Cứ ngỡ anh là của em:v - Chap13: Buổi hùng biện đầu tiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
303


Cứ ngỡ anh là của em:v


Chap13: Buổi hùng biện đầu tiên


Mới được một hiệp, quả thực chưa có cảm giác đã gì cả, nhưng đến giờ thi hùng biện rồi, 4 người tức tốc đến đại sảnh nhận phiếu tranh đấu, cô và Quế An Sương mệt đến chạy cùng không nổi thế là Cung Hán Luân bế thẳng Quế An Sương lên lạnh lùng bước đi, cô nhìn cặp Quế Luân mà xúc đông+gato, chỉ giám giật áo Đào Đông Danh nói đi chậm một chút.

– Từ từ thôi, em mệt quá chạy không nổi. Giờ anh mới hiểu khom người xuống cho cô leo lên lưng.

Chỉ 5 phút nữa là tranh đấu rồi, cô cùng cả đội họp lại thảo luận thêm lần nữa sau đó quyết tâm dành chiến thắng nhưng vừa nhìn thấy hậu trường cô sợ đến phát run, anh biết cô lo lắng liền nắm chặt tay cô.

– Cuộc thi hùng biện lần một bắt đầu. Tiếng ông chủ tịch cuộc thi vang lên, bên dưới là dàn ban giám khảo nổi tiếng, đối diện đối thủ bằng ánh mắt sắt đá.

Trên thực tế hiện nay, cũng không hề ít những người yêu đơn phương, họ vẫn cứ chờ đợi, tại sao vậy??

Cô cất giọng: Hiện nay, trên ghế nhà trường các bạn học sinh chắc hẳn ai cũng đều có một cái tuổi thanh xuân đầy triển vọng,đâu có ai dám nói rằng bản thân mình chưa đơn phương không? chắc chắn là không, khi yêu đơn phương họ sẽ chỉ để ý đến một người đấy mà thôi, kể cả khi crush của họ có người yêu, tại sao vậy?? đó chính là câu hỏi mà ai cũng muốn hỏi crush của mình, chẳng phải chúng ta đã chờ đợi rất lâu sao, tại sao không đạt được điều mong ước như vậy, nhưng đó là tình yêu, họ yêu say đắm kể cả khi không được đón nhận, từng giây từng phút nhìn thấy crush đều là những khoảng thời gian hạnh phúc, tất cả mọi người nghĩ sao, nếu yêu thì hãy nói ra,đừng giữ kín ở trong mình,hay tự tin ở bản thân.

Quế An Sương đối tiếp: Cái sự chờ đợi, nghe có vẻ là rất đau khổ, nhưng như chúng ta thử hãy tự hỏi bản thân mình xem, cái này gọi là chờ đợi hạnh phúc, khi yêu, chẳng có ai cảm thấy nản chí cả, họ đều cảm thấy vui vẻ khi đươc chờ đợi người mình yêu, họ yêu chứ, yêu mới chờ đợi như thế,nếu không thì đã chẳng có cái gì là đơn phương cả.

Thẩm Thiêng: Tại sao phải chờ đợi,cứ thế thì sẽ rất tốn thời gian đồng thời bị người ta nói.

Cung Hán Luân: vậy chắc hẳn bên các bạn chưa hề có tình yêu rồi,các bạn yêu đơn phương thể hiện sự tự nguyện chứ không hề có cái gì gọi là tốn thời gian.

Hoa Cốc: vậy chả nhẽ cứ đợi đến hết đời nếu không có tình yêu đối lại sao??.

Hồng Anh Quân: thật phí phạm thời gian khi chờ đợi như thế,chi bằng tự mình yêu người khác, chẳng phải đạt được kết quả sao.

Đào Đông Danh: Đợi đến hết đời kể cả thế cũng được, chỉ là người mình yêu tôi có thể hi sinh kể cả thanh xuân cả tuổi tác.

Hết. Kết thúc buổi hùng biện, chỉ còn chờ đợi ban giám khảo nữa thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN