Cứ ngỡ anh là của em:v - Chap14: Cứu em Danh Danh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
290


Cứ ngỡ anh là của em:v


Chap14: Cứu em Danh Danh


Lúc đi xuống team cô đều được nhận nhiều lời khen và lời cổ vũ nhiệt tình vì họ dám chắc team cô sẽ thắng, thầy hiệu trưởng gọi riêng cô vào phòng bàn kế hoạch sắp tới.

Anh nói yên tâm thì không đúng, chính là rất rất không yên tâm, mí mắt giật giật liên tục, cô gái nhỏ hôm nay còn mặc váy. Anh nhờ Quế An Sương đi theo, có biến thì gọi ngay cho anh.

Điều anh dự đoán thật đúng, cô căng thẳng bước vào căn phòng 210 vừa vào cô đã có cảm giác mệt lả không còn sức chống đỡ, cô cúi chào ông thầy hiệu trưởng hói đầu lùn tịt, ông thầy cười một cái rồi thầm nghĩ . Ông khóa trái cửa trong khi cô ngồi xuống sopha nhìn ông bằng sư kinh ngạc.

– Thầy gọi em đến làm gì ạ??. Cô bắt đầu có cảm giác sợ sệt.

– Đừng gọi thầy nữa, gọi anh đi. Ông hiệu trưởng đến gần vuốt má cô.

Cô đứng phắt dậy, cầm bình sứ lớn như muốn đe doa nhưng khổ nỗi trong phòng dường như có không khí lạ khiến cô bủn rủn cả chân tay, chạy ra cửa văn mãi không thể làm lung lay cửa phòng, ông hiệu trưởng đứng nhìn cô sợ sệt mà cười lớn.

– Thỏa mãn tao môt lần thôi nếu không mày đừng mơ có cơ hôi ở trường nữa.

Cô ngồi bệt xuống, sững sờ, bỉ ổi, đê tiện, trên đời vẫn còn có loại người như thế sao, tại sao…………………….. cô đã cố gắng hết sức là vì mẹ cô, vì mẹ cô mà,………………. Mặc cho ông hiệu trưởng tiến lại cần sờ má sờ đùi cô vẫn ngây người ra không phản ứng, nhưng nghĩ lại cô giãy dụa chạy khắp phòng, rượt đuổi được 1 vòng quanh cô bị ông giữ lại, ông ta đẩy cô vào sopha rồi bắt đầu cởi áo khoác ngoài. Cô ngồi im mà run lẩy bẩy.

– Gi ờ chẳng phải ngoan hơn rồi sao, ngay từ đầu như thế này chẳng phải rất tốt à. Ông đưa tay định sờ vào ngực cô bị môt cánh tay trắng trẻo mềm mại giữ lại.

Quế An Sương……

Quế An Sương còn không quên cầm súng chĩa vào đầu lão hét lớn.

– Ông cứ manh động xem xem tôi có nhân nhượng giữ lại cho ông cái mạng chó này không??.

Vi An Chang đứng sau lưng Quế An Sương mà tủi thân đến sắp rơi nước mắt.

Ông già hiệu trưởng còn ngơ hơn cả con nai tơ, căn bản là lão sợ chết.

Quế An Sương rút súng bắn thử vào tường khiến cho ông già hiệu trưởng dựng cả tóc gáy. Sau đó lôi An Chang ra ngoài, vừa thấy Cung Hán Luân và Đào Đông Danh, Quế An Sương đã ngất đi.

Quế An Sương còn yếu hơn cả An Chang mà lúc nãy rút súng như thật vậy.

Cô nức nở ôm Đào Đông Danh đến một câu cũng chưa thể nói hoàn chỉnh. Biết hai cô thật sự bị tổn thương, hai anh đưa về phòng, lôi máy tính, phá cửa ngầm camera trực tiếp xem tên hiệu trưởng háo sắc đã là gì.

Đến đoạn sờ má sờ đùi An Chang, Đào Đông Danh không nhịn nổi chửi thề một câu. Rồi quay lại nhìn cô gái mình thương yêu đã khóc đến kiệt sức, mệt lả ngủ thiếp đi.

Trong mơ, cô vẫn còn gặp ác mộng là cho Đào Đông Danh gập máy tính xuống ôm cô ngủ.

Vô thức cô lẩm bẩm: cứu em Danh Danh. Khiến ai đó đang lo mà cũng không quên cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN