tới sớm một chút, cùng con bé đi chào hỏi người lớn bên kia. Nhà bên đó cũng gửi rất nhiều đồ bổ qua cho mẹ, nói là để cho con bồi bổ. Người ta hiểu chuyện và yêu thương con như vậy, con cũng đừng phụ lòng người ta.

Thiên Phàm không mặn mà gì với những chuyện này, có điều, anh không thể hiện ra mặt, vậy nên cũng nhàn nhạt mà đáp lại lời mẹ mình.

– Con biết rồi, sinh nhật Nhã Kỳ con sẽ tới sớm một chút.

– Ừ, Nhã Kỳ là cô gái tốt, lại hiểu chuyện, cũng không trách móc gì chuyện của con và Tiểu Âm. Con nhớ đối xử tốt với con bé, đừng làm cho con bé tổn thương. Người sau này sống đời với con là vợ con chứ không phải là mẹ hay ba con, con phải ghi nhớ điều này.

Thiên Phàm không trả lời vấn đề này, anh không muốn tranh luận với mẹ anh, tự anh đã có suy nghĩ riêng ở trong lòng. Đối với mối hôn sự này, anh là tự thỏa hiệp, không quá mong muốn cũng không quá bất mãn. Tự anh rõ Nhã Kỳ cũng là vì thân phận của anh nên mới chịu gả cho anh. Là do nhà bên đó không thể làm gì đối với hoàn cảnh của anh, vậy nên mới có thể chấp nhận chuyện anh có Tiểu Âm bên cạnh. Nói chung, đây cũng là liên hôn có lợi cho cả hai bên, không thể xem là hôn nhân vì tình yêu, chung quy cũng không quá quan trọng.

Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Thiên Phàm nhìn sang mẹ mình, anh vờ như vu vơ hỏi.

– À, mẹ từng nói với con… nhà Tiểu Âm ở đâu nhỉ? Là nhà nghèo sao?

Bà Hai Lớn hơi nhíu chân mày, bà vừa trả lời, vừa tò mò nói.

– Là nhà nghèo, sống ở vùng quê nghèo khó, cha mẹ đều rất nghèo, cần tiền chữa bệnh cho hai đứa con trai sinh đôi nên mới bán Tiểu Âm cho bên mai mối.

– Vậy à! Là ai mai mối cô ấy tới đây nhỉ? Cũng là do Chơn Quang tìm được sao?

– Mẹ nghe Chơn Quang nói, Tiểu Âm là do một người bạn của ông ấy nhìn trúng, sau đó giới thiệu cho ông ấy. Mà con hỏi những chuyện này làm gì? Có chuyện gì hả con?

Thấy mẹ mình như muốn nghi ngờ, Thiên Phàm liền cười, cười lên lại trông như có hào quang tỏa ra, làm cho người ta không thể sinh ra lòng dạ nghi ngờ ghét bỏ được. Anh lắc đầu trả lời, biểu cảm nhàn nhã vô ưu.

– Không có chuyện gì, là con tò mò một chút thôi. Lần này thì Chơn Quang làm rất tốt, mẹ nên thưởng cho ông ấy, lúc nào có thời gian thì hẹn ông ấy tới ăn bữa cơm. Nói ra thì cũng là nhờ hết vào Chơn Quang, ông ấy cũng coi như là tận tâm với con.

Bà Hai Lớn hiếm khi nào nghi ngờ con trai, nghe con nói vậy, bà cũng gật gù, bảo là sẽ sắp xếp thời gian mời thầy Chơn Quang tới nhà một chuyến. Cũng may là có Chơn Quang tìm được Tiểu Âm, vậy nên mới cứu được con trai bà một mạng. Vẫn là nuôi người dùng được, không uổng công bà tin tưởng vào Chơn Quang.

Nhìn thấy mẹ mình không còn tò mò về chuyện anh vừa hỏi, Thiên Phàm lúc này mới thấy an tâm. Có điều anh hỏi như vậy cũng là vì có nguyên do, không phải là vì tò mò mà đột nhiên hỏi.

Anh cảm thấy, Tiểu Âm này có điểm khác lạ, anh muốn điều tra một chút về thân thế của cô. Bởi nếu xét cả về tính cách và tướng mạo thì rõ ràng Tiểu Âm không thể là người được sinh ra trong gia cảnh thiếu thốn. Anh không khinh thường người nghèo khó, nhưng anh có thể nhận ra được, những người sống trong cuộc sống khổ sở thiếu thốn tất cả mọi thứ thì họ sẽ không thể nào hình thành nên được tính cách điềm nhiên vô ưu vô nghĩ như là Tiểu Âm. Tiểu Âm hời hợt với tất cả mọi thứ, bàng quan với tất cả cảm xúc tiêu cực. Cô dường như không suy nghĩ gì tới vật chất, giống như là cô chưa từng thiếu thốn vật chất vậy. Trong khi đó, rõ ràng mẹ anh đã nói, nhà cô rất nghèo, còn là sống ở một vùng quê rất nghèo nàn lạc hậu…

Đáy mắt Thiên Phàm chợt lóe sáng, anh nghĩ, anh lại có chuyện phải làm rồi đây. Lạ thật, cô gái Tiểu Âm này cứ khiến anh phải thay đổi cảm xúc liên tục khi tìm hiểu về cô. Mặc dù anh đã muốn không để ý tới, thế nhưng vẫn không cách nào thống chế được sự tò mò của bản thân.

Trước kia anh đã thấy bản thân anh rất lạ, vậy mà kể từ sau khi gặp được Tiểu Âm, anh lại càng cảm thấy bản thân anh khác lạ hơn. Có phải là do Tiểu Âm quá đặc biệt nên mới làm ảnh hưởng tới anh hay không… anh thật sự tò mò!

Yêu thích: 3 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN